[Đn Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 52.3

Ba ngày sau khi chị em nhà Strauss chia tay Charlos tại thành phố cảng Hargeon

Đường phố vẫn nhất quán đông đúc nhộn nhịp

" Hừm... việc làm hả?" Một chủ quán ăn nhăn mày xoa cằm tự hỏi hồi lâu, rồi nghiêng đầu nhìn ba đứa nhỏ đứng trước mặt mình:" Tại sao các cháu không sang thành phố Magnolia kế bên và gia nhập hội pháp sư ở đó nhỉ?"

" Hội pháp sư sao ạ?" Cô bé với mái tóc bạch kim ngắn bám lấy cánh tay chị mình nghiêng đầu nghi hoặc lặp lại

" Ừ, nếu các cháu muốn tìm một công việc vừa sức, gia nhập vào một hội và lựa chọn chúng ở bảng yêu cầu là một cách tốt..." Ông chủ thân thiện cười:" Nếu ta không nhầm thì chỗ đó có từ những công việc như chăm sóc mèo hoặc vườn cây cho đến đánh quái vật và giải trừ các lời nguyền..."


" Không có nguy hiểm gì đâu, theo ta thấy thì mấy đứa còn chưa đủ tuổi, và ta nghe nói là ở đó, các thành viên sẽ được sắp xếp chỗ ở rất tốt nếu chưa tìm được nơi cư ngụ..."

" Nhưng mà ông chủ, chúng tôi không phải là ma đạo sĩ..." Cô chị cả mặc một bộ áo choàng trùm kín mít không ngẩng đầu, nhẹ giọng giải thích:" Vậy nên chúng tôi không..."

" Ồ? Em không biết sao?" Một anh chàng có lẽ là nhân viên phục vụ mang theo vài ly nước đến cho họ, ngạc nhiên mỉm cười:" Nơi khác thì anh không rõ lắm, nhưng Fairy Tail thì lại có rất nhiều những cô cậu bé bằng tuổi các em..."

" Phần lớn đều không biết gì về ma thuật cho đến khi được tiếp xúc, và đúng là rất ít người có thể thực sự sử dụng được nó trên thế giới, nhưng dù em không thể sử dụng ma thuật, anh nghe nói là họ cũng có ghế cho quầy tiếp tân đấy?"


" Đúng rồi! Đúng là như vậy!" Ông chủ tiệm vỗ tay gật đầu vô cùng tán thành

" Heh? Mọi người đều có vẻ rất thích nơi đó nhỉ?" Eflman nhìn thấy ánh sáng hướng tới trong mắt họ, tò mò dò hỏi:" Có lý do đặc biệt gì sao ạ?"

" À thì, đúng là vậy..." Anh phục vụ cười xòa:" Đó từng là ước mơ của anh lúc còn nhỏ"

" Cháu biết đấy, giấc mơ của những thằng con trai ấy mà..." Ông chủ tiệm cũng xoa cằm hồi tưởng:" Giấc mơ về những ma thuật hoa lệ mạnh mẽ và những cuộc phiêu lưu bất tận... ai mà không có một thời chứ?"

" Thế ạ?" Eflman chớp đôi mắt sáng ngời:" Nghe tuyệt thật đấy!"

" Tuyệt mà đúng không? Chỉ là sau đó lớn rồi... lại không có can đảm xông pha như lúc nhỏ mình vẫn nghĩ... Nhưng nếu như cháu nghĩ tới nó..."

" Fairy Tail là hội pháp sư nổi tiếng nhất nhì Fiore đấy và danh tiếng của họ... ừ thì... cũng khá là tốt..." Nói đến đây, ông chủ bỗng dừng lại, hơi nhíu mày rối rắm suy tư:" Đúng không nhỉ?"


" Ồ nó tốt thật đấy ông chủ!" Anh phục vụ vẫn tươi cười rạng rỡ, đoạn quay đầu, giải thích với hai cặp mắt tròn xoe đang nhìn mình:" Danh tiếng của họ thường đi kèm với phá hoại, mới ba ngày trước thôi, nghe nói họ còn vì bắt một toán cướp mà đập vỡ mất hơn nửa cái thị trấn của người ta..."

" Hargeon vốn ở ngay cạnh Magnolia..." Ông chủ vỗ trán bất đắc dĩ cười trừ:" Nhờ ơn của cái hội đó mà cảng biển của chúng tôi cũng xây đi dựng lại mấy lần rồi đấy!"

" Như thế mà mọi người vẫn quý họ sao ạ?" Lisanna lại càng ngơ ngác

Ông chủ và anh phục vụ quay lại nhìn nhau, rồi bất chợt nhe răng cười tươi rói:" Bởi vì cái đám giặc đó rất khó để ghét mà!"

"..."

" Dù sao thì, nếu vẫn chưa xác định được cho mình nơi muốn đi, tại sao các cháu không thử ghé qua nơi đó và xem xét nhỉ?"
_____________________________

Tất cả cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó là lý do khiến ngày hôm sau chị em nhà Strauss đã có mặt ở nơi này, trong Fairy Tail- Hội pháp sư có danh tiếng bậc nhất Fiore

Để xem, ấn tượng đầu tiên của họ là nơi này rất dễ tìm, bởi vì tòa nhà đồ sộ được gọi là hội quán này có thể xem như công trình kiến trúc nổi bật nhất của thành phố Magnolia

Ấn tượng tiếp theo là ông chủ quán và anh phục vụ kia hoàn toàn không lừa họ, ở chỗ này có rất nhiều trẻ con... mặc dù chúng có vẻ không quá ngoan ngoãn cho lắm...

Cả ba chị em vừa nhoáng thấy qua cửa sổ bóng hai đứa trẻ khác đánh nhau túi bụi ở một góc hội quán và người thứ ba bước tới... trực tiếp can ngăn bằng bạo lực: thụi cho mỗi người một phát, nằm xuống sàn...
Ấn tượng cuối cùng được nhắc đến chính là... một mớ hỗn loạn

Mùi của bia và những cái bàn được đánh bóng thơm hương gỗ mới (ai đó đã nói với họ rằng chúng là những cái bàn mới cóng được mua về bổ sung cho những cái bị đập nát trước đó)

Một vài cái bàn khác bị lật đổ, các thùng rượu lăn lóc, gỗ vụn cùng với mảnh chén dĩa được nhìn thấy ở nhiều nơi trong mọi ngóc, và đương nhiên là không thể không kể đến nguyên nhân của tất cả - đám người như bỗng nhiên lên cơn điên và nổi giận cùng một lúc, lăn xả vào nhau từ n hướng với đủ mọi lý do

Chứng kiến cảnh tượng... có phần trùng kích linh hồn ấy ngay khi vừa đặt chân đến cửa hội quán, Lisanna cùng với Eflman vô thố bám lấy cánh tay chị níu chặt, và mặc dù khác với Lisanna trực tiếp núp sau lưng Mira tò mò lại sợ hãi hí mắt nhìn ra, Eflman đứng trước mặt cô chờ đợi quyết định có vẻ vô cùng rụt rè, thế nhưng không thể phủ nhận, cậu chàng thực sự có chút kích động
Ồ... Trái ngược hoàn toàn với hai đứa trẻ là cô chị cả Mira- nhướn mày cực kỳ hứng thú, nếu là cô của lúc trước khi bị quỷ ám, Mira sẽ rất vui lòng lao thẳng vào để gia nhập quang cảnh hỗn loạn kia

Bởi vì bằng cách nào đó... nó đem lại cho cô cảm giác giống với ngôi nhà cũ của họ...

Nhưng cho dù hiện tại cơ thể cô có chút không phương tiện để thực hiện ý nghĩ đó cho lắm, Mira vẫn không thể ngừng được sự hưng phấn muốn tham gia thứ này vào một ngày nào đó

Nơi này... kể từ bây giờ... rất có thể là ngôi nhà của họ trong tương lai đúng chứ?

Mà trước đó, có lẽ cô nên tìm người được gọi là Hội trưởng- theo như sự chỉ dẫn thì đó sẽ là người cho phép cô và các em được quyền gia nhập hội

Nhân tiện thì mong rằng sẽ có thông tin gì đó hữu ích cho cô về cánh tay của mình... ở đây hình như cũng tiếp nhận những nhiệm vụ về quỷ và lời nguyền đúng không nhỉ?
" Các em nghĩ họ có một cái nhà bếp để sử dụng không?" Mira cười nhẹ, nắm lấy tay của Lisanna và Eflman chậm rãi cất bước

Hai đứa trẻ ngây ra một lúc... rồi cũng nhìn nhau, cười híp mắt bước theo chị

Đó là một giây trước khi ánh mắt Lisanna chạm vào đôi mắt chán chường của một thanh niên cao ráo với mái tóc vàng gai, đeo cặp tai nghe với đầu đinh chìa ra nhọn hoắt, bước qua họ ra khỏi hội quán

Anh ta có chút thô lỗ khó gần... nhưng cũng hình như đang có chuyện buồn thì phải...

Lisanna lập tức nhạy cảm có được ấn tượng cho riêng mình, bởi vì không biết tại sao... ánh mắt của người đó... có điểm giống với Mira-nee...

Nhưng chỉ có vậy thôi, sự chú ý của cô bé mau chóng bị chuyển qua hướng khác

" Ông ơi, cái hình đó là gì vậy ạ?" Lisanna nhanh nhảu chỉ vào tấm biểu ngữ với một hình vẽ đơn giản được treo trang trọng trên bức tường giữa hội quán
Câu hỏi này, vô cùng mau chóng giúp chị cô- người còn đang trừng mắt khó có thể tin với cái sự thật rằng "ông già nhỏ thó mặc bộ đồ sặc sỡ và đội cái mũ giống hệt mấy tên hề kia" (trích nguyên văn miêu tả của Mira) thật ra chính là Hội trưởng Fairy Tail!

" Ồ nó ấy hả?" Makarov khoanh tay ngồi trên quầy bar ngẩng đầu mỉm cười:" Từ bây giờ nó chính là minh chứng cho ngôi nhà của các con"

Nói, ông chỉ cho họ thấy hội huy ngay trên ngực một cậu trai không mặc áo ở gần đó và Mira cũng nhạy bén bắt gặp thêm những biểu tượng tương tự ở một số bộ phận khác trên cơ thể của một số người

" ... Mọi thành viên đều có nó trên người hay sao... ạ?" Nói thật thì cô không quen với cách nói chuyện lễ phép này lắm:" Chỉ hội Fairy Tail?"

Không có ai thấy đẹp nên xăm lên chơi đâu đúng không?
" Hội huy là biểu trưng của một hội pháp sư!" Makarov không hề khó chịu gật đầu cười xòa:" Chỉ có thành viên hội Fairy Tail mới có thể có dấu hiệu đó, và là thành viên của Fairy Tail thì bắt buộc phải có dấu hiệu đó trên người!"

" Cháu có thắc mắc gì nữa sao?"

"... Không..." Có được câu trả lời xác nhận càng khiến Mira không biết mình nên cười hay nên khóc

Giờ thì cô có thêm một vấn đề mới ở đây...

Lisanna và Eflman thì có thể không nhận ra vì lúc tiếp xúc với chúng, khi nào cô ấy cũng khoác ở ngoài thêm một lớp áo choàng dài

Nhưng với Mira- cái người đã lột hẳn áo người ta ra ấy- thì cô có mù mới có thể bỏ qua được...

Trên cánh tay trái của Charlos cũng có một hội huy y chang thế này màu bạc!!!

Ôi trời đất ạ...

...

Sáng ngày hôm đó, đã để lại một dấu ấn trong lòng rất nhiều người
Đối với riêng Laxus, ấn tượng của anh cho cô bé con bám lấy áo chị mà anh thấy hôm đó chỉ có một chữ: mềm!

Nho nhỏ một nắm như thỏ trắng, khuôn mặt trẻ con phúng phính mềm nhũn như véo ra nước, ánh mắt cũng trong tựa một hồ nước mùa thu

Không giống với em gái anh khiến người ta đôi lúc có cảm giác như linh hồn mình bị nhìn thấu rồi sa vào... mà đó là nét mềm mại của nước khiến người bị ánh mắt đó chạm vào toàn thân đều thoải mái 

... Thật kỳ lạ...

______________________________

" Erza, cậu tiến bộ nhanh quá đấy!" Vừa hoàn thành buổi tập kiếm mỗi sáng với Erza, Charlos mồ hôi mồ kê nhễ nhại tạm thời đặt Bạch Ngân xuống bãi cỏ, ngửa cổ tu lấy bình nước như sắp chết khát đến nơi:" Mới có hơn một tuần..."

" Nhưng vẫn thua không phải à?" Ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh cô ấy đương nhiên là Erza, hoàn toàn không kém cạnh vừa thở hổn hển uống nước vừa đâm lại:" Tớ tiến bộ nhanh, còn cậu là cái quỷ tốc độ..."
Giọng nói còn có rất nhỏ không cam lòng

" Cứ cái đà này rồi cậu sẽ vượt mặt tớ sớm thôi..." Charlos đưa tay quệt ngang miệng lau vệt nước tràn ra, bật cười thích thú:" Tớ đứng trước mặt cậu ngoại trừ kinh nghiệm thực chiến lớn ra một đoạn thì làm gì có cái gì chứ?"

Erza nghe thấy câu nói này lập tức quay sang, trừng mắt nhìn Charlos với vẻ mặt: cậu cho tớ là đứa ngốc hả?!

" Nói thế rồi đôi mắt của cậu ném đi đâu?! Bằng cái cách quỷ gì trên thế giới này mà lại xuất hiện một tên có thể phân tích cả chục tầng ma thuật ra chỉ bằng một ánh nhìn như cậu chứ?!"

Erza chỉ kém chưa nắm lấy cổ áo tên bên cạnh mà lắc cho cô ta tỉnh ra!

Cậu có biết cả cái hội này có bao nhiêu người phải ngậm đắng nuốt cay với cái năng lực đó rồi lại chỉ có thể hâm mộ ghen tỵ hận không?!?!
" Nhưng mà Erza, cậu phải thừa nhận rằng cậu chưa bao giờ dùng hết ma thuật trước mặt tớ... những người khác cũng vậy! Nhìn ra được và chống lại được hoàn toàn là hai khái niệm khác biệt!" Charlos không cho là đúng nhún vai tặc lưỡi:" Nếu các cậu xài hết sức thì có khi thắng thua còn chưa xác định đâu!"

" Hừ!" Erza bĩu môi quay đầu tự uống nước của bản thân

Ma thuật, nói thẳng ra thì từ trước đến giờ đều là vấn đề nhạy cảm mà các thành viên trong hội không muốn nhắc đến trước mặt Charlos, cho dù cô ấy chưa bao giờ tỏ ra là mình để ý

Ma lực kinh khủng nhưng chẳng khác nào bom nổ chậm... tuy rằng đã lâu rồi nó không hề phát tác nhưng mà... ai biết được chứ?

Erza có chút trầm tư

Mà... thật tình thì chính cô cũng chẳng thể biết được hai chữ "kinh khủng" ấy nó đến cái mức nào, bởi cả hội ngoài Hội trưởng Makarov và Gildarts ra, thì chẳng có ai đạt được đủ trình độ để cảm nhận được ma lực ẩn trong Charlos cả
Tuy vậy, cứ nhìn vẻ mặt trầm trọng của họ mỗi lần nhắc lại vấn đề này... Thì Erza cũng ẩn ẩn hiểu được nó vượt ra ngoài sức tưởng tượng của cô đến mức nào rồi...

" À mà... cậu mới trở về hôm qua phải không? Đã tới hội quán chưa?" Erza như sực nhớ ra cái gì, lại ngẩng đầu dò hỏi

" Hử? Vẫn chưa... có chuyện gì à?" Charlos chớp chớp mắt ngờ nghệch:" Lại có tên ngốc nào gây sự hả?"

" Không phải, là hôm bữa mới có thành viên mới gia nhập." Erza điềm đạm lắc đầu, cũng không trách Charlos nghĩ vậy, dạo gần đây thi thoảng lại có người đến hội phiền hà vì đám Natsu đã đập phá cửa tiệm của họ, hoặc là một tên tự cao từ đâu đó chạy đến muốn thách đấu "thế hệ hoàng kim của hội mạnh nhất" (Erza hoàn toàn không biết cái danh hiệu đó nó từ đâu ra)
Đương nhiên là tất cả những kẻ gây sự cuối cùng đều được một vé tông thẳng vào bệnh viện

" Ồ? Hội chúng ta lại gia nhập thêm thành viên mới sao?" Charlos nghiêng đầu suy tư một chút rồi gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại ngẩng đầu hớp một ngụm nước

" Đúng vậy, hình như là ba chị em thì phải..." Đó là trước khi Erza không lưu tình dội thẳng một quả bom vào mặt cô:" Đều là tóc bạch kim..."

Tóc...

Phụttttt!

Charlos lập tức phun luôn ngụm nước trong miệng ra ngoài, ho sặc sụa:" Khụ khụ khụ... tóc... khụ... Erza... cậu... khụ khụ... cậu nói cái gì cơ?"

" Làm sao vậy?" Erza không hiểu gì cả vuốt lưng thuận khí cho cô bạn, nhăn mày:" Charlos? Cậu có chuyện gì à?"

" Không... được rồi mà, tớ không sao..." Charlos vội vã xua tay ngăn cản cô ấy:" Cho tớ biết tên họ được không? Hình như là người quen..."
" Người quen?" Erza nhướn mày có vẻ đã hiểu ra cái gì

" Nhiệm vụ mấy ngày trước, là thế này..." Charlos không kịp chú ý biểu cảm thoáng qua ấy, gật đầu thành thật kể lại

" Ồ ra vậy, thế là đúng rồi nhỉ..." Erza cong môi cười trêu cợt:" Cô chị cả khó gần tớ gặp tên là Mirajane Strauss!"

" ... vậy..." Charlos nghẹn họng nhìn trân trối:" Vậy mà cũng được luôn?"

" Sao không? Hèn gì cô ấy hỏi tớ trong hội có cô gái nào tên Charlos không, thì ra là người quen cả!" Erza đặt tay dưới cằm, gật gật đầu sáng tỏ

" Nhưng cô ấy... không, chị em họ... không phải đang ở Hargeon sao?" Charlos bắt đầu gãi đầu gãi tai cau mày khó hiểu

Cô còn đang tính chạy sang tìm họ để nhìn một cái cho an tâm đây...

" Theo như tớ biết thì có người chỉ đường cho họ đến hội mình đấy, bởi vì họ đang tìm chỗ ở cùng việc làm mới..." Erza buông bình nước trên tay, lần nữa cầm lấy thanh kiếm của bản thân, hứng thú dào dạt cúi người thủ thế:" Bỏ qua chuyện đó... Đến đây Charlos! Thêm một lần nữa!"
" Cậu sẽ vượt qua tớ, nhưng không phải bây giờ Erza!" Charlos kéo khóe môi vẽ ra một nụ cười nửa miệng đầy tự tin, rướn người bắt lấy Bạch Ngân, lộn nhào giữa không trung, không hề có điểm dừng lao lên:" Cẩn thận!"

Keng!

...

Có lẽ chốc nữa gặp mặt mình nên tự đi hỏi cô ấy... tại sao ngày đó lại từ chối mình?

Nếu là vì tìm việc làm... ngày hôm đó đi cùng tôi đến Fairy Tail luôn không nhanh hơn à, quý cô người xấu?

______________________________

Buổi chiều ngày hôm đó, hội quán Fairy Tail...

" Này!" Charlos vừa đặt chân vào đến cửa hội quán liền hào hứng nhìn ngang ngó dọc, trông thấy bóng dáng vẫn như trước nhất quán trùm kín mít liền vung tay gọi to:" Quý cô..."

" Charlos-nee! Quả nhiên là chị!" Nhưng lại lập tức bị nhảy vào trong họng, hai cái bóng nho nhỏ chắn trước mặt cô, đôi mắt sáng lấp lánh mừng rỡ, cố gắng hạ thấp giọng làm ơn:" Giúp tụi em chuyện này được không?!"
" Hả? Ừ..." Charlos chưa kịp định hình xong vấn đề, ngơ ngác gật đầu rồi mới lại lần nữa nhíu mày:" Lisanna? Eflman? Sao...?"

" Tốt quá! Chị đồng ý rồi đấy nhé!"

" Nhưng mà rốt cuộc là có..."

" Đi ra đây! Ra đây với tụi em một chút!" Hai đứa trẻ tuyệt đối không chịu cho cô chút thời gian do dự nào nữa, một kéo tay đằng trước, một đẩy mạnh đằng sau, vừa thì thầm vừa nhanh chóng mang Charlos ngược hướng ra khỏi hội quán

" Khoan từ từ..." Charlos cố gắng ngoái đầu thương lượng:" Để tôi chào chị các em một câu đã rồi chúng ta..."

" Không được!"

" Chị không được gặp Mira-nee vào lúc này!"

... Tôi mang bệnh truyền nhiễm hay cái gì?!!?

...

" Thế tóm lại là... các em muốn học ma pháp sao?" Charlos gãi má đứng dựa vào thân cây, bối rối nhìn hai cái đầu bạch kim nghiêm túc ngồi quỳ trước mặt mình:" Take Over? Tôi biết lý do được chứ?"
" Vâng! Bởi vì neechan!" Eflman gật đầu dứt khoát:" Hóa ra cánh tay của neechan không phải bị trúng lời nguyền, mà là do ma thuật của chị ấy không thể kiểm soát!"

" Và?" Charlos nhướn mày

" Nhưng Mira-nee vẫn rất buồn mỗi khi nhìn cánh tay mình, và luôn sợ hãi nó, thế nên bọn em cũng muốn học ma pháp đó, giống chị ấy!" Lisanna lập tức thêm nốt phần còn lại:" Như thế thì Mira-nee sẽ không còn cô đơn!"

" Hừm..." Charlos chống cằm nhíu mày có vẻ suy tư khiến tim Eflman và Lisanna như nhảy lên đến cổ họng, vô cùng bất an chờ đợi

Chị ấy... chị ấy sẽ từ chối sao?

" ... Tôi đã hiểu..." Charlos bỗng nhiên giãn mày, gật đầu mỉm cười dịu dàng:" Lời giải thích của mấy đứa được thông qua"

" Thật ạ?!" Cả hai vui mừng nhìn cô

" Thật, tôi sẽ giúp... nhưng mà trước đó..." Charlos bỗng đứng thẳng người, rồi bước đến cạnh họ, chống tay trên gối cúi đầu nghi hoặc:" Sao các em lại biết mà tìm tôi? Hình như trước đó tôi chưa từng nói mình là một ma đạo sĩ đúng chứ?"
" À, thật ra lúc đầu người tụi em hỏi là ngài hội trưởng cơ, nhưng mà ngài ấy lại nói là...

" Take Over ấy hả? Ừm... ta cũng không biết nữa, trước chị các cháu hình như hội chúng ta không có ai sử dụng ma thuật này..."

" Eh? Không có thật sao ạ?! Vậy chúng cháu phải làm sao đây?"

" ... Đừng có lo, ta bỗng nghĩ ra rồi, tại sao các cháu không thử tìm Charlos mà hỏi xem nhỉ?"

" Charlos... ấy ạ?"

" Ừ, con bé là cháu gái ta, theo kinh nghiệm của ta, thì loại ma thuật nào không biết cứ đi tìm con bé mà hỏi là ổn thỏa hết vậy đó! Haha... haha... hahaha..."

Ngài ấy nói như vậy đó ạ!"

Lisanna nghiêng đầu vô cùng dễ thương cười một chút

" Ban đầu tụi em đã hơi ngờ ngợ rồi, nhưng không ngờ lại là chị thật!" Eflman nắm chặt tay hào hứng:" Chị tuyệt thật đấy Charlos-nee!"
"..." Charlos cười méo xệch, bất lực đập trán mình cái bốp, bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi

Ông nội à, ông đang làm cái gì vậy chứ hả? Cái quái gì gọi là "không biết thì cứ tìm Charlos mà hỏi", cháu là cuốn từ điển bách khoa sao?

" Ách chu!" Makarov đang ngồi thảnh thơi trên quầy bar uống rượu bỗng đánh một cái hắt xì, dụi dụi mũi kỳ quái: lại cái đứa quỷ nào nhắc mình vậy cà?

" Charlos-nee! Chúng ta bắt đầu ngay đi được không?" Lisanna hào hứng bắt lấy cánh tay cô lắc lư, mắt sáng lấp lánh:" Được không?"

Charlos nhìn cô, lại quay sang Eflman hết sức mong ngóng... tốt, hết đường đổi ý rồi.

" Thôi đành vậy..." Cô thở dài, vươn cả hai tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lisanna và Eflman, gật đầu, bất giác mỉm cười:" Ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu cùng nhau cố gắng!"
" Vâng!"

Và đó là...

" Trước khi bắt đầu, tôi phải nói với các em một vài lưu ý quan trọng, đầu tiên..."

Khởi đầu cho chuỗi ngày dạy và học của cả ba người cùng chung lý tưởng...

... vì nụ cười của một cô gái khác...

______________________________

" Hây da!"

Keng! Xẹt xẹt!

Keng! Keng! Keng!

...

" Thế nên đó là lý do mấy hôm nay không thấy cái bóng cậu ở hội quán đấy à?" Vẫn là bãi tập cũ, vẫn là hai con người quen thuộc, Erza lại một lần nữa mệt rã cả người ngồi trên thảm cỏ vừa uống nước vừa lên tiếng hỏi

" Ừ vậy đấy..." Charlos trực tiếp nằm xoài ra trợn trắng mắt thở dốc, dở khóc dở cười đáp lời:" Cứ hễ tớ vừa đặt chân ra khỏi nhà là đã bị hai đứa nó kéo đi luyện tập, riết rồi không biết tớ đi chỉ đạo hay đi cải tạo nữa!"
" Hử? Thế sao hôm nay cậu lại được tha bổng rồi?" Erza cười cười quăng bình nước sang một bên, cũng nằm xuống cạnh Charlos híp mắt:" Nghỉ ngày chủ nhật à?"

" Cũng không có, tớ đang tính nói với cậu đây..." Charlos nghiêng đầu với lấy cái túi nhỏ cô vẫn hay mang đi làm nhiệm vụ hiện tại bị ném ở một bên, lục lọi ra được một tờ giấy

" Nhiệm vụ hả?" Erza ngạc nhiên, cái chất giấy không nhầm đi đâu được kia rõ ràng tuyên cáo nó là một trong

những tờ nhiệm vụ trên bảng yêu cầu

" Ờ, tớ tìm mãi mới được cái này đấy..." Charlos đưa tờ nhiệm vụ mới lấy ra sang cho cô bạn:" Lisanna và Eflman đều đã nắm được sơ bộ ma thuật Take Over rồi, bước tiếp theo cần phải hấp thụ linh hồn phù hợp mới có thể triển khai được!"

" Hừm... nhiệm vụ là giải cứu ngôi làng khỏi gấu dữ? Vậy là mới có một con thôi đúng chứ?" Erza cau mày:" Nhưng chúng ta có hai người cần linh hồn, người còn lại thì sao?"
" À cái đó tớ cũng tính cả rồi, Take Over của Eflman là Quái Thú, nhưng em ấy nhỏ quá tớ không yên tâm, nên mới phải kiếm tạm một con quái dạng thú yếu yếu một chút..." Charlos vươn vai ngồi dậy:" Còn Lisanna đơn giản hơn nhiều, Take Over của em ấy là Thú Hồn, nghe nói cạnh ngôi làng này có một khu rừng nổi tiếng với loài linh miêu cừ khôi về tốc độ và móng vuốt sắc nhọn, tớ tính tiện thể vô đó kiếm một con trở về..."

" Quả nhiên đã nhờ Charlos thì chẳng cần phải lo cái gì hết nhỉ..." Erza thở dài gấp lại tờ nhiệm vụ trả cho chủ nhân:" Vậy tớ... chắc sẽ đến hội quán..."

" Hử? Cậu còn chuyện gì chưa làm hôm nay sao?"

" Cái gì? Không, chỉ là..."

" Vậy thì trước từ từ cái hội quán được không? Đứng dậy nào Erza, chúng ta đi bây giờ sẽ kịp hoàn thành nhiệm vụ trước sáng mai đó!" Charlos đã đứng thẳng người, ngược ánh mặt trời cúi đầu dò hỏi:" Sao thế? Ánh mắt gì? Cậu sẽ không bỏ tớ một mình ở nhà lười biếng đâu đúng không?Hai đứa mình là một đội mà?"
"..." Erza có chút ngẩn ra nhìn nụ cười rạng rỡ của người đối diện, đoạn, cô cũng bật cười, chống tay mau lẹ ngồi dậy, Erza gật đầu, ánh mắt sáng rọi:" Tới ngay đây! Nói cái gì đấy?! Lần trước là ai bỏ lại tớ đi một mình hả?"

" Cậu còn giận vụ đó sao? Xin lỗi, xin lỗi, lần đó là lỗi của tớ!" Charlos gãi đầu cười xòa:" Cho tớ xin lỗi được không?"

" Hừ, coi như tớ tạm chấp nhận đi!" Erza bĩu môi

Charlos nắm lấy bàn tay cô ấy, hơi dùng sức giúp bạn mình đứng thẳng, híp mắt:" Vậy đi thôi chứ?"

" Tìm thấy rồi!" Trong lùm cây có tiếng xào xạc, hai cái bóng phốc một tiếng nhảy xồ về phía họ

" Nè Erza/ Charlos! Hôm nay tụi này sẽ đánh bại hai người!" Đến chính là hai cậu chàng Gray và Natsu, không thèm quan tâm cái gì vung nắm đấm nhào tới từ hai bên
Thế nhưng Charlos và Erza đến đầu cũng không thèm ngoảnh lại một cái, một trái một phải đồng thời giơ tay, một đấm ăn ý đưa cả hai đứa em ụp mặt vô lòng đất mẹ

" Lúc khác đi nha Gray/Natsu! Hôm nay chị mấy đứa không có rảnh!"

Hai cô gái khoanh tay trước ngực từng bước từng bước sóng vai rời khỏi khu rừng...

Để lại đằng sau hai đứa em trai đầu bốc khói nằm co giật trên nền đất

" Ra nhà ga đợi tớ như mọi khi chứ? Tớ phải về lấy đ..."

" Ôi trời Erza, cậu vẫn không bỏ được cái tật vác cả cái phòng đi mỗi lần làm nhiệm vụ à?"

" Đó không phải cả căn phòng! Đó là những thứ cần- thiết và có- thể- sẽ- cần- sử- dụng! Cậu có ý kiến gì?!"

"... Không... không có..."

" Tốt! Ra nhà ga đợi tớ! Dám trốn đi trước... cậu biết hậu quả rồi chứ?!"
" Ơ kìa Erza, cậu chấp nhận lời xin lỗi của tớ rồi mà!"

" Chấp nhận xin lỗi không có đồng nghĩa với quên đi sai sót!"

" Erza à~"

" Câm đi Charlos, cái giọng điệu tởm lợm đó cậu học đâu ra thế?!"

" Tớ bị Erza ghét bỏ~"

" Tớ nói là cậu im đê!"

Mặt trời vừa ngoi lên khỏi đường chân trời rải xuống vài giọt nắng ban mai đưa bóng họ trải dài...

Dính liền như trẻ song sinh... suốt quãng đường vắng...

Chà, đó, chính là tuổi trẻ...

______________________________

Nơi này... có lẽ không phải nơi mình nên ở lại lâu...

Ở đó rất vui, rất thoải mái... cũng rất hạnh phúc... nhưng mình... vẫn là không nên...

Giá như...

" Mira-nee!/ Neechan!" Trên con đường vắng ít người qua lại, có một cô gái nhỏ trùm kín mình trong chiếc áo choàng đen, cắn môi buồn bã, trốn tránh tất cả... muốn rời khỏi mái nhà mà khó khăn lắm cô mới có được... nơi cô được chấp nhận...:" Chị ơi, mau nhìn này!"
Nhưng cũng chính giây phút đó, cô mới nhận ra... cô ấy không phải chỉ có một mình... cũng không thể chỉ sống một mình...

Cách đó không xa, có hai bóng dáng xấp xỉ tuổi của họ nấp trong một góc tường lén lút nhìn ra

Ánh hoàng hôn rải rác lên ba người ôm lấy nhau, có tiếng khóc nức nở của hạnh phúc truyền tới

" Nhiệm vụ của tớ coi như hoàn thành rồi nhỉ? Erza này..." Charlos quan sát tất cả, bất giác cong môi một chút, rồi vươn vai, hài hước quay sang nháy mắt với cô bạn:" Bánh kem dâu cho tráng miệng bữa tối chứ?"

" Cửa hàng cũ, quyết định vậy đi!" Erza cũng nheo con mắt lấp lánh sao trời, gật mạnh đầu rồi quay người đi trước

" Cậu nói lần sau tớ nói chuyện với cô ấy được không?" Charlos nhảy hai bước sóng vai cùng cô, khoanh tay sau đầu chép miệng cảm thán:" Thành viên đầu tiên mà gia nhập hội cả tháng trời tớ cũng không tiếp cận được chút nào cả... ngược lại mấy đứa em cô ấy thì gặp nhiều đến sợ..."
" Ồ cậu nói tớ mới để ý... mà chắc chẳng có vấn đề gì đâu, với cái đồ mặt dày nhà cậu!" Erza nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Charlos, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, liền không chút lưu tình cười nhạo:" Lần đầu tiên gặp tớ cứ nhất quyết sáp lại như keo dính chuột, phiền chết đi được!"

" Ê này! Đó là kiểu so sánh gì chứ?!" Charlos nhảy lên phản bác

" Lại còn sai sao? Hồi trước tớ ra biển ngồi, cậu cũng muốn chạy theo ngắm cảnh! Ngắm cảnh là lén lút núp trong bụi cây bị muỗi cắn sưng vù cũng không dám nhúc nhích như cậu sao?" Erza trừng mắt nhìn lại

" Aaaa, coi như tớ xin! Đừng có nhắc lại mấy thứ hắc lịch sử đó nữa Erza!!!!" Charlos nghe tới cái này chỉ biết vò đầu bứt tai thiểu não

" Hừ~ Hai phần bánh kem dâu, tạm thời bỏ qua~" Erza vui vẻ hừ ca, lại nhanh hơn hai bước dẫn đường
" Không thể vĩnh viễn ném nó đi luôn sao?! Cậu muốn bao nhiêu bánh kem dâu cũng được mà!"

" Chờ xem tâm trạng của tớ đi!"

" Này, khoan... Erza!!!"

...

Không đâu, tớ sẽ không bao giờ quên...

Bởi vì cái buổi chiều tìm thấy trong bụi cỏ một cô bé ngồi co ro rụt đầu quýnh quáng vì bị tớ phát hiện, rồi trước ánh mắt giận dữ của tớ, cũng chỉ biết nở một nụ cười ngu ngốc gãi đầu ngơ ngác nhìn lại mà hỏi:" Sao cậu biết vậy?" đó...

Tớ bỗng nhiên nhận ra, sau viên tinh tú duy nhất trong bóng đêm lúc trước, cứu rỗi tớ những ngày ở Tháp Thiên Đường...

Cuộc sống của tớ, lại xuất hiện thêm một nguồn sáng rực rỡ khác, lu mờ cả mặt trời...

_______________________________

Một ngày nắng đẹp trời, cô nhóc vào chạc 13-14 tuổi mặc nguyên cả cây đồ đen như thường lệ, đeo cặp song kiếm yêu quý ngay ngắn lên lưng, vuốt vuốt vài cái qua loa coi như chỉnh gọn đầu tóc, nhìn bản thân trong gương, cô nhóc búng tay cái tách- hoàn thành
Giờ thì...

" Laxus-niichan! Chúng ta muộn mất rồi kìa!" Charlos ngoái đầu nhìn lại ông anh còn đang ngáp ngắn ngáp dài bước ra từ phòng anh ấy như bao ngày, bật cười:" Anh không nhanh lên là em đi trước đấy nhé!"

" Cho anh 5 phút!" Laxus vừa gãi đầu vừa xoay người chạy vào phòng tắm

" Thật tình..." Charlos đặt hai tay trong túi quần, theo thói quen dựa người vào khung cửa thả trôi ánh mắt mình, có chút vui vẻ muốn cười

...

" Em có thể gọi anh dậy sớm hơn..." Laxus gãi đầu lầm bầm khi đến cạnh cô

" Em- LUÔN- gọi anh dậy sớm hơn!" Charlos bĩu môi trừng lại, đoạn, cô giữ lấy hai vai anh trai, vừa kéo thân hình cao nhòng ấy xuống, vừa kiễng chân vươn tay sửa lại cổ áo nhăn nhúm lộn xộn:" Đó là tại vì anh luôn muốn thêm 5 phút!"

" Ồ..." Laxus gật đầu lúng túng:" Vậy hả..."
" Hả cái gì mà hả?" Charlos nhếch môi liếc xéo anh một cái, vỗ vai ông anh trai đồm độp rồi quay lưng đi trước:" Laxus-niichan! Không nhanh lên là nhịn bữa sáng đó!"

" Đến đây..."

...

" Này mọi người!" Laxus giơ chân đạp cánh cửa bật tung, nhe răng cười

" Chào buổi sáng!" Charlos vung tay hào hứng

" Chào buổi sáng! Laxus! Charlos!"

" Ồ tới rồi đấy hả?"

" Muộn quá rồi đấy nhé!"

" Charlos lại lạc ở đâu hôm nay vậy Laxus?" Macao cười khì giơ lên cốc bia của mình

" Lại lạc hả Charlos?" Wakaba cũng không chê nhiều chuyện xía vô

" Đây là Magnolia! Cháu không có đi lạc!" Charlos liếc xéo sang họ, một tay vẫn đặt trong túi, tay còn lại vân vê trên chuôi Bạch Ngân, cười "thân thiện":" Nhưng hai người muốn thử cảm giác lạc nó là thế nào không?"

Hai ông bác già mà không kính lập tức câm miệng
" Hahahaha..." Tất cả nhìn khuôn mặt xám xịt của họ, không hẹn mà cùng phá lên cười

" Này Charlos! Đấu với tô..." Một cái bóng đen xuất hiện trước mặt cô

Nhưng cậu ta còn chưa có nói xong câu, Charlos đã thở dài, hơi nghiêng người bắt lấy cánh tay vung tới, đảo chiều, ném ngược tên nhóc về lại chỗ cậu vừa ngồi

" Tốt! Natsu, trước khi cậu muốn làm cái gì thì cũng phải để tôi ăn xong bữa sáng đã!"

Cậu nhóc tóc hồng rớt ngay chóc trở về ghế mình, vò đầu bứt tai không cam lòng la hét:" Aaaaaa!!! Lại thua tiếp!!!"

Charlos cười trừ kéo ra một chiếc ghế rồi ngồi xuống đối diện một cô gái tóc nâu:" Chào buổi sáng Cana!"

" Chào buổi sáng, Charlos!" Cana ngẩng đầu nhìn cô ấy một lát rồi chống cằm cười híp mắt:" Không lạc mà sao tới muộn vậy hả?"
" Ôi Cana, tớ thề là tớ không có lạc! Đó là do Laxus-niichan dậy quá muộn!!" Charlos bất lực, vừa từ tốn ăn bữa sáng vừa cảm nhận ánh mắt hài hước của cô bạn chiếu tới

" Nói xấu gì anh đấy hả nhóc?" Laxus bước nhanh qua chỗ cô em gái đang ngồi hướng ra cửa, tiện thể vươn tay vò rối bù mái tóc đen dài

" Laxus-niichan!!!!" Charlos vung tay phản kháng

" Nếu như không có anh đi cùng thì em cũng sẽ đến trễ thôi..." Laxus nhe răng cười tươi rói:" Bởi vì em nhất định sẽ lạc! Em gái ngốc!"

" Em không có!" Charlos ôm lấy đầu mình ngẩng dậy, trừng mắt nhìn anh chằm chằm

" Thôi nghen, anh đi đây!" Nhìn lông tóc em gái dựng đứng như nhím chuẩn bị xù lông, Laxus cảm thấy thỏa mãn (thật ra là do sợ chọc nữa sẽ phải ăn vài cái chuôi kiếm vào người) anh xoay người, vừa vẫy tay mình vừa bước ra khỏi cửa:" Gặp lại sau!"
" Anh đứng lại đó! Anh trai ngốc!" Charlos la lên:" Đã ăn cái gì chưa mà lại làm nhiệm vụ thế?!"

" Anh mang theo rồi! Sẽ ăn sau!" Giọng Laxus từ xa vọng lại:" Ở nhà đừng đi lung tung, cẩn thận không nhỡ lạc là không có ai biết đường dắt về đâu nghen!"

" Anh đi luôn đi!" Charlos tức hộc máu la lên

" Phì..." Nghe đến đó, nhóm bạn ngồi quanh đó cũng không chút lưu tình cười nhạo:" Hahahaha..."

" Này Charlos, rốt cuộc là cái tiền sử đi lạc của cậu nó dày đến đâu thế?" Cana- khi này vẫn khá là thục nữ, che miệng cười rúc rích

" Cậu làm ơn thôi đi..." Charlos bĩu môi nằm dài ra bàn

" Hahaha... đệ nhất đi lạc..." Gray ngồi vắt chéo chân cạnh đó ôm bụng cười chảy cả nước mắt:" Nhà mình mà cũng lạc! Hahaha... chị với Gildarts... Charlos... hahahaha... thảm họa..."

" Không phải tớ nói đâu Charlos... nhưng mà để cậu đi cùng Gildarts... nó thật sự..." Erza khoanh tay đứng cạnh đó, gật gật đầu tủm tỉm cười
" Cả cậu nữa sao Erza?!"

" Hahahahaha..."

Cạnh!- Cánh cửa hội lại lần nữa xuất hiện một bóng người...

À không, là ba

" Mọi người! Buổi sáng tốt lành!" Một cô bé với mái tóc bạch kim ngắn ôm quanh khuôn mặt đáng yêu vẫy tay cười híp mắt

" Buổi sáng tốt lành!" Tất cả đều quay đầu mỉm cười đáp lời

" Buổi sáng tốt lành! Mọi người!" Eflman hào hứng cười

" Chào buổi sáng!" Mira nhấp môi gật đầu đơn giản

Thế rồi cả ba người họ nhanh nhẹn đi về phía Hội trưởng vẫn như mọi khi- đang ngồi trên quầy bar

" Ồ thành viên mới đến rồi kìa!" Gray nghiêng người ngồi chống cằm híp mắt nhìn ra

" Mặc đồ vô Gray!" Cana thở dài nhìn cậu bạn lại chỉ có một cái quần cộc

" Á? Đồ tui đâu rồi?" Cậu nhóc hốt hoảng nhìn xuống người mình
" Charlos, chị đã bao giờ nói chuyện với chị Mira chưa?" Levy nhìn theo ba người mới, đoạn, ghé sát vào tai Charlos thì thầm hỏi nhỏ:" Từ ngày gia nhập hội đến giờ chị ấy chưa bao giờ cởi cái áo choàng đó ra cả..."

" Ừm... Vậy sao?" Charlos nhíu mày trầm tư:" ...Cái này chị cũng không rõ lắm..."

" À... em nói chị mới để ý..." Erza quay qua quan sát một hồi rồi mới gật gù nhớ lại:" Quả thật chưa thấy bỏ ra bao giờ..."

Mà khoan...

" Cậu làm cái gì thế?!" Charlos dở khóc dở cười nhìn cô bạn thân ghé sát tai làm một động tác "quang minh chính đại nghe lén" bên cạnh mình

" Tò mò thôi" Erza không cho là vấn đề nhún vai:" Cô chị cả Mira ấy có hơi khó gần, hoàn toàn khác với Lisanna và Eflman..."

" Rồi sao tò mò mà không hỏi thẳng cô ấy?" Charlos bất đắc dĩ vỗ trán
Cana, Gray, Erza và thậm chí là cả Levy đều cùng nhau quăng tới một ánh mắt: cậu/ chị bị ngốc à?

" Chính bởi vì hỏi không được nên mới phải đợi cậu/ chị đến chứ?!" Cả bọn trăm miệng một lời

Charlos:"..."

Các cậu hỏi không được thì sao tôi hỏi được? Ai mới ngốc?!

" Đây không phải là chuyên môn của cậu à?" Erza cười cười

" Chuyện mà chị giỏi nhất ấy!" Levy gật đầu lia lịa

Ánh mắt của Cana tất cả đều là tán đồng

" Chuyên môn gì?" Charlos ngơ ngác chớp mắt:" Giỏi cái gì?"

" Mọi người nói gì cơ?"

" Giỏi tọc mạch!" Gray cười hớn hở:" Bà chị giỏi nhất hội!"

"..." Charlos không nói gì cả, chỉ chậm rãi đứng lên

" Á, cái gì?! Đau lắm đó biết không bà chị kia!!!!" Tất cả mặc niệm cho cậu chàng miệng nhanh hơn não 3s

Thế rồi cuối cùng, dưới sự cưỡng chế lợi dụ của tập đoàn "những người tò mò mà không thể làm gì nhưng tin chắc Charlos có thể thành công", cô gái với mái tóc đen buộc lòng phải đứng dậy, chạy bước nhỏ lại gần một cô gái khác trùm kín mình ngồi trong góc
" Mira!" Chưa kịp nói tiếp cái gì đã bị một ánh mắt sát thủ bắn tới, nghẹn họng

" Tránh xa tôi ba bước!" Mira ngẩng đầu, gằn từng tiếng từ trong cổ họng, giọng nói như phát ra thực chất sát khí khiến Charlos cũng chỉ có thể nuốt nước bọt làm theo

Ai... là ai chọc gì cô sao?

Tôi lại lỡ giẫm vào hố bom rồi hả?

" Chuyện gì?!" Đợi đã lâu mà Charlos vẫn đứng như trời trồng ở đó nhìn cô chằm chằm không lên tiếng, Mira càng gắt gỏng hơn trước

" Tôi..." Đứng dưới cái áp lực điếng người không rõ lý do của cô gái kia, Charlos đảo mắt, cầu cứu nhìn sang Eflman, thấy được cái lắc đầu tội mà không giúp được gì của cậu, cô lập tức liền có xúc động khóc không ra nước mắt

" Tôi chỉ là muốn hỏi..."

Tôi thương ai hại ai?
Lisanna ơi, đừng mải nói chuyện bên đó nữa! Natsu! Cậu để con bé nhìn bên này chút coi!!! Giúp chị với!!!

" Tránh đường!" Mira đã mất kiên nhẫn đứng dậy, ngẩng đầu dùng đôi mắt mang màu của biển những ngày bão tố tàn nhẫn liệp sát xung quanh

Ánh mắt xanh pha chút sắc xám u tối, mang theo sét rền vang cùng lưỡi dao bén ngọt, đâm đau người đối diện

Charlos nhìn cô ấy, bỗng cảm thấy ấm ức, nhấp môi nuốt nước bọt vào cổ họng khô khốc

Trầm mặc

Rất nhiều người đều đã chú ý đến bên này

" Tôi..." Charlos mím môi, hít sâu một chút rồi thì thào:" Tôi có làm gì khiến cô giận sao?"

Cô ấy nhớ lại từ lần đầu hai người họ gặp mặt đến giờ

Lúc trước từ chối là cô, bỏ đi là cô

Hiện tại đến đây là cô, không hiểu được gắt gỏng là cô
Giận dữ khó chịu cũng là cô

Tôi làm sai cái gì?

"..." Mira dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô ấy hơi cúi đầu, nhấp môi, ánh mắt càng tối đi một chút

Chính cô cũng không hiểu được bản thân làm sao vậy

Thế rồi, Mira nắm chặt tay, lướt qua bên người Charlos hướng ra cửa bước tới, không nói một lời nào

Charlos không quay đầu, cũng không có ý định giữ người kia lại

Cô cũng là người... cũng sẽ giận hờn... bị người mình quan tâm không hiểu lý do mà to tiếng gắt gỏng, ánh mắt hằn học nhìn đến, cũng sẽ oan ức khổ sở...

Cô ấy... làm sao vậy chứ?

Mira bước nhanh trên đường, cúi đầu, tay bấu chặt vào vạt áo

Mình làm sao vậy? Mira không biết

Đó từng là ân nhân của mình, cô ấy chẳng làm sai điều gì cả!
Nhưng không biết tại sao... rất hụt hẫng...

Mira núp người vào một con hẻm nhỏ, dựa lưng vào tường mím môi nhìn bầu trời

Từ ban đầu khó xử cùng vui vẻ đan xen nghĩ đến việc gặp lại cô ấy sẽ nói những gì

Đến gần một tháng sau lần đầu tiên nhìn thấy, lần đầu tiên quan sát cô ấy ở hội quán vui vẻ nói cười hồi lâu... ngoại trừ mừng rỡ như điên, còn có khó chịu râm ran cùng không cam lòng giằng xé...

Tựa như có cái gì bò qua lại trong lòng ngực, vừa ngứa cũng vừa đau

Thật kỳ lạ...

Mình bị sao vậy... nhỉ?

Hôm nay vẫn là một ngày nắng đẹp

Lâu ngày gặp lại, chưa chắc là chỉ có niềm vui

______________________________

Đọc lại thì... cái ngoại truyện này mình viết là Charlos x Mira hay Charlos x Erza vậy cà?

A.S
Bình Luận (0)
Comment