[Đn Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 54

Hình như hông có ai nhận ra điều kỳ quặc... vậy nên...

Đội mũ vô đi nào, té là tui không chịu trách nhiệm đâu:))))

________________________________

Giữa biển khơi mênh mông chẳng thấy bờ

Trước mắt những kẻ kiếm tìm lang thang chẳng tìm được hướng

Hy vọng... lại được thắp sáng...

Dáng người lặng lẽ đứng yên trên mặt nước phẳng lặng, sáng trong tựa mặt gương lấp lánh

Tóc là màu nắng ấm những ngày đầu xuân

Mắt là sắc xanh trong của chồi non và sinh mệnh

Cô gái ấy, tuy rằng nhỏ bé, xinh đẹp như một tinh linh lỡ chân lạc bước xuống thế gian,

Nụ cười lặng lẽ của cô... khiến tất cả những ai đang chứng kiến đều phải choáng ngợp

Khi bầu trời và mặt biển như đổi ngôi... mà không, có lẽ... ngay lúc này đây, đối với riêng họ, đối với Fairy Tail...


Thứ đang trồi lên từ đáy biển, mới thật sự là mặt trời...

Bên trong quả cầu hoàng kim mang hội ấn của Fairy Tail được cách điệu trên mình... đó là...

" Đảo... Thiên Lang..." Max không tin được lầm bầm trong vô thức

" Đó là Thiên Lang đảo kìa!" Ai đó ngơ ngác bật thốt ra thành lời

Kể cả trong sự thảng thốt của họ, người đã mang Thiên Lang đảo trở lại cũng chỉ hơi mỉm cười một chút, rồi quay người, bóng dáng mảnh mai lướt đi như một cơn gió

" C... Chờ đã! Này cô!"

" Nàyyyyy!"

" Chờ đã!!!"

Đến và đi đều không tuân theo thường thức

Cường đại mà lại bí ẩn đến tột cùng

_______________________________

" Thiên... Lang đảo?"

Biển xanh, cát vàng, trời hôm nay nắng đẹp

Sóng vỗ nhẹ nhàng vào bờ cát, giọt sóng lăn tăn hắt lên những vệt bạc lấp lánh trong đôi mắt của một người


Đôi hắc bảo thạch chỉ vì nghe được một cái tên, liền phủ lên một lớp sương mù mông lung không rõ từ đâu tới

" Thiên Lang đảo sao?" Chủ nhân của câu hỏi lại nhẹ nhàng lặp lại nỗi vướng bận của mình qua hơi thở, âm thanh nhu hòa ấy... đơn giản lẫn vào trong gió biển mặn chát

Như tan ra giữa tiếng gọi đàn của những chú hải âu bay liệng

" Đúng vậy nha, chúng tôi tìm thấy nó rồi!" Một âm thanh khác hớn hở vang lên, cánh tay trắng nõn bỗng xuất hiện từ đằng sau, vươn tới ôm lấy bên tay trái của người đứng nơi lộng gió:" Thông tin của Blue Pegasus từ trước đến nay luôn là chính xác nhất!"

Cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng óng ả lớn mật ép chặt thân thể quyến rũ trong bộ bikini hai mảnh của mình vào cánh tay gầy, tung ta tung tăng ríu rít như chim non:" Tôi đã góp rất nhiều công sức cho việc tìm kiếm đó! Và chúng tôi có chuyên gia phân tích thông tin bậc nhất Fiore là Hibiki!"


Cô gái tóc đen dường như đến hiện tại mới nhận ra tình cảnh của mình, bối rối nhìn xuống cánh tay đang quấn chặt lấy bản thân, lại chuyển tầm mắt, đối diện với cặp mắt lấp lánh ánh sao của Jenny, Charlos lúng túng gật đầu:" Cảm... ơn...?"

" Đầu gỗ, muốn cảm ơn tôi... cũng không thể đơn giản nói suông một câu như thế đâu nha~" Đôi mắt của Jenny Realight lại tỏa sáng càng rực rỡ, sắp lóe mù mắt người

" Cái này..." Charlos cười gượng gạo, cái cô gái này... vì một lý do gì đó mà rất thích trêu chọc cô thì phải?

" Sao- nào?~" Jenny chớp mắt, được nước làm tới

"..."

" ...haizzz" Charlos thở dài chịu thua, được rồi, chịu ơn thì phải báo chứ biết sao giờ:" Vậy cô muốn tôi phải làm gì bây giờ đây?"

" Nói trước, không..."

" Không trộm cắp, không giết người, không phóng hỏa, không bắt cô làm gì trái với quy tắc của mình!" Jenny trắng mắt xem thường rồi tuôn ra một tràng dài với tông giọng nhại lại hoàn toàn của ai kia:" Cô đã nói đến hàng chục lần!"
"..." Charlos xoa xoa ấn đường đau nhức, buông tay:" Tốt, vậy cô nói đi..."

" Dẫn tôi đi dạo phố!" Jenny lập tức la lên chuỗi điều kiện cô đã chuẩn bị kỹ càng trước đó:" Dẫn tôi đi ăn, còn có công viên!"

" Tóm lại là, tôi muốn đi hẹn hò! Ngay hôm nay!"

" Thế..." Charlos nhướn mày

" Chỉ- hai- chúng- ta!" Nhưng Jenny dường như biết tỏng cô muốn nói cái gì tiếp đó, ngay lập tức lên tiếng chặn họng

Hừ, đừng có hòng lôi theo Kagura một lần nữa! Jenny cao ngạo hếch cằm- cô không trốn được đâu! Không phải lần này!

" ..." Charlos gắt gao cau mày

" Chỉ một lần này! Một lần duy nhất!" Jenny đưa ra quả bom quyết định

"..."

" Tốt, tôi thua!" Cuối cùng, Charlos thất bại thở dài, giương cờ trắng đầu hàng

Và cô nàng sεメy tóc vàng thỏa mãn nở một nụ cười chiến thắng
Charlos nhìn cô bạn đồng nghiệp như vậy, cuối cùng cũng chỉ nhấp môi, nở một nụ cười nhạt, bất đắc dĩ lắc đầu

Thôi vậy, bao năm nay cô ấy và Blue Pegasus đã giúp đỡ bọn họ nhiều đến thế nào, không cần một ai phải đến để kể rõ nữa...

Cứ theo Jenny một lần đi vậy...

Mà, Thiên Lang đảo sao?

Charlos một lần nữa thả trôi ánh mắt mình ra biển lớn, ngón tay thon dài vô thức vuốt ve dấu hội ấn bị che đi dưới lớp vải mềm mại

Cái tên ấy...

Khiến lòng mình chợt cuộn thắt lại...

Mình cảm nhận được dao động

Cứ như là, máu mình đang bị đun sôi lên

Nơi ấy...

Có gì?

_______________________________

Hội quán Fairy Tail ngay trong lúc này

" Romeo, con thật sự không muốn đi theo mọi người sao?" Macao quay sang hỏi đứa con trai vẫn chăm chăm cắm mặt vào cuốn sách đã không lật đến nửa ngày, thở dài dò hỏi
" Dù mọi người có tìm thấy Thiên Lang Đảo, thì cũng đâu có ai còn sống chứ"

"Sao con lại nói như vậy, phải có niềm tin vào các anh chị chứ!"

" Đã 7 năm không có liên lạc gì rồi..." Romeo vẫn dùng nguyên giọng điệu đều đều như trước, tường thuật lại cái sự thật đáng sợ mà tất cả những người còn lại đều e dè cất giấu:" Chúng ta phải chuẩn bị mọi tình huống xấu nhất thì hơn"

Phải, đã 7 năm trôi qua kể từ ngày ấy...

Những người mất tích, họ có lẽ đã...

Chỉ là, sau sự trở lại của Charlos Dreyar... Fairy Tail... tất cả bọn họ vẫn muốn nuôi một chút hi vọng còn sót lại, dù rằng nó mong manh đến như vậy...

Có lẽ... vẫn còn một cơ hội... đúng không?

Không may mắn lắm chính là, vào lúc con người ta quẫn bách nhất, rắc rối luôn thích kéo nhau cùng xuất hiện một lần...
" Hình như hiện tại còn ít người hơn nữa, bang hội cái kiểu gì vậy, giống một câu lạc bộ thì đúng hơn!" Giọng nói kệch cỡm vang lên có thể nghe được từ đằng xa khiến người ta chỉ có thể trợn mắt nhìn trời

Một lần nữa, những kẻ đòi nợ kiêu căng của Twilight Ogre đặt chân đến hội quán Fairy Tail trong ngày hôm nay

Vẫn là cùng một kẻ cầm đầu, cùng một nhóm năm người lúc ban sớm

Nghe thấy giọng nói của hắn, tất cả những người có mặt ở nơi này đều không kìm được ném đến một ánh nhìn chán ghét

Thật sự, Celty nói không hề sai tý nào...

Một đám chỉ giỏi ăn hiếp kẻ yếu thế

" Thibault, ngươi lại đến với mục đích gì?!" Macao bước nhanh về hướng của những tên đòi nợ du côn, cản trước mặt cả năm, trừng mắt lạnh giọng hằn học
" Hội Trưởng của bọn ta yêu cầu các ngươi trả tiền" Bọn chúng nhìn quanh, không thấy bóng dáng của người duy nhất khiến chúng dè chừng, Thibaut nhếch miệng cười ác liệt, cà lơ phất phơ mà nói:" Để các ngươi kéo dài thời gian thật quá phiền phức, và bởi vì Hội Trưởng đã nói như vậy, nên ta cũng không làm khác được..."

" Các ngươi đủ rồi đó!" Cuối cùng cũng không thể chịu nổi, Romeo đạp ghế đứng dậy:" Đừng có mà ép người quá đáng!"

" Romeo đừng mà!" Macao vội vã can ngăn

" Ta không thích thái độ của ngươi chút nào" Ánh mắt Thibault bỗng trở nên sắc lẹm

" Để cho lũ khốn này thao túng suốt mấy năm qua, cha và mọi người đã quá hèn nhát rồi!" Nhưng không để ý đến điều đó, càng chẳng thể kìm lại được cơn tức giận của mình, trong tay Romeo bỗng xuất hiện một vòng tròn ma pháp sáng lòa sắc tím thẫm
Rất nhanh chóng, một ngọn lửa cùng màu cũng cháy rực lên, thiêu đốt như mắt cậu hiện tại vậy

" Ngày hôm nay con sẽ chiến đấu!" Romeo cắn răng lao về phía trước:" Chúng ta không thể cứ trông chờ hết tất cả vào một mình chị Charlos được! Fairy Tail là một hội! Nếu phải để một người cứ gánh chịu mọi thứ, thanh danh của hội chúng ta sẽ đi về đâu chứ?!"

" Thanh danh? Hừ, thanh danh của các ngươi đã bị quăng vô sọt rác từ lâu rồi!" Thibaut nhìn thằng con nít ranh trước mặt, lửa giận bùng lên, hắn đạp bay Romeo như đạp một con ruồi vo ve bay loạn:" Nếu không phải con ả đó bỗng nhiên xuất hiện, hội các ngươi đã sớm phải cút ra ngoài đường ăn xin!"

" Hội trưởng của bọn ta muốn ta truyền lời, một là giao tiền ra đây..."

" Bọn ta không phải trả cho các ngươi thêm một cắc nào trong tháng này cả!" Macao la lên
" Chúng ta không có một xu nào cho các người!" Romeo cắn môi, ngẩng đầu gắt gao trừng mắt nhìn lại

" Không có tiền?" Thế nhưng Thibaut bỗng nhiên cúi đầu, khóe môi nhếch lên một đường cong hoàn toàn không có ý tốt, hắn cười hềnh hệch:" Không có tiền thì càng dễ bàn..."

Các thành viên của Fairy Tail trước thái độ của hắn, chỉ càng cảm thấy bất an...

" Không có tiền, vậy đứa con gái ấy... khụ, tụi bay biết là ai mà đúng không?" Quả nhiên, Thibaut ngẩng mặt, hếch cằm, phun ra một cái yêu cầu trơ trẽn không thể trơ trẽn hơn nữa trong những cặp mắt như sắp nuốt chửng hắn đồng đều trong hội quán:" Mang nó ra gán nợ đi!"

" Gì đây, đấy là cái vẻ mặt gì?" Thibaut ác ý hỏi dồn:" Không phải chỉ là một con đàn bà thôi sao? Mày là Hội trưởng mà đúng không? Làm gì phải nhìn ta như thế? Ép nó gia nhập Twilight Ogre đi! Lợi cả đôi đàng không phải à? Hội trưởng của chúng ta sẽ ban lòng thương xót, giảm bớt phần nợ nần chồng chất của cái hội sắp tàn đời này..."
" Các ngươi!" Chỉ nghe những lời đó thôi, tất cả những thành viên của Fairy Tail đều cắn răng, mắt long lên sòng sọc như dung nham nóng chảy:" Muốn chết!"

" Hừ, chết? Hahaha... Chỉ bằng đám mạt rệp các ngươi?!" Thibaut nhổ nước bọt, hắn cười nhạt:" Cái đầu và đôi tay của con đàn bà ấy đáng giá tiền hơn mạng của tụi bây gấp nhiều lần!"

" Mẹ kiếp, thật chẳng hiểu sao ả ta lại chọn cái nơi tàn tạ này!"

" Đừng nói nữa! Có chết chúng ta cũng sẽ không dùng cô ấy trao đổi với mấy người!" Max gần như thét ra lửa nhìn bọn chúng

" Các ngươi không phải luôn miệng muốn tốt cho đứa con gái ấy sao?" Thibaut khinh khỉnh cười gằn:" Vậy để ả sang Twilight Ogre hưởng phúc không hơn à? Ít nhất tại chỗ chúng ta, ả sẽ không phải làm quần quật như trâu để trả hết cái đống nợ ngập đầu của các ngươi!"
" Hay là ta nhầm? Các ngươi chỉ đang lợi dụng cô ta mà thôi!"

Cả hội quán Fairy Tail bỗng yên tĩnh đến quỷ dị

Hắn nói... hắn nói không phải là không có đạo lý...

Bọn họ... có phải là đã... quá ích kỉ hay không...?

" Các người vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ hiểu được..." Ngay lúc này, Romeo hơi cúi đầu, tóc mai che đi vẻ mặt nhợt nhạt của cậu trong cơn đau choáng váng, Romeo gằn từng tiếng một:" Charlos-nee là của Fairy Tail! Tình cảm mà chị ấy dành cho nơi này... tình cảm mà chúng ta chia sẻ với nhau... Các ngươi sẽ không bao giờ hiểu được nó!"

" Thông minh như Charlos-neechan sao có thể không biết đâu mới là thứ chị ấy muốn chứ?!" Trong góc khuất bỗng nhiên xuất hiện một bóng người nhỏ bé chậm rãi bước ra, giọng nói thanh thoát ngây thơ lại đầy mỉa mai rất quen thuộc với các thành viên của hội:" Thế nhưng tại sao hôm nay các ngươi phải đến đây nói những thứ này với chúng ta? Sao không trực tiếp mà tìm chị ấy đi?"
" Này khoan..." Lần này đến lượt Wakaba tái nhợt

" Ngươi..." Thibaut trong một phút ấy, bỗng cảm thấy hoảng hốt như thấy người kia hiện ra trước mặt

" Bởi vì các ngươi không thể đả động được Charlos-nee!" Nhưng không đợi hắn hồi thần, giọng cô bé vừa ra mặt bỗng sắc lại, bén ngọt như một lưỡi dao quả quyết:" Nên các ngươi mới phải áp bức chúng ta gây sức ép lên chị ấy!"

" Đừng có mơ nữa! Dù bằng cách này hay cách khác, Charlos-nee vĩnh viễn là của Fairy Tail!" Cô bé ngẩng cao đầu trừng trừng nhìn chúng, mái tóc nâu nhạt óng mượt tựa mật ong:" Các ngươi nếu không cút khỏi chỗ này ngay bây giờ, vậy chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của chị ấy đi!!"

" Celty!" Laki che miệng

" Sao con còn ở đây vậy chứ?!" Wakaba hét về phía đứa con gái
" Tại sao con lại không thể ở chỗ này chứ?!" Celty không thèm để ý đến ông, giận dữ quay mặt

" Mẹ kiếp! Là ngươi!" Thibaut cuối cùng cũng nhận ra tại sao con nhóc này lại trông quá mức quen mặt, đây rõ ràng là đứa nhóc cả ngày lẽo đẽo đi sau đứa con gái ấy!

Nhớ đến đây, hắn lén lút đảo mắt nhìn quanh, không thấy được ai đó, Thibaut tự thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tái mặt tẽn tò:" Một đứa nhóc như ngươi thì biết cái gì?! Sao chúng ta có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?! Tiền! Cô ta là một đống tiền biết đi đó! Mẹ nó!"

" Ngu xuẩn!" Celty chỉ nhếch mép cười khinh

" Đừng có so sánh Charlos-nee với đống giấy bẩn thỉu ấy của mấy người!" Romeo ôm bả vai bị đá lồm cồm bò dậy, lại lần nữa nhào tới

" Bình tĩnh Romeo!" Macao hấp tấp la lên, con trai ông thật sự không đủ sức để đánh với một ma đạo sĩ trưởng thành như vậy!
" Bẩn? Ít ra nó có ích hơn ngàn lần cái tinh thần chó má gì đó của hội này!" Thibaut vung lên cây chùy còn bự hơn cả Romeo, nhằm thẳng vào mặt cậu:" Đừng có mơ mộng hão huyền nữa! Các ngươi sẽ không bao giờ đuổi kịp được bọn ta!"

"..." Câu nói đó vừa dứt, hắn cũng trúng phải một cú đá cực mạnh từ phía sau mà bay lên, lao đầu tông thẳng vào bức tường phía đối diện

Celty bất chợt mở to mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng vừa xảy đến

Những thành viên của Fairy Tail thảng thốt với cảm giác quen thuộc ùa về, bất giác lại trông mong nhìn về phía người vừa làm điều đó

Và những tên còn lại của Twilight Ogre cũng giật thót quay đầu

Nhưng chúng còn chẳng kịp đưa ra được một phản ứng chính xác, cũng đã bị biến thành tượng băng, bị một cây sắt cứng ngắc đâm ngay giữa mặt, bị sống kiếm chém thẳng vào lưng, và bị một bàn tay khổng lồ đập xuống đỉnh đầu bất tỉnh
Tất cả đều đồng loạt bị xử đẹp như một lẽ đương nhiên, khung cảnh quen thuộc mà các tiên tử bị cướp đoạt ý chí cứ ngỡ đã quên bẵng từ bao giờ ấy lặp lại, cứ như một luồng pháo hoa bắn tung trong trí óc, khiến mắt tất cả cứ hoa lên dù mở tròn chăm chú

Trước mặt họ... ngược ánh nắng gắt gao... là những bóng dáng quen thuộc đến vậy...

7 năm... nếu là mơ, xin hãy khiến họ đừng bao giờ tỉnh lại...

" Hehe, chúng tôi về rồi nè!" Đó là cậu chàng đầu lửa, trùm phá hoại cứng đầu cứng cổ nhưng ai cũng thương yêu

" Xin lỗi vì để mọi người chờ hơi lâu!" Đó là người bạn đồng hành nhỏ, cội nguồn của niềm vui và những nụ cười

Những thành viên ngơ ngác giữa hội quán tồi tàn nhìn chăm chăm vào khung cảnh đang diễn ra, không dám lại tin vào mắt mình
Nhìn những nụ cười rạng rỡ ngời sáng hơn cả ánh mặt trời, khóe mắt họ cay xè đi khó chịu

" Mọi người..."

" Là thật sao?"

" Họ... trẻ trung quá!"

Những người vẫn luôn chờ đợi, nhìn những người chỉ vừa trở về, vừa cười vừa nói trong tiếng nghẹn ngào của bản thân

" Mọi người... đã làm thế nào vậy..?"

Đó là một câu hỏi, và sau nó là cả một câu chuyện ngỡ như được hiện thực hóa từ cổ tích xưa cũ ngày trước

...

Người con gái chân trần với mái tóc vàng lượn sóng ấy nhẹ nhàng cất lời giải thích, giữa đôi mắt trợn tròn của tất cả những người có mặt

" Ta là Mavis, hội trưởng đầu tiên của Fairy Tail, Mavis- Vermilion!" Gió quyến luyến cô ấy trong một phút chốc:" Vào lúc đó, tình cảm và niềm tin của mọi người đã liên kết đến ta..."
" Và ta đã chuyển hóa tất cả thành sức mạnh ma thuật..."

" Tình cảm của mọi người đã khởi động một trong Tam Đại Ma Pháp của Fairy Tail, là Fairy Sphere"

" Đó là một ma thuật phòng ngự tuyệt đối bảo vệ hội khỏi mọi thế lực ác quỷ..."

" Tuy nhiên, mọi người cũng sẽ phải bị phong ấn trong trạng thái ngủ đông... và phải mất đến 7 năm để hóa giải"

" Vậy là... cuối cùng... Người đã bảo vệ chúng tôi..." Mắt Makarov như nhòe đi nhìn vị hội trưởng mà Fairy Tail vẫn luôn luôn tôn sùng, lòng tràn đầy tự hào không kể xiết

"..." Thế nhưng, Mavis vẫn chỉ đơn giản lắc đầu với một nụ cười rực rỡ, ánh sáng thánh thần bao phủ lấy toàn bộ cơ thể cô:" Không đâu, ta chỉ là một thực thể tâm linh, những gì ta có thể làm là chuyển sức mạnh của mọi người thành pháp thuật..."
" Niềm tin bất diệt và những tình cảm bền vững sẽ mang lại phép màu cho mọi người" Không có gió, nhưng Mavis lại từ từ được nâng lên khỏi mặt đất, nhẹ nhàng trôi nổi trong bầu không khí lấp lánh hơi thở của sự sống đơn thuần

" Fairy Tail đã trở thành một hội tuyệt vời, có đúng không nào..." Cô ấy mỉm cười, nụ cười ấy, có cả sự ngây thơ tinh khiết của trẻ nít, và sự khôn khéo sắc sảo của những kẻ trải đời

Phủ kín hơi thở tin tưởng trong veo, cũng mang theo trong mình mong chờ và tự hào sâu sắc

Đẹp tựa ánh bình minh

Bởi vì cô ấy... vốn chính là nàng tiên giữa thế giới

" Nhóc Đệ Tam?"

Cô gái vẽ nên kỳ tích bằng chính đôi tay mình

Người đã khai sinh ra... những huyền thoại...

...

Mọi chuyện... chính là như vậy đấy!

Cả hội quán như lặng đi bởi câu chuyện được kể
Vừa lo âu, lại vừa mừng rỡ như điên

Những người có mặt lúc ấy liên tục liếc nhìn người vẫn đứng cạnh mình, một lần rồi lại một lần, mừng mừng tủi tủi xoa xoa nơi khóe mắt

Thật tốt quá, bọn họ không sao cả

Thật tốt quá, bọn họ đã trở về

Thật tốt quá... đây... không phải là một giấc chiêm bao...

" ..." Natsu tò mò nhìn về phía đôi mắt kích động thuộc về một người vừa quen cũng vừa lạ, cậu ngỡ ngàng chớp mắt trong chốc lát, rồi nở nụ cười lớn đặc trưng chẳng có nét thay đổi nào:" Em đã lớn như vậy rồi sao..."

7 năm, cứ như có một cơn gió vừa thổi qua, cuốn tất cả những gì đã xảy ra về một góc quên lãng phủ bụi mù

" Romeo!"

" Mừng anh về nhà..." Vực thẳm cuối cùng cũng biến mất, nhường chỗ cho trời xanh trong vắt:" Anh Natsu..."
" Và cả mọi người..."

Nụ cười ấy... là đại diện cho trái tim của rất nhiều người

Niềm vui ngập tràn khắp mọi ngóc ngách, không ai chú ý đến, từ lúc nào mà... Celty đã trầm mặc bước ra khỏi hội quán, lang thang trên con đường quen thuộc cô đã đi bao lần, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang trên đầu mình...

Ừ thì, cô chỉ là muốn thử nghiệm ma thuật ảo ảnh vừa học được từ Charlos-nee, chứ hoàn toàn không có ý gì khác... à ừm, cứ cho rằng một phần là do hội quán đó chính là nơi chị gái của cô hết lòng muốn bảo vệ đi!

Dù sao thì cũng tuyệt đối không phải vì ông cố vấn ngốc và đám người đó!

Vậy là sau cơn mưa, trời lại sáng rồi...

Celty có một khoảng rất nhỏ trầm tư

Chị ấy... cuối cùng thì cũng có thể đối mặt với nó...
Đây là thứ Charlos-nee luôn hướng tới... đúng không?

...

X791, bảy năm đã trôi qua kể từ sự mất tích của các thành viên Fairy Tail sau cuộc tấn công kinh hoàng trên Thiên Lang đảo

Bảy năm, rất nhiều thứ đã thay đổi

Mọi thứ đã diễn ra cứ như phép màu trong câu truyện cổ tích nào đó ta từng nghe ai khác kể lại

Tối ngày hôm đó, từng khoảnh khắc trong cái hội quán tồi tàn đó, chắc chắn sẽ chẳng một vị tiên tử nào quên được

Mọi người cùng ăn uống, nhảy múa và ca hát... giống như tất cả họ, đều đang cố gắng bù đắp cho 7 năm trống rỗng của mình

...

" Ồ, vậy là em cũng sử dụng được ma thuật lửa sao Romeo?" Natsu hớn hở ra mặt khi được nhìn ngọn lửa đỏ cháy rực trên tay cậu em trai đã lớn bổng lên thấy rõ

" Có vẻ là không khí trong hội lại được hâm nóng lên rồi nhỉ?" Happy cũng hào hứng chẳng kém
" Em còn có thể tạo ra lửa lạnh nữa này!" Romeo càng vui vẻ giới thiệu thành tích của mình:" Và có ngọn lửa tím dính như cha em nữa!"

" Woa!!"

" Cả ngọn lửa bốc mùi này!" Romeo cười khì chỉ cho cậu anh trai vừa về ngọn lửa vàng kỳ lạ trên tay cậu

" Ờ thì... mình thấy loại ma thuật lửa này ở đâu rồi ấy nhỉ?" Nhưng lúc này, Natsu nhìn những ngọn lửa đủ loại màu sắc, ngờ ngợ nhớ ra cái gì đó, khoanh tay nhăn tít lông

mày lại ra vẻ đăm chiêu

" Em đã lén đến lớp học của thầy Totomaru đó!" Romeo khẽ thì thào giải đáp cho họ, rồi nháy mắt:" Đừng nói cho cha em nhé!"

" Ồ... vậy là gã đó giờ là thầy giáo à?" Gajeel lặng lẽ ngồi cạnh đó, gật đầu nhếch môi có vẻ vô cùng vui mừng

" Hay thật... Cậu ấy trông rất hạnh phúc..." Lily nhìn người bạn đồng hành của mình thầm nghĩ
Dù sao thì... cách 7 năm, ừ, 7 năm từ ngày đó rồi mà phải không? Được nghe lại thông tin rằng người đồng đội cũ của mình đang sống rất ổn ở đâu đó dù cậu chắc cũng không biết đó là chỗ nào...

Nó cũng thật tốt... mà có hơi hoài niệm nhỉ...

" Yosh! Lần tới anh sẽ đi cùng em đến đó!" Natsu lại trở về với vẻ hào hứng

" Xin lỗi Natsu-nii, nhưng anh bị cấm tới chỗ của thầy..." Romeo hạ giọng hối lỗi

" Biết ngay mà..." Happy nhìn cậu trai đầu hồng hình như chả nghe thấy em mình vừa nói gì, thở dài gãi đầu

...

" Vậy giờ cậu là Hội trưởng Fairy Tail Đệ Tứ hả?" Makarov vuốt cằm gật gù

" Ngài nói gì vậy? Tôi chỉ đang tạm thời giữ cái chức ấy thôi, và ngài có thể quay lại vị trí ấy bất cứ lúc nào mà!" Macao dựa người vào quầy bar vung tay thẳng thắn
" Nhưng mà ta không thích" Makarov bắt đầu dở giọng trẻ con:" Cứ để như vậy một thời gian đi đã vậy..."

...

" Gì cơ?!?!" Erza xanh mặt với dáng vẻ bàng hoàng:" H-h-h-hai người kết hôn rồi ư?!?!?"

" À thì, cũng được 6 năm rồi đấy" Alzack gãi đầu ngượng nghịu

" Tớ nói nè Erza! Tớ là người đã cầu hôn trước đó!" Bisca có vẻ rất hào hứng nói với cô bạn mặt bắt đầu nhuộm màu đỏ bừng

" C-chúc mừng nha!" Mặt Erza đã trở thành một quả cà chua chín, cô ấy giơ tay bằng cách nào đó nắm được cổ áo của Max xui xẻo đứng kế bên chỗ họ, bắt đầu điên cuồng lắc mạnh:" Cả- cả hai người! Mong được chỉ dạy nhiều hơn!"

" Hai anh chị đã có con chưa?" Lisanna hỏi với cặp mắt sáng rỡ

" Rồi, hai anh chị có một con gái, là bé Asuka" Bisca gật đầu tủm tỉm:" Có điều mới nãy con bé vừa chạy theo Celty-chan về nhà cô bé rồi thì phải..."
" Celty-chan?" Lisanna chớp mắt:" À, là con gái chú Wakaba đúng không?"

" Ừ, là con bé đấy, hai nhóc ấy thân nhau lắm" Bisca cười tủm tỉm

" Hể~"

...

" À quên mất, nhìn này anh Natsu, em vừa học được đấy!" Romeo chớp mắt, bỗng nhớ đến cái gì, cậu đặt nắm tay phải trên lòng bàn tay trái, trước con mắt trợn đến sắp lồi ra ngoài của Natsu, hô lên:" Tạo hình ma pháp!"

" Dao lửa!"

" Cáiiiii..... quáiiiiiiii?!!" Natsu và Happy chụm đầu vào nhau nhìn ngọn lửa được tạo hình thành con dao trên tay Romeo, rồi cùng hét toáng lên thất thanh:" Cái đó giống hệt với ma thuật của Gray!!!"

" Băng tạo hình, à không... lửa tạo hình..." Lily và Gajeel chớp mắt lia lịa hết nhìn Romeo lại quay xuống nhìn con dao trên tay cậu

" Hì hì hì..." Romeo nghiêng đầu cười thích thú

Ngay lúc này, cánh cửa hội lại lần nữa bật mở khiến cả Fairy Tail đều phải quay mặt trông ra
" Ồ, chào mừng mọi người!" Kinana là người nhận ra đầu tiên trong tất cả

" Có vẻ như nơi này lại trở về là một hội ồn ào rồi ấy nhỉ?" Giọng nói kiêu ngạo mà cũng rất thân thiện vang lên

" Bằng tất cả tình yêu tôi có, chào mừng mọi người trở về!" Một cô gái tóc hồng nháy mắt với họ

" Mọi người ổn cả chứ?" Một người mặc trên mình trang phục giản đơn mà lại toát khí chất đạo mạo lão thành

" Chà, họ chẳng khác gì dù là sau 7 năm cả..."

Còn những người vừa tới lại có một vài thay đổi khá là đáng kể

Nhưng dù là như vậy, Fairy Tail cũng nhanh chóng nhận ra những người vừa đến, nở một nụ cười tươi rói

" Lamia Scale!"

" Cả họ và Blue Pegasus đều đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều trong các cuộc tìm kiếm đấy!" Max tươi cười giải thích với mọi người
" Blue Pegasus đã tới trước..." Sau lời giới thiệu ấy, Lyon rất tự nhiên nhấc mắt:" Nhưng chúng tôi có nhiều thành viên ưu tú hơn"

"..."

" À thế à..." Gray nghệch mặt

Mặc kệ cái bề ngoài có chút xíu thay đổi, tên này vẫn kiêu ngạo y như trước vậy!

...

" Dù sao thì..." Ở một góc khác, Gildarts làm bộ mặt nghiêm túc... phá công ngay sau đó một giây:" Tôi là cha của Cana nè! Chính là tôi!"

" Cha, tránh ra một chút đi! Cha dính chặt quá rồi đó!!!" Cana lần đầu tiên phát hiện- người cha cao lớn đáng kính trong mắt cô phiền phức đến vậy đấy!

" Không được đâu! Cha vui quá à!" Gildarts vẫn bày ra một bộ mặt trông cực kỳ... phởn

" Mau bỏ con xuống! Bỏ cả khuôn mặt tởm lợm đó giùm cái!!!"

" Hahaha..."

" Họ đâu tính giấu gì đâu, đúng chứ?"

" Ờ khoan, nói đến giấu..." Gildarts nghe được lời phàn nàn của một vài người, giật mình ngẩng đầu lên nhìn ngó xung quanh một chút, sau đó như thét ra lửa mà gào:" Con nhóc cuồng Mira kia đâu rồi?! Thật quá đáng! Sao cháu có thể giấu việc ta có một đứa con gái với chính ta lâu như vậy cơ chứ?!"
Ông còn nhớ tất cả mọi thứ nhóc ấy nói trước khi rời khỏi Thiên Lang đảo đây! Chắc chắn là Charlos biết trước rồi! Chắc chắn!

" Không cho phép nói xấu Charlos!" Cana trừng mắt thẳng tay đấm một phát vào vai cha mình:" Cậu ấy không nói với cha là vì con đã nhờ!"

" Cana... tại saooooo?" Gildarts méo mặt

" Tại vì không muốn sụp đổ hình tượng như hiện tại!" Cana liếc xéo ông một cái, vừa thẹn vừa giận cố gắng gỡ bàn tay kẹp cứng ngắc trên người mình:" Nói nữa, thả con xuống!"

" Khônggggg! Ta khôngggg muốnnnn!!!" Gildarts lại lần nữa ôm chặt cô hơn khiến mặt Cana đen kịt như đít nồi

Thân thiết hơn với cha khiến cô vui thật đấy... nhưng mà tuyệt đối không phải là kiểu lố hơn cả khu phố như thế này!!!

...

Cuộc nói chuyện của họ... vô tình hay cố ý, cũng đã khơi dậy chủ đề mà tất cả những người có mặt đều không dám nói ra...
Con người, đã không có mặt ở đây vào lúc này...

Những người ở lại, là không biết làm sao để mở lời...

Những người trở về, là quá sợ hãi lảng tránh không dám tìm hiểu...

" Charlos..." Cô gái tóc bạch kim yên tĩnh đứng gần quầy bar từ lúc trở về đến giờ khẽ khàng nhấp môi, để giọng mình bình tĩnh nhất có thể:" Đồ ngốc ấy... có thông tin gì của cô ấy hay không?"

Cả hội quán Fairy Tail đều chuyển hướng nhìn, nhìn chăm chăm vào những người đã ở lại từng ấy năm

Những ai mắc kẹt trên Thiên Lang đảo năm ấy, không có bất kỳ ai là có thể quên được...

Thanh kiếm bạc nhảy múa giữa bầu trời ngày hôm đó... trước giây phút cuối cùng của thảm họa...

Chủ nhân của nó... đang ở đâu?

Cô ấy có an toàn hay không?

" À cái này..." Macao gãi đầu, nghiêng người nhìn về phía cửa hội, rồi lại lúng túng thở dài nhìn vị Hội trưởng tiền nhiệm đang dùng ánh mắt chòng chọc ngó mình:" Thật ra thì tôi cũng đang tìm cách nói với mọi người đây..."
" Hôm nay Charlos về muộn hơn bình thường thì phải?" Wakaba rút ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi sâu, ánh mắt ông có một thoáng bất ổn chẳng ai thấy:" Thật ra thì tôi cho rằng để con bé tự nói sẽ tốt hơn"

Một câu trả lời ngắn ngủn, nhưng mang trong mình nhiều thông tin hơn bề ngoài của nó

" Vậy tức là..." Lucy, Levy cùng Wendy như có cảm ứng quay lại nhìn nhau, ánh mắt cả ba rực sáng lấp lánh như sao trời

" Có nghĩa là..." Cana chớp mắt quay lại nhìn người cha đã sựng cả người, bật cười hạnh phúc

Gray, Erza và Laxus đều hơi cúi đầu, để nụ cười tràn ra trên bờ môi giây trước còn bặm lại âu lo

" Chị ấy về rồi đúng không?! Chị ấy về trước tụi tôi rồi đúng chứ?!" Chỉ có Natsu là trực tiếp nhất, cậu cùng Happy ghé sát mặt về phía Romeo, nụ cười toe toét đến tận mang tai hỏi lớn
" À, vâng, Charlos-nee..." Romeo có hơi giật mình lùi lại đằng sau

" Nhưng mà..."

Ngay trước khi cậu trai đầu lửa còn muốn nói thêm điều gì, phía ngoài cửa hội đã vang lên giọng nói thân quen

" Được rồi quý cô..." Giọng nói họ nghe thấy tràn đầy bất đắc dĩ cùng mệt mỏi:" Rốt cuộc thì đâu là động lực đưa cô đến Fairy Tail của tôi thay vì lên tàu Chistina và về nhà vậy chứ?"

" Chậc, nhắc tào tháo là thấy tào tháo liền luôn..." Lyon nhún vai tặc lưỡi một cái:" Mà cô ấy đi cùng ai thế?"

" Ồ, tôi cá một ăn mười lại là Jenny của Blue Pegasus" Sherry chê quá ít chuyện nháy mắt hào hứng nói với người ngồi cạnh- ở đây là Lucy:" Từ sau khi Charlos đồng ý đến làm việc với Tuần san Pháp sư, tôi phải gặp trên mười lần họ đi chung rồi ấy!"

" Có tin đồn Charlos đồng ý cộng tác là vì Jenny" Cô ấy tiếp tục nhỏ giọng giải thích với tất cả:" Cũng có tin đồn là họ đang hẹn hò"
Và Sherry- ngay lập tức- thành công khiến cả cái hội quán vốn yên ắng lại càng im lặng đến mức nghe thấy cả tiếng cây kim rơi xuống đất

Mắt người nào người ấy sáng rực lên như đèn pha ô tô nhìn ra cửa như muốn nhanh chóng đốt trụi nó luôn cho xong, ai nấy đều đồng loạt vểnh tai hếch cổ ra bên ngoài cố gắng nghe ngóng một- cái- gì- đó- sắp- xảy- ra

" Thôi nào honey..." Quả nhiên, chẳng phải đợi lâu lắm, những người phía bên này cánh cửa lại nghe thấy giọng nữ khác nũng nịu quyến rũ:" Lâu như vậy không gặp, thực sự không nhớ người ta chút nào hay sao?"

H- honey????

Một vài người mắt tròn mắt dẹt vung vẩy loạn xạ đôi tay với người bên cạnh

Trong khi đó, Eflman, Lisanna và n người khác lén lút đưa tầm mắt quan sát cô gái tóc bạch kim lại đang tiếp tục im lặng
Lúc quay đầu, người nào người nấy đều khẽ nuốt lấy ngụm nước bọt, yên lặng tự mình thắp cho ai kia một nén nhang

Thôi rồi, Charlos-nee... ngay trước mặt chị Mira...

Không ai cứu được chị nữa đâu

Ra đi thanh thản, amen

"... Hôm nay cô lạ lắm đó Jenny, làm ơn đứng thẳng lên đi được không? Cô nặng quá..." Charlos cảm thấy cả người mình đều không ổn, trực giác của cô nói rằng có một cái gì đó- vô cùng nguy hiểm- sắp xảy đến, mà nguyên nhân chính dẫn đến nó chính xác là cô hai đang ôm tay cô tủm tỉm cười này:" Rốt cuộc là lại đang âm mưu gì vậy chứ?"

Thừa nhận là hàng ngày Jenny cũng rất thích thú làm mọi việc có thể để chọc cô khó xử, nhưng chưa bao giờ cô ấy bám riết không tha như hiện tại

"..." Jenny chớp mắt, mặc kệ cái sự thật là cô rất muốn cắn cho tên đầu gỗ này một cái, ghé sát vào cánh tay cô gái áo đen, dùng chất giọng càng sởn da gà nũng nịu:" Honey à~"
"...Làm ơn đừng nói gì nữa..." Charlos bất lực đảo mắt nhìn trời một chút, rồi đặt tay lên cánh cửa hội, nhẹ nhàng đẩy ra

" Tôi về rồi đ..." Chào đón Charlos hôm nay không phải là Macao, Wakaba hay bất kỳ một ai quen thuộc mà cô gặp lúc sáng sớm

Mà là một nắm đấm rực lửa thẳng tắp nhào đến phía cô của một cậu trai mà cô không thể nhìn rõ mặt

" Đấu với tôi đi Charlos!!!" Cậu ta hào hứng gọi lớn

Tôi muốn cho chị ấy thấy một thứ... Lôi Viêm Long!!!

" Đừng liều vậy chứ, Natsu!" Macao nhìn cảnh này, vội vàng đứng bật dậy la lên hoảng loạn

" Ai đó ngăn cậu ta lại đi!!!" Max cũng đi theo gào thét

Những người vừa trở về không hiểu được tò mò nghi hoặc nhìn sang những người khác tức đến giậm chân đứng dậy

Đây không phải vẫn luôn là màn chào hỏi thường thấy của Natsu hay sao?
Dù vậy, phía bên kia, nơi hai con người đang mặt đối mặt, dường như không khí thay đổi đột ngột trong hội quán cũng không thể ảnh hưởng đến họ

Nhìn ngọn lửa đỏ rực đã áp sát trước mặt cô, Charlos không hiểu được cong môi nhợt nhạt nở một nụ cười

Nếu là ngày thường, cô ấy nghĩ, có lẽ là cô sẽ mặc kệ cậu ta muốn làm cái gì thì làm...

Nhưng hôm nay...

Nói thì chậm, xảy ra lại nhanh đến chóng mặt

Trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả những ai đang chứng kiến, Charlos dùng một tay kéo lấy người đang đứng bên cạnh ra sau lưng mình, dùng một tay bắt lấy nắm đấm của cậu trai kia, bẻ ngoặt cậu ta lại, rồi vươn tay nắm chắc cái đầu hồng, tiếp tục vung tay ném cậu ta tông thẳng ót vô bức tường đối diện chỗ họ đứng, tạo ra một cái lỗ bự chà bá
Một tích tắc sau đó, Charlos đã lao đến trước cậu trai còn chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt sắc lại

" Charlos! Dừng tay!" Macao lần nữa vội vã hét thất thanh

" Charlos!" Một giọng nói khác trong hơn, đẹp hơn và cũng thu hút sự chú ý của cô nhanh hơn gấp nhiều lần

" Vụt!" Natsu tái mặt nhìn nắm đấm dừng lại ngay trên mũi mình, dư lực từ đòn tấn công bị ngưng đột ngột khiến bức tường cậu đang bị ghim vào "rắc rắc" mấy tiếng xuất hiện hàng tá những vết mạng nhện to nhỏ

Trực giác của đầu hồng nói rằng, nếu cậu trúng phải đòn ấy, chỉ sợ sẽ không phải bình thường u đầu như lúc trước nữa...

" ..." Natsu thở hổn hển ngẩng mặt nhìn ánh mắt lạnh băng của người chị gái, sống lưng cũng lạnh toát, cậu thì thầm:" Charlos-nee?"

Chuyện gì... thế này...? Cảm giác xa lạ này là sao?
Thế nhưng Charlos đứng trước ánh mắt và câu hỏi của cậu, vẫn không có một cử động nào cho thấy cô sẽ rời khỏi tư thế công kích, đôi mắt đen tối bén nhọn như dao găm tuần tra một vòng trên người cậu trai bị tay cô giữ chặt

Rồi đột ngột dừng lại khi trông thấy dấu hội huy đỏ rực trên cánh tay cậu ấy

Mắt Charlos nheo lại một chốc lát, rồi bỗng hoảng loạn thấy rõ:" Cậu... cậu là thành viên mới à?"

" Cái..." Nghe thấy câu hỏi ngớ ngẩn này của cô, Natsu bỗng có cảm giác không lành, cậu gượng gạo cười khan:" Cái gì vậy? Chị đang nói gì thế? Charlos, kiểu đùa này không có vui..."

" Tại sao cậu lại biết tên tôi?" Charlos lại càng rối rắm nhíu mày nhìn cậu, mồ hôi bắt đầu túa ra trên vầng trán mịn màng:" Chúng ta có quen biết không?"

Đầu... bỗng nhiên... đau quá...
"..." Natsu không cười nổi nữa, khuôn mặt trẻ con bỗng trở nên vô cùng dữ tợn, cậu không quan tâm nhào tới nắm chặt lấy cổ áo người kia, bàn tay run rẩy:" Charlos-nee! Chị... chị đừng có đùa nữa! Chị không biết em sao?!"

" Cậu..." Charlos nhìn cậu, đôi mày cau lại càng chặt, từ tận sâu trong trí óc, có cái gì đó phá kén mà ra khiến đầu cô nhói lên đau nhức:" Cậu là ai? Cậu rất quen..."

" Chúng ta có từng gặp nhau trước đó không?"

"..." Không có bất kỳ dối trá nào trong giọng nói của cô ấy, chỉ đơn thuần nghi hoặc cùng không hiểu được lý do phủ kín ánh mắt của cô gái tóc đen

"..." Natsu sững sờ buông lỏng tay mình, cả người cậu đều cảm thấy thật lạnh lẽo:" Gì... gì vậy chứ?"

Trong một khoảng khắc, hội quán Fairy Tail cũng bỗng trở nên lặng ngắt như tờ
Những người vừa trở về, dùng ánh mắt không dám tin quay lại nhìn những người vẫn luôn chờ đợi...

Và nhận được những khuôn mặt lặng lẽ mím môi cúi sầm xuống, chán nản gật đầu

Cả thế giới... đều bỗng trở nên quay cuồng...

" Các người..." Charlos loạng choạng đứng thẳng thân mình, nhìn quanh một vòng sảnh lớn, cuối cùng cũng đã nhận ra sự đông đúc khác thường của hội quán cô vốn đã quen thuộc

Cái tên "Thiên Lang đảo" từ nơi nào đó trồi lên, như lời giải thích cho tất cả mọi thứ đột nhiên xuất hiện

" Thiên Lang..." Cô ấy ôm lấy đầu mình, tựa như bị hàng ngàn con vò vẽ chích vào đại não, đau đớn khiến cả Charlos cũng không kìm được cuộn tròn cả người

" Tại sao... tại sao tôi lại không thể nhớ...?" Vô vàn những hình ảnh cứ thế lướt qua
Lướt qua, rồi biến mất, hoàn toàn không để lại cho cô bất cứ một điều gì

" Này bà chị!" Natsu sợ hãi lao về phía dáng người lảo đảo

Cậu ấy... cậu ấy đang khóc sao...?

Làm ơn... đừng... lỗi của tôi... cậu đừng khóc mà...

Thật quen quá... rất quen thuộc...

Hình như... tôi biết... tôi biết tên của cậu ấy...

" Na..." Charlos nhìn thấy bóng dáng cậu trai qua khóe mắt nhạt nhòa, cô gượng cười, rồi nặng nề nhắm mắt:" tsu?"

" Charlos!!!"

...

A.S

Bình Luận (0)
Comment