Về tới nhà, 2 đứa cũng ướt. Thay đồ xong nó xuống phòng khách đã thấy hắn ngồi lù lù ở đó rồi. 
- Tôi đói, cô vào bếo xem có gì nấu tôi ăn đi. 
- Ừ. Tôi cũng đang đói. 9h rồi, nấu cơm ăn luôn chắc cũng được. 
- Tuỳ cô đằng nào nát tôi cũng đi có viêc. 
- Ờ. 
Nó vào bếp lúi húi nấu cơm. Chả hiểu sao hôm nay nó nấu toàn món ngon không à, nhiều ơi là nhiều. Nó bày mâm rồi gọi hắn ra: 
- Sao hôm nay nhiều món vậy. 
- Thì càng tốt chứ sao. 
- Tôi là tôi sợ béo lắm. 
- Anh béo được tôi đi bằng đầu đó nha. 
- Sao không, người tôi hấp thu hơi bị tốt đó. 
- Có mà tốt, nhìn như que củi mà lắm chuyện. 
- Cô là người đầu tiên nói tôi như thế đó. Grừ 
- Chứ sao 
- Tôi được xếp vào hạng dáng chuẩn, dáng người mẫu à nha. 
- Mẫu cái con khỉ khô thì có. Ha ha 
- Cô muốn chết à. 
- Tôi ít sợ. 
- Thôi thôi, tôi không thèm chấp cô nữa, ăn cơm tôi còn đi có việc. 
- Mấy giờ anh đi. 
- 11 – 12 h. Bộ cô hỏi chị dợ. 
- Thì tôi hỏi biết chứ, anh đi tôi cũng đi, chứ ở nhà mình buồn lắm. 
- Cô đi đâu. 
- Đi làm chứ đi đâu, Tôi nghỉ làm cũng lâu lắm rồi đó. 
- À ừm. 
Rồi hai người họ ăn cơm. Xong, nó dọn bàn rồi mang hoa quả ra bàn khách ngồi. Hắn ngẩng đầu lên hỏi nó: 
- Hôm nay tốt thế, mọi hôm tôi không nói cô cũng đâu có mang. 
- Chẳng qua tôi cảm ơn anh vì lai tôi về thôi. 
- À ra thế. 
- Chứ anh nghĩ làm sao. 
- Không chả sao cả. 
- Ừ. Thì biết thề. 
- Mà này 
- Gì. 
- Hôm nay là ngày cuối cùng cô làm osin cho tôi đó. 
- Tôi biết chứ _ nó thoáng giật mình. 
- Cô vui lắm hả. 
- Dĩ nhiên rồi, thoát khỏi địa ngục ai chả vui _ nó hơn hớn nhưng thoáng qua mắt có một nét buồn khó tả. 
- Ừ _ hắn cũng chỉ trả lời cụt lủn như thế. 
- Thôi rồi, anh đi đâu đi đi, tôi cũng chuẩn bị đi đây._ nó đứg dậy. 
- À _ hắn gọi với. 
- Gì vậy. 
- Cô chuẩn bị đồ về nhà luôn cũng được, dù sao giờ đến tối, tôi cũng không có ở nhà, nên cũng không có việc gì làm đâu. 
- Ừ. … Cũng tốt. _ nó nõi nhỏ rồi lững thững nên cầu thang.