Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4317

Ông ta lo sợ nhìn Thiên Cơ lão nhân bên cạnh: “Thiên Cơ huynh... nếu như có cơ hội gặp anh Diệp, xin hãy nói với cậu ta rằng!”

“Những lời Lôi Viêm tôi uy hiếp cậu ta lúc nãy đều là đánh rắm!”

“Sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ta nữa, tôi sẽ đi ngay bây giờ, vĩnh viễn không xuất hiện!”

Bỏ lại một câu đó. Lôi Viêm giống như điên lao ra khỏi quảng trường Thiên Giai và biến mất.

Có thể dọa Lôi Viêm trực tiếp bỏ chạy như vậy, có thể thấy khí tàn sát của Diệp Bắc Minh làm người ta kinh động như thế nào.

Điểm cuối của Thiên Giai, quảng trường trung tâm của 72 đảo.

Mười năm phút trôi qua, khuôn mặt xinh đẹp của Sở Y Thủy có chút tái nhợt, nước mắt rưng rưng: “Mười năm phút rồi, anh Diệp anh ấy...”

“E rằng đã chết rồi!”

Hướng Ly Ly bước tới vỗ nhẹ lên vai Sở Y Thủy: “Y Thủy, cô đã cố gắng hết sức rồi!”

“Dù gì, với thực lực đó của anh ta căn bản không thể là đối thủ của 4 người Viên Lục được!”

“Anh ta tự mình lựa chọn lên Thiên Giai, không kịp quay lại, đây chính là số mệnh của anh ta...”

“Nhưng, anh ấy đã cứu tôi một lần, tôi lại không thể cứu anh ấy...., Sở Y Thủy tự trách mình,.

câu: “Ha ha, ha ha

Sở Nguyên Bá ngồi trên ghế, tay cầm ly trà, tùy ý nói ha... đấu với tao? Lại còn muốn lên Thiên Giai Đảo? Người điên nói mơi

“Công tử uy phong”. Đám lão giả bên cạnh giơ ngón tay cái lên. Trên màn hình lớn.

“Tô Cuồng và Võ Kình Thiên, Hạ Cửu U ba người đồng cấp, đều ở vị trí đầu tiên!"

“Đường Bằng Phi thứ hai!”

“Phục Bát Hoang thứ ba!”

“Vạn Nhân Địch thứ tư!”

“Lão Mạc, đám nhân tài này đều là những hạt giống tốt! Nhất định có thể nằm trong bảng xếp hạng 500 của Thiên Giail”, lão giả mặt đỏ đứng bên cạnh vẻ mặt hài lòng cười nói.

Lão Mạc nhàn nhạt gật đầu: “Lão phu muốn Tô Cuồng, Võ Kình Thiên, Hạ Cửu U ba người này! Vừa hay tôi thiếu 3 đệ tử quan môn!”

Lão giả mặt đỏ tức giận mắng: “Con mẹ nó! 100 năm trước ông đã thu nhận 3 đệ tử quan môn, 200 năm trước cũng vậy!”

“Cửa này của nhà ông đóng từ Thiên Giai Đảo đến bên ngoài vũ trụ à?” Điên cuồng chửi bới.

“Ha ha!”, lão Mạc cười cười: “Thì ông để tôi lại đóng cửa một lần nữa đi!”

“Không được!”

Lão giả mặt đỏ lắc đầu: “Cho dù tôi có đồng ý, bọn họ cũng không đồng ý đâu!”

Lão Mạc quay đầu, chỉ thấy một đám lão giả khác, tất cả đều trừng mắt nhìn ông ta với vẻ mặt bất mãn: “Mạc lão đầu, chúng tôi không đồng ý!”

“Mẹ nó, nhân tài đều bị ông thu hết, chúng tôi ăn cái gì?”

“Đường Bằng Phi, Phục Bát Hoang, Vạn Nhân Địch mấy người này cũng không tồi”.

“Gòn có Lư Tinh Vân phía sau!”

“Ông nghĩ mà xem, Từ Phác, Miêu Phi Phi, Bạch Lộng Nguyệt đều là đại mỹ nhân. Các người không muốn nhận mấy đệ tử xinh đẹp sao?”

Đám lão giả cũng thảo luận không ngừng. Từ tình hình trước mắt mà nói, top 10 đã được định. Bọn họ đã chia sẵn nhận ai làm đệ tử rồi.

“Xem người xếp hạng thứ 11 nào! Các người có thể chọn những người phía sau mài!”, lão Mạc cười vui vẻ nói.

Hình ảnh màn hình lớn thay đổi.

Số 11, Quách Đông.

Mồ hôi đầm đìa, vừa mới bò lên bậc thang cấp độ.

So với vị trí thứ 10 chênh lệch hơn 1 ngàn cấp, thiên phú khá bình thường. Ở góc của màn hình.

Ba bóng người xuất hiện, đám người đều choáng váng.

“Còn ai lên nữa? Là ai?”

“Không rõ nữa, xa quá, nhìn hơi mơ hồ..."

“Có lẽ là ba người Viên Lục, giết xong Diệp Bắc Minh rồi nên đi theo saul” “Bọn họ không phải có 4 người sao? Sao giờ chỉ còn ba vậy?”

“Nhanh xem đi!”, có người nói.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment