(Đn One Piece) Linh Hồn Của Biển

Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Nè nè ông già, sử dụng thân xác tôi cho cẩn thận đấy, thiếu mất một cọng tóc là tôi chém ông đấy

- Rồi rồi, ta sẽ chú ý mà

Victor nhắm nhẹ đôi mắt lại, đưa thần thức mình vô trong, tạo một vị trí rỗng trong thể xác. Ngay lập tức, Roger liền bay tới, đi vô khoảng trống ấy. Tức khắt đã hòa nhập với thể xác 10 tuổi này

Cảm giác trái tim đập đều trong lồng ngực, những hơi thở đều đặn trong việc trao đổi không khí và cảm giác ấm áp của lòng bàn tay. Roger cứ có cảm giác mình như được tái sinh, mọi thứ quá đổi chân thật. Từng tia nắng ấm áp va vào làn da trắng với hương muối mặn của biển cả. Nó gợi cho ông từng kí ức thân thuộc nhưng lại rất xa xăm.

Cảm giác này thật nhớ làm sao....ông thầm nghĩ

- Này, nhanh hoàn thành nguyện vọng của ông đi rồi trả xác lại cho tôi


Tôi ở trong tầm thức, hối thúc ông ta

Roger cười cười, ông liền vội nhanh chạy đến chỗ họp mặt của bộ ba kia. Ông rất muốn thử cảm giác ôm con trai a

Sâu trong khu rừng, nơi họp mặt của những tiểu hải tặc, mặt tụi nó, đứa nào cũng nghiêm trọng cứ như đang họp một chuyện gì đó rất quan trọng

- Anh Victor lâu quá ~

Luffy nằm ườn trên cành cây, trông cậu như muốn tan chảy trong khi bây giờ đã là giữa thu

- Không biết cậu ta làm gì mà lâu thế nhỉ

Sabo ngồi gần chỗ giấu kho báu bí mật, tay cầm một sấp tiền giấy liên tục đếm

- Tên đó mà tới, tờ sẽ đấm gãy răng hắn- Ace

- Dù cho cậu chả bao giờ đánh thắng

Sabo cười khinh, nhìn qua Ace một chút rồi tiếp tục công việc đếm tiền của mình

- Phải đó, anh Ace luôn gục thôi

Luffy cho thêm mắn muối vô

- Im đê!!!!! Tại anh nhường thôi, hiểu chưa


- Rồi rồi - Sabo nghe câu này cả hơn chục lần, ngàn rồi

- ACE!!!!!!!!!!

Từ xa Victor phóng tới, vồ nhảy lên ôm lấy Ace, miệng cười lớn, Ace bất ngờ, chưa kịp định hình gì liền ngã nhào xuống đất

- Này, mày bị gì vậy hả? Thả tao raaa

Ace đẩy mạnh đầu Victor ra khỏi người, dùng tay còn lại chống như muốn đứng dậy, chỉ tiếc tên kia cứng đầu quá, không chịu thả cậu ra khiến cậu không thể đứng dậy nổi

- Hức....Ace....cha nhớ con quá aaaaa

Victor mặt lấm lem nước mắt, cậu khóc làm chả ai động lòng thương cảm. Càng nhìn càng tởm, càng giống như mấy kẻ biếи ŧɦái

Hình tượng của tôi.....tôi hối hận rồi....chả xác cho tôi.....lão già. Victor gào lên

Và tất nhiên Roger vờ như không nghe thấy. Cứ ôm Ace xuýt xoa, lâu lâu còn muốn dụi mặt vào cậu nữa

- Thằng biếи ŧɦái

Ace điên lên, tung ngay một cước vào bụng Victor. Và ông đã bị đá bật ra


Hic hic, con trai ta khỏe thật nha. Khác với sự đau đớn, ông lại cười vô cùng vui vẻ

- Mày điên à

Ace thành công đứng dậy, tay liên tục chùi mấy chỗ Victor đụng vào

- Hic, Ace, sao con phũ phàng với cha vậy hả

Ông khóc hic hic nhưng lại vô cùng giả tạo

- Ai là con mày hả

- Là con á, con không nhận ra cha à, ta là người cha vĩ đại của con nè

Thằng này/ anh ấy mới bị đập đầu ở đâu à- suy nghĩ chung của bộ ba ASL

Sabo thấy vậy ngay lập tức bật chế độ bác sĩ. Cậu đưa tay lên trán Victor, không có dấu hiệu sốt. Xem xét quanh người tôi cũng không có dấu hiệu gì của việc bị thương

Quái lạ? Không lẽ bệnh mới? A...

Cậu liền nhớ ra một chút kí ức của quá khứ. Cậu nhớ từng đọc một cuốn sách nói về chứng bệnh ảo tưởng. Bệnh này khiến bệnh nhân ảo tưởng những chuyện điên đồ. Không lẽ bị bệnh này thật
- Tên cậu là gì- Sabo hỏi

- Roger

Câu trả lời làm 3 anh em ngay lập tức sốc

- Có lộn không đấy?- Sabo hỏi lại

- Lộn gì chứ, tên ta mà ta không nhớ à, tên ta là Roger, Gol.D.Roger

- Mày bớt đùa đi

Ace nóng máu lên, cậu rất hận Roger nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu muốn người ta đem cha mình ra đùa giỡn. Cậu ghét cha và chỉ duy nhất mình cậu mới được nói xấu ông ấy

- Đùa gì chứ, ta là cha con thật mà. À..

Ông chợt nhận ra lý do lũ nhóc kia không tin mình. Chắc do là đang ở trong thân xác Victor

- Mấy đứa có từng nghe tới trái Kuro Kuro no Mi chưa nhỉ

Nghe hỏi, tất nhiên Ace và Luffy đều không thể trả lời được. Lý do rất đơn giản, có đọc sách đâu mà biết

- Kuro Kuro no Mi, một trái ác quỷ có thể cho người ta thấy những linh hồn đã chết- Sabo trả lời

- Chính xác, một trong sức mạnh của nó là có thể cho linh hồn nhập vào xác người sỡ hữu
Sabo và Ace liền nhanh chóng hiểu ra, riêng Luffy thì vẫn rất ngu ngốc

- Vậy ông thật sự là Roger? Nếu là thật thì Victor đâu- Ace

- Thằng nhóc chắc giờ đang ngủ trong tâm thức. Chắc nó lại dở chứng lười nữa rồi

- Kêu nó ra đây cho tôi

- Hả!

- TÔI NÓI ÔNG KÊU NÓ RA ĐÂY CHO TÔI-

Ace lao lên như muốn đấm thẳng Roger. Sabo thấy vậy liền lao lên chắn và cậu đã lãnh trọn cú đấm của Ace

- Thằng Victor kia bị điên rồi à, tại sao lại cho lão già khốn nạn này mượn xác hả, Cứ để ông ta tiếp tục là một con ma chết đi. Nhìn thấy thật khiến người ta phát tởm

Roger cứng người trước phản ứng của Ace. Ông cứ ngỡ nó sẽ vui mừng khi gặp ông nhưng đời không như mơ

- Ace, bình tĩnh lại, trước mặt cậu là cha cậu đấy

Sabo mặt bầm tím, đôi mắt kiêm nghị làm sao

- Cha, tôi không có người cha nào như ông ta. Tránh ra đi Sabo- Ace
- Tớ sẽ không tránh ra đến khi nào cậu chịu bình tĩnh lại, Ace-

- Vậy là cậu chọn bảo vệ lão già phụ bạc thay vì cùng phe với người bạn này của cậu

Sabo im lặng, cậu không biết trả lời như thế nào. Sabo là người hiểu rõ Ace hơn bao giờ hết bởi cả 2 có một số phận khá giống nhau. Nếu như lúc trước, cậu sẽ đồng tình với Ace. Nhưng ngay bây giờ, khi chứng kiến mọi hành động, cảm xúc của Roger. Cậu liền ngay có một suy nghĩ khác

Liệu Vua Hải Tặc có thật là một người cha vô tâm như Ace đã kể? Đó là một nghi vấn mà cậu phải tìm hiểu

- Vậy cứ làm những điều cậu thích đi, Sabo. Tớ thật sự đã từng nghĩ chúng ta cùng chung chí hướng nhưng thật thất vọng làm sao.

Ace quay lưng bỏ đi, tâm hồn cậu thật trống rỗng và Sabo đã nhận ra. Nhưng cậu không thể chạy theo, bởi điều đó đồng nghĩa với việc cậu chấp nhận quan niệm của cậu ấy
- Luffy, giám sát Ace thay anh nhé.

- Vâng ~

Luffy ngây ngô, lon ton chạy theo, nhóc thật sự không hiểu cho lắm nhưng anh Ace đang buồn và nhóc phải có nhiệm vụ an ủi anh ấy

Khi Ace hoàn toàn đi mất, Roger ngồi gục xuống nền cỏ, giọng nói vô cùng buồn bã

- Xin lỗi, tại ta nên 2 đứa mới như vậy, ta không nghĩ thằng bé sẽ tức giận như thế

- Không phải tại ngài, đó là sự lựa chọn của tôi.... Và điều gì đã khiến ngài không thể siêu thoát trong 10 năm qua

Sabo ngồi kế bên, 2 tay chống sau lưng, mặt ngửa lên nhìn bầu trời phản chiếu qua đôi mắt cậu

- Ace, ta muốn bù đắp cho thằng bé, dù một chút cũng được.. Nhưng ta không ngờ nó lại hận ta nhiều như thế.

- Chà, vậy ngài nghĩ lý do là gì?

Roger đan 2 tay lại với nhau, nắm thật chặt

- Ta đoán là do mẹ nó. Ta đã tự chuộc mình cho hải quân để rồi 2 mẹ con nó phải sống thật cực khổ. Ta đúng là quá ích kỉ nhỉ? Bản thân thì ra đi thanh thản còn Rouge và Ace thì lại..... Ta chả biết mình nên làm gì cho Ace cả
Roger ỉu xìu

- Ace, cậu ta thường hay nhớ về ngài lắm đấy. Lúc nào nhỉ? À, cứ đi qua bảng truy nã, cứ thấy hình ngài, cậu ấy đều đứng lại và nhìn nó rất lâu....

Roger nghe vậy, mắt sáng lên vui sướng. Nó cứ như một nguồn động lực to lớn sau sự tức giận của Ace

- Và cậu ấy liền giựt tờ truy nã và vò chúng ném vào thùng rác- Sabo bổ sung thêm

Rắc rắc, tiếng những mảnh linh hồn đang dần vỡ tung ra. Ai kia đang từ thiên đàng rơi xuống địa ngục

- Tôi nghĩ ngài sẽ không bỏ lỡ một cơ hội tốt mà Victor đã cho ngài chỉ vì vài câu nói của Ace đâu nhỉ?

- Đó là tất nhiên rồi Guhahaha-

Sabo cười, cậu dần hiểu được một phần tính cách của vị Vua Hải Tặc này rồi

Về phần Ace, cậu đi rất nhanh, nhanh để cắt dấu Luffy. Tâm trạng cậu hiện tại vô cùng không tốt

Roger, cái tên đến chết cậu không bao giờ quên được. Cậu hận ông ấy và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi
Tại sao ông ta lại xuất hiện bây giờ và tại sao cậu lại cảm thấy mừng khi thấy ông ta vẫn vui tươi như thế

Cậu càng ngày càng không hiểu bản thân mình, cái cảm xúc gì đây? Vui hay hận, nó làm cậu rất đau đầu. Cậu thật sự không muốn nghĩ về nó nữa

Ai đó có thể giúp cậu xóa hết mọi cảm xúc bây giờ được không! Cậu rất muốn hét lên aaaaaa( ĐN One Piece ) Linh Hồn Của Biển - 9 Portgas.D.Ace and Gol.D.Roger (3)

Bình Luận (0)
Comment