[Đn Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 67

" Hộc hộc hộc..."

Tất cả mọi thứ trước mắt đều trắng xóa, trắng đến lạnh lẽo, trắng khiến người ta không nhịn được nheo lại con mắt, chẳng dám nhìn ra xa

Bởi vì nơi xa kia đã biết rõ, sẽ không thể tìm được bóng dáng mình muốn tìm

" Hộc hộc hộc..." Tiếng thở dốc vẫn như trước dồn dập, chưa có dấu hiệu dừng lại, mà có khi... oxi cũng đã không phải nguồn gốc của vấn đề...

Không khí phảng phất bị pha lên một chút chất lỏng không biết tên, mặn chát, cùng một chút hơi thở nặng nề, mệt nhọc bao trùm lên mọi thứ.

" Hộc hộc... ngươi... ngươi không biết khi nào thì nên từ bỏ à?" Người con gái hiện tại đang quỳ một gối, chống tay trên nền đất đỡ lấy thân hình chực ngã của mình khẽ nhấc đầu, nhướn mày, cười cười nhìn kẻ gần đó


Ánh mắt đỏ bừng lóe qua một tia sáng không rõ.

" Hộc... vậy cô... hộc, hộc... cô thì biết đấy nhỉ?" Một hồi lâu, có tiếng nói nhẹ tựa tiếng thì thầm đáp trả lại, tuy nhẹ, nhưng cũng vẫn như cũ đanh thép không chịu thua ai.

Hai vai người nói chuyện run lên, cố sức cử động, nhưng cuối cùng cũng chỉ là uổng công. Sắc mặt tái nhợt không nhịn được phủ lên một tầng lạnh lẽo khó hiểu

" ...Hừ!" Chẳng lâu sau đó, có tiếng cười càn rỡ truyền ra. Tiếng cười khiến cặp mắt đen không kìm được một tia cười khổ lướt qua thoáng chốc

" Ta không biết!" Bóng dáng lắc lư bằng cách nào đó đã đứng thẳng được trên đôi chân của mình, chậm chạp từng bước, từ từ tiến lại gần kẻ hiện tại chỉ có thể nằm yên trên mặt đất:" Nhưng... Biết tại sao không?"


Cô ấy cười lạnh:" Bởi vì ta không cần đến nó!"

"Charlos" đứng đó, từ trên cao nhìn xuống kẻ dưới chân mình, hưng phấn cùng kích động dường như đã trào ra ngoài khóe mắt:" Ngươi thua rồi!"

Dreyar bình tĩnh ngước nhìn đôi con ngươi đỏ rực, lặng yên không nói lời nào

" Ngươi thua... ngươi biết không, hà tất phải như vậy?" Giọng nói rớt trên vành tai cô bỗng pha lên cả sự si mê đến cuồng dại làm Dreyar giật thót, kinh ngạc mở to mắt...

Một bàn tay khác đã che kín tất cả quang minh, đẩy cô vào trong bóng tối

" Nếu như nghe lời ta, chấp nhận yêu cầu của ta ngay từ đầu, chúng ta đã không phải đi đến bước đường này..."

Dreyar chợt cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, không hề có sức lực, đầu óc cũng độn đau lên, tê nhói.

" Nếu như nghe lời ta, ngươi đã không phải biến mất..." Tiếng thì thầm ve vuốt cả linh hồn, như ai như thán


" Bởi vì ta... vốn thuộc về ngươi cơ mà..."

Cô ấy chỉ cảm thấy cổ họng mình đột ngột lạnh lẽo, tựa như bị áp vào một mảnh băng. Bàn tay thon dài đặt trên cuống họng trắng xanh từ từ thít chặt dần bằng một động tác hết sức chậm rãi, tựa như đang đùa bỡn con mồi, thong thả quan sát nó chìm sâu vào bùn lầy tuyệt vọng.

" Yên tâm, ngoại trừ cái ý thức không nghe lời này... những thứ còn lại của ngươi, ta đều yêu cầu sở hữu..." Sắp rồi... sắp rồi... "Charlos" không ngừng kích động lặp lại trong tâm trí...

" Ta sẽ chăm sóc toàn bộ cơ thể này, thật tốt."

2 phút nữa, sự kìm kẹp của Mavis Vermilion sẽ hoàn toàn biến mất.

2 phút nữa, ta chính là Charlos Dreyar... cô ấy sẽ hết cách, họ sẽ phải chấp nhận... tự do của ta! Chỉ cần 2 phút nữa mà thôi!
" Ngươi, yên tâm ngủ yên đi."

Đầu óc Dreyar nặng trĩu, cô không sao mở được con mắt nữa, nhưng sắc mặt tựa như bị phủ đầy sương băng, nét mặt khiến "Charlos" khe khẽ bật cười

Chính lúc này, ánh sáng vàng chói mắt bùng lên trên bàn tay không ngừng dùng sức tước đoạt không khí, hóa thành từng sợi tơ rắn chắc thít chặt các khớp xương đang nổi lên trắng bệch lại, rồi dùng sức kéo về phía sau.

Dùng hết sức cưỡng chế nó đi vào khuôn khổ...

Nhưng tất cả, lại chỉ khiến nụ cười trên môi "Charlos" ngày càng đậm màu

Cô ấy liếc sang kẻ đã chìm vào hôn mê bên cạnh, rồi nhướn mày nhìn lại bàn tay mình, tựa như từ đó nhìn đến một hình bóng khác. Âm thanh vang lên pha thêm tiếng thở dài, dường như rất bất đắc dĩ, lại có chút oán hận:" A...Có cố gắng..."
Nghiền ngẫm tươi cười

Ta sẽ cho cô cơ hội... để làm hết sức mình... và không còn gì luyến tiếc...

Mavis yêu quý~

" Hãy giãy giụa đi, hy vọng càng nhiều... mới tốt..."

.....

" Mavis!" Nhìn cô gái bên cạnh không ngừng dùng hết sức giằng co theo từng giây một, thân ảnh vốn đã chẳng khác người thường là bao dần nhòe đi trông thấy, khóe môi đỏ hồng cũng bỗng trở nên tái nhợt, Thiên Lang cuối cùng là không kìm được, lo lắng kêu thành tiếng

" Đừng có lại gần!" Thế nhưng cô gái tóc mây đang thẳng lưng đứng chặn giữa Tiên Lang và quả cầu sáng đỏ ấy lại lập tức cất lời ngăn cản, bàn chân nhỏ nhắn dường như đóng đinh trên mặt đất.

" Thời gian vẫn còn! Thiên Lang, ngài không được nuốt lời đâu!" Ánh mắt xanh sáng tuyệt đối tập trung nhìn về phía trước, dường như đang đốt lên một ngọn lửa nhỏ từ tận nơi sâu thẳm
" Hai phút thì sao chứ... tôi nhất định sẽ không từ bỏ!"

Ánh sáng vàng xanh bao phủ cô gái nhỏ ngày càng dày đặc, rực rỡ lại sinh động, thao tác kết ấn trên tay cũng dần tạo ra những bóng mờ trong không khí

" Charlos...! Làm ơn... tỉnh lại đi!"

...

" A... ai cũng vậy... ai cũng là như vậy!" Tiếng cười đột ngột vang lên trong không gian phá nát sự lạnh lẽo đang bao trùm... và bỏ vào lại- sự nặng nề khiến người ta khó thở:" Ngươi thấy không, bọn họ đều vì ngươi... trả giá nhiều như vậy... họ chẳng quan tâm so đo hơn kém... cũng chẳng quan tâm đến an nguy của bản thân..."

" Tuyệt quá không phải sao?" "Charlos" cười mỉa một tiếng, rồi chợt đè nặng giọng:" Nhưng ngươi biết không... ta hận chúng!"

" Chính chúng là nguyên do giam giữ sự tự do của ta!"

Phải, chính chúng... giống như người phụ nữ đó... chúng... đều giống như người phụ nữ đó... rồi sẽ khiến bản thân thương tích đầy mình...
" Hơn 20 năm trước ta đã phạm sai lầm một lần..." Thời gian đếm ngược theo từng giây, màu đỏ trong mắt "Charlos" càng rực rỡ, không chỉ là lòng đen... mà còn cả... những vệt tơ máu phủ kín lòng trắng vốn trong veo trước đó:" 7 năm trước, ta đã quá ngu ngốc mà tin tưởng vào ngươi..."

" Nhưng lần này... lần này, ta sẽ kết thúc tất cả mọi thứ!"

20... 19... 18... Từng hạt cát cuối cùng của đồng hồ đếm ngược đang rơi xuống, những giây chờ đợi cuối ấy dường như dài đến cả thế kỷ...

Một người cắn răng giữ lấy hy vọng trong tay mình, luôn miệng kêu gọi một cái tên đến khàn giọng...

Một người sốt ruột chờ đợi, chỉ sợ cơ hội thực hiện điều ước lại một lần nữa vuột ra khỏi tầm tay...

Còn nhân vật chính của trận chiến này... không hề phát giác tất cả, vẫn như trước chìm sâu vào giấc ngủ...
" ... Ta hết kiên nhẫn rồi! Xin lỗi Mavis." Trong một giây khi trước mắt vị hội trưởng Đệ Nhất bỗng mơ hồ vì kiệt sức, ánh đỏ thẫm bùng lên tỏa sáng sau lưng "Charlos", bằng cách nào đó, thậm chí thực thể hóa ở ngay trên đảo Thiên Lang, ngay phía sau lưng cô gái không hề đề phòng:" Tránh ra!"

" Mavis! Cẩn thận!" Thiên Lang thụ như cảm ứng được điều gì, gào lên tựa như sắp điên mất

" Cái... Aaaaaa!" Nhưng không hề có giây nào để tránh né, trước khi cả hai kịp hiểu thứ gì đang xảy đến, bàn tay khổng lồ màu đỏ xuất hiện từ hư không đã đè nặng thân hình nhỏ nhắn xuống nền đất, gắt gao áp chế

" Mavis!"

" Ưưư... tôi... tôi không sao..." Mavis ho khan kịch liệt, cố gắng ngẩng đầu đáp lời, nhưng chỉ cần vừa nhúc nhích, sức nặng đè nén trên cô lại gia tăng một phần. Từ toàn thân thể đồng đều mà đột ngột truyền đến đau đớn kinh khủng đến mức không cách nào hít thở, khiến khuôn mặt nhỏ không báo trước trắng bệch ra.
Ảo ảnh như cô... cũng có cảm giác như mình sắp bị bóp nát

" Buông tay đi Mavis, ta không muốn làm đau cô thêm nữa." Giọng nói nửa quen nửa lạ vang lên trên Thiên Lang đảo khiến tất cả ngẩn người

" Cô... cô là..." Trong cơn đau dại người, Mavis kinh ngạc mất mấy giây lẩm bẩm tự hỏi, nhưng rồi lại lập tức lắc đầu:" Không, cô không phải."

Tuyệt đối không phải... thế nên cô lúc này mới...

Giữa luồng suy nghĩ đầy lo âu, có tiếng cười to truyền đến, cùng giọng nói nhẹ tênh không đầu không đuôi trần thuật:" Ta chưa phải, nhưng sắp là."

" Ngay bây giờ thôi."

" Cái gì...? Không...!" Mavis mở to đôi mắt sũng nước, ngay tức khắc hiểu được chuyện gì đã xảy đến. Chỉ trong phút chốc, cô gái lại nắm chặt tay mình, nghiến răng thở hổn hển:" Ta sẽ không cho phép... ngươi..."
Bàn tay to trên lưng cô dùng sức hơn nữa, đập Mavis dập xuống nền đất, buộc cô hoàn toàn nuốt chửng những con chữ còn lại

Trước mắt hoa lên trông thấy, cô không nghe được giọng Thiên Lang ngay bên cạnh đang nói điều gì, chỉ cảm thấy ong ong như côn trùng vẫy cánh

" Buông ra!" Tiếng nói kia lần nữa ra lệnh

" Đừng... hòng... ư..." Giọng Mavus khó khăn trào ra từ kẽ răng, rồi im bặt

Chỉ là, dù vậy, tay cô vẫn nhất quyết không chịu thả lỏng, khiến cho những sợi tơ trên tay "Charlos" chỉ có thít chặt hơn

3... 2... 1...

Đã quá giờ

Gân xanh bắt đầu nổi lên trên trán và bàn tay "Charlos" , đôi mắt rực lửa tựa hai hòn than, cô ấy rít lên:" Buông ra! Bằng không ta sẽ mang cả cô đến chôn cùng!"

" Ông cũng vậy nữa! Thiên Lang! Không nghe thấy sao?! Đưa cô ta ra!"

" Không... không được..." Sợ hãi phản đối, Mavis khó khăn cử động dưới áp lực tựa như một ngọn núi, thế nhưng giãy giụa như nào đi nữa thì tất cả chỉ là uổng công, cô đành bất lực giữ nguyên tư thế, mấp máy môi thốt ra từng chữ bằng lá phổi bỏng rát của mình
" Ta... sẽ... không... buông..." Giọng cô khàn đi trông thấy:" Ta... ta... đã... hứa..."

" Mang... con bé... trở lại..."

"..."

" Mang con bé trở lại?" "Charlos" bỗng như nghe thấy điều gì buồn cười lắm, cô lẩm bẩm lặp lại, ngừng động tác trong tay mất một chút, rồi đột ngột cười to, cười đến khàn giọng:" Ta trở về rồi đây! Cô muốn mang ai trở về?! Charlos đang ở trước mặt cô đây này! Cô muốn mang ai nữa?!"

" Ta mới chính là Charlos Dreyar! Là ta! Cô đang trông chờ vào cái gì chứ?!" Giọng nói... như nhuốm thêm một điều gì đó... trôi lạc đến từ trong quá khứ, dường như rất đau, rất đau...:" Cô cũng như vậy đúng không?! Cô cũng như bao nhiêu kẻ khác! Cho rằng ta không xứng đáng tồn tại đúng không?!"

" Bởi vì ta là vết nhơ trên người cô ấy! Một sự sỉ nhục đến nhân cách cao thượng kia! Bởi vì trong ta chẳng có gì ngoài tàn phá và ham muốn tột cùng! Bởi vì ta là..."
" Không!" Được lấy một chút thả lỏng, Mavis cuối cùng cũng có thể hòa hoãn hô hấp, cô thấp giọng đanh thép:" Không, không phải như thế...!"

" Người ta muốn mang trở về... ngay từ đầu, có cả con nữa!"

"..."

" ...Cái gì?" "Charlos" sững người trong một thoáng, cứ những tưởng rằng mình nghe nhầm

" Ta không biết... đã có chuyện gì xảy ra... khiến con thất vọng và đau khổ đến như vậy..." Mavis chống tay trên nền đất, cố gắng nâng người:" Nhưng người ta muốn mang về... tuyệt đối, không chỉ là Charlos Dreyar..."

" Không phải một Charlos luôn chỉ mỉm cười, dịu dàng với mọi người, chỉ chiến đấu, luôn xông pha trước nhất, chỉ bảo vệ, là tấm khiên kiên cường không gục ngã... luôn bỏ qua bản thân mà lo lắng cho người khác..."  Cô gái ảo ảnh mím môi nhìn về phía quả cầu ánh sáng, cười cay đắng, ánh mắt xanh ngọc sũng nước đầy hoài niệm:" Mà là cả cô bé đã từng mơ hồ về quá khứ... từng dằn vặt về hiện tại... thậm chí sợ hãi về tương lai..."
Không chỉ là Charlos, mà còn là cô gái ta rất thương, người với đầy đủ những cung bậc cảm xúc... mà không phải tượng đài trong mắt mọi người

" Những vết thương của con... đau khổ của con... phẫn nộ của con... buồn vui yêu ghét... mệt mỏi, phiền chán... và kể cả du͙ƈ vọиɠ... tất cả chúng..."

Cô ấy không hoàn mỹ, mà ngược lại, tràn ngập những vết sẹo của năm tháng trớ trêu

" Tất cả chúng... Ta muốn mang đi tất cả..."

Điều duy nhất mà ta và mọi người trong Fairy Tail đều khao khát...

" Charlos... ta..."

Là mang con trở về... được lấp đầy những vết rách ấy...

" Dối trá!" Nhưng Mavis chưa kịp hoàn thành câu nói thì "Charlos" đã đột ngột gầm lên, cắt đứt mọi âm thanh kế tiếp:" Dối trá! Ta không muốn nghe! Cô nhất định là đang nói dối!"
" Không ai chấp nhận ta hết! Không ai cần ta! Kể cả cô ta cũng vẫn luôn cho rằng ta là thứ cặn bã cần che giấu! Cô nghĩ cô đang lừa ai chứ?!"

" Không phải!"

" Câm miệng!" Bàn tay khổng lồ áp đảo xuống thân hình đang run rẩy, dập nát đi sự cố gắng cuối cùng, cưỡng bức cả không gian về lại với tĩnh lặng

" Không... đúng... đâu... aaa!"

"..." Tiếng hít thở dồn dập vang lên, khuôn mặt "Charlos" kích động đến vặn vẹo:" Im đi..."

Dư quang lại không nhịn được nhìn về phía người đã bất tỉnh, cô ấy mím môi rất chặt

" Nhìn đủ chưa?" Thế rồi, ánh mắt gϊếŧ người đó nháy mắt chuyển hướng, rét buốt nhìn về phía cái cây vẫn luôn đứng lặng yên, mỉa mai đầy trào phúng:" Mang theo cô ta cút đi đi... Còn chờ ta tiễn hai người cút khỏi lãnh địa của ta nữa hay sao?"
" Chấp nhận đi, đừng tơ tưởng nữa..."

" Cuộc chiến này... ta thắng rồi!"

___________________________

"..." Trở lại không gian của mình, "Charlos" nhìn từng tia, từng sợi tơ vàng chậm như rùa bò biến mất, cũng không hối thúc, mà cứ thế không nhịn được ngẩn người

Muốn... mang cả ta đi sao...?

" Cô nhóc, con đang nghĩ gì?"

Nụ cười in ở nơi rất sâu trong trí nhớ bị đào ra làm "Charlos" giật thót, vội vã lắc đầu nguầy nguậy

Không, đúng vậy... ta đang nghĩ cái gì

Trên thế giới này... chỉ có một mình bà ấy thôi... người duy nhất chấp nhận ta... sẽ không còn người thứ hai có thể...

"..." Nhìn những sợi tơ cuối cùng biến mất, "Charlos" hơi nâng tay, đơn giản cử động kiểm tra lại bàn tay mình, rồi lần nữa nhẹ nhàng nhéo lấy cần cổ thon dài yếu ớt trước mắt
Chỉ cần một chút sức lực mà thôi

"Charlos" cười mỉa

Đúng thế, ta đang trông chờ cái gì cơ chứ... một người thứ hai chấp nhận con người thật của ta ư? Người si nói mộng thật mà...

Bàn tay bắt đầu dùng sức, những dấu móng tay hình trăng non dần đỏ bừng trên da thịt mỏng tang mềm mại

Ta phải tìm lại tự do của mình... rồi trả thù... tên khốn đó... cả đời này, ta cũng sẽ không quên...!

Còn ngươi... yên giấc đi...

Những vết tím bầm của hiện lên càng rõ

Chủ nhân của ta

" Dừng lại đi" Tiếng nói đột ngột vang lên, khiến người đang đắm chìm trong suy nghĩ không kịp có lấy một giây phản ứng

" Đến đây là đủ rồi" Trước khi cứng đờ lại, khủng hoảng, chạm vào một đôi hắc bảo thạch trong suốt như pha lê:" Đã đến lúc phải trở về"
" Ngươi..." "Charlos" lắp bắp

" Xin chào, tôi đã trở lại..." Dreyar giơ lên bàn tay phải, bình tĩnh nắm lấy bàn tay đang đặt trên cổ mình, đẩy ra:"... Một nửa của tôi"

"Charlos" kinh ngạc nhận ra cả cơ thể mình đều không thể cử động, cô mấp máy môi một thoáng chốc, rồi như đã nhận ra điều gì, cúi đầu cười khổ

" Cô cuối cùng, vẫn là đã nhớ lại."

Kiêu ngạo ương ngạnh ban đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một nụ cười khổ

Cô ấy có thể kiêu ngạo như vậy, nắm chắc chiến thắng đến như vậy, tà mị hay khinh cuồng như vậy... chỉ bởi vì người cần nhớ, vẫn chưa nhớ ra...

Người cần tỉnh, vẫn chìm trong mơ hồ

Mavis, hay Thiên Lang, hay bất kỳ ai trên thế giới này, đều không thể làm được gì khác ngoài kéo dài thời gian thêm vài tích tắc
Nhưng nếu cô ấy tỉnh rồi... và nhìn này... cả cách khống chế mà trước đó ta đã dùng để chiến thắng cô ấy...

Bí mật đã được bật mí

Vậy thì trò hề này của cô...

Hạ màn được rồi

" Đó là một giấc mơ rất dài đấy." Dreyar vẫn nằm im, lắc đầu nhìn người thẫn thờ ngồi bên cạnh mình

Ở nơi đó, cô tìm lại được bản thân, gặp lại được bà ấy, nhớ ra người trước mặt... dù rằng... giữa họ cũng vốn không có bao nhiêu ấn tượng... nhưng cô đã nhận được sự giúp đỡ của nhiều người...

Và trở lại

Dreyar bỗng mỉm cười, lần nữa chìa ra bàn tay trước mặt người kia:" Một nửa của tôi, tôi... chắc là cô có chuyện muốn nói?"

"..."

Cô... đang đùa tôi đấy à... một nửa gì chứ... đừng làm như kiểu chúng ta thân thiết lắm...

Tôi chỉ là kẻ xâm phạm... cố gắng cướp đi sức mạnh trong linh hồn cô mà thôi...
Nhưng đúng thật sự...

"Charlos" gục đầu, nhấm nháp hương vị cay đắng trong cuống họng, rồi bật cười thành tiếng:" Điều muốn nói...?"

" Điều tôi muốn nói sao?!" Cơ thể bỗng như uống thuốc kích thích mà tràn đầy sức mạnh, "Charlos" nhào lên, dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo người kia, nhấc bổng toàn bộ nửa thân trên của cô ta lên khỏi mặt đất:" Cô không biết thật sao?!"

Nhìn khuôn mặt kia... rất nhiều chuyện trong ký ức ùa về... rồi tất cả đè nén, tất cả không phục, phẫn nộ... đều hóa hết thành một câu nói...

" Xin cô..." Giọng nói nhỏ dần vì cái khản đặc bùng lên trong cổ họng, vì cố ngăn cản tiếng thút thít chực trào ra

Âm thanh đó... tựa như tiếng loài thú nhỏ rêи ɾỉ lúc bị thương sa lầy...

Đau đớn van cầu:" Đem bà ấy trả lại cho tôi..."
Cặp mắt đen có một thốt nhiên hoảng thần

...

Hơn 20 năm trước, ngày Bạch Thần lần nữa tỉnh lại trên vùng không gian mang tên Trái Đất, đã gây nên một vấn đề không đáng có

Khi sự xuất hiện của tồn tại cường đại vượt qua mọi thứ đó, tạo thành sức ép quá mức khủng khiếp lên một sinh linh vừa chào đời... Linh hồn bé nhỏ nọ đã phải vô thức tìm cách thích nghi để có thể tiếp tục sống sót

Và cách đó là...

Tự mình tạo ra một ý thức khác phân chia gánh nặng dày vò

...

" Tại sao vậy?... Ngươi mang ta đến thế giới này... số phận cho ta gặp được bà ấy..." "Charlos" cúi gằm mặt, vẫn giữ chặt lấy thứ trong tay mình, vò đến nhăn nheo chiếc cổ áo vốn thẳng thớm:" Rồi cũng chính ngươi... chính ngươi mang bà ấy đi..."

...

Hành động ấy gần như một phản ứng phòng vệ, ý thức mới đại diện cho bản năng được tạo ra rất sợ hãi thế giới bên ngoài, cũng rất hung dữ, tựa như một con sói con với mục đích duy nhất là tránh xa mọi sự tiếp xúc bên ngoài
Thời gian cô ấy xuất hiện không dài, hơn nữa mỗi lần cũng chẳng được bao lâu, bằng chứng là... kể cả Charlos, cũng chưa bao giờ nhận ra cô ấy tồn tại nếu không có sự kiện đó

Người duy nhất đã từng nhận ra cô ấy... mỉm cười và an ủi...

Là bà ấy

Stella Dreyar

...

" Tại sao chứ...? Tại sao? Ngươi nói đi chứ chủ nhân!... Tại sao lại như vậy?! Kinh nghiệm và lý trí của ngươi nói thế hay sao?! Ngươi hoàn toàn bỏ qua ta! Tiếng kêu khóc của ta! Ngươi nghe thấy sao?!" "Charlos" ghì chặt lấy cổ áo con người đối diện mình, ghé sát lại, tiếng chất vấn còn ai thán hơn cả tiếng khóc

" Ta hận các người! Hận các người!"

" Khốn nạn!"

Ấm áp duy nhất của cô

Dịu dàng duy nhất trên thế giới

Sủng ái duy nhất cô từng nhận được

Nụ cười đó... đã từng dành riêng cho cô
" 20 năm trước... bà ấy mất với ngươi trong vòng tay... bà ấy là vì cứu ngươi...!" Những đốt ngón tay trắng bệch thay vì ghì lấy, giờ lại trông như đang níu kéo, xách lấy Dreyar đột ngột đứng thẳng người:" 7 năm trước... bà ấy ra đi trong vòng tay ngươi, bởi chính thanh kiếm của ngươi!"

" Mà 3 năm trước, ta chỉ có thể bất lực nhìn tên khốn đó mang bà ấy đi khỏi ta... Ngươi biết ta có bao nhiêu hận không...?" Đôi mắt đỏ long lên như hai ngọn lửa hồng, cô ấy giật lấy người kia về hướng mình, rồi đột ngột đẩy mạnh:" Ngươi biết không?! Những lúc đó ngươi đã nghĩ gì đã làm gì?! Ngươi rốt cuộc có biết hay không?!"

Dreyar mất đà té ngửa trên nền đất, còn "Charlos"... cứ không ngừng lắc đầu, rồi lùi lại, cuối cùng lảo đảo ngã xuống

Cô gái ấy đau đớn cuộn tròn cả người lại, hai tay ôm đầu vùi vào giữa hai đầu gối mình ngồi cô độc ở đằng đó, không ngừng thì thào
" Trả lại cho ta... trả lại đây... trả đây... mẹ ơi..."

" Bà ấy đã ngủ lâu lắm rồi... đã lâu lắm... tại sao ông không tha cho bà ấy..."

" Xin ông... đừng mang bà ấy đi... đừng mà... đừng mang mẹ con đi... đừng làm như vậy... cha ơi... đừng mà..."

" Ông nội ơi... anh ơi... chủ nhân... xin các người... làm ơn... ngăn ông ta lại đi... đừng mà... đừng quấy rầy bà ấy..."

" Ai đó... làm ơn... xuất hiện đi... ai cũng được..."

" Tôi xin các người mà..."

Tựa như một con rối gỗ đã bị hư, cô ấy cứ không ngừng, không ngừng lặp lại

Làn sương đỏ mờ ảo từ lúc ban đầu đột ngột ùa ra như đến từ hư không, nhanh chóng bao vây thân thể "Charlos", nhốt hẳn bóng dáng đó vào chốn lao tù

" Tại sao ngươi lại tha cho hắn?" "Charlos" bỗng như trở thành một người khác, cứng ngắc ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn hoàn toàn trống rỗng
" Đó..." Dreyar lồm cồm bò dậy,  đồng tử mở rộng nhìn cảnh tượng nửa lạ nửa quen:" Không..."

" Tại sao ngươi không trả thù cho bà ấy?" Người con gái mắt đỏ lừ thừ đứng dậy, môi không ngừng cử động:" Tại sao lúc đó ngươi lại không xuất hiện?"

Dreyar nhíu mày trầm mặc

" Tại sao bây giờ ngươi lại trở về?" "Charlos" chầm chậm bước từng bước về phía người kia, đưa hai tay ra trước:" Tại sao vậy?... Đồ yếu đuối!"

" Đúng, chắc chắn là do ngươi quá yếu đuối... ngươi quá mềm lòng..." Cánh tay còn cách khuôn mặt Dreyar chừng 1inch nữa đã lập tức bị bắt lại. "Charlos" nghiêng đầu, ngây thơ nghi hoặc nhìn cô:" Tại sao lại ngăn ta? Để ta giúp ngươi... những gì ngươi không làm được... để ta giúp ngươi nhé?"

" Này, đủ rồi, tỉnh lại đi!" Nhưng ánh mắt Dreyar nhìn lại cô quá đỗi kiên quyết, cũng quá đỗi uy nghiêm
"Charlos" im lặng cúi đầu, rồi khi ngẩng lên...

" Gϊếŧ hắn! Ta phải gϊếŧ hắn!" Là một cặp mắt đỏ rực màu máu, trống rỗng, hoang dại

" Ngăn cản ta đều phải chết! Ngươi! Cả chúng nữa... tất cả những ai làm hại đến bà ấy đều phải chết! Đền mạng của các ngươi! Đền cho ta!" Tiếng thì thào của "Charlos" bỗng trở thành những tiếng rít điên loạn, chói tai tựa tiếng móng tay cào vào thanh sắt:" Gϊếŧ hết! Gϊếŧ hết! Các ngươi đều đi chết hết đi!"

Cô không ngừng giãy giụa cào cấu hòng thoát khỏi kìm kẹp của người kia

Nhưng Dreyar đã nắm chặt lấy cổ tay cô, mím môi gằn giọng:" Đừng có đùa! Dừng lại cho tôi!"

Ánh bạc sáng ngời... và vòng tay ấm áp vô cùng ôm lấy mình... là tất cả những gì cuối cùng mà "Charlos" còn biết tới

______________________________
" ... Vậy bây giờ chúng ta có thể làm gì?"

Tôi có thể nghe thấy tiếng nói vang lên bên tai mình... lạ quá, đáng lẽ ra xung quanh tôi phải là bóng tối mới đúng chứ... mình đang mơ đấy à...

" Tôi có thể nhờ bà một chuyện được không, bà Đệ Nhất?"

Ồ... chắc chắn là mơ... đây phải là trong mơ... bởi vì giọng nói đó là...

Giọng nói đó!

"Charlos" bật choàng mở mắt, ngồi phắt dậy, bàng hoàng đưa cặp mắt còn hoa lên với những đường vân xoay vòng vòng nhìn quanh

Nhưng chưa kịp để cô nhìn thấy điều gì, một bàn tay đã nhẹ nhàng ấn cô về lại chỗ cũ, giọng nói ôn hòa mang theo một chút hờn giận quen thuộc lắm:" Nằm yên một chút, cô nhóc!"

Bàn tay "Charlos" lập tức run rẩy

Cô dần dần thấy được ánh sáng tụ tập trước mắt mình... phác họa lên một dung nhan khiến nước mắt cô không kìm được trào ra
" Mẹ ơi..."

" Tôi đây cô nhóc hư đốn, nhìn xem xem cô gây ảnh hưởng cho bao nhiêu người!" Người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng nhéo lấy cái mũi đang bận khụt khịt, hơi cau mày trách cứ

" Mẹ ơi!" Nhưng "Charlos" nào để tâm chứ, cô vội vàng nhấc người, ôm vòng lấy vai mẹ, nước mắt cứ thế rơi như mưa:" Mẹ!"

" Mẹ ơi..."

"..." Stella thở dài vỗ vỗ lưng cô gái nhỏ, trong mắt lóe qua một tia bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều là thương tiếc vô bờ:" Đứa nhóc ngốc này!"

" Mẹ ơi... mẹ ơi..." "Charlos" nở nụ cười tươi rói như mặt trời sau cơn mưa, không ngừng lặp lại kêu gọi

" A... chủ nhân?" Rồi đột ngột nhớ ra hoảng loạn nâng người tìm kiếm

" Cô còn nhớ đấy à?" Stella lại thở dài bất đắc dĩ, rồi dường như băn khoăn một chút ít, trước khi đứng thẳng người, nắm lấy cái mũi nhỏ kéo "Charlos" về một hướng:" Đây..."
" Con bé ở đây này..."

Cô gái mắt đỏ lảo đảo bước về phía gốc Thiên Lang thụ, lúc đến gần, không khỏi lúng túng cúi thấp đầu chẳng dám nhìn về phía cô gái tóc mây với đôi mắt xanh ngọc đang đứng đó, cho nên, cũng không thấy được vẻ mặt cứng đờ đến tội nghiệp như muốn khóc của cô

" Ngài Đệ Nhất... tôi thay mặt cho sự phiền phức của chúng, xin lỗi ngài nhiều lắm" Stella không chút do dự cúi người 90°, kéo theo "Charlos"- mặt từ màu hồng chuyển thành lúc xanh lúc trắng

" Không, không cần đâu!" Trước mặt cô, Mavis vội vã lắc đầu như trống bỏi:" Tôi cũng chẳng làm được gì nhiều..."

" Nhưng... nhưng..." Cô gái tóc vàng nhạt như còn muốn nói gì, có điều không thể thốt ra được thành lời, cả thân mình cứng ngắc không dám nhúc nhích mà ngước cặp mắt rưng rưng nhìn về phía Stella:" Nhưng mà..."
"..." Stella đứng thẳng dậy, nhìn cô... lần thứ ba thở dài thườn thượt

Điều này khiến cho mặt Mavis còn đỏ hơn trước đó

"..."

"Charlos" lấm lét nhìn xung quanh, không nhìn thấy người mình muốn tìm, cũng không hiểu chỗ bản thân đang đứng là nơi nào, chuyện gì đã xảy ra, đành đáng thương kéo kéo tay áo Stella, lẩm bẩm:" Mẹ ơi..."

" Nhóc con, lần này cô gây chuyện nhưng lớn!" Stella quay đầu lại, không nhịn được lần nữa túm mũi cô một cái, nhấp môi:" Nhìn một chút...!"

" Ở kia!" Cô ấy chỉ về phía Mavis, bộ dáng vô cùng đau đầu:" Chính là Charlos của chúng ta!"

Vẫn chưa thể hiểu được lời mẹ nói, nhưng "Charlos" rất ngoan ngoãn nghe bà, đưa ánh mắt mờ mịt của mình nhìn theo hướng ngón tay thanh mảnh chỉ

Tất cả những gì cô thấy là Mavis với đôi mắt đáng thương đến không thể đáng thương hơn đứng cứng còng ở kia cẩn thận bế lấy một đứa bé
"..."

Khoan từ từ, có cái gì không ổn

Đứa bé...?

Đứa bé!!!!

" Này này này này..." Ý nghĩ đáng sợ dâng lên trong đầu khiến "Charlos" gần như nhảy dựng lên, sợ hãi quay về phía người bên cạnh

" Này cái gì mà này!" Stella bất lực chọt chọt cái trán trắng bóng, lắc đầu trầm giọng kể lại

"..."

Theo lời kể của bà, ánh mắt "Charlos" chợt ngẩn ra nhìn vào không khí

Hóa ra, cái ngày oan nghiệt của 20 năm trước, hay 7 năm trước đây, người cuối cùng nhìn thấy bà ấy... nghĩ cho bà ấy... đều là cô ấy...

Hóa ra 20 năm trước... đứa bé 5 tuổi ấy từng liều mạng vì một người đến vậy... đến mức vị thần kia phải xóa bỏ trí nhớ của cô bé về ngày đó... đến mức mẹ cô sợ hãi mà để lại một tia linh thức trông chừng đứa con nhỏ...

" Sau hôm phát hiện ra con... cô ấy đã cưỡng ép con ngủ say... con cứ nghĩ... cứ nghĩ... cô ấy chán ghét con... con không giận đâu, nhưng con... đã luôn nghĩ như vậy..." "Charlos" ngẩn người ngước nhìn mẹ, rồi nhìn lại người kia, nhấp môi hổ thẹn:" Hóa ra..."
Là vì cô ấy đã nhận ra sự hiện diện của người... cô ấy... là muốn con bảo vệ người sao...

" Charlos khi đó không thể chống lại tồn tại kia... ký ức của con bé bị xóa bỏ ngay sau đó, không hề còn lưu giữ chút nào về chuyện này, thế nên cả hai con đều không thể biết..." Stella lắc đầu vừa buồn buồn lại vừa cảm động, cô ấy nắm tay "Charlos", im lặng dắt đi, lại gần hai người ở dưới tàng cây đằng đó

" Có lẽ là không nhớ... nhưng cô ấy vẫn luôn vô thức bảo vệ hai chúng ta..." Còn cô gái mắt đỏ, mải bận bịu rầu rĩ lầm bầm trong họng mình

Trong cả quá khứ... giống như hiện tại...

Dù trước mặt sinh tử... đối diện với các vị thần...

Đó là tại sao... phần linh hồn chứa chúng tôi luôn lành lặn nhất, mạnh mẽ nhất... mạnh mẽ đến mức khiến cho tôi mơ mộng hão huyền... rằng có thể chiến thắng cô, chiếm đoạt quyền kiểm soát...
Mãi đến khi đã đứng bên cạnh Mavis trông luống cuống như sắp khóc đến nơi, "Charlos" mới hồi thần, nhìn đứa trẻ an nhiên ngủ say trong vòng tay cô ấy, lại càng hổ thẹn cúi đầu sâu hơn nữa:" Lỗi của con..."

Trước hay sau lần này... đều là bởi vì bảo vệ con... mà khiến cô ấy rơi vào hoàn cảnh này...

" Ngài Đệ Nhất, ngài có thể đồng ý hay không?" Trái ngược với cô, Stella ở bên cạnh gấp gáp hỏi dò

" Ta không có việc gì, nhưng con..." Mavis ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cả hai người trước mặt mình, trầm mặc:" Không được, con bé nhất định sẽ không đồng ý đâu!"

" Nhưng mà... đâu còn cách nào khác đâu đúng không?" "Charlos" bất chợt lên tiếng hỏi, cô ngẩng đầu, nhìn sâu vào ánh mắt người lớn:" Linh hồn cô ấy... bị tổn hại quá lớn..."
" Nếu không, sẽ không thể khiến các chỉ số cơ thể cũng lộn xộn đến mức này!"

"..." Mavis bất giác né tránh ánh nhìn như đã xuyên thấu tất cả:" Con biết mình phải làm gì sao?"

"... con biết chứ, không ai hiểu rõ cô gái này bằng con... chỉ cần lại gần như thế này..." Người được hỏi bật cười, đến gần nhẹ áp tay vào bầu má phúng phính bé xíu của người kia, rồi lại ngạc nhiên khi thấy tay mình xuyên qua

Phải rồi nhỉ... mình chỉ là ảo ảnh...

"Charlos" ngẩn ra mất một lát, rồi chậm chạp thu lại bàn tay mình, thở dài

Từ trước đến nay đều quên mất... chậc, cũng bởi vì bị chiều hư...

Trên đời này làm gì có ai để linh hồn mình có ý thức khác như chúng ta chứ...

" Cô ấy thành ra như thế này, bởi vì 7 năm trước, kẻ ngốc này đã dùng tất cả sức mạnh còn lại của mình, bảo vệ con và mẹ an toàn về Fairy Tail..."
À quên... có khi lúc đó... cô ấy cũng chỉ nhớ được mẹ mà thôi...

Nhưng

" Mà không ngờ tới được, nguồn năng lượng cô ấy cướp đoạt của kẻ khác trước đó rồi giam giữ trong người vẫn chưa biến mất, xen lẫn vào lớp bảo hộ. Mà con, vốn ý chí cũng không mạnh mẽ bao nhiêu, nhanh chóng bị nó ảnh hưởng... rồi bắt đầu mất kiểm soát..."

Cần phải kết thúc thật rồi

" Còn vừa nãy... cô ấy không biết làm cách nào đánh thức được con dậy... lại vô tình kích hoạt cấm thuật thời gian của kẻ thù... nên mới bị thu nhỏ như thế này..." "Charlos" vô thức nắm chặt nắm tay mình, cúi đầu, run rẩy

Đồ ngốc... chị trưởng thành thật rồi...

" Trước khi đó, Charlos vẫn cứ nhớ con gào thét muốn tự do, vẫn cứ nhớ phải bảo vệ mẹ... mà đưa cả hai ra ngoài... thật là... không biết phải nói cái gì nữa..." Vùng đất dưới chân cô gái ấy, chợt xuất hiện vài vệt chấm đậm màu hơn hẳn xung quanh
Stella dịu dàng mỉm cười ôm lấy bả vai cứng ngắc

Nhiệm vụ bảo vệ của em... sẽ kết thúc ở đây

" Con sinh ra là để bảo vệ Charlos, thế nhưng từ trước đến nay... đều là ngược lại, nên riêng lần này, chỉ một lần này mà thôi..."

" Xin hãy, dùng con đi, cứu lấy chị ấy... đó là, chị gái của con..."

...

Mavis ôm lấy Charlos bản thu nhỏ, ngẩng đầu phức tạp nhìn hai bóng dáng cao hơn mỉm cười vẫy tay với mình

Họ nắm tay nhau, dần bay lên không trung, gió chơi đùa với những sợi quần áo, biển nổi bọt đưa hơi nước đến gần. Thân thể họ, mờ dần... mờ dần đi trong chùm ánh sáng tinh khiết

Ma pháp trận đại thịnh sáng chói, những hạt bảy màu lấp lánh tràn ra ngày càng nhiều, phủ kín cả không gian... rồi cuốn lấy bọc nhỏ trong vòng tay cô vào một cái ôm thật ấm áp mà đầy luyến tiếc.
Nghi lễ kết thúc, cũng là lúc những hạt sáng vỡ tan trên làn da trẻ con non nớt, cuối cùng, hoàn toàn biến mất

Không biết có phải cảm ứng được điều gì hay không, Charlos đang ngủ rất ngoan bỗng giật mình mở mắt, òa khóc đau thương đến mất giọng

Ngày hôm đó, Thiên Lang im lặng nhìn những người con của mình đi xa

Họ ra đi, với một nụ cười

" Được ở bên cạnh mẹ, con không cần thêm bất kỳ điều gì nữa cả"

" Tạm biệt, chị..."

_____________________________

1. "Charlos" không phải toàn bộ phần "con", cô ấy chỉ là đại diện của nó, nắm vai trò quản lý... mà nếu nói cho chính xác thì cô ấy là "phần trẻ con" mới đúng , là một hùng hài tử vô trách nhiệm (trước giờ toàn ngủ chứ có làm quản lý bao giờ đâu) chưa lớn thích gì làm đó! Còn Dreyar, bản thân cô chính là ý thức của Charlos, nhưng cô ấy luôn có cảm giác bản thân không hoàn chỉnh (xác nhận cảm giác đúng) nên luôn phủ nhận chính mình, thậm chí còn nhầm tưởng thân phận bản thân luôn, nên mới cho rằng "ý thức Charlos" bị phân tán theo linh hồn và sẽ không xuất hiện cho đến lúc tất cả tụ tập đủ.
2. Thứ gây ảnh hưởng lên "Charlos" là Phẫn Nộ khí tức còn lưu lại trong người Charlos chưa tan hết, nên cô ấy mới mất kiểm soát và hơn nữa lúc đầu cũng do ảnh hưởng của nó mà cảm giác cô ấy mang tới cho Charlos toàn là ác cảm

3. Sự ra đi của "Charlos" là sớm muộn nha, tại vì... cô ấy bị con au ngu văn dốt sinh xây dựng theo phong cách na ná bệnh đa nhân cách... thế nên... coi như là một cái kết đẹp cho cô ý đi...

Rồi, còn nút thắt nào chương sau giải một thể

4 Ừ thì là... au biết là gần đây au hơi lười không ra chương...

... Không có gì để biện minh cả, xin lỗi mọi người , au sẽ ráng khắc phục nha

A.S

Bình Luận (0)
Comment