[Đn Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 26

" Xin lỗi vì đã làm phiền!" Charlos bước vào trong hội quán vẫn đang xì xào bàn tán

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, mở to

Yên lặng~~

Rầm!

Một trong những người đứng gần cô nhất không ngừng lùi lại, sau đó chới với té ngã vì lỡ va vào một chiếc ghế

Cả hội quán hãy còn ồn ào bỗng lặng ngắt như tờ, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng và không dám tin, môi họ mấp máy như muốn nói cái gì, chỉ là không thốt ra được thành lời

Charlos khựng lại một chút vì sự thay đổi, nhưng ngay tức khắc nhận ra đống rối loạn mình vừa lỡ gây ra, cô vội vàng chỉnh đốn mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng ngực, giơ hai tay trong tư thế đầu hàng:" Xin lỗi nếu làm mọi người hoảng hốt, nhưng tôi không phải người quen của mọi người, tên tôi là Charlos Dreyar và tôi đến từ Trái Đất, chỉ với mục đích giải cứu cho những người bạn của mình!"


" Vậy là... " Một cái bóng thon dài bước ra từ đám đông đến trước mặt cô, nghiêng đầu mỉm cười: "Cô cùng hội với cậu Natsu vừa nãy đúng chứ?"

" Cậu Natsu vừa nãy?" Charlos banh mặt lặp lại, con mắt nhanh chóng chạy qua một vòng trong hội quán:" Họ rời khỏi rồi sao?"

" Đúng vậy!" Cô gái đứng đối diện cô vẫn giữ nụ cười duyên dáng gật đầu:" Họ vừa rời đi được một lúc rồi, họ nói muốn đi đến kinh đô hoàng gia!"

" Kinh đô hoàng gia? Kinh đô của Edolas sao?" Charlos hạ hai tay mình, gật đầu cảm kích:" Thông tin của mọi người đã giúp tôi rất nhiều! Vô cùng cảm ơn!"

" Các bạn thật sự sẽ chống lại Hoàng đế sao?" Cô ấy hỏi với giọng lo lắng:" Rất nguy hiểm! Đó không phải là việc nên làm đâu!"

Nhiều tiếng nói hưởng ứng vang lên hết lớp này đến lớp khác


Charlos nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc có chút quen thuộc, sau đó bỗng cúi đầu, để vài sợi tóc lòa xòa che đi đôi mắt mình

Khóe môi cô cong nhẹ tạo thành nụ cười nửa miệng đầy tự tin

Quay người bước về phía cánh cổng, Charlos không hề ngoái nhìn họ thêm cái nào, giọng nói kiêu hãnh và đầy ngạo mạn:" Tại sao không nhỉ?"

" Cái giá cho việc chạm vào gia đình tôi... không phải thứ mà những kẻ ấy có thể chịu được!"

_____________________________

Ngay lúc ấy, ở cung điện hoàng gia

" Thật tuyệt!!" Một cậu trai cực kỳ hào hứng nhìn vào khối pha lê to lớn đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời mà reo lên:" Cô có thấy nó bao giờ chưa?! Erza! Một khối Lacrima khổng lồ!"

" Tôi đã thấy nó lúc tới đây, đúng là rất tuyệt..." Cô gái được gọi là Erza cũng lại gần, thích thú gật gù


Này, cậu thấy được không... đó chính là bọn gọi là Fairy Tail đấy... tuy rằng, chỉ là Fairy Tail của thế giới khác...

" Này Erza, ngươi chưa hoàn thành việc loại trừ bọn Fairy Tail hả?" Một tên già khọm lưng còng chống gậy đi tới với nụ cười có vẻ chế giễu

" Khư khư, cứ nghĩ đến việc chúng gọi ngươi là "thợ săn Fairy", thế mà Fairy Tail lại là hội pháp sư duy nhất chưa bị loại trừ ấy..."

Erza Nightwalker chẳng nói gì, mà chỉ nheo mắt nhìn ông

Nhưng chỉ cần như thế, không khí xung quanh như đọng lại

" Đừng cáu kỉnh thế chứ, Erza sẽ giải thoát chúng ta khỏi bọn rắc rối đó sớm thôi..." Một anh chàng khác với mái tóc vàng lên tiếng giảng hòa, mặc dù có vẻ anh ta cũng chẳng ưa gì kẻ vừa tới

" Đúng thế! Kiếm thuật của Erza rất giỏi đó! Tuyệt vời!"
Erza quay mặt đi, nhưng ở chỗ mọi người không nhìn thấy, hai bàn tay cô nắm chặt run rẩy

Còn thế giới này... nhanh thôi... chúng cũng sẽ chẳng khác gì cả...

So với cậu... chúng chẳng đáng gì cả...

.......

Bên trong của lâu đài

" Tâu bệ hạ! Tâu bệ hạ!" Một giọng nói trong trẻo liếng thoắng liên tục trong lúc chạy trên hành lang lâu đài

" Chúng tôi đã kiểm tra việc khai thác năng lượng ma thuật trong khối Lacrima khổng lồ, theo kế hoạch thì có thể bắt đầu trong vòng 4 ngày!" Cô gái xinh xắn trông có vẻ loắt choắt nhỏ tuổi đứng nghiêm giơ tay lên chào theo kiểu quân đội, cao giọng báo cáo

" Chưa đủ..." Tiếng nói như tiếng thì thầm:" Không đủ..."

Cô nhóc ngơ ngác vì không nghe rõ chỉ thị, vội vàng chạy lại gần hơn:" Tâu bệ hạ, người vừa nói gì ạ...?"
" Ta nói như vậy vẫn chưa đủ" Kẻ ngồi trên ngai vàng trầm giọng nhắc lại

" Tâu bệ hạ, không phải nói quá nhưng khối Lacrima khổng lồ đó..." Cô gái vừa nói vừa chạy vòng quanh, không hiểu sao nhìn rất ngốc nhưng lại mang theo nét dễ thương riêng:" Nó có thể cung cấp năng lượng cho đất nước này, ít nhất là mười năm nữa đó ạ!"

" Vương quốc Edolas không thể bị trói buộc bởi sự hạn chế... mang cho ta nhiều năng lượng ma thuật hơn nữa..." Hoàng đế đứng dậy khỏi ngai vàng của mình, dang rộng cánh tay nhìn lên trời như cầu nguyện điều gì đó, ánh mắt hắn đen kịt bởi tham vọng và dã tâm:" Ta phải có được sự vĩnh hằng...!!! Nguồn năng lượng không bao giờ cạn...!!!

.........

Tại một nơi nào đó không ai biết trong cung điện

" Điện hạ! Mọi thứ đều đã sẵn sàng!" Người vừa gặp gỡ các vị đội trưởng quân đội ở ngoài cung điện- Byro- hiện giờ khom người thấp đến chạm đất, giọng nói đầy nịnh bợ:" Chỉ chờ hiệu lệnh của ngài mà thôi~"
" Chà, chuẩn bị bao nhiêu lâu rồi..." Một kẻ không nhìn rõ mặt ngồi bắt chéo chân, tựa người vào ngai vàng rộng lớn, thoải mái đặt hai khuỷu tay mình ở hai bên tay vịn, một tay chống cằm, tay kia lắc lắc ly rượu vang óng ánh:" Cuối cùng thì cũng đến lúc..."

" Điện hạ!" Một kẻ khác vội vàng chạy tới quỳ gối dưới chân hắn:" Tâu điện hạ! Thần vừa phát hiện ra kẻ đó!"

" Vậy là đã đông đủ..." Giọng nói du dương lại mang điểm cao quý mà ngạo mạn bỗng cười khẽ thích thú:" Không có kẻ đó... thì cuộc chơi này cũng quá nhàm chán rồi..."

" Điện hạ, chúng ta có cần..." Byro nịnh nọt cười, giơ lên một bàn tay úp sấp ngang cổ mình, khẽ ra hiệu loại trừ

" Không cần..." Kẻ kia vẫn cười cười mà lắc đầu:" Ta còn muốn chơi đùa thêm chút nữa... mà nói đi cũng phải nói lại, có kẻ đó ở đây... làm việc đúng là có chút không thuận tay..."
" Điện hạ à, đứng trước mặt ngài, thì dù là rồng, cũng phải cụp cánh, là hổ, cũng phải nằm úp sấp xuống thôi..." Byro được đà vuốt mông ngựa

Tên đang quỳ phía dưới cũng theo kịp mà cao giọng ngợi ca:" Ngài chính là thần cơ diệu toán, anh minh thần võ, là niềm tự hào của Edolas chúng ta!"

" Tiếp tục theo dõi đi!" Kẻ kia phất tay với người bên dưới trầm giọng:" Đừng chủ quan! Đối thủ lần này của các ngươi cũng chẳng phải dạng hiền lành gì đâu biết không?"

" Tuân mệnh!"

_____________________________

Rời khỏi nơi cung điện chất chứa đầy hiểm nguy và quay trở về với những người bạn Trái đất

Sa mạc nơi nhóm Natsu đang lữ hành bất đắc dĩ

" Ộp ộp!"

" Hây da!"

Rầm!

" Ộp ộp!"

" Hây da!"

Rầm!

" Ộp ộp!"

" Hây da!"

Rầm!

" Đứng lại đó!"

" Natsu!" Cậu mèo xanh vẫn chưa thoát kiếp với bộ trang phục kỳ dị đứng ngây ra nhìn anh chàng tóc hồng gai bạn cậu:" Cậu đang làm cái gì thế?"
" Và chừng nào thì chúng ta mới đến được kinh đô hoàng gia đây?"

" Chúng ta chỉ vừa khởi hành mà thôi, nhớ không mèo đực?" Carla chống hông quay sang

" Họ nói là chúng ta phải mất ít nhất năm ngày để tới đó!" Wendy cười cười nhắc lại

" Haizz, chán thiệt, ngay cả cánh cũng không dùng được, cho nên chúng ta chỉ còn cách là phải đi bộ thôi" Carla quay mặt không chút hào hứng bình luận

" Không lẽ chúng ta sẽ không còn dùng được ma thuật nữa sao Carla?" Happy hỏi thế với tinh thần ỉu xìu có thể nhìn rõ, mặc kệ lớp mặt nạ đã che kín khuôn mặt cậu

" Tôi cũng không biết, tình hình trước mắt là phải như vậy rồi đó!" Carla nhanh gọn trả lời, có chút thở dài mệt mỏi:" Nhưng không thể báo trước được điều gì tốt lành cả..."

Không biết từ lúc nào, Carla đã trở thành chủ chốt dẫn đường trong cuộc hành trình
Trong khi đó, dù cùng là Exceed, Happy có lẽ vẫn chưa hề lấy lại tinh thần sau cú sốc về quê hương thật sự của cậu- nơi được biết đến với cái tên Edolas

" Ộp ộp!"

" Hây da!"

Rầm!

Natsu- vồ hụt ếch hồng- hôn đất trên dưới 30 lần- Dragneel quay lại nhìn bạn đồng hành của cậu, vẫn vô cùng hăng hái nở nụ cười:" Happy! Lại đây giúp tớ đi, tớ chưa thấy con ếch nào như này!"

" Chúng ta bắt về làm quà kỉ niệm tặng cho Lucy nhé!"

" Tớ không nghĩ Lucy sẽ thích nó đâu!" Happy thẳng thắn nhận xét

Chúng ta đang làm một việc vô cùng quan trọng đó Natsu, không phải đi du lịch mà kiếm quà cho Lucy!

Mà không, cậu ta chắc chỉ lấy cớ thôi để mình giúp thôi...

À khoan, tại sao người duy nhất cậu ta nghĩ tới lại là Lucy vậy??

...

...Thôi bỏ đi...
Bên kia, Natsu vẫn chưa đoái hoài lại cuộc hành trình, tiếp tục hào hứng với công cuộc bắt ếch

" Hây da!"

" Á!!"

Cậu ta đâm đầu hẳn vào một cái gì đó mềm mềm và bật ngược trở lại

Thứ cậu ta vừa đâm vào là...

" Ahhhhh!!!!"

" Ếch khổng lồ!!!!"

______________________________

Một nơi khác...

" Này, làm gì mà lạnh lùng thế hả?"

" Ý cô là sao chứ Karnak?" Charlos ra vẻ không quan tâm hỏi lại

" Thì vừa nãy chứ sao trăng cái gì, đó là Mira mà đúng không?"

" Từ khi nào mà cô trở nên tọc mạch như vậy?" Charlos lườm vào không khí:" Ừ, thì đó là Mira..."

" Gì đây? Thẹn thùng à?" Giọng nói kia đầy vẻ trêu ngươi:" Đứng trước mặt Mira mà ngươi vẫn giữ được cái khuôn mặt bị khắc băng đó à? Lạ quá ta~"

" Tôi phát hiện từ khi đến thế giới này, lời nói của cô càng lúc càng nhiều!" Charlos cau mày không vui
" Ta nói sai sao? Bình thường nếu đứng trước mặt Mira, ngươi có thể hoàn toàn biến thành một kẻ ngốc!" Giọng nói của Karnak rõ ràng mang theo tức giận

" Cô cũng đã nói là Mira còn gì..." Charlos thở dài:" Cô gái vừa rồi đúng là Mira... nhưng không phải là Mira của tôi..."

" ??? Khác nhau ở đâu???"

" Khác nhau như khi nói về vị kia nhà cô và hắn vậy!"

" Này! Cái đó không thể so sánh! Bọn họ là hai người hoàn toàn trái ngược! Mà không đúng, ai là vị kia nhà ta?!" Giọng nói gấp gáp đến mức lung tung lộn xộn vì thẹn

" Cô tự thừa nhận rồi đó thôi!" Charlos cười khẽ

" Bao giờ chứ?!"

" Bỏ qua chuyện đó được chưa hả, cô hai?" Charlos ngừng lại giữa không trung, ngó nghiêng như tìm kiếm điều gì đó, sau đó khoanh tay làm vẻ mặt nghiêm túc:" Mà..."
" Sao?"

"... Hình như chúng ta lại lạc rồi thì phải!" Vừa nói vừa cố tình gật gù tỏ vẻ

...

" Ta quả nhiên là không nên tin vào khả năng định hướng của ngươi mà!"

" Xin lỗi xin lỗi..." Charlos cười trừ, xoa xoa mái tóc đen bối rối, sau đó như nhìn thấy được cái gì, vui vẻ:" Ở đó có người kìa! Đợi chút để tôi hỏi họ đường đi kinh đô vậy!"

Phía dưới cô hiện tại là một hòn đảo nổi xanh mướt thực vật, ven rìa đảo có một ngôi nhà gỗ dựng đơn sơ, cùng một cậu trai đưa mắt nhìn bầu trời, đăm chiêu đến lạ

Không hiểu tại sao, càng đến gần, Charlos đối với anh ta lại càng sinh ra cảm giác quen thuộc khó hiểu

Hạ cánh xuống cách anh một khoảng đủ để giữ an toàn cho cả hai, không gần cũng không xa, Charlos cao giọng:" Này anh gì ơi, có thể cho tôi... biết...?"
Khuôn mặt quen thuộc quay lại khiến cô đứng hình, quên mất lời nói của mình

Mái tóc vàng trở nên mềm mại hơn

Cạnh đôi mắt cũng mất đi vết sẹo quen thuộc

Cả khí chất cũng có vẻ yên ả và thong thả hơn rất nhiều

Nhưng khuôn mặt ấy...

" Laxus- nii?!"

______________________________

Tên ngốc Natsu quên mất việc mình không thể sử dụng ma thuật

Đến khi nhận ra, cả đám chỉ có thể chạy thục mạng trước tình cảnh lạ hoắc chưa bao giờ xuất hiện

Ngay lúc đầu lửa Natsu sắp bị con ếch bự chảng đập onehit giữa không trung...

Ánh sáng xanh lóe lên, bóng dáng có vẻ vô cùng đáng tin và mạnh mẽ lao đến giải thoát họ...

" Lucy chằn tinh!!!!"

" Chị Lucy đáng sợ!!!"

" Thừa mất hai chữ rồi!!"

Lucy- người con gái của Edolas gào thét lúc nghe thấy mấy cái biệt danh kỳ quái mà Wendy và Happy đặt cho mình
" Cô làm gì ở đây vậy?" Carla ngẩng đầu dò hỏi

" À thì, nơi này có rất nhiều thứ nguy hiểm... cho nên tôi chỉ..." Lucy này có lẽ quá ngượng ngùng để nói ra những từ mà cô ấy cho rằng hơi sến súa

Nhưng Natsu lại có vẻ rất vui khi nhìn thấy cô ấy như vậy, để xem nào, chắc vì có nét quen thuộc nhỉ?

" Mồ, được rồi! Tôi lo lắng đó, được chưa! Nhưng không phải cho cậu, chỉ là cho cô bé kia thôi!" Cuối cùng thì cũng nói thật (Thật đâu? ==) dù sao cô ấy cũng không giống Lucy kia ở khoảng suy nghĩ quá nhiều trước mỗi lời mình nói ra

" Thôi nào, nói nhiều như vậy, cuối cùng thì cậu cũng là Lucy thôi!" Natsu hào hứng lại gần vỗ vai cô ấy

" Đừng có mà chụp mũ tôi như thế!"

" Tóm lại, nhớ đi theo tôi! Các cậu không thể đi lung tung mà không có ma thuật được!"
" Rồi rồi!"

" Aye sir!!"

" Tôi muốn cho Lucy kia gặp Lucy này đáng sợ đến mức nào!"

" Không biết khi gặp người đáng sợ này thì Lucy thật sẽ thấy thế nào...?"

Natsu và Happy ghé sát mặt vào nhau bàn tán với vẻ mặt kỳ quái, sau lưng họ như tuôn ra từng luồng hắc khí tính toán chuyện xấu sau lưng người khác

" Ý mấy người nói tôi là đồ giả hả!" Rất tiếc cho cả hai là âm mưu của họ chưa đi đến đâu đã bị Lucy nghe được, một cước đạp văng hai tên ý đồ đen tối ra chỗ khác

" Chiêu 12, bẻ xương sống!" Natsu sau đó bị cô ấy cho ăn hành toàn tập còn Happy chỉ có thể nhảy tưng tưng bên cạnh lo lắng

Carla và Wendy đứng bên cạnh đã thấy đổ mồ hôi hột:" Chị ấy đáng sợ thật đấy!"

" Chuyến đi này có lẽ sẽ gặp nhiều khó khăn đây..."

____________________________
" Laxus- nii?!" Charlos tròn mắt nhìn chàng thanh niên trước mặt, sau đó mới giật mình xua tay:" A không, xin lỗi tôi nhầm người..."

" Em không nhầm đâu..." Gió thổi qua đưa mái tóc vàng khẽ che mất đôi mắt anh ấy, im lặng mất một lúc, đến khi anh ngẩng đầu lên, khóe môi Laxus vẽ nên một nụ cười hiền mà thoáng nét buồn bã:" Nếu người em nói là Laxus- anh trai của Charlos, vậy thì em không nhầm đâu..."

" A?" Charlos chớp mắt, sau đó, như đã hiểu được anh ấy đang nói gì, cô giật giọng trong khi không tự chủ lùi bước chân mình:" Ehhhh???"

Tròn mắt

" Ngạc nhiên vậy sao?" Laxus phì cười nhìn cô:" Tôi đùa em thôi, chắc em không phải em gái tôi rồi..."

Hơ, vâng, anh cũng chắc chắn không phải Laxus- nii!

Laxus- nii mới không bao giờ có cái kiểu che miệng khi cười quý tộc hào nhoáng đó!!!
" Tôi là Laxus Rohelm, Laxus sinh ra và lớn lên ở Edolas này..." Anh giơ ra bàn tay phải của mình, gật đầu:" Nếu em cho phép, hân hạnh được làm quen!"

" À vâng..." Charlos nhướn mày một chút trước khi rụt rè bước lại gần, khẽ bắt tay anh một cái rồi cũng nhanh chóng bỏ ra:" Em là Charlos, Charlos Dreyar, anh biết về thế giới của bọn em sao?"

" Ừ, anh biết chứ..." Laxus có vẻ đầy hoài niệm nhìn phản ứng của cô một chút rồi mới nở nụ cười buồn bã nhìn lại phía sau mình

Theo tầm mắt anh, bấy giờ Charlos mới nhận ra nơi ấy đặt một tấm bia mộ

Laxus bước về phía nó, ngồi xổm xuống trước tấm bia, vuốt nhẹ cái tên viết trên ấy, giọng khẽ run:" Bởi vì, em ấy... vẫn luôn ở đây..."

Charlos dừng lại bước chân sau lưng anh, sững sờ nhìn những con chữ khắc sâu trên bia đá, cái tên ở đó là...
" Lisanna Lauren"

_______________________________

" Đến giờ phút này tôi vẫn chưa tin được Erza là kẻ thù của chúng ta đó!" Giọng Happy có chút không tin tưởng mở đầu cho câu chuyện

" Erza của thế giới nào thì cũng dữ dằn như nhau ha-" Natsu làu bàu kết luận

" Hở?"Lucy tặng cho Natsu một cái liếc mắt cháy mặt qua vai khi nghe thấy hai từ 'dữ dằn'

" Ơ, tôi đang nói đến chị Erza mà!" Natsu nhanh chóng đính chính trước ánh mắt ấy

Vậy là cậu nhóc Natsu không sợ trời không sợ đất của chúng ta cuối cùng cũng tìm được người đáng sợ thứ hai sau Erza rồi nhỉ?

" Đối với hội của chúng tôi, thì việc Erza trở thành đồng đội là việc không thể nào xảy ra được..." Lucy quay đầu ngắn gọn đúc kết

" Còn chúng tôi thì đều không thể tin được mình không thể sát cánh với chị Erza... Khó hiểu thiệt đó nhỉ?" Natsu khoanh tay sau đầu với đôi lông mày nhăn tít ra chiều suy nghĩ
" Không có ma đạo sĩ nào mà không sợ cô ta, chỉ cần thấy Erza là đã thấy lạnh xương sống rồi!" Lucy cau mày

" Tôi không muốn đụng mặt Erza một chút nào hết!" Lần này thì Natsu mau chóng đồng ý với Lucy, cái viễn cảnh với hai Erza cùng lúc xuất hiện gọi tên cậu khiến Natsu không khỏi đổ mồ hôi lạnh:" Một người thôi là cũng đủ đáng sợ lắm rồi!!"

" Aye~" Happy cười trừ giơ tay đồng ý:" À mà, Natsu!"

" Hử? Gì vậy Happy?" Natsu vẫn giữ hai tay khoanh sau đầu, hơi ngửa người nhìn cậu

" Thế còn chị ấy, không biết như thế nào nhỉ?" Happy chớp chớp mắt, đã bắt đầu sa vào tưởng tượng của riêng mình

" Hở? Chị ấy là ai cơ?" Natsu ngờ nghệch hỏi lại

" Ăn nói cho rõ ràng chứ mèo đực!" Carla cau mày

" Thì chính là bà chị mà- ai- cũng- biết- là- ai- đấy!" Happy chép miệng:" Chị Charlos chứ ai?!"
" À..." / "A..."

Wendy và Natsu đồng thời phản ứng lại

" Ahhhh!!"

Sau đó đồng thời nhảy dựng lên

" Chị Charlos!!!"

" Tôi quên mất còn bà chị ấy!!" Natsu ôm đầu lớn tiếng gào thét, trí óc của cậu bỗng tuôn ra hình ảnh của một cô gái được trang bị giáp nặng, giơ lên nắm đấm trừng mắt nhìn cậu

Ahhhh!!!! Chị ấy sẽ thành một Erza khác sao???

" Carla! Vừa nãy cậu có thấy chị ấy ở hội không?" Wendy dường như muốn khóc thét, vừa nhấc bổng cô bạn lên vừa gặng hỏi khiến nàng mèo cảm thấy như có sao bay trên đầu mình

Cô bé không khỏi sợ hãi khi tưởng tượng ra Charlos với bộ váy màu trắng xinh đẹp nhưng lại có ánh mắt rét căm căm và thái độ kệch cỡm đáng ghét

Và tất cả những gì cô mèo Carla nghĩ đến là một đối thủ khác của họ- giống Erza
" Này, chị ấy có phải thành viên của Fairy Tail không?!" Natsu rất trực tiếp, tóm lại cô gái đi trước mình- Lucy Ashley- thành viên duy nhất của hội Fairy Tail Edolas đang có mặt- lắc lắc bả vai nhỏ nhắn của cô, Natsu đầy lo lắng hỏi:" Charlos ấy! Cậu có biết người nào có cái tên đó không?!"

" À, Charlos..." Lucy hơi cúi đầu, để mái tóc vàng che đi đôi mắt mình, thấp giọng lặp lại:" Người có cái tên đó à..."

Bờ vai gầy của cô ấy đang run rẩy

" Lu- cy...?"

______________________________

" Nếu cái này ở đây..." Charlos có chút khó khăn cất giọng sau khoảng trầm ngâm kéo dài:" Vậy là anh biết rồi nhỉ?"

" Ý em là cô bé Lisanna ở hội hiện tại phải không?" Laxus cười buồn, anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên xa xăm đến lạ:" Ừ, anh biết chứ, kể từ lần đầu tiên gặp mặt..."
" Hai người họ khác nhau lắm sao?" Charlos cũng ngồi xuống cạnh anh

" Không, giống lắm..." Laxus lắc đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười có chút hoài niệm:" Hai người họ có tính cách chả khác gì nhau cả..."

" Vậy tại sao...?" Charlos nhướn nhướn mày kỳ quái

" Bởi vì cảm giác..." Laxus quay lại nhìn cô, ngón trỏ gõ gõ vào ngực trái của mình, nhẹ nhàng:" Chỗ này... nó nói như vậy...nó nói đó không phải cô ấy..."

" Nó nói đó không phải cô gái của anh..."

" Anh..." Charlos không biết mình phải nói cái gì, ánh mắt cô viết rõ ba chữ không dám tin, còn cổ họng thì nghẹn đắng lại

Cô đã... không nghĩ đến trường hợp này...

Ngoại trừ bàng hoàng, thì chính là kinh ngạc

Vậy là anh ấy... cũng giống với Laxus- nii sao?

" Anh thích cô ấy..." Laxus buông ngón tay mình, dường như không để ý đến thái độ của cô, anh lại khẽ vuốt ve những con chữ in hằn trên đá, lời nói thản nhiên và yên bình đến lạ:" Anh yêu Lisanna!"
" Trước đây anh cũng lo lắng rất nhiều thứ... anh do dự, anh sợ hãi, sợ rằng nếu nói ra điều này, mối quan hệ của bọn anh có lẽ sẽ không còn được như trước..." Laxus vẫn nhẹ nhàng tường thuật:" Nhưng hiện tại, dù anh nói như thế hàng ngàn lần, hàng vạn lần..."

" Người anh muốn nghe nó nhất... lại không còn nghe được nữa rồi..."

" Em..." Charlos cảm thấy sự xuất hiện của mình đã lỡ chạm vào nỗi đau không nên nhắc lại của chàng trai ấy

" Không cần xin lỗi về bất cứ điều gì Charlos..." Laxus quay đầu nhìn cô cười khẽ:" Anh mừng vì em chịu ngồi nghe anh nói chuyện như hiện tại..."

" Vì vậy, Charlos... nếu em có người thích... đừng làm ra chuyện gì khiến mình nuối tiếc..."

Charlos nghe anh ấy thì thào nói với bản thân, không khỏi cũng lặng cả người, ánh mắt đen tối dần, mông lung không hề có tiêu cự
Nói với cô ấy sao...

" Mira, cho tớ một cơ hội được không? Không phải hiện tại, tớ biết cậu đang rất khó chịu, mà là tương lai, cho tương lai của chúng ta một cơ hội được không?!"

" Charlos! Giữa chúng ta không có cơ hội nào cả! Không có!"

Ánh mắt của cô ấy ngày hôm đó... chẳng khác nào bầu trời vào ngày tận thế...

" Sau mọi chuyện xảy ra với Lisanna, cậu còn hỏi tôi như thế sao?!"

Lisanna...?

Em biết sao? Biết rằng ngày hôm đó... tôi cũng đã ở đó...

"... Tôi xin lỗi, Mira... là lỗi của tôi..."

" Chúng ta... chỉ có thể là bạn thôi!"

" Charlos! Charlos! Này! Charlos!"

" A!" Charlos bàng hoàng tỉnh lại từ ký ức, ngơ ngác đưa ánh mắt hãy còn trống rỗng sang phía giọng nói

Bắt được sự lo lắng rõ ràng trong mắt chàng trai bên cạnh, Charlos mới thật sự giật mình hồi hồn lại
" Em sao vậy?!" Giọng Laxus gấp gáp lo âu

" Em không sao..." Charlos đưa tay hơi nhéo ấn đường tìm lại sự thanh tỉnh, khẽ cười lắc đầu:" Có chút thất thần thôi, xin lỗi anh..."

Hiện tại, với cái tình trạng này...

Dũng khí để lần nữa đối mặt với cô ấy và tình cảm của mình...

Em không có...

Bởi vì em của hiện tại... đã mất đi cái tự tin có thể khiến cô ấy hạnh phúc ngày đó rồi...

Laxus nhanh nhạy bắt được nụ cười buồn nặng nề thoáng qua rồi biến mất trên môi cô gái

Đờ đẫn

" Em không sao, chỉ có chút thất thần thôi..."

" Mọi chuyện đều ổn cả mà, nii, anh nhạy cảm quá đó!"

" Đừng suy nghĩ nhiều, em không sao đâu!"

Khuôn mặt trong trí nhớ lại lần nữa trùng lặp
Laxus không khỏi cắn chặt răng mình đầy tức giận và tự trách

Cát bụi mịt mù che mắt anh, anh bị kéo đi khỏi đó, mọi người đều cố gắng kéo anh ra khỏi đó

Kể cả em cũng vẫn khẽ mỉm cười thì thào

" Em không sao mà..."

Không sao...

Không sao...?

Không sao của em là như vậy à?!

" Đừng tự mình gánh chịu mọi thứ Charlos!" Giọng Laxus run lên không rõ lý do khiến Charlos nghi hoặc:" Em chắc chắn có chuyện gì đó đang giấu mọi người!"

" Đừng tự mình liều mạng như vậy... anh không muốn thấy... không muốn..."

Charlos sửng sốt nhìn vệt nước đọng trên khóe mắt anh, bỗng nhận ra rằng, anh ta đang qua mình

Nhìn thấy một người khác...

A.S

Bình Luận (0)
Comment