Độ Ấm Môi Em

Chương 24

Edit: Tiểu Màn ThầuTết âm lịch đến gần.

Một năm tập đoàn Vinh Quang sẽ tổ chức cuộc họp mặt thường niên một lần, tổ chức đúng vào ngày thứ sáu, trong tập đoàn vô cùng náo nhiệt.

Trước đó các nhân viên chưa từng hưng phấn như vậy. Không chỉ vì cuộc họp mặt thường niên, mà còn sắp nghênh đón kỳ nghỉ tết âm lịch dài hạn. Hơn nữa là vì phần thưởng rút thăm trúng thưởng vào năm nay, nghe nói là đến tận vài chiếc xe sang trọng có giá trị trăm vạn.

Cuối cùng đây chính là hình thức khích lệ nhân viên, thực sự năm sau so với năm trước càng hào phóng hơn!

Mọi người hưng phấn xoa tay, cũng hy vọng mình sẽ là cá chép Koi may mắn, có thể rút trúng phần thưởng lớn.

Phòng tiệc của tập đoàn rất rộng lớn, có thể chứa hơn cả ngàn người. Cách sắp xếp và trang trí rất hài hoà. Ngoài việc mời người dẫn chương trình nổi tiếng để dẫn chương trình cho cuộc họp mặt thường niên ra, còn mời đến cả nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng, ban nhạc đang hot nhất hiện nay, ca sĩ, nhóm nhạc nữ, nhóm nhạc nam…..Đội hình sang trọng có thể sánh ngang với một buổi lễ trao giải.

Cuộc họp mặt thường niên này, không thể nghi ngờ gì thêm nhân vật chính lớn nhất chính là người chèo chống tập đoàn rồi. Ngoài các trưởng phòng của các bộ trong công ty, nhao nhao đến trước mặt Vu Vãn để thể hiện sự tồn tại của chính mình ra, cũng có không ít nghệ sĩ đến tham gia buổi hop mặt thường nhân cơ hội này, ra sức làm quen với Vu Vãn, thoạt nhìn việc ấy rất quen mắt.

Nhất là nam nghệ sĩ.

Nếu có thể cùng tổng giám đốc của tập đoàn Vinh Quang có quan hệ với nhau, tiền đồ nhất định sẽ rất tươi sáng. Các nam nghệ sĩ đã sử dụng hết vốn liếng để thể hiện trước mặt Vu Vãn, quấn lấy cô, nhằm tạo ấn tượng tốt.

Vu Vãn bị quấn đến đau cả đầu.

Việc làm cô phiền nhất chính là cuộc họp mặt thường niên này, tuy rằng náo nhiệt, nhưng lần nào cô cũng giống như ngày hôm nay, bị vô số người lôi kéo, thậm chí một giây phút yên tĩnh cũng không có.

“Thật xin lỗi, tôi còn có việc.” Vu Vãn lạnh lùng giơ tay lên, cấm nam nghệ sĩ trước mặt tiếp tục đi theo mình.

Không biết có phải vì thị lực không tốt hay không, vẫn không cảm nhận được Vu Vãn đang thể hiện sự phiền chán, hay chỉ vì cái lợi trước mắt, cảm thấy hài lòng về bản thân mình, nam nghệ sĩ kia trước sau như một theo sát một tấc không rời, nũng nịu nói, “Vu tổng, tuần sau là buổi biểu diễn của tôi, tôi có giữ lại vị trí VIP ở hàng ghế đầu cho cô, cô nhất định phải đến xem đấy. Đồng ý với tôi có được không? Vu tổng? Nhé?”

Vu Vãn dừng bước, chân mày chau lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn qua nam nghệ sĩ đang đứng trước mặt mình.

Anh ta mặc một bộ quần áo rất thời thượng, đeo khuyên tai, tóc nhuộm màu xám khói, khuôn mặt tinh xảo. Chính là kiểu tiểu thịt tươi mà đám fans nữ  hâm mộ yêu thích nhất hiện nay. Thậm chí còn biết làm nũng tỏ vẻ dễ thương hơn cả các cô gái, trên người không hề có một chút khí khái đàn ông nào.

Đây không phải là lần đầu tiên người khác giới làm nũng trước mặt Vu Vãn, Lục Thời Dập cũng hành động với cô y như vậy. Tuy nhiên Lục Thời Dập hoàn toàn khác với anh ta, trên người cậu tỏa sáng mang đầy cương dương chi khí* của đàn ông. Đối mặt với hành động làm nũng của Lục Thời Dập, Vu Vãn không có biện pháp nào với cậu, chỉ biết bất lực dở khóc dở cười trước những biểu cảm tỏ vẻ dễ thương và hài hước của cậu.

(*Cương dương chi khí: dùng hình dung cử chỉ của người đàn ông, chỉ khí chất cùng ý chí kiên cường. Nguồn Baidu.)

Còn nam nghệ sĩ này thì lại đứng trước mặt cô chu môi thể hiện bộ dạng làm nũng, Vu Vãn chỉ cảm thấy lông tơ dựng cả lên, toàn thân nổi da gà, vô cùng buồn nôn.

Người với người thực sự là không thể so sánh mà.

Trong lúc Vu Vãn bực bội, chẳng biết làm sao vứt bỏ người này, không biết Lục Thời Dập từ chỗ nào xuất hiện, bước đến bên cạnh cô, kịp thời giải vây cho cô, “Vu tổng, Vương tổng có chuyện quan trọng tìm ngài, xin ngài hiện giờ lập tức đi đến đó một chuyến.”

“Ừ.” Vu Vãn giải quyết việc chung nhẹ gật đầu. Trước khi đi, còn ném cho cậu một ánh mắt khen ngợi.

Lục Thời Dập bất động thanh sắc khoé môi hơi cong lên, đôi mắt hoa đào khẽ liếc nhìn cô, tựa như đang nói, “Những thứ này cứ để tiểu tuỳ tùng như em thay chị đối phó.”

Vu Vãn lưu lại cho cậu một bóng lưng đầy yên tâm.

Trong khoảng thời gian thân thiết này, bọn họ đã vô hình tạo thành một sự ăn ý không hề nhẹ. Ngay cả khi không nói lời nào, chỉ với một ánh mắt cũng có thể hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì.

Nam nghệ sĩ kia còn muốn đuổi theo, Lục Thời Dập nghiêng người một chút, chặn đối phương lại, “Đi đâu vậy?”

Cậu giơ tay đặt trên vai đối phương, túm người kéo qua một bên. Lục Thời Dập đè thấp giọng nói, nửa đe dọa nửa uy hiếp nói, “Tuổi trẻ học cái gì mà không được, đừng nên học người ta ôm chân lớn, chân của Vu tổng chúng tôi anh có thể ôm được sao? Vu tổng không quen nhìn tiểu bạch kiểm*, chọc giận cô ấy, đừng nói đến việc tổ chức một buổi biểu diễn, sau này ngay cả cơ hội ca hát anh cũng không có cửa đâu!”

(* Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm. Nguồn GG.)

“Ai ai ai ôm chân lớn?” Nam nghệ sĩ kia bị Lục Thời Dập thẳng thắn vạch trần, tuy trên mặt có hơi khó coi, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ mặt mũi, “Tôi nghe nói Vu tổng chưa có bạn trai, tôi đây chính là đang theo đuổi cô ấy một cách chính đáng.”

“Ồ ô!” Lục Thời Dập mỉm cười, nụ cười có vài phần vô lại.

Cậu đưa tay vỗ vỗ vào lồng ngực của nam nghệ sĩ kia, “Loại người trói gà không chặt như anh, có thể theo đuổi được sao? Nói cho anh hay, cũng nói cho anh biết, xưa nay Vu tổng của chúng tôi tính tình táo bạo, thích nhất là đánh nhau! Anh cứ quấy nhiễu cô ấy như vậy, với cái thân thể gầy yếu này của anh, cô ấy chỉ cần một cước đã có thể đạp bay.” Lục Thời Dập học theo Vu Mục, ở trước mặt người ngoài, hoàn toàn triệt để bôi đen Vu Vãn.

Nghe nói kẻ có tiền thường rất cổ quái, thân thể nam nghệ sĩ kia khẽ run rẩy, không chịu được sự hù dọa này, không đầy một giây vội vàng chạy mất.

Cuộc họp mặt thường niên dưới những câu nói hài hước của người dẫn chương trình, đang diễn ra trong bừng bừng khí thế. Các giải thưởng lớn lần lượt được rút thăm, cá chép Koi may mắn* nào có thể nhận lấy chìa khoá xe sang trọng, sẽ kích động khóc ngay tại chỗ.

(*Lucky Koi: Koi tượng trưng cho sự giàu có và may mắn. Các hoạt động “Lucky Koi” từ Alipay và Weibo đã được công chúng yêu thích và săn đón. Kể từ đó, lucky koi đã trở thành một phương tiện quảng bá quan trọng của các doanh nghiệp.)

Vu Vãn mặc một thân màu sắc trang nhã, trang phục công sở chuyên nghiệp cao cấp, sau khi kết thúc phần tổng kết trong cuộc họp mặt thường niên, bước xuống sân khấu, trong lúc chuẩn bị đi thay quần áo, vừa khéo nhìn thấy em trai mình đang ôm eo một cô gái đi khắp sảnh tiệc.

“Trốn cái gì mà trốn? Lão tử sẽ không ăn sạch em đâu.”

Cô gái kia nhìn thấy Vu Vãn, vội vàng đẩy Vu Mục ra, cúi thấp đầu, cả khuôn mặt đỏ bừng, vừa khẩn trương vừa bất an hô lên, “Xin chào Vu tổng.”

Vu Vãn liếc mắt nhìn cô gái kia. Thoạt nhìn còn khá nhỏ tuổi, bộ dạng chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi. Khuôn mặt xinh đẹp dáng người rất tốt, có lẽ là vừa mới bước chân vào giới giải trí. Chỉ có điều, trong đôi mắt của cô gái này ngấn lệ, cắn môi, vẻ mặt uất ức không dám lên tiếng.

Ánh mắt Vu Vãn hướng về phía Vu Mục đang đứng ngay bên cạnh, hai tay của cậu ta đút vào túi quần, một bộ dạng cà lơ phất phơ. Cho dù không nhìn thấy vừa rồi Vu Mục cùng cô gái này đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhiều gì Vu Vãn cũng có thể đoán ra được đứa em trai khốn nạn nhà mình, đã khi dễ con gái nhà người ta như thế nào.

Vu Vãn nghiêm khắc cảnh cáo, “Đừng để cho chị ngay tại chỗ này la mắng em, một lúc nữa sẽ diễn ra màn nhảy mở màn, em mau thành thành thật thật lăn vào sảnh tiệc rồi ở yên trong đó đi!”

Vu Mục đối với sự uy nghiêm của chị gái nhà mình, ít nhiều gì vẫn có chút sợ hãi, chỉ nói một tiếng “Biết rồi”, nhanh chóng ôm lấy eo cô gái kia, lôi kéo người ta đi, lập tức bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Em cái thằng ranh con này…..” Nếu không phải vì vội vàng lên lầu thay quần áo, cô nhất định sẽ bắt Vu Mục lại dạy dỗ một phen. Vu Vãn hít một hơi thật sâu, đợi sau khi cùng cậu ta nhảy xong màn nhảy mở màn, thu thập cũng không muộn.

*

Sân khấu ở sảnh tiệc lộng lẫy, ánh đèn sáng chói, trăm hoa đua nở, các nghệ sĩ trên sân khấu ra sức biểu diễn, đẩy cuộc họp mặt thường niên lên cao trào hết lần này đến lần khác.

Sau khi màn biểu diễn của các nghệ sĩ kết thúc, chính là buổi khiêu vũ hằng năm một lần của Vinh Quang. Những người tham dự cuộc họp mặt thường niên hôm nay, tất cả đề ăn mặc chỉnh tề. Nghe nói, trong cuộc họp mặt thường niên này, có thể giúp không ít người thoát ế.

“Vu tổng đã đến!”

Có người kích động nhắc nhở, đoàn người nhao nhao hướng nhìn về một hướng, ánh mắt của mọi người đều sáng lên.

Khi Vu Vãn một lần nữa xuất hiện ở sảnh tiệc, đã không còn mặc trang phục công sở chuyện nghiệp như lúc trước, mà thay đổi thành một bộ váy dạ hội dài mỏng màu xanh da trời.

Ngày thường, Vu Vãn rất ít khi mặc váy, hầu hết đều mặc trang phục công sở. Cũng rất ít khi mỉm cười, cho nên hình tượng trong tâm trí của mọi người chính là một nữ cường nhân lôi lệ phong hành*, làm cho người ta vừa kính nể vừa sợ.

(*Lôi lệ phong hành: sấm vang gió cuộn, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ. Nguồn GG.)

Vào giờ phút này, Vu Vãn mặc một bộ lễ phục dài cắt eo, phát họa đường cong có lồi có lõm trên người cô. Đặc biệt là phần thiết kế để lộ tấm lưng trần, vừa tao nhã lại vừa nữ tính, mang đến một cảm giác rất thời thượng.

Đương nhiên, chiếc váy dạ hội này khi mặc lên người Vu Vãn, vừa nhìn cũng đủ biết rất “Đắt”, khí chất cao quý lãnh diễm làm cho người ta không thể theo kịp.

Lão đại không hổ danh là lão đại, ngay cả bóng lưng cũng xinh đẹp phát hào quang.

“Các nữ minh tinh hôm nay có mặt tại đây, người nào có thể có giá trị nhan sắc cùng dáng người sánh bằng Vu tổng của chúng ta đây? Vu tổng không bước chân vào giới giải trí thực là đáng tiếc mà.”

“Có cái gì đáng tiếc. Vu tổng vừa có nhan sắc vừa có tiền lại còn có địa vị, chưa nói đến trang sức, túi xách, quần áo hàng hiệu, cho dù là xe sang trọng hay khu nhà cao cấp, người ta cũng không thèm chớp mắt, nói mua là mua ngay. Có người phụ nữ nào không muốn biến bản thân mình trông giống như một nữ giám đốc bá đạo đâu?”

“Đúng vậy, quả thực nữ minh tinh không thể trở thành nữ giám đốc bá đạo được. Nếu là tôi, thì tôi cũng muốn trở thành nữ giám đốc bá đạo đó, để cho người khác ôm chân lớn của tôi, gọi tôi là “Ba ba”, ha ha ha …..”

Các nhân viên đang âm thầm trò chuyện, thấp giọng vui sướng tán gẫu.

Buổi khiêu vũ mở màn hằng năm, nghe nói rất kinh diễm. Năm nay có không ít nhân viên mới nhậm chức, đã rất mong chờ đến buổi vũ hội này, bọn họ vô cùng háo hức.

“Đúng rồi, tại sao hằng năm Vu tổng đều chỉ nhảy mở màn với em trai của mình vậy?” Nhân viên mới tò mò hỏi.

“Nghe nói Vu tổng thích sạch sẽ, không thích tiếp xúc thân mật quá nhiều với người khác giới.”

“Các người nói xem một người phụ nữ ưu tú như Vu tổng, mẫu đàn ông như thế nào mới xứng đôi với cô ấy đây?”

“Khẳng định là phải có gia thế bối cảnh cùng năng lực tương xứng với nhau, cũng giống như Vu tổng vậy, phải là một nam tổng giám đốc bá đạo tiếp quản một tập đoàn to lớn!”

Những câu chuyện bát quái luôn có thể mang mọi người đến gần nhau hơn, trò chuyện một chút, mọi người nhịn không được những tin bát quái liên quan đến Vu tổng đều xuất phát từ tình cảm cá nhân.

*

Chuyên viên ánh sáng đã điều chỉnh xong ánh sáng ở sàn nhảy. Bốn phía tối dần, một chùm ánh sáng trắng ấm, chiếu thẳng vào trong sàn nhảy.

Nhạc nền chậm rãi vang lên.

Chân mày Vu Vãn càng ngày càng nhíu chặt, cô vừa mới nhìn xung quanh một vòng, căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Vu Mục đâu cả.

Ngay tại lúc cô chuẩn bị bảo bộ phận âm thanh dừng âm nhạc, bên ngoài ánh đèn, một người mặc lễ phục màu xanh đậm, bóng dáng cao lớn thắt nơ đen, chầm chậm đi về phía cô, người đàn ông kia đeo mặt nạ trông rất thần bí, giày da sáng bóng, từ từ dừng lại ngay trung tâm ánh đèn.

Cậu cúi người về phía Vu Vãn, sau khi chào hỏi như một thân sĩ xong, lại tự nhiên hào phóng vươn tay ra, mời cô cùng mình tiến vào sàn nhảy.

Vu Vãn thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cái thằng ranh con này cũng không giống như chiếc xe bị tuột xích.

Cô nâng làn váy lên, tiến vào trong sàn nhảy. Khi đi đến gần, cô nói: “Đeo mặt nạ làm gì?” Cứ tỏ vẻ thần thần bí bí.

“Không vui à? Hay em tháo nó ra nhé.”

Nghe thấy giọng nói này, Vu Vãn chợt sửng sốt.

Đây không phải là giọng nói của Vu Mục, nhìn kỹ mới phát hiện, người đàn ông đứng trước mặt không chỉ cao hơn Vu Mục, ngay cả dáng người cũng rắn chắc hơn Vu Mục rất nhiều. Người đàn ông tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt mà Vu Vãn rất quen thuộc.

Không phải Lục Thời Dập thì còn là ai nữa?

Ánh đèn quá sáng, có chút chói mắt, Vu Vãn nheo mắt lại, “Tại sao lại là em? Vu Mục đâu?”

Thân thể Lục Thời Dập hơi nghiêng về phía trước, ghé vào tai cô, thấp giọng nói chỉ có hai người nghe thấy, “Cậu ấy bị tiêu chảy, em đến cứu kịp lúc không?”

“Cái thằng nhóc thối tha đó, cố tình đúng không?” Vu Vãn nghiến răng, “Xem một lúc nữa chị chỉnh nó như thế nào!”

“Không vui khi cùng em nhảy mở màn à?” Lục Thời Dập cúi đầu nhìn hàng chân mày đang cau lại của Vu Vãn, cố ý nói: “Nếu chị không vui cứ nói ra đi, vậy ngay bây giờ em sẽ giúp chị đi tìm Vu Mục trở về….”

Khúc nhạc dạo đầu lập tức kết thúc, màn nhảy mở màn sắp bắt đầu, bọn họ đã đứng trong sàn nhảy, còn kịp đi tìm người sao?

“Đừng nhiều lời, mau nhảy đi.” Vu Vãn tiến lên một bước nhỏ, chủ động khoác lên vai Lục Thời Dập. Lục Thời Dập thuận thế ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, đôi mắt đào hoa kia thật câu người, tại góc độ mà Vu Vãn không nhìn thấy, hiện lên một nụ cười vui vẻ khi kế hoạch thành công.

Nhịp cuối cùng của khúc nhạc dạo đầu rơi xuống, trong sàn nhảy, hai người nhanh nhẹn khiêu vũ.

“Người khiêu vũ cùng Vu tổng, hình như không phải là Tiểu Vu tổng, Tiểu Lục tổng hả?” Có người đứng ở phía xa, không thể nhìn rõ người đang khiêu vũ cùng Vu tổng là ai, nhưng có vẻ không phải là Tiểu Vu tổng.

“Trời ạ, đó là nam thần Lục Thời Dập của tôi! Tại sao năm nay Vu tổng lại đổi người rồi?”

Mặc dù Lục Thời Dập cùng Vu Vãn chưa từng tập nhảy trước với nhau, nhưng lại ăn ý đến bất ngờ, màn nhảy mở màn của hai người lập tức khiến mọi người vô cùng kinh diễm, cũng đưa ra vô số suy đoán. Đã sớm nghe nói, Vu tổng rất coi trọng Lục Thời Dập, đi đâu cũng dẫn cậu theo, nhất là trong khoảng thời gian này hai người còn trở thành một cặp đôi, như hình với bóng….

Bộ phim tình cảm tổng giám đốc bá đạo phải lòng nữ thư ký, đã có không ít người từng xem qua, hiện tại, không phải công ty của bọn họ đang trình diễn lại câu chuyện xưa cũ nữ tống giám đốc bá đạo phải lòng nam trợ lý sao?

“Vu tổng rõ ràng thích cái cậu Lục Thời Dập này, ôi ~ Vu tổng cùng tôi tranh đoạt bạn trai, có hơi quá đáng nha!”

“Mọi người đừng hoảng hốt, không biết Tiểu Vu tổng chạy đi đâu mất rồi, hình như trợ lý Lục đến đây cứu giúp.” Đôi mắt sắc bén của người nào đó, đang làm phân tích chuyên môn, an ủi nỗi lòng của đám thiếu nữ mê trai.

Trong lúc khiêu vũ, Vu Vãn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Không biết là cố ý hay vô ý, bàn tay vốn dĩ đặt trên eo cô, vào lúc này, cũng không biết đang di chuyển đến chỗ nào nữa.

“Tay để ở đâu vậy?” Vu Vãn lạnh lùng nói.

Lục Thời Dập nhìn thẳng vào mắt Vu Vãn, mỉm cười với cô, vẻ mặt khi cười rất vô tội, “Váy của chị hơi trơn.”

Cái thằng nhóc thối này, bàn tay của mình không yên phận, còn dám đổ lỗi cho váy của cô sao?

Trước mắt bao nhiêu người, Vu Vãn không muốn tranh luận cùng cậu, chỉ nhắc nhở, “Ôm chặt chị.”

“Được rồi!” Lục Thời Dập vô cùng “Nghe lời”, vốn là bàn tay như có như không khoác lên eo cô, cậu chợt dùng sức một chút, làm cho toàn bộ vòng eo của cô tiến về phía cậu.

Hai người vốn đã rất gần nhau rồi, hiện giờ cả người Vu Vãn đều dán sát vào trong lồng ngực Lục Thời Dập.

Cái ôm này, nó tương đối chặt!

Giọng nói trầm thấp của Lục Thời Dập, từ từ vang lên bên tai cô, “Đã đủ chặt chưa?”

Vu Vãn: “……”
Bình Luận (0)
Comment