Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4292

"Chết tiệt!!! Nhất định là Tháp Càn Khôn Trấn Ngục! Ba tên thanh niên đó xông vào đại lục Hỗn Độn! Giết đến nỗi Hoa tộc bị diệt vong!"

"Hơn trăm vị đại năng thượng cổ của Hoa tộc ngã xuống! Hoa tộc cũng hoàn toàn sụp đổ, cho đến hôm nay nhờ có tôi mới có một tia sức sống!!!"

"Tiểu tháp! Nhà họ Sở!!! Ba tên thanh niên đó có thể có liên quan đến nhà họ SởI"

"Hơn nữa nhà họ Sở trước mắt rất có thể chính là thủ phạm của tất cải!! Những người áo đen này giống như tôi, đều là người của chủng tộc bị diệt vong!"

"Bọn họ đến ám sát Sở Y Thủy, chỉ là để báo thù!!!"

Diệp Bắc Minh trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt tất cả!!! Giây phút này.

Trong lòng anh dâng lên một cơn lửa giận ngút trời!

Càng nhiều hơn là tự trách và phẫn nội!!!

Anh lại ngăn cản những người muốn báo thù giống như anh?!!!

Chết tiệt!!! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống!

"Hửm?"

Sở Nguyên Bá quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Diệp Bắc Minh!

Chỉ thấy đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, ngực phập phồng dữ dội vì tức giận!

Sở Nguyên Bá còn tưởng Diệp Bắc Minh kích động: "Suýt nữa thì quên mất anh! Lời bổn công tử vừa nói, vẫn còn hiệu lực!"

"Hôm nay anh có công, nói đi, bất kể yêu cầu gì tôi cũng đồng ý!" "Anh chắc chứ?” Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lếo.

Sở Nguyên Bá lắc đầu cười: "Bổn công tử nói một không hai, lời đã nói ra, quyết không nuốt lời!"

Diệp Bắc Minh nói ra một lời khiến người ta khiếp sợ: "Tôi muốn anh thả hết tất cả bọn họ!"

“Anh nói cái

Nụ cười của Sở Nguyên Bá đông cứng lại, còn tưởng mình nghe nhầm!

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Y Thủy kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh!

Không chỉ cô ta!

Hơn trăm người áo đen đến ám sát Sở Y Thủy cũng sững sờ, không ngờ tên nhóc làm hỏng chuyện tốt của họ lại đưa ra yêu cầu này!

Vương Quỳnh quát khẽ: "Diệp Bắc Minh, anh điên rồi phải không? Anh biết những người này với nhà họ Sở có quan hệ gì không?"

"Anh biết Sở công tử vì bắt những người này, đã tốn bao nhiêu công sức. không?”

“Anh còn dám nói bậy à? Còn không mau im miệng đi!"

Diệp Bắc Minh phớt lờ Vương Quỳnh, nhìn thẳng vào Sở Nguyên Bá: "Sao? Nói mà không giữ lời à?"

Đôi mắt Sở Nguyên Bá híp lại: 'Anh tên Diệp Bắc Minh phải không? Bổn công tử nhớ kỹ nanh rồi!"

"Nhưng mà, tôi cho anh một cơ hội đổi ý!"

"Anh chắc chắn muốn tôi thả hết tất cả bọn họ?” "Phải!"

Diệp Bắc Minh gật đầu không chút do dự!

"Ha ha ha hat"

Sở Nguyên Bá ngửa mặt cười lớn: "Tên nhóc thú vị đấy, các người có thể đi rồi"

Lời vừa nói xong.

Tất cả tu võ giả của nhà họ Sở thu binh khí lại, lùi về phía sau Sở Nguyên Bát!

Hai lão giả Nhập Đạo cảnh cũng thu liễm uy áp!

Trong nháy mắt.

Những người áo đen còn sống sót đều lấy lại tự do!

"Tên nhóc, đừng tưởng mày cứu bọn tao một lần là xong chuyện! Bọn tao không để yên đâu!" Những người áo đen này trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái, rồi nhanh chóng rời đi.

Vương Quỳnh lo lắng: "Sở công tử, anh thật sự cứ thế thả bọn họ sao?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment