Độ Ấm Môi Em

Chương 45

Lục Thời Dập và Vu Mục vừa trở về nước, lập tức đi thẳng đến Hoàn Ảnh.

Tối hôm qua, dưới sự yêu cầu của Lục Thời Dập, Vu Mục đã thay cậu sắp xếp một buổi họp báo diễn ra vào buổi chiều ở công ty của mình. Hiện giờ, có rất nhiều phương tiện truyền thông có tiếng đã có mặt ở hiện trường.

Lục Thời Dập vừa xuất hiện, cánh phóng viên nhanh chóng nhận ra, cậu chính là nhân vật nam chính (tiểu bạch kiểm) được bao nuôi trong vụ bê bối tình ái của nữ tổng giám đốc tập đoàn Vinh Quang.

Đèn flash lập tức “Tạch tạch tạch” nháy không ngừng.

Lục Thời Dập mặc một bộ âu phục tối màu được thiết kế riêng, đeo cà vạt màu xanh ngọc, thân hình cao lớn đĩnh đạc, đẹp trai thu hút như người mẫu thời trang.

Trên khuôn mặt tuấn tú của cậu mang theo nụ cười nhạt, đối mặt với vô số ánh mắt cùng đèn flash, giơ tay nhấc chân đều thanh lịch tự nhiên tao nhã kiêu ngạo cùng tự tin thong dong. Lục Thời Dập cũng không vội vàng làm sáng tỏ scandal, mà thay vào đó, cậu đứng trước mặt truyền thông tự giới thiệu một phen, “Xin chào mọi người, tôi là Lục Thời Dập, chắc hẳn các vị ở đây chưa từng nghe qua tên tôi. Nhưng tên của mẹ tôi, có lẽ không mấy người không biết.”

Lời này, lập tức khơi dậy tâm tư hiếu kỳ của đám phóng viên.

Lục Thời Dập nhoẻn miệng cười, hào phóng nói, “Tô Lan chính là mẹ của tôi.”

Ai? Tô Lan?!!

Hiện trường lập tức bùng nổ.

Trời ạ, người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai trước mắt, thực sự chính là con trai của ảnh hậu Tô Lan!!

Nhìn kỹ, hai mẹ con quả thực có chút giống nhau!

Hôm nay không uổng công, tin tức này quá hot, nhất định sẽ lên hot search!

Vị trí của Tô Lan trong ngành giải trí, đức cao vọng trọng. Sớm nghe nói bà ấy có một đứa con trai, nhưng bà ấy luôn bảo vệ gia đình vô cùng tốt, sinh hoạt cá nhân cũng không công khai. Giới truyền thông không dám tùy tiện đưa tin, bởi vì bọn họ biết bối cảnh của Tô Lan rất mạnh, ba chồng là nhân vật chức cao vọng trọng trong quân đội, ba là chủ tịch tập đoàn Thịnh Viễn nổi danh lừng lẫy, đều là những nhân vật mà truyền thông bọn họ không đắc tội được.

Nếu như Lục Thời Dập thực sự là con trai của Tô Lan, cái vị thế hệ danh tiếng đời thứ ba này, thế hệ giàu có đời thứ ba, thế hệ minh tinh đời thứ hai, một vị thiếu gia có thân phận bối cảnh lợi hại như vậy, còn cần được chị đại bao nuôi sao? Cậu gần như đi bao dưỡng người khác thì có!

Cho nên, trên mạng rộ lên tin tức cậu là tiểu bạch kiểm được nữ tổng giám đốc tập đoàn Vinh Quang bao nuôi, quả thực chính là một trò hề.

Lục Thời Dập còn chưa làm rõ bất cứ điều gì, trong nội tâm các phóng viên đã có một cái cân.

Vì vậy kế tiếp, Lục Thời Dập giới thiệu với các phóng viên, mối quan hệ giữa cậu và Vũ Vãn nữ tổng giám đốc tập đoàn Vinh Quang, trở nên đơn giản hơn nhiều.

[Ba thế hệ thân thiết với nhau], [Từ nhỏ lớn lên cùng nhau], [Sau khi trở về nước gia nhập vào tập đoàn Vinh Quang đảm nhiệm chức vụ trợ lý tổng giám đốc], [Thầm mến nhiều năm]…..

Các phóng viên từ trong lời giới thiệu của Lục Thời Dập, không ngừng tinh luyện ra từ mấu chốt.

Sau khi giới thiệu không sai biệt lắm, lúc này Lục Thời Dập mới trịnh trọng làm sáng tỏ câu chuyện, “Tại đây, tôi muốn thay Vãn Vãn làm sáng tỏ một chút, những tin đồn có liên quan đến chị ấy ở trên mạng đều là giả, Vinh Quang dưới sự dẫn dắt của chị ấy gần đây phát triển rất mạnh, lúc này mới dẫn đến việc đối thủ cạnh tranh đỏ mắt ghen tị, âm thầm bôi đen chị ấy. Đương nhiên, việc tôi là tiểu bạch kiểm được chị ấy bao nuôi cũng là giả, Vãn Vãn vẫn luôn đối đãi với tôi như em trai.”

Nói đến đây, Lục Thời Dập dừng một chút, “Thực ra, người luôn có tâm tư làm loạn là tôi. Sau khi tôi về nước mượn cớ công việc, ba lần mấy bận tạo cơ hội tiếp cận chị ấy, cũng là tôi một mực quấn lấy, đơn phương theo đuổi chị ấy. Kể cả đoạn video bị tung lên mạng, thực ra cũng là tôi cưỡng hôn chị ấy….”

Lục Thời Dập đưa tay chỉnh lại cà vạt, đôi mắt đào hoa hướng nhìn về một trong số những máy quay, ánh mắt trong suốt ôn nhu, tựa như máy quay trước mặt chính là Vu Vãn.

Giọng nói dễ nghe của cậu từ từ truyền đến, “Vãn Vãn, nhân cơ hội này, em muốn trịnh trọng xin lỗi vì những hành vi mạo phạm lúc trước của em đối với chị. Em biết rõ chị rất tức giận, rất khó có thể để chị tha thứ cho em, nhưng em hy vọng sẽ có một ngày nào đó, chị có thể nhìn thấy tấm chân tình của em dành cho chị, có thể cho em cơ hội theo đuổi chị một lần nữa.”

“Vãn Vãn, xin lỗi.”

Môi mỏng của Lục Thời Dập hơi mím lại, sau khi im lặng môt lúc, lại lần nữa lên tiếng, “Còn có một câu nói em muốn nói với chị, đó chính là — Vãn Vãn, em yêu chị.”

Cuộc họp báo, bỗng nhiên biến thành cuộc tỏ tình với quy mô lớn.

Quả nhiên, vưa kết thúc, mấy hot search trước đều bị Lục Thời Dập thống trị, lập trình viên khẩn trương tăng ca, mới không làm hot search đang sôi trào bị tê liệt.

#Thân phận của Lục Thời Dập#

#Minh tinh đời thứ hai đẹp trai nhất#

#Con trai của Tô Lan lộ diện#

#Con trai của Tô Lan làm sáng tỏ#

#Lục Thời Dập tỏ tình với nữ tổng giám đốc Vinh Quang#

#Tô Lan Vu Vãn#

“A a a!! Con trai của Tô Lan lớn lên quá đẹp trai rồi!! Đây rốt cuộc là giá trị nhan sắc thần tiên gì!!”

“Cao ráo đẹp trai như vậy, không đi làm minh tinh thực sự là đáng tiếc! Giá trị nhan sắc quả thực y như nam minh tinh nổi tiếng.”

“Thần tượng mới! Chờ mong anh đẹp trai debut!”

“Xin chào mọi người, trịnh trọng giới thiệu với mọi người một chút, thần tượng mới của tôi @Lục Thời Dập.”

“Trước mặt mọi người tỏ tình, anh chàng này thật là dũng cảm nha, cậu nhất định có thể theo đuổi được Vãn Vãn!”

“Thanh mai trúc mã, tình yêu chị em, nữ tổng giám đốc bá đạo và con sói nhỏ, quả thực là nam nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, nghĩ lại cũng có cảm giác đấy!”

“Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ, hôm nay là dưỡng ra một quả chanh tinh.”

“Con trai của Tô Lan cần đi làm tiểu bạch kiểm sao? Mở miệng bịa đặt, bác bỏ tin đồn đánh gẫy chân những loại hình marketing rác rưởi* kia, làm người đi!!”

(*Trong raw dùng từ 辣鸡 (Lạt kê) = gà cay: từ thông dụng trên mạng, là từ đồng âm với “Rác rưởi.” Nó mang ý nghĩa chế giễu, hoặc mức độ không nghiêm trọng lắm giống như “Đồ bỏ đi.” Nguồn Baidu.)

………

Bên này Vu Vãn vẫn chưa làm rõ chuyện gì, dư luận trên mạng đã phát sinh ra biến hoá nghiêng trời lệch đất. Từ sự chửi rủa và chửi bới ban đầu, lại biến thành chúc phúc cùng hâm mộ….

“Thực không ngờ tới Tiểu Lục lại tổ chức họp báo.” Bên trong văn phòng tổng giám đốc, Dương Tụng thu hồi ánh mắt từ video, vẻ mặt ngoài ý muốn cảm khái.

Anh ta với tư cách là một người đàn ông, cũng bị hành động hôm nay của Lục Thời Dập làm cho cảm động.

Tại buổi họp báo, Lục Thời Dập vì muốn thay Vu Vãn làm rõ sự thật có trọng lượng hơn, không ngại tiếc lộ thân phận. Hơn nữa trong quá trình làm sáng tỏ, cậu hầu như đem tất cả mũi nhọn chĩa vào người của mình. Phải biết cậu thương Vu tổng đến nhường nào, mới có đủ khí phách và dũng khí, đứng trên đầu sóng ngọn gió của dư luận như vậy?

Dương Tụng nói đùa, “Vu tổng, nếu tôi là con gái, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc gả cho Tiểu Lục đó.”

Vu Vãn không lên tiếng, đóng laptop lại, tựa vào ghế, thân ghế xoay tròn, mặt hướng về cửa sổ sát đất. Dương Tụng không nhìn thấy vẻ mặt của Vu tổng, tất nhiên cũng không biết giờ phút này cô đang suy nghĩ cái gì.

Chỉ nghe thấy cô nói, “Dương Tụng, anh ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình.”

Dương Tụng không tiếp tục quấy nhiễu, yên lặng rời khỏi văn phòng. Đi đến cửa thang máy, trùng hợp đụng phải Vu Mục đang đi lên, anh ta hô lên, “Tiểu Vu tổng.”

Vu Mục dừng bước, dùng đầu ngón tay xoay chìa khóa xe, hỏi, “Chị của tôi đang ở trong phòng làm việc phải không?”

“Vâng.”

“Chị ấy xem tin tức chưa?”

“Xem rồi.”

“Chị ấy cảm thấy thế nào?”

Dương Tụng nhún vai, “Tôi cũng không biết, không bằng ngài tự mình vào hỏi đi.”

“Được rồi, đi làm việc đi.” Vu Mục vỗ vai anh ta, không làm khó xử người ta nữa. Nghênh ngang tiến vào văn phòng của chị mình, cửa cũng không thèm gõ.

“Chị, chị đang làm gì vậy?”

Vu Vãn đang tìm đồ vật ở trong phòng, sau khi nhìn thấy người đến là em trai của mình, đầu lập tức đau, nhíu mày hỏi: “Em đến đây làm gì?”

Vu Mục cười ha ha, ngồi nửa cái mông trên bàn làm việc, “Em chính là đến đây hỏi một chút, hành động hôm nay của Tiểu Dập Dập, có cảm động đến chị hay không?”

Động tác cúi người kéo ngăn kéo của Vu Vãn dừng lại, ngẩng đầu lên, “Hỏi chuyện này làm gì? Quản nhiều nhỉ.”

“Chị, chị không có một chút cảm động nào sao?” Vu Mục từ trên bàn làm việc nhảy xuống, đi đến bên cạnh Vu Vãn, hai tay chống lên cạnh bàn, không thuận theo không buông tha truy hỏi, “Tiểu Dập Dập là một người đàn ông tốt nha, lại một lòng tình sâu ý nặng với chị, là người có dũng khí có trách nhiệm. Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn cao ráo có cao ráo, có thể lực có năng lực, hai gia đình chúng ta biết rõ nhau, môn đăng hộ đối. Người đàn ông ưu tú như vậy, cho dù chị có dẫn cậu ấy đi đâu, cũng rất có mặt mũi đúng không? Quan trọng nhất là, cậu ấy một lòng yêu chị. Chị, chị hãy cân nhắc đến cậu ấy một chút được không?”

Vu Mục khoa trương khen ngợi người anh em của mình, không có bất kỳ sự mập mờ nào.

Rốt cuộc trong ngăn kéo cuối cùng, Vu Vãn tìm thấy món quà năm trước mua cho Lục Thời Dập, nhưng cô đã quên tặng. Cô không lấy nó ra trước mặt Vu Mục, sau khi đóng chặt ngăn kéo, ngồi xuống ghế.

“Sao chị lại nhớ rõ lúc trước em từng nói, em kiên quyết phản đối Lục Thời Dập theo đuổi chị kia mà? Còn nói nếu em ấy dám quấy rối chị, em sẽ cắt đứt chân của em ấy.” Trên mặt Vu Vãn không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, nhàn nhạt nói.

Vu Mục “Ơ” một tiếng, gãi đầu cười nói, “Đó là lúc trước, em chưa hiểu rõ cậu ấy, nghĩ rằng cậu ấy tâm huyết dâng trào mới theo đuổi chị, cho nên em phản đối, chủ yếu là lo lắng cậu ấy sẽ tổn thương chị.”

“Hiện giờ em không lo lắng nữa sao?” Vu Vãn liếc mắt nhìn cậu.

“Chị, em cho chị nghe đoạn ghi âm này, nghe xong chị sẽ hiểu.” Vu Mục vội vàng lấy điện thoại trong túi quần ra cầm trên tay, mở khóa, mở một trong những đoạn ghi âm cho Vu Vãn nghe.

Đoạn ghi âm này, chính là khoảng thời gian trước Lục Thời Dập đến quán bar mua say, nói ra suy nghĩ của mình cho bọn họ nghe, kể những bí mật cậu đã yêu thầm Vu Vãn nhiều năm, Vu Mục âm thầm ghi âm lại.

Văn phòng yên tĩnh, chỉ có giọng nói trầm khàn của Lục Thời Dập, từ trong điện thoại truyền ra.

“Có lẽ vào năm tám tuổi đó, tao đã động tâm với chị ấy… Cũng có lẽ, từ lúc tao có trí nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy chị của mày, ta đã thích chị ấy.”

“Tao phát hiện tao bị bệnh rồi, bệnh vô cùng nghiêm trọng…..Tao có ý nghĩ không an phận với chị ấy, tao cảm thấy mình thật vô sỉ, thật ghê tởm….”

“Đêm đó về nước, sau khi trong qua bar nhìn thấy chị của mày, tao rất chắc chắn, trong lúc vô tình tao đã sớm yêu chị ấy…”

“Tao không còn thỏa mãn với việc yêu đơn phương nữa, tao muốn trở thành người đàn ông của chị ấy, trở thành nơi để chị ấy dựa vào cả đời…”

“……”

Giọng nói trong đoạn ghi âm, lời nói đứt quản rất lâu. Kể tất cả những kỹ niệm giữa cậu và Vu Vãn từ nhỏ đến lớn, nói cậu không hiểu tình yêu, yêu rồi, đến khi nhìn thẳng vào tình yêu, theo đuổi tình yêu….Dùng tất cả tâm tư trải qua con đường này.

Hai chị em không nói chuyện, yên lặng lắng nghe, đến khi đoạn ghi âm kết thúc, lúc này Vu Mục mới lên tiếng, “Lục Thời Dập tên khốn kiếp này, chính là một con chó đầy tâm cơ, khi còn bé lần nào cũng thấp điểm hơn em, mỗi lần đánh nhau cũng xông lên trước em, thay em chịu tất cả cú đấm….Trước kia mỗi khi ông đây nhớ đến chuyện lúc bé, cảm động muốn chết, không uổng công quen biết người anh em này, đời này thật đáng giá! Kết quả, con chó tâm cơ đó làm những chuyện ấy, căn bản không phải vì em, tất cả đều vì thu hút sự chú ý của chị.”

Nghe lại lời nói trong đoạn ghi âm, Vu Mục nhớ đến chuyện thời thơ ấu, chính là tức giận cùng bất bình, có một loại cảm giác bị con chó tâm cơ kia lợi dụng.

“Nhưng nghĩ lại, tất cả hành động của cậu ấy, đều bởi vì quá yêu chị. Cho nên, em cũng không muốn so đo với cậu ấy nữa. Có đôi khi nghĩ lại, em thậm chí còn có chút đau lòng thay cậu ấy….” Vu Mục ngổn ngang trăm mối thở dài.

Vu Vãn ngồi dựa vào ghế, hơi nâng mặt lên, khóe mắt vừa ươn ướt chua xót, lồng ngực phập phồng không thôi, tựa như có một dòng nước ấm không ngừng chảy qua, làm tan chảy trái tim băng giá của cô, dường như có vô số tia sáng nhỏ vụn, xuyên qua bức tường cao của cô, thắp sáng thế giới tăm tối của cô.

Bối rối ngổn ngang, trong khoảng thời gian ngắn, Vu Vãn nói không nên lời.

Cô không hề biết, trên thế giới này lại có một người đàn ông yêu cô nhiều năm như vậy….

*

Sau khi họp báo kết thúc, Lục Thời Dập trực tiếp về nhà.

Cũng may lúc này Tô Lan nữ sĩ được mời làm ban giám khảo của liên hoan phim nước ngoài, vì để đánh giá có tính công bằng, trong khoảng thời gian chấm giải tin tức bị cắt đứt, toàn bộ hành trình phong bế. Cho nên, không biết được chuyện hot search. Nếu như đã biết, không chừng thế nào cũng cằn nhằn cậu.

Cuộc họp báo hiệu quả rất tốt, cũng thay Vu Vãn giải thích vụ bê bối. Về nhà tai được thanh tĩnh, nhưng Lục Thời Dập vẫn luôn thấp thỏm bất an, lo lắng việc mình tự tiện chủ trương, lại còn tỏ tình trước công chúng sẽ làm Vu Vãn không vui.

Đặc biệt hơn, khi Lục Thời Dập bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Vu Vãn, hẹn đêm nay gặp cậu ở quán bar, vẫn là quán bar lần trước hẹn cậu, nội tâm càng thêm lo lắng không yên.

Đổi lại là trước đây, để gặp mặt Vu Vãn, Lục Thời Dập sẽ đến sớm hơn ít nhất hai mươi phút, nhưng đêm nay, cậu gần như lếch vào quán bar.

Mà phía bên kia, Vu Vãn lại khác trước đây, đã sớm đi đến quán bar.

Trên tầng hai với tầm nhìn rộng rãi, cô đứng gần lan can, hai tay chống trên lan can, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía lối vào. Khổng Trăn nhìn ngươi bên cạnh không yên lòng, mím môi nói, “Động tâm?”

Vu Vãn thu hồi ánh mắt, nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.

“Thực ra lần trước, lúc cô hẹn cậu ta đến đây, tôi cũng đã nhìn ra được cô có ý với cậu ta.” Khổng Trăn nói thẳng.

Vu Vãn im lặng một lúc, hỏi, “Lão Khổng, anh cảm thấy…. tôi với cậu ấy thích hợp không?”

“Mặc kệ có thích hợp hay không, không phải cô cũng đã động tâm với cậu ta à.” Khổng Trăn mỉm cười, không trực tiếp trả lời, “Tuy cậu ta còn nhỏ tuổi, chưa từng trải qua sóng gió nào, kinh nghiệm sống không bằng cô. Nhưng không thể không nói, chuyện ngày hôm nay, tôi rất tán thưởng dũng khí của cậu ấy.”

Hot search hôm nay bị Lục Thời Dập thống trị, tất nhiên Khổng Trăn đã nhìn thấy tin tức có liên quan đến cậu.

Lúc này, anh ta nhìn về phía lầu một, nâng cằm lên, “Chú chó sói nhỏ của cô đến rồi kìa, đêm nay vui vẻ nha.”

Khổng Trăn vỗ vai Vu Vãn, biết thức thời đã rời đi.

…….

Cùng một quán bar, cùng một tầng hai.

Lục Thời Dập đối với nơi này, luôn mang ám ảnh tâm lý. Chậm chạp một lúc lâu, cuối cùng đi lên cầu thang.

Lúc lên lầu, cũng may là không nhìn thấy những cô gái kia, mà Vu Vãn đã ngồi trên ghế sô pha trong phòng, lúc này giây thần kinh của Lục Thời Dập mới thả lỏng. Ghế sô pha được thiết kế theo hình chữ U, Vu Vãn ngồi trên ghế sô pha phía bên trái, ở giữa có rất nhiều chỗ trống.

Ánh mắt Lục Thời Dập đảo một vòng, cuối cùng chọn một vị trí cách xa Vu Vãn nhất, ngồi xuống ghế sô pha phía bên phải.

Giữa hai người cách một bàn rượu thủy tinh dài.

Từ lúc cậu lên lầu, ánh mắt của Vu Vãn luôn đặt lên người cậu, nhìn thấy cậu hiện giờ có hành động tránh xa mình, đôi chân mày xinh đẹp nhíu lại.

Cô trực tiếp nâng cầm lên hơi hướng sang một bên, “Ngồi xa như vậy làm gì? Đến đây ngồi.”

“Ồ.” Nghe được mệnh lệnh, Lục Thời Dập đứng lên, ngoan ngoãn ngồi chính giữa sô pha, nhưng vẫn không dám ngồi quá gần Vu Vãn, giữa hai người cách nhau một khoảng.

“Uống rượu gì?” Vu Vãn nhìn cậu một cái, hỏi.

“Gì cũng được ạ.”

Trên bàn bày rất nhiều loại rượu, Vu Vãn tùy tiện lấy hai chai rượu giống nhau mở ra, đưa một chai vào trong tay Lục Thời Dập, cầm chai còn lại chạm vào chai rượu của cậu, không nói lời nào, ngửa đầu uống.

Mặc dù Lục Thời Dập không biết mục đích Vu Vãn hẹn mình tối nay là gì, nhìn thấy thế, cậu cầm chai rượu trong tay “Ực ực ực” một hơi uống cạn.

Hai người vẫn chưa bắt đầu nói gì, đã uống liên tiếp ba chai rượu. Lục Thời Dập thấy Vu Vãn đang chuẩn bị khui chai rượu nữa, vội vàng ấn chặt chai rượu, “Chị đừng uống nữa, dạ dày của chị không tốt. Nếu chị muốn uống chút gì đó, vậy để em đi lấy nước trái cây cho chị.”

Ánh mắt Vu Vãn từ chai rượu chuyển lên trên mặt Lục Thời Dập. Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương quan tâm của cậu đối với cô, đáy mắt bất giác hiện lên một tầng mềm mại và ấm áp.

Lục Thời Dập thấy cô chằm chằm mình cả buổi mà không nói lời nào, cực kỳ hoảng hốt, vội vàng chột dạ nhận sai, “Xin lỗi…..”

Vu Vãn cong môi, “Tại sao phải nói xin lỗi?”

“Hôm nay em tự tiện làm chủ mở họp báo, còn, còn ở trước mặt nhân dân cả nước tỏ tình với chị. Những hành động này của em, có lẽ sẽ mang đến cho chị rắc rối và phiền phức….” Lục Thời Dập một lần nữa phát huy khả năng nhận sai của mình, phân tích cặn kẽ rõ ràng rành mạch sai lầm của mình, “Dù thế nào đi nữa, đều do em làm không đúng.”

Vu Vãn không tiếp lời, mà nghiêng người qua, từ trong túi xách lấy ra một cái hộp đóng gói đẹp đẽ, đưa đến trước mặt cậu.

Lục Thời Dập nhìn chằm chằm vào cái hộp, vẻ mặt khó hiểu, “Đây là cái gì?”

“Quà tặng cho em, mở ra xem có thích không?”

Lục Thời Dập cầm lấy, tháo dây ruy băng ra, rồi mở nắp hộp, bên trong là chiếc cà vạt Hermes, màu xanh da trời với họa tiết kẻ sọc, thời thượng thú vị mà không mất đi vẻ tao nhã, là kiểu cậu yêu thích.

“…..Chị không tức giận sao?” Lục Thời Dập cầm lấy cà vạt, có chút không dám tin.

Vu Vãn cười hỏi lại, “Tại sao chị phải tức giận?”

“…..” Vì vậy, đêm nay Vu Vãn hẹn cậu, không phải muốn tìm cậu tính sổ sao? Trái tim nhỏ bé thấp thỏm không yên, từng chút từng chút trở nên kích động, có chút không rõ hỏi, “Ừm thì, chúng ta vẫn là mối quan hệ xa lạ sao?”

Ánh mắt Vu Vãn dịu dàng liếc nhìn cậu, có chút vui vẻ hỏi, “Em nghĩ chúng ta có quan hệ gì?”

Lục Thời Dập nào dám nghĩ.

Nhưng mà, đêm nay Vu Vãn chủ động hẹn gặp cậu, còn tặng quà cho cậu, chắc là không còn đối đãi với cậu như người xa lạ nữa. Cậu thăm dò hỏi hai chữ, “Chị em?”

“…..” Lưng dựa vào ghế sô pha, Vu Vãn cúi đầu, giơ tay xoa mi tâm.

Không đúng sao?

Không phải người xa lạ, cũng không phải quan hệ chị em…..

Trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lục Thời Dập, bỗng nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ, “Chị, không phải chị muốn cùng em làm…. Kẻ thù đấy chứ?”

“….” Vu Vãn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Ngồi gần một chút.”

Thấy Lục Thời Dập không phản ứng, Vu Vãn dứt khoát nghiêng người về phía trước, trực tiếp giơ tay lên, ngón tay trắng nõn xinh đẹp nắm lấy cổ áo sơ mi của cậu, kéo người đàn ông cao lớn đẹp trai đến trước mặt. Sau đó, cô ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, chủ động hôn lên môi cậu.

Vu Vãn dùng hành động cho cậu câu trả lời.

Đôi môi ấm áp ẩm ướt mềm mại phủ lên môi cậu, hơi thở đều bị hương thơm dễ chịu trên người của Vu Vãn bao vây, đạo não của Lục Thời Dập lập tức lóe lên vô số ánh sáng trắng, cậu giống như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, trơ như phỗng.

Từ khi nào Vu Vãn lại chủ động như vậy, hơn nữa kinh nghiệm hôn môi duy nhất,chính là lần trước bị Lục Thời Dập cưỡng hôn. Vì vậy, tuy cô chủ động hôn, nhưng hôn không quá lưu loát. Đầu lưỡi nhỏ, học theo bộ dạng lúc trước Lục Thời Dập hôn cô, nhẹ nhàng mở hàm răng cậu ra, thăm dò vào trong, đuỗi theo lưỡi cậu.

Hai tay Vu Vãn khoát lên vai cậu, ôm lấy cổ cậu.

Giớ phút này, không chỉ có hai má, mà ngay cả vành tai trắng nõn cũng ửng hồng rất nóng và ngượng ngùng.

Vu Vãn mượn rượu đánh bạo, không biết hôn bao lâu, Lục Thời Dập một chút phản ứng cũng không có, ngay tại lúc cô thất vọng muốn nghiêng người rời đi, người đàn ông trước mặt giống như chú sư tử thức tỉnh, một tay ôm lấy Vu Vãn ngồi lên chân mình, đảo khách thành chủ, khí thế đùng đùng trằn trọc mút lấy môi cô, hôn mãnh liệt và dữ dội.

Lục Thời Dập một tay ôm phần ót của cô, tay còn lại ôm eo cô, cậu ôm chặt, giống như muốn đem thân thể mềm mại của cô dính chặt vào trong lòng mình, nhập vào máu thịt của cậu.

Lục Thời Dập hôn thế nào cũng cảm thấy không đủ, dứt khoát trở người, đè cô xuống ghế sô pha, làm sâu thêm sự vướng víu này lại kích động hôn.
Bình Luận (0)
Comment