Đố Dám Yêu Em (Love Me If You Dare)

Chương 21

Sara trở về nhà để thu xếp lại cuộc đời của mình. Chẳng có gì bằng việc chứng kiến cuộc đời mình chấp chới trước mắt khiến một người muốn đánh giá lại những gì là quan trọng.

Cô chẳng còn lựa chọn nào hơn là tấn công những vấn đề của mình theo thứ tự ưu tiên, bắt đầu là chuyện với Morley. Kể từ khi cô về đến New York, cô được cảnh sát bảo vệ. Sara ra làm chứng chống lại Morley. Và với lời chứng được ghi lại, cuối cùng cô cũng được an toàn chống lại Morley và người của hắn ta. Hắn ta sẽ chẳng đời nào thêm vào danh sách phạm tội của mình việc sát hại một cảnh sát một khi việc ấy đã quá muộn và chẳng lợi ích gì.

Thứ đến, một chuyến thăm cha sau một thời gian quá dài. Cô đã rất nhớ cha khi còn ở trên miền bắc. Cô đã gọi điện trước và ông sẽ đợi cô. Cô gõ cửa, tự vào nhà với chìa khóa của mình.

Martin Rios đón con gái mình với tiếng chào rộn rã và cái ôm chặt. “Bố nhớ con quá!”

“Con cũng nhớ bố lắm bố ạ.” Cô lùi lại và ngắm nhìn ông. Vững chãi và đẹp trai, với mái tóc sẫm và hàng ria mép, cha cô... ông là cha của cô.

Và cô những muốn lao vào vòng tay ông và kể cho ông nghe mọi thứ đã trở nên tệ hại thế nào.

“Chú Jack nói với bố là con bận rộn lắm. Lại đây ngồi và kể cho bố nghe nào.”

Sara cắn môi và làm như cha bảo. Cô ngồi với cha, kể cho cha nghe chuyện về Pirro đã dẫn tới vụ bắt ma túy ra sao, vụ bắt cóc và được giải cứu bởi Rafe, cùng với mô tả chi tiết về gia đình lớn, vui vẻ của Rafe, kể cả Angel và câu chuyện về blogger, kết thúc bằng sự giả vờ trốn chạy.

Đến khi cô kể xong, cha cô nhìn cô vẻ hết sức ngạc nhiên. “Nào, nào.”

“Nào gì ạ?

Ông vỗ một tay lên đùi. “Nào, con đã ra đi và đã làm điều ấy.”

“Làm gì hả cha?” Cô hỏi, vẻ giận hờn và không hiểu ý.

Cha cô nghiêng đầu qua một bên, ngắm nhìn cô như thể mới thấy cô lần đầu. “Con đã yêu anh chàng cộng sự cũ của con rồi, thế đấy!” Martin mỉm cười, nụ cười rộng choán hết cả mặt ông.

Sara chẳng thấy vui vẻ đến thế. “Cái gì đã khiến bố nói vậy?” Cô hy vọng bỏ qua vấn đề tình yêu không lối ra trong chuyến thăm cha lần này.

“Bố cũng không biết là vì cái nhìn mơ mộng trong mắt con khi con nói về anh chàng, hay thực tế là con nhắc đến tên anh chàng trong mọi câu nói, hay việc cô con gái cô đơn của bố đã đổ từ đầu đến chân gia đình lớn của anh chàng, hay vì tất cả những điều trên cộng lại.”

“Điều ấy hiển nhiên đến thế sao?” Cô cúi đầu bối rối.

“Bố e là thế đấy.” Nhưng ông vẫn ngoác miệng cười như một con sói. “Tại sao trông con như thể đó là một điều tồi tệ vậy?” ông hỏi.

“Tại sao trông bố lại không như thế?” Cái lối suy nghĩ của ông khiến cô thực sự bối rối. “Con thấy như con bị lạc lối vậy. Bố không thấy lo cho con hay sao?”

Cha cô lắc đầu. “Trừ phi anh chàng là một kẻ giết người bằng rìu đội lốt cảnh sát, bố chẳng thấy có vấn đề gì.”

“Điều này do một người đàn ông đã sống suốt đời hạnh phúc một mình nói ra ư?” Sara lắc đầu và cười to. “Thôi nào bố, bố có thể nói với con đó là một sai lầm lớn đến thế nào khi định ràng buộc đời mình với một người khác, một cảnh sát khác.”

Đôi mắt nâu to của ông mở lớn. “Con nghĩ rằng bố muốn điều đó cho con sao? Một cuộc đời cô đơn chỉ đôi khi chia sẻ với người khác thôi sao?” Ông khoát tay, cử chỉ như muốn bao hàm cả căn hộ nhỏ nơi cô đã lớn lên này.

“Cô đơn ư?” Cô hỏi, kinh ngạc về cách chọn từ đó của ông.

Cha cô nghiêng ra phía trước trong ghế của mình. “Con nghĩ là cha đã ăn mừng hay sao khi mẹ bỏ đi?”

Trước đây họ chưa bao giờ thảo luận về việc này. Sara chỉ biết những gì cô nhìn thấy khi lớn lên, một người đàn ông hài lòng với những người phụ nữ sẵn sàng, ngắn ngủi khi có cơ hội.

Sara nuốt mạnh. “Con nghĩ là bố nhẹ nhõm vì việc cãi vã chấm dứt.”

Ông bật ra một tiếng rên. “Bố cho là đúng thế. Và bố không có cách nào khác là phải thích nghi. Bố cũng khá là quyết tâm để không bao giờ bị đớn đau một lần nữa.” Ông lắc đầu vẻ choáng váng rõ rệt. “Nhưng bố không bao giờ nghĩ về việc con nhìn nhận sự việc thế nào. Bố đoán rằng đó chính là chỗ mà bố thất bại với tư cách làm cha mẹ.”

Sara mỉm cười. “Bố chẳng phải là người hay nói.”

“Bố đã hy vọng là bố là người biết lắng nghe để bù vào. Nhưng bố đoán rằng như thế đã làm con tự suy diễn.”

Cô gật đầu. “Quả có thế. Và bố định nói rằng con đã suy diễn sai lầm ư?”

“Nếu con nghĩ rằng yêu hay cam kết gắn bó với ai đó là một điều tồi tệ thì quả là có điều gì đó đã thiếu hụt trong cách hiểu của con, và đó là lỗi của bố.”

Sara lắc đầu trước logic của ông. “Bố ơi, không phải chỉ có bố đâu. Chẳng có ai trong gia đình ta là không ly dị.” Cô giơ một tay ra ngăn cho ông không ngắt lời cô. “Trừ Reni. Dù sao, một trong số nhiều người không thể là lý do để tin vào hôn nhân và quan hệ tình cảm.”

Ông đưa tay ra và nâng cằm cô lên. “Chẳng phải bố đã nuôi dạy con rằng trên hết phải biết tin vào sự nỗ lực hay sao?”

“Thế thì, hôn nhân và cam kết đòi hỏi phải nỗ lực. Và bố đã sẵn sàng để làm điều ấy. Mẹ con thì không. Kết thúc vấn đề ở đây.” Ông buông tay ra và nhìn đi chỗ khác. “Trừ một việc là điều ấy đúng đối với mọi lứa đôi ở trên thế gian này.”

Sara nheo mắt, ngạc nhiên vì mình đã hiểu sai bố trong suốt những tháng năm qua. “Nhưng chẳng phải bố đã nói rằng làm cảnh sát có nghĩa là còn khó gấp đôi để duy trì một quan hệ tình cảm cơ mà?”

“Đúng thế. Thì đã sao?”

“Thế nghĩa là, hai cảnh sát thì còn hai lần không thể nữa.” Cô tuyên bố cái điều mà cô luôn tin là hiển nhiên ấy.

Ông đặt một tay lên vai cô, và cô nhìn vào đôi mắt yêu thương của ông. “Không có gì là không thể. Không đâu nếu như những gì con với người đàn ông ấy sẻ chia đáng để cố gắng.”

Đứng dậy, cha cô đi về phía cái tủ lớn và mở một ngăn kéo. Ông lục lọi các thứ ở bên trong và lôi ra một vật gì đó.

“Cái gì thế ạ?” Sara hỏi.

Ông đi lại chỗ cô và ngồi xuống cạnh cô. “Đó là một tấm ảnh. Con hãy nhìn xem.”

Cô liếc nhìn tấm ảnh đóng khung cô không nhớ đã bao giờ nhìn thấy trước đây. Bức ảnh chụp gia đình của cô, cha cô, mẹ cô và Sara khi còn bé. Cả ba người mỉm cười và hạnh phúc.

Một ký ức và hồi tưởng mà Sara chưa từng có. “Con chưa bao giờ nhìn thấy tấm ảnh này cả!”

“Lại một sai lầm nữa của bố. Nó làm bố đau đớn quá nhiều khi ngắm nhìn nó, vì thế bố vùi chôn nó, cũng như bố vùi chôn những cảm xúc của mình.” Ông thú nhận.

Cô nuốt cái cục đau đớn cứ lớn dần lên trong họng cô. “Tại sao bây giờ bố lại cho con xem?”

Cái nhìn sáng suốt của ông trùm lên cô. “Bởi vì bố cố gắng nói với con rằng bố không muốn đánh đổi những tháng năm ấy với con và mẹ con lấy bất cứ điều gì khác trên thế giới này. Và bố xin lỗi vì trước đây con không biết điều đó.” Ông nói, giọng khàn đục.

Sara chỉ thốt lên được một câu, “Con yêu bố, bố ơi.” Cô kéo bậc sinh thành quan trọng nhất đời mình vào một cái ôm dài.

“Bố hy vọng con đã học được một bài học có giá trị hôm nay.” Ông tránh ra và hắng giọng.

Cô nhìn thấy một giọt nước mắt hiếm hoi trong mắt ông trước khi cô đứng dậy, và quay đi gạt giọt lệ của chính mình trên má.

***

Vài ngày sau, khoan khoái trở về sau cuộc hẹn với chuyên gia chỉnh hình cho cái đầu gối, Sara bước vào căn hộ của mình đúng lúc điện thoại bắt đầu reo. Cô cầm ấy tai nghe trước khi nó chuyển sang chế độ nhận tin nhắn. “A lô?” cô hỏi, hụt hơi.

“Sara phải không? Chị Angel đây. Chị có làm phiền em không đấy?”

“Không đâu chị.” Sara nói dối, kẹp tai nghe giữa đầu và vai trong khi để túi và chìa khóa xuống và khóa cửa lại.

Sau đó cô ngồi cuộn tròn trong ghế bành để nói chuyện. “Có chuyện gì thế hả chị?” Sara hỏi, hạnh phúc vì người phụ nữ kia gọi điện tới.

“Có tin này chị muốn tự mình thông báo với em.” Angel nói. “Chị cảm thấy em hiểu chị rất nhiều, và chúng mình thực sự hợp nhau...” Giọng của Angel lắng đi, như thể chị bỗng thấy buồn cười vì sự thú nhận này.

“Em hiểu. Em cũng nghĩ rất nhiều về chị.” Về tất cả mọi người ở Hidden Falls. Sara nghĩ.

Kể cả Rafe.

Đặc biệt là Rafe.

Sara hít một hơi sâu. “Thế, tin gì vậy hả chỉ?”

“Nick và chị quyết định cho cuộc hôn nhân của bọn chị một cơ hội thứ hai.” Angel thốt lên.

Trái tim Sara như lỡ một nhịp. “Tuyệt quá! Như thế nào hả chị? Cái gì đã thay đổi vậy?”

Phải chăng cuối cùng Nick cũng đồng tình và chấp nhận rằng vợ anh ấy cũng cần một sự nghiệp và mục đích khác bên cạnh cuộc hôn nhân?

“Cả hai bọn chị đều thay đổi. Kể từ khi Nick ở đây và thấy nơi này khiến chị cảm thấy như sống lại, anh ấy đã cố gắng trở nên biết thông cảm hơn. Nhưng quan trọng hơn cả là, anh ấy đã tới và buộc chị phải đối mặt với những điều mà chị đã cố đào sâu chôn chặt.” Angel thú nhận giọng nhỏ nhẹ.

“Chuyện mất đi những đứa trẻ phải không?”

“Mmm-hmm. Anh ấy không chấp nhận cái nhà nghỉ này chủ yếu là vì chị lấy nó làm vật cản giữa bọn chị bởi vì chị không muốn phải đối diện với nỗi đau mất mát. Khi Nick nêu nó ra và bắt chị đối diện với nó, mọi thứ đã thay đổi. Giờ thì chị có thể nói về điều đó mà không khép mình lại với anh, và anh ấy cũng có thể chấp nhận được nơi này. Hay ít nhất thì anh ấy cũng cố gắng làm như vậy, và đó là tất cả những gì chị muốn. Anh ấy thậm chí còn giúp đỡ chị ở đây nữa. Như thể đây là nhà nghỉ của hai bọn chị vậy!”

Sara cảm thấy mình mỉm cười. “Nghe như chị hạnh phúc lắm đấy, và em mừng cho chị! Thế còn tư vấn? Bọn chị còn đi nữa không?”

“Tin chị hay không thì tùy em, nhưng bây giờ bọn chị trò chuyện được với nhau rồi, tư vấn giúp bọn chị thỏa hiệp về nhiều điều khác. Phải nỗ lực nhưng nó đáng giá lắm.”

Sara đã nghe những lời ấy mấy ngày trước đây khi cô về thăm cha. Hôn nhân và cam kết đòi hỏi nỗ lực. Bố sẵn lòng làm điều ấy. Mẹ con thì không.

Giờ đây Angel cũng nhắc lại những lời như thế. Chị và thỏa hiệp, nỗ lực, để cho hôn nhân của họ thành công. Bởi vì rõ ràng chị cảm thấy những gì chị và Nick chia sẻ với nhau đáng để họ nỗ lực. Rafe đã làm phần việc của anh rồi. Anh đã cho cô thấy anh sẵn sàng tiến lại bên cô và chiến đấu chống lại con quái vật của cô, nhưng chính cô là người bỏ cuộc. Giống như mẹ cô. Và mẹ cô không phải là người cô muốn đua theo chứ đừng nói đến chuyện trở thành một người như thế.

Chẳng có gì là không thể... Nếu như những gì con và người đàn ông ấy chia sẻ với nhau đáng để nỗ lực.

“Sara, em còn ở đó không?” Angel hỏi.

“Xin lỗi chị, em mải nghĩ đi đâu ấy.” Sara thú nhận. “Em đây.”

“Được rồi. Này, chị phải đi đây, nhưng mình nhớ giữ liên lạc nhé. Được không?”

“Em sẽ làm thế.”

“Umm... này Sara? Em không hỏi, và chị đã thề là chị sẽ không nói gì, nhưng Nick nói với chị là Rafe đau khổ vì thiếu em. Chị phải đi đây. Tạm biệt.”

“Tạm biệt chị.” Sara nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trong tay mình.

Cô cũng đau khổ, và cô chẳng muốn gì hơn là đến trước cửa nhà Rafe, nhưng cô không thể làm nổi điều đó. Cô phải thu xếp xong nhưng thứ khác còn lơ lửng trên đầu cô đã. Cô cần biết thể lực của cô thế nào.

Một lần chụp cắt lớp, một lần chiếu X quang, và một cuộc hẹn với bác sĩ chỉ khẳng định thêm điều mà Sara đã biết. Mặc dầu cô đã phần nào phục hồi khả năng di động và sẽ còn phục hồi thêm trong thời gian tới, vì vết sẹo và chứng viêm khớp chớm bắt đầu, cô sẽ không bao giờ qua được kỳ kiểm tra thể lực của Sở cảnh sát New York để cho phép cô quay lại với nghề. Cô chẳng cần bất kỳ xác nhận nào bảo cô sẽ phải làm gì tiếp theo. Cô đã quyết định rồi.

Một lúc nào đó giữa khi nghỉ lại tại nhà nghỉ ở bang miền bắc New York và yêu Rafe cùng với gia đình lớn và nồng hậu của anh, giấc mơ làm một cảnh sát ở New York của Sara đã biến đổi thành một điều gì khác. Một điều gì đó cô đã không thể tưởng tượng ra là muốn chứ đừng nói mong ước được như vậy kể từ vài tuần trước đây.

Sara muốn thoát khỏi Manhattan và sự vô danh của một thành phố lớn mà cô tưởng là cô thích. Cô muốn đánh đổi công việc bảo vệ luật pháp ở một thành phố lớn để làm một điều gì tương tự ở một thị trấn nhỏ, dành thời gian giúp đỡ những người mà cô biết rõ và quan tâm hơn là bảo vệ vô số người vô danh mà cô không biết. Thậm chí nếu một phép lạ đã xảy ra và cô qua được kỳ kiểm tra để trở lại với nhiệm vụ ở Manhattan, cô cũng đã quyết định rằng những ngày của cô ở đó đã kết thúc rồi.

Điều mà cô không biết, chưa thể biết là thị trấn nhỏ nào sẽ trở thành nhà mới của cô. Câu trả lời phụ thuộc vào Rafe và khả năng của anh trước hết là tha thứ và sau đó là thỏa hiệp. Bởi vì cô không thể tưởng tượng sống ở Hidden Falls, xung quanh là gia đình của anh, mà thiếu anh.

ĐỦ TIÊU CHUẨN NHẬN NHIỆM VỤ.

Những lời ấy đáng ra phải được nhẹ người chào đón, nhưng gần đây Rafe chẳng còn quan tâm lắm đến bất cứ điều gì. Anh đang trải qua những biến động của đời mình và anh chẳng thể làm được gì để thay đổi nó. Cuối cùng thì anh đã hiểu tại sao anh lại thấy anh trai mình ngồi uống ở Bar Billy cách đây mấy tuần. Đáng lý thì giờ này Rafe cũng đã ở đó nếu như anh không ở Manhattan. Các quán bar ở đây quá đông đúc nên anh không thể tìm thấy sự tĩnh lặng và cô đơn mà anh đang kiếm tìm.

Anh ngồi xuống, đang mở một hộp các tông đựng đồ ăn Trung Hoa đồng thời xem qua các thư từ thì có tiếng gõ cửa. Anh chẳng đợi ai, và anh cũng chẳng biết lắm mấy người hàng xóm. Anh chắc chắn rằng mình chẳng có tâm trạng nào mà tiếp đón ai.

Khi tiếng gõ cửa trở nên mạnh hơn, anh quẳng cái hộp các tông sang một bên và đi ra cửa. Nhìn qua lỗ quan sát, anh kinh ngạc nhìn thấy Sara ngoài cửa.

Anh mở cửa vẻ thận trọng. “Chào em.”

“Chào anh.” Cô mỉm cười.

Anh chống tay lên cửa và khung cửa. “Sao anh lại có hân hạnh thế này?”

Cô hít một hơi sâu, rõ ràng không chắc là mình được chào đón. “Em đã hy vọng mình có thể nói chuyện.”

Anh nghiêng đầu, không định để bị thuyết phục trước khi biết được vì sao cô tới. “Thì nói chuyện đi.”

“Ở ngay đây ư?” Và cô ngoảnh nhìn xung quanh ngắm nghía cái sảnh tối tăm, đuôi tóc của cô lúc lắc từ bên này qua bên kia.

Những ngón tay anh đã ngứa ngáy những muốn được bao bọc lấy những lọn tóc mềm kia và kéo cô lại gần. Thay vào đó, anh nắm chặt tay lại.

“Ở ngay đây.” Anh xác nhận. Cô đã để lại những dấu tích không thể xóa mờ trong kỳ nghỉ ở quê nhà anh rồi.

Anh có những ký ức về thời gian hai người ở bên nhau, và anh không chỉ tưởng tượng ra cảm giác về làn da của cô mà thôi, anh biết rõ. Anh đã mơ về cô trong giấc ngủ và có ảo ảnh về cô khi anh thức. Căn hộ của anh là nơi duy nhất anh có thể nhìn quanh mà không thấy Sara. Và anh muốn giữ nó như vậy.

“Được thôi. Dạo này anh có khỏe không?” Cô hỏi.

“Thường thôi. Em thì sao?”

Cô nhún vai. Đôi vai cô tinh tế nhô lên, làm động đậy làn da cổ óng ánh của cô. Anh không thể ngừng nhìn cô chăm chăm, tự hỏi không biết cô làm gì ở đây và tự ra lệnh cho bản thân không được quan tâm tới cô nhưng không thành.

“Em bận quá. Em đã ra làm chứng chống lại Morley.” Cô nói.

“Anh có nghe nói.” Đội trưởng vẫn tưởng rằng anh cần được thông tin về cô thường xuyên, và vì rằng Rafe chẳng hề có ý muốn thông báo về đời tư của mình cho đội trưởng, anh cứ lặng im và lắng nghe thôi.

“Và em có nghe nói là anh đã đủ tiêu chuẩn để quay lại làm nhiệm vụ. Em mừng cho anh.”

“Cám ơn.” Anh nuốt mạnh. “Anh hiểu là em không được may mắn thế.” Anh đã biết sự nghiệp của cô ở Sở Cảnh Sát New York có ý nghĩa thế nào với cô. “Anh rất tiếc.”

“Thật buồn cười là em lại không thấy tiếc. Đã có lúc em nghĩ rằng mất đi sự nghiệp là em đánh mất chính bản thân em.” Cô đút hai tay vào túi trước của quần bò. “Và bây giờ thì em không nghĩ như thế nữa.”

Anh biết anh chẳng nên hỏi, nhưng cũng biết là mình sẽ hỏi. “Tại sao không? Có thay đổi gì thế?”

Cái gì đã làm thay đổi suy nghĩ của cô? Cái gì đã thay đổi trong cuộc sống của cô? Chắc chắn, cô đã từng nói là cô thấy mình ích kỷ sau khi nhận ra sự mất mát của Angel lớn hơn nhiều so với sự nghiệp của cô, nhưng đó là trước khi Sara biết chắc rằng cô không thể qua được kỳ kiểm tra thể lực để trở về với nhiệm vụ của mình.

Cô nhìn anh, mắt cô mở rộng, rõ ràng và thành thực. “Em đã thay đổi. Hoặc ý của em là, anh đã làm em thay đổi.”

Anh thấy nói chuyện như hai người lạ ngoài sảnh như thế là quá đủ rồi. Đưa tay ra, anh nắm lấy tay cô và kéo cô vào trong nhà, đóng cửa lại. “Nói tiếp đi.”

Sara gật đầu, biết rằng đây là cơ hội duy nhất để cô chạm được tới anh. Có thể họ đã từng tuyên bố ý định qua lại với nhau kiểu cưa đứt đục suốt, nhưng anh không đến mức chán nản như cô. Dù cho có chuyện ngoại tình của cha anh, anh vẫn có một cái nhìn lạc quan hơn về hôn nhân và quan hệ tình cảm.

Anh đã có hy vọng.

Cô thì không.

Nhưng cô muốn để lại những ngày ấy phía sau lưng. Cô muốn giống như anh hơn. “Chuyện là thế này. Em đã từng nói với bản thân là em hạnh phúc khi em cô độc, là em không cần hoặc muốn có một gia đình lớn. Nhưng rồi em lái xe đến thị trấn nhỏ quê anh, em gặp gỡ họ hàng của anh và em đã tìm thấy nơi mà em cảm thấy em thực sự thuộc về nó.”

Anh lắng nghe, quan sát cô chăm chú. Biểu hiện của anh trung lập và không đoán biết được, giống như một người đàm phán đã qua đào tạo, đúng như cô biết về anh. Nếu cô muốn thắng cuộc, cô phải bỏ hết các lá bài lên bàn và hy vọng rằng nó không quá muộn.

“Em đoán là em không nhận ra những điều tốt đẹp khi em đang có nó.”

Sara vuốt lên vuốt xuống hai cánh tay trần của mình. “Cảm xúc của em dành cho anh làm cho em sợ hãi nhiều đến mức em đã ép anh thỏa thuận về tình dục. Như thể là nó chẳng có nghĩa lý gì. Như thể là anh chẳng có nghĩa lý gì. Trong khi, sự thực là anh là tất cả đối với em.” Cô lắc đầu, xấu hổ vì cái lối cô xử sự với anh, và khi cô chớp mắt, một giọt nước mắt tràn ra.

Anh đưa tay ra và lấy một ngón tay đón lấy nó, nhưng anh không nói gì.

Cô cố gắng tập trung mọi can đảm và nói tiếp. “Em có cái cách nhìn bi quan về hôn nhân và quan hệ tình cảm, và em không nghĩ chúng mình có tương lai.”

“Thế cái gì đã thay đổi vậy?” Anh nhắc lại câu hỏi.

“Một người đàn ông sáng suốt đã nói với em rằng chẳng có gì đáng có đến với ta một cách dễ dàng. Ông ấy đã làm em nhận ra rằng điều mà chúng mình đã có với nhau đáng để nỗ lực làm cho nó thành hiện thực.”

Anh lắc đầu và cười lớn.

Cô biết như thế là ngoài ý anh.

“Em quen với ai mà khôn ngoan thế?” Anh hỏi.

Cô cũng mỉm cười. “Bố em. Anh sẽ thích ông cho mà xem.”

“Anh chắc chắn là anh sẽ thích. Bố đã nuôi em lớn khôn mà lại.” Giọng của anh dịu đi và cô cảm thấy cuối cùng thì cô cũng chạm được tới anh.

“Anh có hiểu em đang cố gắng nói gì với anh không?” Cô bước tới, tiến lại gần hơn, hy vọng anh không xua đuổi cô. “Em đã sai khi nghĩ rằng chúng mình không đáng để cố gắng. Anh đáng để em cố gắng.”

Bàn tay mạnh mẽ của anh ôm lấy khuôn mặt cô khi anh nhìn vào mắt cô. “Anh cũng nghĩ là em đáng để anh cố gắng, không thì anh đã chẳng mở lòng ra với em.”

“Em vẫn đáng để cố gắng mà.” Cô nói, hy vọng anh cũng vẫn còn tin vào điều ấy. Trái tim cô đập mạnh hơn trong lồng ngực. “Em chỉ khác em cách đây vài tuần thôi.”

Anh nhìn cô thận trọng, rõ ràng vẫn chưa chắc liệu anh có thể tin cậy cô.

Cô nhìn lại anh, chăm chú ngắm khuôn mặt đẹp trai của anh, và thầm hứa sẽ gây dựng lại sự tin cậy ấy, và không bao giờ cho anh bất cứ lý do gì để ân hận. “Cuối cùng em cũng nhận ra em đã tự dối mình là em không muốn có quan hệ tình cảm hay gia đình. Em muốn tất cả những điều ấy. Với anh.”

Và cô tuyệt vọng muốn anh đồng ý.

“Anh muốn tin em.” Anh nói giọng trầm lắng.

“Thế thì hãy tin em đi.”

Rafe ước gì điều ấy dễ dàng đến thế. Anh đã hoàn toàn mở lòng ra với cô một lần trước đây. Cái gì có thể thuyết phục anh rũ bỏ sự cảnh giác của mình một lần nữa?

“Em đã bỏ việc rồi.” Sara nói, làm anh bất ngờ. “Thực ra thì, như thế cũng không đúng hẳn. Em không đủ tiêu chuẩn để quay lại, nhưng dù có đủ tiêu chuẩn, em cũng không quay lại đâu.”

Rafe lắc đầu. “Anh không hiểu em đấy.”

Cô hít một hơi thật sâu. “Anh đang nhìn vào cảnh sát trưởng đầu tiên của Hidden Falls, nếu như hội đồng thị trấn thông qua sửa đổi khế ước và biểu quyết ngân sách. Nhưng em không thể làm thế một mình được. Em muốn anh đến làm cùng với em. Thị trấn cần có sở cảnh sát riêng của mình và chúng mình có thể sáng lập ra nó và điều hành nó.”

Rafe bị đánh gục hoàn toàn, những lời của cô như không nhập được vào anh. “Rời bỏ thành phố ư? Chuyển về Hidden Falls ư?” Anh nhìn cô chằm chằm như thể cô bị mất trí.

Nhưng cái khái niệm điên rồ ấy lại làm được điều mà tất cả những gì cô nói từ nãy đến giờ chưa làm được. Cuối cùng thì anh cũng tin là cô thành thực muốn những gì cô nói. Rằng cô sẽ đến với anh, với mối quan hệ tình cảm của hai người, ở lại lâu dài với nó. Anh dựa vào tường để lấy điểm tựa.

“Nghe này, em biết là đột ngột, nhưng em đã suy nghĩ kĩ rồi.” Cô nói, không nhận thấy sự chuyển biến lòng tin trong anh. “Tin em đi, Rafe. Em đã bắt đầu tìm hiểu và nói chuyện với ông thị trưởng, và văn phòng cảnh sát trưởng. Mọi thứ đang vào guồng. Em biết anh chuyển tới thành phố để rời xa gia đình, nhưng em đề nghị anh quay trở lại. Với em.”

“Sara.” Anh bắt đầu, gần như không nói nên lời vì sự hiến dâng sâu sắc của cô.

Nhưng cô không nghe gì. Cô tiếp tục, rõ ràng sợ rằng nếu cô để anh chen lời, anh sẽ đóng sập cửa trước cô và cô sẽ mất tất cả. Cô không hề biết rằng, thực ra cô sắp có được nó.

Cô lắc đầu. “Để em nói nốt đã. Em biết gia đình anh có khi hơi thái quá, nhưng em biết anh yêu quí họ và họ cũng cần có anh ở bên. Em biết em đòi hỏi thế là nhiều, nhưng cũng chính người đàn ông sáng suốt ấy đã nhắc cho em biết rằng hôn nhân và quan hệ tình cảm có nghĩa là nỗ lực và thỏa hiệp. Và có trời chứng giám em đã nỗ lực hết sức em có thể để cho anh thấy em đã thay đổi. Em cố gắng là người lạc quan. Em mong chờ một tương lai với anh.”

Rafe lắc đầu, cần phải biết chắc chắn. “Anh có nghe em đúng không đây?” Thậm chí cả khi cô đến với anh trong những giấc mơ, anh cũng chưa bao giờ nghe thấy cô dâng cho anh cả thế giới thế này.

Cô gật đầu. “Mỗi và mọi lời em nói đều xuất phát từ trái tim em. Cũng trái tim này giờ đây em trao cho anh. Nhưng nếu anh từ chối, em sẽ tìm một thị trấn mới để cư ngụ, như thế anh sẽ không phải lo lắng về việc đối phó với em mỗi khi anh về nhà.” Cô dang hai tay ra rồi buông thõng xuống.

Anh không thể dấu được nụ cười. “Em nói xong chưa nào?”

Cô liếc nhìn anh qua hàngớt. “Cũng còn tùy. Anh có tin em không đấy?”

“Anh tin em, và quan trọng nhất là anh tin tưởng vào chúng ta. Anh luôn luôn tin.”

“Em không đến quá muộn chứ?”

“Anh chưa bao giờ thôi yêu em, thế thì làm sao em lại đến quá muộn được?” Anh dang hai tay ra, và cô bước vào vòng tay anh.

Cô đặt đầu mình lên ngực anh, và anh nhắm mắt lại, thưởng thức phút giây này.

“Em đòi hỏi anh quá nhiều hôm nay. Liệu anh có sẵn lòng thỏa hiệp không? Hay chúng mình phải đàm phán lại các điều kiện?” Cô đùa. “Bởi vì em sẵn sàng đi đến cùng trời cuối đất miễn là chuyện chúng mình thành hiện thực.”

“Đó là tất cả những gì anh muốn nghe.” Anh nói, rên lên một tiếng đầy thỏa mãn. “Nhưng em có chắc là em muốn sống ở Hidden Falls không đấy?”

“Phải có ai đó giữ cho Pirro và mọi người trong gia đình đi đúng đường chứ.” Sara ngửa đầu ra sau và nhoẻn cười.

“Anh phải thú thật là anh không ngờ lại như thế, nhưng em đúng đấy. Anh đã chấp nhận được gia đình và anh nhớ họ. Bên cạnh đó, anh cũng đàm phán con tin đủ cho cả đời anh rồi.”

“Chỉ cần anh dành cuộc đời anh với em là được.” Mắt cô lấp lánh tình yêu.

Rafe gật đầu. “Đó là tất cả những gì anh muốn.” Cô là tất cả những gì anh muốn.

“Anh là tất cả những gì em muốn và thật là tuyệt được nói lên điều ấy thành lời.”

Anh gắn môi mình lên môi cô, một cái hôn và một cam kết suốt đời anh sẽ giữ.

Bình Luận (0)
Comment