Đồ Heo, Cô Chết Với Tôi!!!

Chương 4

Lại gặp nữa rồi
Sáng tôi thức dậy với cái khuôn mặt nhăn nhó vì suy nghĩ . Sau một đêm suy nghĩ tôi quyết định sẽ đến làm việc nhưng mà sẽ xem tình hình như thế nào . Tôi sẽ thử việc trong ba ngày , nếu được thì tôi sẽ làm ( trích câu của chị nhân viên giới thiệu việc làm ) .
Tôi diện một cái quần kaki đen , áo pull đen rộng , 1 đôi giày thể thao màu đen , tóc búi lên cao và cuối cùng là một cái mũ lưỡi trai cũng màu đen nốt
Nhìn từ trên xuống dưới một màu đen nhưng mà tôi không sợ xui xẻo vì tôi yêu màu đen lắm , đồ tôi toàn màu đen mà tôi cũng đâu có thấy quá xui xẻo đâu . Hơn nữa tôi cũng là người không mê tính .
Hôm nay tôi quyết định sẽ thử đi một buổi xe buýt để thử cảm giác . Cảm giác thật là vui cực kì , rất nhiều người . Già trẻ gái trai đều có cả , tôi thích thú với chỗ nào đông người lắm .
Rồi cuối cùng tôi cũng đến căn nhà như địa chỉ đã cho .
Trời ơi là trời , ôi ông bà ơi . Đây không phải là một căn nhà mà phải nói là một tòa cung điện mới đúng . Nó to một cách khủng khiếp . Tuy chỉ hai tầng thôi nhưng mà chỉ cần nhìn vào cũng biết là cực kì giàu rồi . Tôi cam đoan rằng chỉ cần dùng cái đám đất này cũng có thể xây được đến 5 6 ngôi nhà bình thường rồi . Ôi thật là kinh khủng quá .
Nhưng mà tôi đến đây làm gì nhỉ ? tự nhiên lại đi nghĩ lung tung . Haizz
Khẽ nhấn chuông với một tâm trạng thích thú , kể ra nếu mà làm việc cho gia đình như thế này thì sướng phải biết . Chắc hẳn sẽ có rất nhiều người chứ không phải một mình tôi , ôi thế thì đỡ biết bao . Hơn nữa nếu mà được mọi người trong gia đình yêu quý thì lỡ mình có gặp chuyện gì thì người ta cũng giúp mình à coi .
Thời đại thế kỉ 21 rồi , cứ có tiền là có tất cả . Chẳng phải ông bà ta cũng từng nói : Tiền không là tất cả nhưng tất cả vì tiền đấy thôi .
Nhưng mà đã hơn 10 phút rồi mà chưa thấy mặt ai ló rạng là sao nhỉ ?? Tôi ghét nhất là chờ đợi , tính tôi luôn luôn đúng giờ mà .
Khẽ nhướn chân nhấn chuông lần cuối , nếu không có ai ra mở cửa thì tôi sẽ đi về . Công việc không thiếu cơ mà .
-Ai đấy ? ra liền ra liền đây .
Tiếng nói vọng từ trong nhà ra với vẻ chán nản
Thật bất ngờ , một anh chàng chạy ra mở cửa . Tôi và anh chàng , bốn mắt của tôi và hai mắt của anh ta nhìn nhau một cách ngạc nhiên . Anh ta chính là anh nhà giàu hôm qua tôi gặp mà . Thế này không biết có được tính là oan gia ngõ hẹp không thì tôi không biết .
-Tại sao lại là anh ?
Tôi nhanh miệng hỏi .
-Vậy sao lại là cô ?
Anh ta cũng nhìn tôi hỏi.
- Tôi hỏi trước nên anh trả lời trước.
Tôi mỉm cười

- Tôi hỏi sau , yêu cầu cô trả lời trước.
Anh chàng cũng cười nhìn tôi
Ôi trời ơi chưa thấy thằng nào ngu như thằng cha này . Có lẽ hắn có vấn đề về thần kinh chẳng hạn , không chấp con nít vậy. Nhưng nếu anh ta ở
- Tôi đến làm việc cần làm , anh mở cửa ra cho tôi vào .
- Cô muốn vào làm gì ?
Anh ta hỏi tôi với khuôn mặt ” ngây thơ vô số tội “. Có lẽ anh ta tưởng tôi đến quyến rũ anh ta chăng ? Tôi rùng mình với ý nghĩ này , sau 17 năm có mặt trên trái đất tròn này , tôi chỉ có xem những người thân trong gia đình và những thằng bạn thân là con trai thôi . Còn lại tôi đối xử rất chi là bình thường , cứ gây là tôi xử hết . Một phong cách rất Ú mà
- Tôi nói là làm việc tôi cần làm .
--------
Ngày vui vẻ
Hình như hắn không hiểu thì phải , nhìn cái mặt của hắn ngu ngu dại dại là tôi muốn cho 1 búa vào cái óc heo ấy quá đi . Thật là sáng sớm đã gặp chuyện cười như vậy rồi thì chắc cả ngày hôm nay tôi sẽ gặp nhiều chuyện vui vẻ .
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại , có ai nói cho anh ta tôi đến làm osin đâu mà anh ta biết được chứ . Thật là không còn gì để nói. ….
-Tôi đến làm người giúp việc . Giờ thì mở cửa cho tôi vào được chưa
Tôi mỉm cười coi như kết thúc lời giải thích
-À !!
Anh ta tự nói một mình , có lẽ cái óc heo ấy đã hiểu ra được chuyện mà tôi muốn nói rồi . Tôi tung tăng đi vào nhà một cách thản nhiên như nhà của mình .
-Làm osin thì nói cho rồi , bày đặt người giúp việc .
Anh ta đi sau nói nhỏ khi đi vào cửa nhà .
-Tai tôi thính lắm nhưng cũng tùy anh vậy , tốt nhất là nên xem lại bản thân mình trước khi nói người khác đi .
Tôi ngồi xuống bộ salông mềm mại và nói đểu anh ta cộng thêm một nụ cười tươi
Và anh ta nhìn lại bản thân mình . Hình như anh ta phát hiện ra điều gì thì phải , mặt anh ta đỏ lên ngượng ngùng và chạy lên cầu thang , vừa đi vừa nhìn tôi với ánh mắt có thể tức giận mà cũng có thể là ngại ngùng , nói chung là tôi không rõ vì tôi rất kém trong việc nhận xét .
-Rầm !!

Hệ quả của việc nhìn tôi quá chăm chú của anh ta đó là bị ngã cầu thang . Rồi anh ta lại đứng dậy và đi lên phòng .
-Ha ha ha
Tôi bây giờ mới dám cười thật to , mới sáng sớm mà gặp phải nhiều chuyện vui thế này thì không ai không cười cho được . Mà kể ra tôi chỉ nói thế thôi chứ tôi thấy anh ta có vấn đề gì đâu mà phải đỏ mặt rồi chạy thật nhanh lên phòng nhỉ ? Có lẽ anh ta thấy được điều mà tôi không thấy . Nhưng thôi , mặc kệ vậy . Bây giờ việc của tôi là nhìn ngắm ngôi nhà đẹo đẽ này .
**
Sau 15 phút trang điểm ở phòng , anh ta đi xuống với 1 cái laptop và 1 gương mặt còn ngại ngùng trông thật buồn cười .
“ Mình là phận tôi tớ , không nên cười hoài như vậy được . ”
Nghĩ thế nên tôi liền tỏ ra nghiêm túc .
-Cô tính làm việc như thế nào ?
Anh ta mở đầu
-Ừm , tùy anh . Tôi cũng chỉ có một số ý kiến thôi .
-Cô cứ nói thử ?
-Ừm thì thời gian tôi cũng bận nên tôi không thể làm việc 24/24 được . Tôi chỉ xin làm việc từ 6 giờ sáng đến 6h tối thôi . Hơn nữa kết thúc hè thì tôi sẽ nghỉ làm .
-Ok ! Không thành vấn đề .
-Ừm . thế thì tốt rồi
Tôi thở phào nhẹ nhõm vậy là mọi chuyện thật tốt đẹp , không ngờ anh ta dễ tính như vậy .
-Vậy tôi nhận thẳng cô , khỏi cần thử việc nhé ? Tôi nghĩ cô cũng sành việc rồi .
Anh ta hỏi tôi .
-Ừm thế cũng được . Vậy còn chuyện tiền thì thế nào ???
Tôi hỏi anh ta một cách tò mò . Có thể nhìn tôi lúc này trơ trẽn thật – Tôi nghĩ thế . Nhưng mà không hỏi không được . Thời đại này có nhiều đứa lừa đảo lắm nên phải phòng cho kĩ .
-5 triệu một tháng , nếu cô làm tốt thì có thể được thương thêm .

Anh ta nhìn tôi cười .
-Ừm .
Tôi gật đầu ngay tức khắc . Thật là vui quá , 5 triệu đấy mọi người ạ . Tôi chưa bao giờ kiếm ra tiền chứ dừng nói là một lần mà kiếm được một món tiền lớn như vậy . Bố tôi làm việc cật lực cả tháng mà cũng chỉ có 3 triệu rưỡi một tháng . Vậy mà tôi cũng làm việc mà lại kiếm được nhiều hơn đấy . Thật là vui quá , cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc ở cái xứ lạ người này rồi .
-------
Cứ gọi tôi là cậu chủ
-Này ! cô làm sao thế ?
Anh ta đưa hai tay lên lên xuống xuống trước mặt tôi .
-À ! chỉ là suy nghĩ thôi mà
Tôi mỉm cười che giấu suy nghĩ của mình
-Ừ . Vậy cô cho tôi biết một số thông tin của cô đi .
Anh ta vừa hỏi vừa tiện tay uống li nước trên bàn
-Ừm tôi lên là Hà Thanh Thiên Thu , mọi người thường gọi tôi là Ú . Nhưng mà anh vừa uống cốc nước tôi đang uống dở đó .
Tôi nhăn mặt mình anh ta , thật là không chú ý cũng có tội
-Phụt .
Nước đang ở trong miệng anh ta liền phụt ra ngoài .
“ Đúng là tội nghiệp thằng bé , sáng nay có lẽ là ngày anh ta bị sao chiếu rồi nên mới xui xẻo như thế ” Tôi thầm nghĩ .
-Tên cô hay nhỉ ?
Anh ta nói nhằm che đi sự ngại ngùng của mình mặc dù mặt thì đang dần đỏ lên .
-Tất nhiên , tên ba mẹ đặt cho tôi mà .
Tôi hãnh diện khoe , ai cũng khen tên tôi hay cả . Chính vì thế tôi rất sung sướng khi nói ra tên mình . Hơn nữa anh ta cũng đang ngại , không nên đụng chạm nhiều . Ngày nay anh ta xui thế là quá đủ rồi .
-Thế năm nay cô bao nhiêu tuổi ?
Anh ta lại hỏi tiếp , phải công nhận rằng anh chàng này thật là có tài đánh trống lảng .
-À , sang năm tôi lên 11 .
Tôi trả lời

-Tôi hỏi tuổi cô cơ mà .
Ôi trời đất ơi , nghe xong câu nói của hắn mà tôi muốn hộc máu mà chết quá . Chả nhẽ anh ta không được học hành tử tế hay sao mà không biết tính toán vậy . Nhưng thôi , tốt nhất là không nên làm mất ấn tượng .
-Tôi năm nay 16 tuổi .
-Ừ !
Anh ta gật gù trông chẳng khác gì một thằng thiểu năng .
“Chắc những thời gian sau này ở với anh ta sẽ vui lắm đây . À mà không phải là ở với anh ta mà là làm việc mới đúng ”
-Anh còn hỏi gì tôi nữa không ?
Tôi hỏi .
-Ừm không có gì , vậy cô cứ đọc cái này đi rồi sẽ tự biết việc mình phải làm .
Anh ta đưa cái laptop cho tôi .
-À mà thôi , để tôi in ra cho cô đọc cho dễ vậy .
-Ừm .
Rồi anh ta cần chiếc laptop xấu xấu đi lên phòng , để lại tôi một mình bơ vơ ngồi một mình như một con ngố
***
-Của cô đây !
Sau 5 phút anh đi in ấn giấy tờ thì anh ta xuất hiện cùng với 1 tờ giấy trên tay . Có lẽ anh ta sinh phải năm vịt hay sao ý , làm ăn thật là chậm chạp quá .
-Ừ .
Tôi cầm lấy tờ giấy .
-Cô cứ đọc rồi làm nhé . Tôi đi lên phòng làm việc đây .
Anh ta dặng dò tôi .
-Ừm . nhưng mà tôi có thể gọi anh là gì ??
Tôi hỏi khi anh ta đang đi lên phòng
-Cứ gọi tôi là cậu chủ là được , còn lại cô không cần biết .

Bình Luận (0)
Comment