Bách Lý Thanh cười ra nước mắt: "Tử đấu trường? ha ha ha ... ngươi đúng là một kẻ điên!"
Ông già có chòm râu dê ngang đầu lên: "Diệp công tử, cậu thật sự rất can đảm!'
"Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở cậu, nếu trên võ đạo đài mà không đánh lại được, cậu có thể đầu hàng!"
"Hơn nữa, nếu một trong hai bên rơi khỏi võ đạo đài, trận chiến sẽ lập tức kết thúc!"
"Tử đấu trường thì khác, chỉ cần tiến vào tử đấu trường, hai bên chỉ có một người có thể sống sót!"
"Cậu chắc chắn?"
Diệp Bắc Minh khẳng định gật đầu: "Chắc chắn!"
Lông mày Tần Minh giật giật, trong lòng có dự cảm không tốt!
Vạn Lão cũng cảm thấy trong lòng dâng lên một trận ớn lạnh khó hiểu: 'Mẹ kiếp! Chuyện gì vậy? Tiểu tử này lại dám đến tử đấu trường sao? Tại sao minh lại có dự cảm không lành?'
'Lẽ nào hắn thực sự có thể đánh bại mình trên tử đấu trường soa? Không thể nao!
'Cho dù hắn là Hỗn Độn Thể, thể chất mạnh mẽ hơn nhiều so với tu võ giả bình thường, nhưng hắn chỉ là một cảnh giới Đại Đạo cấp một!'
'Cho dù Hỗn Độn Thể có nghịch thiên đi nữa, thì thể chất cũng không thể là đối thủ của một cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng cấp 9 đỉnh cao như mình chứ?'
'Cho dù chỉ sử dụng sức mạnh thể chất, mình cũng có thể dễ dàng nghiền nát han! ! !'
Nghĩ đến đây.