Đồ Điên!

Chương 73.2

Hắn bật cười..

- Mà anh bảo có chuyện gì muốn nói với tôi cơ mà.

- À..tôi đùa cô đấy..chẳng có chuyện gì đâu

- Nói dối..vậy sao anh lại gọi tôi ra đây làm gì?

- Nhớ nên gọi có được không?

Nó đỏ mặt...

- Thôi đùa đấy.. về thôi!

Hắn cầm chiếc ô che không cho những hạt tuyết lạnh giá kia rơi xuống người nó..

Nó vui lắm..cho dù đó có phải là trò đùa mà hắn bày ra nhưng trong thâm tâm nó vẫn vui lắm...vui vì hắn không còn nhìn nó bằng ánh mắt lạnh giá..mà thay vào đó là ánh mặt ấm áp mà nó hằng mong ước được nhìn thấy trong 2 năm qua.

- Này thỏ..2 năm qua cô đã đi đâu?

- Tôi..chuyển về một vùng quê nhỏ, làm việc cho trang trại gia súc.

- Tại sao..cô không liên lạc với tôi?

- ......

Nó lẩn tránh ánh mắt của hắn.

Nó không muốn nhớ lại bất cứ cái gì của 2 năm trước.

Lúc này, hắn như hiểu được nó đang nghĩ gì..từ tốn ôm lấy nó.

- Dù sao cũng qua rồi, đừng nhớ lại nữa..chắc nó sẽ khiến cô đau đúng không?

Nó bật khóc..những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vai hắn..

Hắn càng lúc càng ôm chặt nó hơn...

Bên kia bức tường đằng sau hắn và nó..có một người phụ nữ cũng đang khóc..

Nhưng khác với giọt nước mắt của nó.

Đó là giọt nước mắt hận thù..đố kỵ.

~ Ngày hôm sau ~

Hôm nay Sohy không đến đây.

Đám con gái bắt đầu bán tàn loạn xạ

‘’ Này, bà nghĩ con nhỏ cứng đầu hay bám lấy Dian hôm nay đi đâu?

Ai mà biết được, có lẽ nhỏ bị xe tông chết rồi cũng nên ‘’

Những tiếng cười đùa sảng khoái của các cô nàng đó đã khiến hắn bực bội.

~ Tan học ~

Hắn lái xe tới căn hộ nơi Sohy đang sống.

Nhanh chóng bước tới cánh cửa.

Nhưng..hình như có ai đó đã ở đây..

Là ai?....
Bình Luận (0)
Comment