Trần Kiến Tuyết mơ một giấc mơ.
Biết rõ là mơ, nhưng lại không có cách nào tỉnh lại.
Trong mơ hình như nàng đang đứng trên tường thành thật cao, từ chân trời xa xăm kéo dài đến xung quanh nàng —— Không rõ là tiếng người hay tiếng nước biển, bên dưới tường thành, sóng triều ồn ào nhộn nhịp.
Mọi thứ trong tầm mắt đều mơ hồ không rõ, như bị che phủ bởi một tấm màn vừa dày vừa nặng, ngay cả ánh mặt trời nơi xa cũng không thấy rõ.
Cho đến một lúc nào đó, mây đen bao trùm vòm trời, trời đất chợt tối tăm, tiếng sấm đinh tai nhức óc núp trong mây đen, gầm thét như trời cao phẫn nộ.
Dưới tường thành cao cao, tiếng sóng càng lúc càng dữ dội —— Loài người bắt đầu hỗn loạn.
Nhưng rất kỳ lạ, Trần Kiến Tuyết cảm thấy bình tĩnh lạ thường, cứ như nàng đã chờ đợi giây phút này trong mơ rất lâu rồi.
Một chút ánh sáng vàng óng xuất hiện từ vết nứt trên bầu trời.
Nó càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, mang theo linh lực trời đất kinh khủng, ngay cả gió và không gian cũng bị xé toạc tạo ra khe hở tối tăm. Trong khe hở có thứ gì đó đáng sợ đang gầm thét.
“Ầm ——”
Bằng trọng thế không thể tránh né, hung hăng xuyên qua tim của Trần Kiến Tuyết.
Đau đớn dữ dội trong nháy mắt nuốt chửng và hủy diệt ý thức của nàng, trước mắt chỉ còn lại tia sáng vàng óng hùng mạnh đến mức đủ để tiêu diệt trời đất.
Giữa ánh sáng vàng óng, Trần Kiến Tuyết nhìn thấy một bóng người.
Dường như người nọ đang thì thầm gì đó bên tai nàng.
Chỉ tiếc cơn đau dữ dội xuyên tim cuối cùng đã xé nát và cuốn phăng mọi thứ, nàng chưa kịp nghe rõ thì đã ngã ngửa ra xau.
Như rơi xuống từ trên tòa thành cao vút.
Nàng rơi thẳng xuống sâu tăm tối vô tận.
“——!!”
Trần Kiến Tuyết giật mình tỉnh giấc, chợt mở mắt ra, bản năng cầu sinh thúc giục nàng hít một hơi thật sâu:
“Khụ khụ khụ khụ khụ……”
Cơn đau xuyên tim vẫn còn đó, không khí sặc vào phổi càng khiến lồng ngực nàng đau đớn như bị xé rách.
“Sư tỷ? Tỷ sao thế?”
“Có phải bệnh tim của Kiến Tuyết sư tỷ tái phát không?”
“Làm sao bây giờ? Kiệu đón dâu sắp đến đỉnh Phụng Thiên rồi!”
“Trời ơi, trang điểm hơi lệch rồi……”
Bên cạnh vang lên những âm thanh lo lắng hoảng hốt.
Cuối cùng Trần Kiến Tuyết cũng chậm rãi ổn định lại từ cơn ho dữ dội, nàng ôm lồng ngực vẫn còn đau đớn, khó khăn ngẩng đầu lên, quan sát mọi thứ trong phòng.
Cả phòng giăng đèn kết hoa, hồng trang rực rỡ.
Đúng rồi.
Hôm nay là đại điển đạo lữ của nàng, nhưng không biết tại sao nàng lại gặp cơn ác mộng đáng sợ như thế?
“...... Ta không sao.”
Trần Kiến Tuyết kìm nén cơn ho, nhìn nụ cười nhạt của mình trong gương: “Vừa rồi chợp mắt một chút, gặp ác mộng, giật mình chút thôi. Tiếp tục đi.”
“Sư tỷ thật sự không sao hả, nhưng ta thấy sắc mặt của sư tỷ không tốt lắm?”
“Ừm, không sao, đừng làm lỡ giờ lành.”
“......”
Không rõ là vị sư muội nào chạy đi thông báo với chưởng môn, không lâu sau, Trần Kiến Tuyết vừa trang điểm xong, Trần Thanh Mộc đã bước vào viện.
“Chưởng môn.”
“Chưởng môn sư thúc!”
m thanh xa gần trong viện vọng lại, ngồi trước gương trang điểm, Trần Kiến Tuyết đang hơi thất thần hoàn hồn ngước mắt lên.
Nàng thấy ở một góc gương Trần Thanh Mộc bước qua ngưỡng cửa.
“...... Cha?” Trần Kiến Tuyết ngạc nhiên hỏi: “Sao cha đến đây?”
“Cha nghe nói bệnh tim của con lại tái phát? Hiện tại thế nào, còn khó chịu không? Có cần bảo kiệu đón dâu chờ trên đỉnh núi một lát rồi hẵng qua đón không?” Trần Thanh Mộc vội vàng hỏi một chuỗi dài.
“Tốt hơn nhiều rồi, cha đừng lo lắng.” Trần Kiến Tuyết nửa đùa nửa thật: “Hơn nữa, nhiều năm như thế con cũng đã quen rồi mà? Sẽ không làm lỡ chuyện đâu.”
Trần Thanh Mộc đau lòng thở dài: “Thôi, chờ đại điển kết thúc, giải quyết xong chuyện trong sơn môn, bảo Vô Hoan cùng con đến cốc Cửu Tư một chuyến đi, vị y thánh vân du tứ hải kia vài ngày nữa sẽ về cốc.”
“Y thánh đã nói rồi mà, linh thể của con bẩm sinh khiếm khuyết, bẩm sinh tổn thương, không thể bù đắp, cũng không thể chữa khỏi.”
Mỗi khi Trần Kiến Tuyết lên cơn đau tim, giọng của nàng luôn nhỏ nhẹ yếu ớt, nghe như đang làm nũng với phụ thân.
Trần Thanh Mộc càng nghe càng chua xót: “Đều tại cha, năm đó cứ mãi đau lòng chuyện của mẹ con, không chăm sóc tốt cho con, nếu phát hiện sớm……”
“Khiếm khuyết bẩm sinh, phát hiện sớm cũng vô ích.” Trần Kiến Tuyết dừng lại một chút, chợt nhớ đến giấc mơ vô cùng kỳ lạ kia.
Nàng vô thức giơ tay chạm vào lồng ngực bị đâm xuyên trong giấc mơ.
Dường như phần trái tim bẩm sinh khiếm khuyết là vị trí đó.
“Sao thế? Lại không thoải mái sao??” Vừa thấy Trần Kiến Tuyết đặt tay lên tim, sắc mặt của Trần Thanh Mộc lập tức biến đổi vì lo lắng.
“Hửm?” Trần Kiến Tuyết hoàn hồn, bật cười: “Con không sao thật mà, cha mau trở lại tiền điện đi. Nghi trình đại điển cần cha chủ trì, không nên tùy tiện rời đi.”
“Thật sự không sao?”
“Thật mà!”
Sau nhiều lần cam đoan của Trần Kiến Tuyết, lúc này Trần Thanh Mộc mới từng bước rời khỏi viện.
Còn khoảng nửa canh giờ nữa hỉ kiệu đón dâu sẽ đến.
Trần Kiến Tuyết không thích trang điểm đậm, dù là đại điển đạo lữ cũng thế. Cho nên hôm nay ngoại trừ mũ miện trang sức và hoa phục hơi nặng ra, nàng không trang điểm nhiều, còn lại khá nhiều thời gian. Vừa rồi vốn định chợp mắt một chút, nhưng lại bị ác mộng đánh thức, lúc này nàng vẫn cảm thấy tinh thần hơi hoảng hốt, trong lòng bất an khó hiểu.
Các sư muội đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng mở cửa sổ để xem tiến độ của hỉ kiệu dưới chân núi, thoạt nhìn còn sốt ruột hơn người trong cuộc là nàng.
Tiếng ồn khiến Trần Kiến Tuyết hơi khó chịu.
“Ta vào buồng trong nghỉ ngơi một lát.” Trần Kiến Tuyết nói, từ trước gương trang điểm đứng lên: “Chờ hỉ kiệu đến bên ngoại viện, các muội vào buồng trong tìm ta.”
“Vâng, sư tỷ.”
“......”
Trở lại buồng trong, Trần Kiến Tuyết thiết lập kết giới cách âm bên ngoài cửa phòng, chặn mọi tiếng ồn ở bên ngoài.
Cuối cùng tai cũng được yên tĩnh, nàng khép cửa lại, hơi mệt mỏi dựa trán vào cửa phòng, hai mắt nhắm lại.
“Đây là tân nương tử nhà ai, mà sắc nước hương trời như thế?”
Bất thình lình, một giọng nói bỡn cợt đột ngột vang lên trong phòng, sau lưng nàng.
“!”
Trần Kiến Tuyết kinh ngạc, chợt xoay người lại.
Ngay trước khi nàng triệu hồi linh kiếm, nàng kịp nhận ra giọng nói kia là của ai.
“Lệ Vô Hoan.” Nữ tử mặc giá y nghiêng mặt sang một bên, cố ý không nhìn y, nhưng đôi má lại hơi ửng đỏ, không rõ là tức giận hay ngượng ngùng: “Trước hôn lễ không thể gặp mặt, ai cho chàng tự tiện xông vào đây?”
“Ta không phải Lệ Vô Hoan.”
Giọng của người nọ hệt như cười như không phải cười.
“Hả……?” Trần Kiến Tuyết theo bản năng quay đầu lại.
Vừa giương mắt, nàng liền thấy rõ cảnh tượng trong phòng, gác xép này vốn được xây dựa lưng vào núi, phía sau cửa sổ là vách núi cheo leo, bên dưới là rừng cây thấp thoáng, Lệ Vô Hoan mở toang cửa sổ, ngồi ở bệ cửa, một chân buông thõng bên ngoài cửa sổ, một chân cong lên, giẫm lên mép cửa sổ.
Nếu không cẩn thận, khi trở mình sẽ ngã xuống sương mù vô tận dưới vách núi.
Nếu gọi phi kiếm muộn, e rằng sẽ thịt nát xương tan.
Trần Kiến Tuyết hơi biến sắc, nàng tiến lên một bước.
Đúng lúc thấy Lệ Vô Hoan nhảy xuống khỏi cửa sổ để vào phòng, hình bóng nhoáng lên, xuất hiện trước mặt nàng.
Y ôm eo của Trần Kiến Tuyết, kéo về phía trước.
Nàng bèn ngã vào lòng y.
Lệ Vô Hoan cúi thấp người xuống, ghé sát vào tai nàng, cười nhẹ: “Rõ ràng là ta đến cướp dâu mà, sao có thể là Lệ Vô Hoan?”
“...... Lệ Vô Hoan.” Trần Kiến Tuyết thở dài: “Chàng thật lỗ mãng.”
Người nọ ngây người, chợt dựa vào vai nàng, cười khẽ: “Thật sao, ta tưởng nàng chỉ thích ta như thế?”
“......”
Da mặt của Trần Kiến Tuyết rất mỏng, không thích tranh luận với y vấn đề kiểu này, hơn nữa nàng cũng biết mình sẽ không tranh luận thắng y.
Nàng đành đánh trống lảng: “Chàng không ở trong đội ngũ đón dâu, mà lại thay áo xanh, chàng lén đi đâu thế?”
“Ừm, đi dạo trong núi, nhổ vài cái đinh, nhân tiện……”
“Cái đinh?”
Trần Kiến Tuyết cảm thấy kỳ lạ nên ngẩng đầu lên, định truy hỏi.
Nàng chợt thấy bàn tay đang đặt sau lưng của Lệ Vô Hoan chìa ra, trong lòng bàn tay là một bó hoa đủ màu sắc đủ hình dạng.
Trần Kiến Tuyết ngây người.
Nàng nhận ra hầu hết những loài hoa này, loài hoa như vụn sao màu xanh bạc mọc ở dưới đáy khe sâu ở cực nam sơn môn Càn Môn, tên là Sương Lạc; bụi hoa màu vàng như hồ điệp mọc ở hàn tuyền trong rừng rậm phía bắc, cỏ Tuy Phi hiếm có ẩn mình trong rừng sâu; còn có cả vài đóa Lan Thược một cánh hoa……
“Có phải sáng nay chàng chạy khắp ngàn dặm núi xanh trong sơn môn Càn Môn không?”
“Không phải hôm nay.” Lệ Vô Hoan ôm nàng mỉm cười: “Bắt đầu từ đêm qua, nếu không làm sao tìm được hết?”
“......”
Trần Kiến Tuyết vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, hốc mắt hơi ẩm ướt, nàng đành phải nhận lấy bó hoa, cúi đầu ngửi hương thơm nhàn nhạt hoặc nồng nàn của hoa.
Nàng cụp mắt, vô tình hỏi: “Chàng còn nhổ đinh nữa mà. Đinh gì thế?”
“...... Không có gì.”
Lệ Vô Hoan cười, ôm lấy nàng từ đằng sau: “Nàng sẽ biết thôi.”
“Hửm?”
“Được rồi, hôm nay là đại hôn của chúng ta, đừng hỏi những câu hỏi vô vị này.” Lệ Vô Hoan nắm tay nàng: “Dù sao vẫn chưa đến giờ lành, ta dẫn nàng dạo chơi ngàn dặm núi xanh của Càn Môn nhé? Từ đêm qua cho đến hôm nay, ta thấy rất nhiều cảnh đẹp, nên muốn dẫn nàng đi ngắm một chút.”
“Hả? Nhưng kiệu đón dâu sắp đến rồi……” Trần Kiến Tuyết hơi ngập ngừng chỉ về phía sau cửa phòng.
“Đều là mấy nghi lễ phiền phức, đừng lãng phí thời gian. Chúng ta trở về trước lễ tế trời là được rồi?”
Lệ Vô Hoan nói, giơ tay gọi phi kiếm, phi kiếm bay vút giữa mây mù bên ngoài cửa sổ.
“Trước đại điển hôm nay, nàng không phải Trần Kiến Tuyết, ta không phải Lệ Vô Hoan, chúng ta chỉ là chính mình.”
Nói xong, Lệ Vô Hoan kéo Trần Kiến Tuyết nhảy xuống mây mù bên ngoài cửa sổ.
Trần Kiến Tuyết sợ đến mức nhắm chặt mắt lại.
Nhưng nàng vẫn không triệu hồi phi kiếm của mình.
—— Bịch.
Hai người nhẹ nhàng đáp xuống thân kiếm.
Lòng Trần Kiến Tuyết thả lỏng, giơ tay vô thức muốn đánh Lệ Vô Hoan: “Chàng định dọa chết ta sao?”
“Hù dọa?” Lệ Vô Hoan cười nắm lấy cổ tay nàng, ôm nàng vào lòng: “Thấy nàng nhảy theo ta dứt khoát như thế, ta còn tưởng nàng muốn tuẫn tình cùng ta.”
“...... Hừ.”
Trường kiếm chở hai người xuyên qua mây mù, lao về phía ngàn dặm tú mỹ tuyệt luân của Càn Môn.
Mây mù tách ra rồi từ từ khép lại.
Sắc trời rực rỡ, đẹp như ảo cảnh trong mơ.
—
Quá trưa ngày lành, hai vị đạo lữ “mất tích” cuối cùng cũng đến quảng trường tổ chức lễ tế trời trên đỉnh Phụng Thiên.
Trần Thanh Mộc đen mặt ngồi ở vị trí đầu, các trưởng lão cũng tỏ ra bất lực.
Nhưng thấy hôm nay là đại điển đạo lữ của hai người này, cuối cùng mọi người đều nhẫn nhịn, không có trưởng bối nào đứng ra chỉ trích bọn họ tùy hứng làm bậy.
Trần Kiến Tuyết hơi ngượng ngùng xin lỗi phụ thân, sau đó bị các sư muội nôn nóng như kiến trên chảo lửa đưa sang một bên để trang điểm lại.
Đường Âm bất mãn truyền âm: “Chưởng môn sư huynh, sao ta thấy từ khi Kiến Tuyết qua lại với tên nhãi Lệ Vô Hoan này, con bé càng ngày càng không giống con bé? Trước đây khi đi theo Hàn Uyên Tôn, con bé là người biết lễ tiết và giữ quy củ nhất đấy.”