Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4404

Đồng thời, anh nhìn về hướng Thần Ngự tông bên kia, thấy hai người của tông môn đó đang dần rút về phía dìa bên của quảng trường, thấy hai con gái của mình an toàn, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, tượng Linh Quy bằng đá lại khẽ mở miệng lần nữa.

Nhả ra một viên Quy Linh Đan thứ hai.

“Vẫn còn một viên Quy Linh Đan nữa!”

“Quy Linh Đan mỗi vạn năm chỉ ra đời 1 viên đan được, sao lại có viên thứ hai chứ?”

Tất cả mọi người đều ngây ra, không thể tin được mà quay đầu.

Sau vài hơi thở, viên Quy Linh Đan giống như có sức sống, đan lực vậy mà hóa thành Huyền Vũ lao về phía bên ngoài đảo Rùa.

“Ngăn nó lại!”

Một lượng lớn võ giả bay lên hư không, lao về phía viên đan dược thứ hai. Đồng thời lúc đó.

Tượng đá Linh Quy lại nhả ra viên Quy Linh Đan thứ ba!

Tiếp sau đó.

Viên thứ tư!

Viên thứ năm!

Viên thứ tám, thứ chín, thứ mười!!! Tổng cộng 10 viên Quy Linh Đan bay về bốn phương tám hướng. “Chuyện gì vậy...”

Toàn bộ quảng trường sôi sục, đôi mắt của tất cả mọi người ở quảng trường đỏ như máu.

Người của các tông môn lớn, thật sự chết lặng.

10 viên Quy Linh Đan!

Đây thế nhưng là 10 viên Quy Linh Đan đấy.

Vừa hay, trong đó có một viên Quy Linh Đan bay về phía Diệp Bắc Minh. Nháy mắt chỉ còn cách anh chưa đến mười mét.

Giơ tay lên là có thể lấy được!

“Nhóc con, cút ngay!”

Một tiếng hét giận dữ vang lên.

Lục Thiêu lúc ban đầu vẫn rất bình tĩnh, cho dù có xuất hiện hai ba viên Quy Linh Đan, chỉ cần có người bảo vệ đảo Rùa ở đây.

Những người này dù có cướp đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng Quy Linh Đan cũng sẽ bị những người bảo vệ đảo Rùa này lấy mất.

Hiện tại, 10 viên Quy Linh Đan đồng thời xuất hiện, hắn ta nào có thể bình tĩnh được nữa!

Đặc biệt là khi nhìn thấy một viên Quy Linh Đan bay về phía Diệp Bắc Minh. Dựa vào cái gì chứ? Hắn ta không do dự mà trực tiếp ra tay.

Bước lên trước một bước, chắn trước mặt Diệp Bắc Minh, lạnh lùng phun ra một câu: “C...”

Một chữ “Cút còn chưa nói được một nửa. Rầm!

Diệp Bắc Minh giơ tay đánh ra một quyền, Lục Thiêu giống như bị sao băng đánh trúng, bay ngược ra phía sau.

Hắn ta phun ra hơn chục ngụm máu tươi trong không trung, nhếch nhác ngã xuống đất.

“tục Thiêu!” Sắc mặt Bảo Kiếm Phong biến sắc.

Diệp Bắc Minh đưa tay ra, Quy Linh Đan rơi xuống lòng bàn tay anh, một cỗ hỏa lực nóng bỏng ập tới.

“Nhóc con, giao Quy Linh Đan ra đây!”

“Đây không phải là vật mà cảnh giới Thần Quân như cậu có thể có được!” Vài lão giả cảnh giới Đạo Tổ chu kỳ sắc mặt âm trầm, cực kì lạnh lùng đi tới. Diệp Bắc Minh cũng lười phải nói nhảm, kiếm kí nháy mắt biến mất.

Grào!

Một đạo kiếm mang theo tiếng long ngâm vang lên.

Vài lão giả cảnh giới Đạo Tổ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, đầu người đã rơi xuống đất.

“Cái này...” Bảo Kiếm Phong sợ hãi.

“Mày...

Lục Thiêu nằm trên mặt đất, cũng sợ hãi hét lên.

Sở Y Thủy ngây ra tại chỗ, anh Diệp từ khi nào có thể tùy ý giết chết cảnh giới Đạo Tổ vậy?

Những võ giả cảnh giới Đạo Tổ cũng chú ý tới Diệp Bắc Minh, cho dù anh vừa mới giết chết mấy Đạo Tổ chu kỳ, nhưng họ vẫn không thể dập tắt ngọn lửa hừng hực với Quy Linh Đan!

Bảy tám cảnh giới Đạo Tổ trung ky từ xa bay tới, dừng lại cách 100 mét.

Bọn họ nháy mắt với nhau, vừa mới định ra tay.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment