Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4282

Dưới tác động mạnh mẽ của dược lực Kim Tủy Đan Thượng Cổ, Diệp Bắc Minh cảm thấy cơ thể gần như muốn nổ tung!

"Quả nhiên đủ mạnh! Những dược lực này đang điên cuồng rửa sạch máu thịt của mình, mới chỉ một viên mà thôi!"

"Nếu ăn hết cả mười viên, liệu có xảy ra biến chất không?"

Diệp Bắc Minh cảm nhận sự thay đổi của cơ thể, vô cùng phấn khích.

Lại uống thêm một viên Kim Tủy Đan Thượng Cổ nữa!

Phản ứng của cơ thể càng dữ dội hơn!

Cơ bắp!

Xương cốt!

Mạch máu!

Diệp Bắc Minh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài!

Sau khi dùng hai viên Kim Tủy Đan Thượng Gổ, máu thịt như muốn nổ tung! Rất khó chịu!

Nhưng Diệp Bắc Minh hoàn toàn không sợ dược lực của Kim Tủy Đan Thượng CổiI

Viên đan dược thứ ba cũng được nuốt một hơi! "Đến đây điIII"

Nghê Hoàng nghe hai chữ này, như được khích lệ bởi điều gì đó, thân thể run rẩy bước đến trước mặt Diệp Bắc Minh!

Cô ta thở gấp, cơ thể vừa tắm xong đổ đầy mồ hôi thơm. "Diệp đại ca... tôi... thật sao?”

Nghê Hoàng ngượng ngùng hỏi: "Tôi... tôi chưa có kinh nghiệm..."

Đồng thời, trong một căn phòng khác. Phòng khách rộng lớn, cửa sổ sát đất trong suốt. Bàn ghế ấm chén đầy đủ, diện tích hơn ba trăm mét vuông!

Bàng Sát ngồi trước bàn, một bàn tay đập mạnh xuống bàn: 'Đệt! Không được, lùi một bước càng nghĩ càng tức! Chết tiệt!"

Hắn ta vỗ bàn đứng dậy! "Mày vừa nói tên dã nhân đó ở phòng nào? Bây giờ bố mày phải đi giết nó!"

Thanh niên bên cạnh có chút do dự: "Trong thời gian cuộc chiến ở đảo Thiên Giai, trên Tỉnh Thuyền có quy củ."

"Nếu chúng ta tùy tiện ra tay, lỡ bị người ta phát hiện..."

Bàng Sát lạnh lùng cười: "Sợ gì chứ? Một tên phế vật từ Tinh Vực Man Hoang đến, chỉ là một tên dã nhân mà thôi!"

"Sư phụ tao là trưởng lão Thiên Tuyệt Tông, có chuyện gì một mình tao gánh hết!"

"Bọn mày chỉ cần canh ở cửa, những chuyện khác giao cho tao!” Nói xong.

'Trên mặt Bàng Sát lộ ra nụ cười gian xảo: "Còn có con gà rừng kia, trông cũng không tệ, các người không muốn chơi à?”

Nghe lời này, mấy người kia hiểu ý mỉm cười: "Vậy để thằng nhóc đó chết trong phòng đi, qua ba ngày mọi người xuống thuyền, ai biết là chúng ta ra tay. chứ?"

Mấy người lập tức rời khỏi phòng.

Hướng về phía phòng của Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng!

Khoảng một khắc sau, ba người đến bên ngoài phòng của hai người.

Một người trong số đó cười gian xảo: "Chính là chỗ này!"

Bàng Sát giơ tay, lấy ra một tấm gương bát quái, niệm mấy câu chú ngữ.

Phù văn cổ xưa bộc phát!

Trực tiếp phong tỏa không gian một khu vực bên ngoài phòng, Bàng Sát rút ra một thanh huyền thiết trọng kiếm đen nhánh hung hăng đập vào cửa phòng!

'Choang' một tiếng! Cửa phòng nổ tung! Bàng Sát ngay lập tức sững sời

Chỉ thấy Nghê Hoàng đang ngồi trên hai chân của Diệp Bắc Minh, thở gấp ôm lấy Diệp Bắc Minh!

Tuy hai người đều mặc quần áo, nhưng một cảnh tượng như vậy vẫn khiến huyết mạch người ta phun máu!

"AI" Nghê Hoàng kinh hô một tiếng.

Diệp Bắc Minh cũng bị động tĩnh đánh thức, khi mở mắt ra, trong nháy mắt cả người đông cứng tại chỗ: "Cô Nghê, cô đang làm gì vậy?"

"Tôi... Diệp công tử... chẳng phải anh nói..." Nghê Hoàng thẹn thùng cực độ.

Cô ta vừa mới ngồi lên người Diệp Bắc Minh, chuẩn bị tiến hành động tác tiếp theo!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment