Người dịch: Min_4ever
Nhà: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.com
-------------------
Sau hôm gửi thư về báo cáo nhiệm vụ, Ma Thiên Các không còn nhận được tin tức gì về Chiêu Nguyệt nữa.
Lục Châu lúc đó đã biết có lẽ nàng sẽ không trở lại.
Nàng giống với những tên đồ đệ kia, đều lựa chọn rời đi.
Hắn có thể hiểu được vì cái gì Chiêu Nguyệt phải làm thế.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân chỉ ra ngoài làm việc một lần, độ trung thành đã hạ xuống dưới mức chấp nhận được. Vậy thì hẳn là Chiêu Nguyệt đã gặp phải sự mê hoặc mạnh mẽ hơn nên mới lựa chọn phản bội.
Lục Châu không hề cảm thấy tức giận.
Suy cho cùng thì đây đều là nghiệp do Cơ Thiên Đạo gây ra.
Muốn dạy dỗ tốt những tên đồ đệ này không phải là chuyện một sớm một chiều.
Điều Lục Châu cần làm nhất lúc này là nhanh chóng khôi phục sinh mệnh lực, đề thăng tu vi của mình.
Tiểu Diên Nhi cảm thấy không đáng thay cho sư phụ, nàng hậm hực nói: “Chiêu Nguyệt sư tỷ sao cũng là loại người như vậy chứ!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Mỗi người đều có chí riêng, vi sư không giận nó.”
“Sư phụ, tỷ ấy làm vậy là khi sư diệt tổ, sao người còn nói thay tỷ ấy làm gì?” Tiểu Diên Nhi càng nói càng tức giận.
Lục Châu nhìn nàng thở phì phò trông rất đáng yêu, bèn nói:
“Đã như vậy thì mấy ngày tới con nhớ đến dịch trạm hỏi thăm chút tin tức về Chiêu Nguyệt.”
“Đồ nhi biết rồi.”
“Vi sư muốn ở một mình, con tự mình tu luyện đi thôi.”
“Vâng!”
Tiểu Diên Nhi còn tưởng rằng Lục Châu đang không vui nên rất ngoan ngoãn rời khỏi lương đình.
Cùng lúc đó.
Sau khi nắm được tầng khẩu quyết cuối cùng của tâm pháp, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh gặp nhau ở chân núi.
Đoan Mộc Sinh mặt đầy ao ước nói: “Lão tứ, lần này đệ đúng là may mắn, sư phụ không chỉ không trách đệ mà còn đem tầng cuối của Thanh Mộc Tâm Pháp giao cho đệ.”
Minh Thế Nhân khoanh tay nói: “Đệ cũng không biết lão nhân gia người nghĩ như thế nào nữa. Có lẽ… là do đệ nghĩ nhiều rồi.”
“Đệ nghĩ nhiều?”
“Đệ đi chấp hành nhiệm vụ, thuận lợi hoàn thành. Sư phụ khen thưởng cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà lão thất nói sư phụ nắm trong tay một loại bí dược nào đó mới có thể tạm thời che giấu thương thế, cho nên… đệ mới muốn thử thăm dò.” Minh Thế Nhân không che giấu mà thẳng thắn nói ra.
Đoan Mộc Sinh nghe vậy sắc mặt biến hoá nói: “Đệ đúng là to gan!”
“Hầy, hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
Đoan Mộc Sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Hiện tại trong số đồng môn ở Kim Đình Sơn chỉ có đệ là còn thông minh một chút, sao bây giờ lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế? Không cần lão thất nói, đến ta cũng có thể suy nghĩ rõ ràng. Nếu sư phụ không bị thương, tu vi người vẫn ở cảnh giới đại viên mãn thì người còn phải ở mãi trên núi làm gì?”
Minh Thế Nhân liên tục gật đầu.
Với tính tình của sư phụ, nếu tu vi vẫn ở trạng thái đỉnh phong chỉ sợ đã sớm giết ra ngoài. Cuộc đại chiến ngày đó người dùng nhiều đại chiêu như vậy vẫn bình yên vô sự. Đổi lại là tu hành giả bình thường sao dám tiêu xài nguyên khí đến mức đó.
“Sư huynh, Thanh Mộc Tâm Pháp là thứ đệ vẫn luôn truy cầu bấy lâu nay. Có nó, đệ tin là không bao lâu nữa sẽ bước vào Thần Đình cảnh đại viên mãn, cũng có thể được như đại sư huynh và nhị sư huynh, tiến vào Nguyên Thần cảnh. Nhưng là hôm nay khi đệ thật sự đạt được nó rồi, lại có cảm giác nói không nên lời.” Minh Thế Nhân nói.
“Từ khi Thiên Tâm sư muội rời bỏ sư môn, sư phụ không còn truyền thụ tầng cuối cùng của công pháp và tâm pháp cho chúng ta nữa, cũng không ban thưởng vũ khí cấp thiên giai… Đệ sợ sư phụ có ý đồ khác phải không?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Đúng là như thế. Sư huynh nghĩ như thế nào?” Minh Thế Nhân thỉnh giáo.
Đoan Mộc Sinh nói thẳng:
“Lời khuyên của ta dành cho đệ chính là cứ ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ do sư phụ giao cho. Đệ nghĩ lại mà xem, lão nhân gia người hiện tại đang có thương tích, kiếp nạn thọ mệnh cũng sắp đến rồi, người không thể ra tay độc ác với chúng ta được. Hơn nữa thập đại môn phái đều bị trọng thương, không còn ai dám tuỳ tiện đụng chạm đến Kim Đình Sơn. Ta tin tưởng trong một đoạn thời gian dài sắp tới Kim Đình Sơn vẫn như cũ là tấm bùa hộ mệnh của chúng ta.”
“Có đạo lý. Sư huynh thật sự là đại trí giả ngu. Nghe một lời của sư huynh, đệ như được khai sáng đầu óc.” Minh Thế Nhân khom người tạ ơn Đoan Mộc Sinh.
Nếu nhận được tâm pháp rồi lại phản bội sư môn.
Không chỉ sẽ chọc giận sư phụ mà còn có nguy cơ bị cả giới tu hành chính đạo vây công. Bọn hắn bây giờ còn lâu mới có năng lực như đại sư huynh tự lập môn hộ. Hiện tại ở lại Kim Đình Sơn mới là sự lựa chọn tốt nhất.
[Ting — dạy dỗ Minh Thế Nhân, thu hoạch được 200 điểm công đức. Độ trung thành của Minh Thế Nhân tăng 5%, độ trung thành của Đoan Mộc Sinh tăng 5%.]
Lục Châu đang ngồi ngay ngắn trong lương đình, chợt mở to mắt.
Hắn gật đầu cười.
Cơ Thiên Đạo không dám giao ra tầng cuối cùng của tâm pháp, nhưng Lục Châu hắn dám.
Con đường của hắn chỉ mới vừa bắt đầu. Cơ Thiên Đạo đã đi đến đoạn cuối của nhân sinh, bất đắc dĩ mới phải dựa vào loại thủ đoạn này để ước thúc đồ đệ.
Lục Châu hắn không cần.
——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền cảnh, Nhãn khiếu
Pháp thân: Lưỡng Nghi Hóa Sinh
Điểm công đức: 1.604
Tuổi thọ còn lại: 1.209 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động), Bạch Trạch
“Tam Hoa Tụ Đỉnh cần đến 3.000 điểm công đức, hiện tại mới có 1.604 điểm, còn thiếu nhiều lắm.” Lục Châu âm thầm suy nghĩ.
Có nên chờ tiếp không?
Không được, hắn chờ không nổi. Cơ năng của thân thể này quá kém, hắn không thể dẫm vào vết xe đổ của Cơ Thiên Đạo được. Cơ Thiên Đạo cũng bởi vì vấn đề tuổi thọ nên tu vi mới dần dần hạ xuống.
Thẻ Nghịch Chuyển lại quá đắt, một tấm tốn 500 điểm công đức.
Vậy thì rút thưởng trước đã.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
…….
Hắn rút đủ mười lần, tổng cộng tiêu hao 500 điểm công đức, toàn bộ đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.
Lục Châu nhíu mày không vui nói: “Hệ thống, cộng thêm 18 lần rút thưởng hụt đợt trước, tổng cộng ta đã hụt 28 lần rồi. Xác suất rút thưởng này của ngươi có phải có vấn đề rồi không?”
Hệ thống không thèm trả lời.
Lục Châu suýt chút nữa đã không nhịn được mà văng tục.
Còn lại có 1.104 điểm công đức.
Thôi cứ rút thưởng thêm hai lần, sau đó mua Thẻ Nghịch Chuyển!
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Moá!
Lục Châu thầm mắng.
“Rút thưởng!”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“….”
Không biết các bạn có cảm giác như vậy không, lúc chơi trò may mắn… càng xui xẻo, ta càng muốn chơi tiếp!
Chẳng hạn như lúc đánh bài đến tận khuya, trong lòng luôn nói một câu, chỉ cần thắng một ván ta sẽ đi ngủ!
“Ta rút thêm một lần nữa… nếu thất bại thì nghỉ chơi!”
“Rút thưởng!”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Lại chơi thêm lần nữa.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
……
Một ngàn điểm công đức cứ thế bay mất chỉ trong giây lát.
Tất cả đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.
Điểm may mắn của hắn đã lên được 48 điểm.
“Thôi ta hiểu rồi, cái này mà là điểm may mắn cái gì, là điểm xui xẻo thì có!”
Lục Châu nhìn lại bảng thông tin, hắn chỉ còn lại có 104 điểm công đức.
“Được, ta chịu thua.”
Còn thừa lại có bấy nhiêu điểm cũng chẳng làm được việc gì, chẳng mua nổi thứ gì.
“Rút thưởng!”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 48 điểm may mắn, thu hoạch được công pháp “Ba Quyển Thiên Thư”, pháp thân Tam Hoa Tụ Đỉnh, Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]
“? ? ?”