[Đn Conan] Em Gái Của Kaito Kid

Chương 13

Rimo dán ánh mắt vào Umi, miệng mỉm cười phức tạp.

Umi cảm thấy lưng mình hơi bị lạnh. Cô rùng mình một cái.

Tại sao? Tại sao? Tại sao cô lại có cảm giác như mình đang bị tính kế???

Umi quay đầu, mắt lướt tìm người đang chĩa súng vào mình.

Hai đôi mắt chạm vào nhau. Umi khuôn mặt đề phòng nhìn Rimo.

Kuroba Rimo...

Một tháng trước cô đã thấy kì lạ rồi.

Lúc vô tình đọc một bài báo mà bố để trên bài, cô lại phát hiện ra cô ta.

Lúc đó, cô đã rất sốc.

Kuroba Rimo? Kuroba? Đây không phải là họ của Kaito Kid sao?

Nhưng mà... Trong nguyên tác, Kid không hề có em gái!

Lúc đó, cô đã nghĩ rằng, Rimo giống cô, đều là người xuyên không.

Chỉ là... Tại sao lại là Kaito Kid? Tại sao lại là em gái của tên đó!?

Cô xuyên vào một nhân vật qua đường, không hề có trong nguyên tác, cũng không dính dáng đến nhân vật chính nên sự xuất hiện của cô không thay đổi mấy đến cốt truyện.

Nhưng cô ta lại xuyên qua một nhân vật có sức ảnh hưởng cốt truyện rất cao: em gái của Kaito Kid! Tuy Kaito Kid là nhân vật khá ít ảnh hưởng trong Detective Conan (mặc dù tên đó có lượng fan rất khủng), nhưng cô nghe nói hắn cũng có anime của riêng hắn. Vậy nên sự xuất hiện của cô em gái này ảnh hưởng rất lớn!

Umi bắn điện về phía Rimo.

Vậy mà... Cô ta không những ảnh hưởng cốt truyện của tên Kid kia, mà còn dám ảnh hưởng đến cốt truyện của Shinichi-sama!

Cô ta dám ở nhờ tại nhà Mori Ran!

Đáng ghét! Không những làm vướng chân Shinichi-sama phá án, cô ta lại có cơ hội tiếp cận anh ấy!

Nếu như cô có phúc phận đó thì hay biết mấy.

Umi chắp tay lại, bắt đầu mơ mộng.

-----------Viễn cảnh 1---------

"Umi, về nhà thôi." Conan mỉm cười. Một nụ cười ôn nhu, thật soái.

"Về nhà?" Trong lòng cô, trái tim như đang muốn trốn trại, điên cuồng gào thét. Thế nhưng, trên mặt cô lại vẽ lên chữ 'Ta là con nai vàng ngơ ngác, thơ ngây.'

"Phải. Về nhà của chúng ta." Conan cười thật hiền. Cậu cúi xuống, nhẹ hôn lên má của Umi, cười nói "Cậu thật là... Cậu quên mất chúng ta ở chung nhà sao?"

Umi đỏ bừng mặt, tay chạm vào nơi bờ môi của cậu vừa đặt lên. Cô gật đầu lia lịa, lắp bắp:

"Â-- Ân, về nhà thôi."

------------Viễn cảnh 2-----------

"Umi, cậu không làm được bài sao?" Conan bước vào phòng cô, nhẹ nhàng hỏi.

"C-- Conan???" Umi giật mình.

"Để tớ xem nào..." Conan cầm lấy vở bài tập của cô. Lúc này cả hai đều là học sinh trung học nên Conan đã cao hơn cô khá nhiều.

"C-- Cậu biết làm không?" Umi hai má lộ những vệt đỏ khả nghi. Cô ngước đầu, hỏi Conan.

Conan nhìn bài tập, rồi đưa mắt nhìn cô. Cậu nhếch môi. Đặt quyển vở xuống bàn, cậu giảo hoạt nói:

"Tớ biết làm đấy. Cậu cần tớ giúp không?"

"D-- Dĩ nhiên rồi!"

"Vậy..." Conan tà mị nhìn cô. Cậu nâng cằm cô lên, ái muội nói "Một bài là một nụ hôn. Thế nào?"

--------------Viễn cảnh 3-----------

"C-- Conan, đây là trường học đấy! Chúng ta không nên-- Ưm..."

Lời nói của Umi nhanh chóng bị cắt ngang bởi một nụ hôn. Conan điên cuông hôn cô, lưỡi cậu vô phép tắc mà càn quét bên trong miệng cô. Cho đến khi cô sắp hết không khí, cậu mới bất đắc dĩ dừng lại. Giữa hai bờ môi ướt át xuất hiện sợi chỉ trắng khả nghi.

Cả hai bây giờ đều là học sinh cao trung, đều đã lớn hơn. Conan bây giờ rất giống Shinichi mười một năm trước. Cậu vẫn đẹp trai, vẫn quyến rũ, vẫn câu hồn như vậy.

Umi quần áo bừa bộn, xộc xệch nằm trên giường y tế. Cúc áo trên cổ đã bung ra, carvat bị kéo xuống. Dây buộc tỏc của cô bị đứt, những sợi tóc tuỳ ý rơi trên gối. Cô đỏ bừng mặt, cánh tay không sức lực đẩy bờ ngực của Conan, nói:

"Conan..."

"Xin lỗi, Umi. Tớ không chịu được. Cậu cho phép tớ, được không?"

Conan nắm lấy tay của Umi, mặt vùi vào trong cổ của cô. Hơi thở nóng bỏng của cậu phà vào cổ làm cô bất giác rùng mình.

Sau một hồi, giọng nói của cô mới thoát ra khỏi miệng:

"Ừm..."

-----------

"U--"

"Umi---"

"Umi-chan!!!"

Giọng nói của Ayumi vang lên, hung hăng kéo linh hồn Umi trở lại thể xác. Umi lơ ngơ nhìn, rồi nhìn Ayumi, khó chịu.

"Có chuyện gì sao, Ayumi-chan?"

Ánh mắt hình viên đạn nhắm vào Ayumi. Con nhóc này đã mơ tưởng đến Shinichi-sama của cô, giờ lại dám can thiệp vào giấc mơ của cô, muốn chết!

Ayumi ngây thơ không nhận thấy nòng súng đang nhắm vào mình. Cô bé lo lắng hỏi Umi:

"Umi-chan, cậu không sao chứ?"

"Không sao là ý gì?" Umi nhíu mày.

"Nhưng mà... Cậu đang chảy máu mũi kìa!!!"

"Máu mũi?" Umi đưa ngón tay lên quẹt mũi của mình.

A, cái thứ chất lỏng màu đỏ này...

Umi bừng tỉnh, dùng vận tốc ánh sáng bay xẹt vào phòng vệ sinh. Cánh cửa đóng rầm, để lại bên trong hai mươi mấy con người mang đôi mắt hạt đậu.

Rimo phì cười một cái. Cô nhìn theo Umi, ánh mắt phi thường hứng thú.

"Thấy không, cô ấy thật thú vị."

"Ồ, có lẽ." Ken: Chỉ có cậu nghĩ vậy thôi!!!

Cánh cửa lại mở ra, Conan và Haibara bước vào. Lại thêm một tràng ohayo nữa.

"Ai-chan, ohayo~" Rimo cười tươi tắn, vẫy tay chào Haibara.

Haibara cười nhợt nhạt:

"Ohayo."

Conan liếc mắt nhìn Rimo, rồi quay phắt đi về chỗ ngồi của mình.

Ayumi nhìn Rimo và Haibara.

Rimo-chan đã kết bạn với Haibara-san rồi sao? Lại còn gọi thẳng tên của Haibara-san nữa! Thật ngưỡng mộ... Cô cũng muốn gọi tên Haibara-san nữa...

Nhưng mà... Tại sao cô lại cảm thấy khó chịu nhỉ?

Ayumi nghiêng mặt khó hiểu.

Tại sao... Cô lại không thích Rimo-chan cười tươi với Haibara-san. Rimo-chan chưa từng cười với cô như vậy. Nụ cười của Rimo-chan... rất thật, không giống như lúc cười với cô.

Ayumi nghiêng đầu.

Thôi bỏ đi vậy. Cô phải rủ Conan, Haibara-san và Rimo-chan đi chơi nữa.

"Ohayo, Conan, Haibara-san. Chiều nay hai cậu muốn đi chơi không?" Ayumi vui vẻ nhìn Conan và Haibara.

Conan ngồi trên ghế, lười nhát chống cằm. Cậu mắt cá chết nhìn Ayumi.

Lại nữa sao? Lũ nhóc này không biết mệt là gì sao?

Tuy vậy nhưng cậu lại không chống cự được ánh nhìn cún con bị bỏ rơi của Ayumi và hai thằng nhóc kia, Conan bất đắc dĩ phải đồng ý.

Không phải cậu mềm lòng gì với tụi nó, mấu chốt là nếu cậu không đồng ý tụi nhóc kia sẽ làm phiền cậu. Thể loại làm phiền cho đến khi cậu đồng ý đấy. Vậy nên đồng ý sớm cho đỡ phiền phức.

Theo đó, Haibara cũng đồng ý nốt.

"Hay quá!" Ayumi vui vẻ, cười toả nắng. Người ta nói không sai, nụ cười của trẻ con ấm áp như ánh nắng ban mai vậy.

Ngay lập tức, Ayumi chạy đến bàn cuối của Rimo, vui vẻ hỏi:

"Cậu cũng đi chung nhé, Rimo-chan?"

Rimo nhìn khuôn mặt viết chữ Đi đi mà của Ayumi, nhàn nhạt phun ra bốn chữ:

"Tớ không đi đâu."

"Ể???" Ayumi xụ mặt "Tại sao chứ, Rimo-chan? Chiều nay chúng ta được về sớm mà?"

Ayumi không phát hiện ra (hoặc cố tình không phát hiện ra) vế được về nhà sớm không hề liên quan đến vế đi chơi công viên chút nào.

Rimo cười nhẹ. Cô đưa tay xoa xoa đầu Ayumi, nhẹ nhàng nói:

"Xin lỗi, Ayumi. Chiều nay tớ có việc rồi. Lần sau nhé."

Rimo xoa xoa mái tóc cắt ngắn của Ayumi, phát hiện Ayumi đã gục mặt xuống, trên má cô bé xuất hiện hai đám mây hồng khả nghi thì cười nhẹ. Đồ chơi thật dễ thương.

"Hay là..." Rimo ngừng xoa đầu Ayumi, tay di chuyển xuống nâng cằm Ayumi lên. Cô chống tay đứng dậy, kề mặt lại gần khuôn mặt tròn khả ái của Ayumi, miệng cười tà mị nói:

"Tớ tặng cậu một nụ hôn thay lời xin lỗi nhé?"

Phụt.

Conan sặc nước miếng, kinh ngạc nhìn Rimo.

Haibara che miệng cười thầm.

Ken nhìn Rimo, lắc đầu chán nản.

Genta và Mitsuhiko đồng dạng đỏ mặt nhìn đi nơi khác. Những người khác trong lớp thì sững sờ nhìn hai cô nàng đang tình chàng-- à không, tình nàng ý thiếp kia.

"R-- R-- Rimo-chan... K-- Kh-- Không cần đ-- đâu."

Ayumi mặt đỏ như cà chua, mắt xoay vòng vòng, miệng lắp bắp từ chối.

Rimo vẫn chưa đùa đủ, kéo mặt Ayumi lại gần hơn, nói:

"Cậu không thích sao?"

"Kh-- Không phải. Chỉ-- Chỉ là--... Ý tớ là--"

Ayumi đầu óc xoay mòng mòng, não rối loạn.

Renggg.

Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên. Rimo ngừng chơi, xoa xoa đầu Auymi, miệng cười mỉm:

"Đùa thôi. Hôm khác tớ sẽ chơi với cậu nhé. Mau vào chỗ đi."

"A-- được, được rồi."

Ăng-ten báo hiệu an toàn vang lên, kéo hồn Ayumi về thể xác. Ayumi tỉnh lại, mặt đỏ bừng ù té chạy về chỗ ngồi. Tim cô đập thình thịnh, từng tiếng từng tiếng thật lớn.

Umi sau khi giải quyết hết đống máu mũi, đi vào trong lớp thì khó hiểu nhìn khuôn mặt ngây ngốc đỏ bừng của Ayumi.

Bỗng nhiên lên cơn sao, mặt đỏ lét vậy?

Ken liếc nhìn Rimo đang cười cười lưu manh, thở dài.

"Chịu thua cậu rồi."

"Hửm? Có chuyện gì sao?"

Ken nhìn Rimo một cái nữa, rồi lại thở dài.

Rimo thích thú cười cười. Nụ cười của cô dần rạng rỡ khi liếc mắt nhìn về phía Umi. Cô nhẹ nhàng chọc Ken:

'Thế đây là Detective Conan nguyên tác hay là đồng nhân của Umi đấy?'

Để cô biết đà mà nói chuyện với người ta.

'Nguyên tác. Umi kia chỉ là yếu tố phụ được thêm vào thôi.' Ken lạnh nhạt nói 'Nói theo ý cậu thì chính là cho câu chuyện thêm thú vị, cô ta chẳng có vai trò rõ ràng nào cả.'

'A.' Rimo nhẹ nhàng đáp.

Đúng là hệ thống, nói chuyện không đau răng.

Nhưng mà.... Sắp xếp này, cô thích.

----------Ta là đường phân cách buổi học của lớp 1B--------

Rengggggg.

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học vang lên. Học sinh lớp 1B sau khi chào tạm biệt cô Kobayashi thì nhanh chóng thu dọn sách vở, xách cặp chạy ùa ra về. Phải nói là, lâu lắm rồi mới được về sớm như vậy đó!

Rimo sau khi tạm biệt Ken, Yuusuke và đám Conan, Haibara thì lên đường trở về nhà.

Sau vài chục phút dùng đôi giày patin trượt qua khắp nẻo đường, cuối cùng cô cũng đứng trước cửa nhà Kuroba.

Nhưng mà... Đập vào mắt cô... Là khung cảnh gì đây?

Bình Luận (0)
Comment