=================
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Lâm Nhất bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Bạch Nghiên Sơ gửi thêm mấy tin nhắn nữa.
Tin thứ nhất là file lịch trình lưu diễn, tổng cộng tám thành phố, trạm đầu tiên là Bắc Kinh. Lâm Nhất nhìn lướt qua thời gian một chút, hành trình của bọn họ rất sát sao, khoảng cách giữa các buổi công diễn chỉ cách nhau khoảng một đến hai ngày.
Tin thứ hai hỏi anh thời gian thích hợp để luyện tập, kèm theo định vị địa chỉ một phòng luyện đàn.
Tin cuối cùng nói trong vòng một tuần sẽ gửi tiếp cho anh bản nhạc phổ đã sửa chữa.
Nửa năm trước Lâm Nhất từng nhìn thấy phòng tập đàn cấp bậc chuyên nghiệp trong biệt thự nhà Bạch Nghiên Sơ, nhưng lần này địa chỉ anh ta gửi tới lại là một trung tâm nghệ thuật trong thành phố. Người luôn chỉ biết làm theo ý mình đột nhiên quá đúng mực làm Lâm Nhất có chút không quen.
Anh trả lời một câu "Anh quyết định đi" rồi đứng yên bên mép giường, ngẩn ngơ nhìn chiếc chăn đơn được gấp phẳng phiu như mới bên dưới.
Người luôn trốn tránh làm việc nhà hôm nay còn biết sửa sang cả giường đệm, Lâm Nhất cũng có chút không quá quen.
Anh đặt di động xuống, tùy tiện đi quanh nhà xem xét một vòng. Tủ quần áo bên phòng ngủ phụ trống một nửa, chỉ còn lại đồ của Lâm Thâm, quyển sách《 Nguyên lý khoa học về Thần kinh 》đặt bên cạnh tủ cũng không thấy đâu nữa.
Anh đứng trước ngăn tủ uống xong đợt thuốc buổi sáng rồi đi ra ban công, nhấc bình tưới lên tưới nước cho cây hoa nhài rũ, sau đó xoay người ra huyền quan đẩy cửa nhà.
Góc sân phía tây bắc vẫn còn là một đống hỗn độn. Lâm Nhất nhìn đống gạch đá vụn vỡ đầy đất, phán đoán đơn giản trong lòng: Nát thành như thế rồi, sửa không được nữa đâu.
Anh quyết định nhắm mắt làm ngơ, khép cửa lại cứ thế đi thẳng vào phòng làm việc.
*
Lúc Lâm Thâm kéo cửa nhà Lâm Nhất ra, tiếng đàn trong phòng đột nhiên im bặt.
Lâm Nhất chưa bao giờ kéo đàn mà để cửa mở, Lâm Thâm vừa thay giày vừa thử ngẩng đầu nhìn cửa phòng làm việc, anh ta đi dép xong Lâm Nhất cũng vừa vặn xuất hiện trong tầm nhìn.
Lâm Nhất ngẩn người nhìn Lâm Thâm vài giây mới chậm chạp hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
"Ăn cơm trưa chưa?" Lâm Thâm đặt túi xách chứa hộp giữ nhiệt lên bàn cơm, đi về hướng phòng ngủ phụ, "Chị dâu em gói sủi cảo, nhân rau hẹ trứng gà đấy."
Một tay anh ta xách túi đựng laptop, Lâm Nhất nhìn qua là hiểu đối phương chuẩn bị ngủ lại nhà mình bèn cúi đầu bật cười: "Bác sĩ Đoàn kêu anh qua đây à?"
Không có gì đáng ngạc nhiên, anh là bệnh nhân đang ở thời kỳ trầm cảm có thể bộc phát trạng thái bất cứ lúc nào, làm sao Đoàn Triết có thể bỏ mặc ở nhà một mình được.
Người quá lý trí thể hiện sự dịu dàng thật sự rất tàn nhẫn.
Lâm Thâm cất túi laptop vào phòng ngủ phụ, quay xuống bếp lấy chén bát thuận miệng hỏi Lâm Nhất: "Ngoài sân xảy ra chuyện gì thế?"
"Không có gì." Lâm Nhất đáp, "Chuẩn bị xây bồn hoa thôi."
Lâm Thâm đánh giá thái độ thản nhiên không sợ trời sập quen thuộc của Lâm Nhất.
Sáng nay anh ta còn chưa kịp dậy đã nhận được điện thoại từ Đoàn Triết. Hắn giải thích rất qua loa, chỉ nói trong nhà có việc phải giải quyết, không thể tiếp tục ở lại nhà Lâm Nhất, sau đó còn dặn dò tỉ mỉ lượng thuốc anh cần uống trong giai đoạn này.
Lâm Thâm lập tức hiểu rõ phần ý tứ ngoài lời của hắn, nhưng không hỏi gì thêm.
Anh ta đặt bát đũa lên bàn cơm, do dự một chút mới nói: "Cãi nhau với Tiểu Đoàn à?"
Lâm Nhất suýt nữa cười thành tiếng: "Em với cậu ta không phải kiểu quan hệ có thể cãi nhau đâu."
Lâm Thâm hỏi: "Thế hai đứa là quan hệ gì?"
Lâm Nhất ngẫm nghĩ một lát, hiện giờ bọn họ thậm chí còn không phải bạn giường, liền đáp theo sự thật: "Cậu ta là bạn Kỷ Xuân Sơn."