=================
"Tiết mục song tấu của chúng ta thế là dẹp tiệm sớm rồi." Lâm Nhất nhìn theo bóng quản lý mặt mày xám ngắt rời khỏi phòng khách sạn, cất cả hai chiếc tai nghe vào trong hộp, "Sắp tới còn vài buổi diễn nữa, chắc phải bồi thường không ít tiền hợp đồng đâu nhỉ?"
Bạch Nghiên Sơ ngồi xuống ghế sô pha, nở nụ cười gượng ép: "Vẫn trả được."
"Tài khoản đăng đoạn clip kia là acc clone, cách quay cũng rất chuyên nghiệp." Lâm Nhất nói, "Đối phương có chuẩn bị trước hết cả rồi."
Khuôn mặt Bạch Nghiên Sơ không giấu nổi vẻ mệt mỏi, không quá muốn tán dóc chi tiết với Lâm Nhất về đề tài này, chỉ rầu rĩ nói một tiếng "Xin lỗi".
"Sao anh phải xin lỗi." Lâm Nhất tỏ thái độ không quan tâm, thậm chí còn bật cười, "Chuyện giống thế này tôi đã từng trải qua, bây giờ chẳng qua nhân vật trung tâm drama đổi thành tên tôi ấy mà."
Bạch Nghiên Sơ chăm chú nhìn vào gương mặt tươi cười bình thản của Lâm Nhất. Rất khó tưởng tượng, nhiều năm như vậy trôi qua, anh ta và Lâm Nhất cùng bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau một lần nữa lại là dưới tình huống như thế này.
"Là do anh phạm sai lầm, liên lụy đến em." Anh ta thấp giọng.
Lâm Nhất khẽ thở dài.
Sự kiện xảy ra nửa năm trước từng dày vò anh rất lâu, nhưng lúc đọc được tin lá cải kia không ngờ nội tâm anh còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng.
Anh biết Bạch Nghiên Sơ và quản lý vừa tranh cãi với nhau về chuyện gì.
Anh thích Bạch Nghiên Sơ rất nhiều năm, cũng hận anh ta rất nhiều năm, nhưng giờ phút này thứ tác động lên tiếng lòng anh chỉ là tiếc nuối cho con đường sự nghiệp âm nhạc sắp đến hồi kết thúc của Bạch Nghiên Sơ mà thôi.
"Hồi nhỏ không phải anh cũng thường xuyên nghe mắng cùng tôi đó sao?" Lâm Nhất hỏi.
Bạch Nghiên Sơ nhíu mày: "Hai chuyện không giống nhau."
Lâm Nhất thu lại thái độ bất cần nãy giờ, đột nhiên nghiêm túc lên: "Loại drama ở trình độ này, chưa đến một tuần là chẳng còn ai quan tâm nữa." Giọng Lâm Nhất hơi dừng lại, "Bạch Nghiên Sơ, tôi chỉ là người bình thường, đối với tôi mấy thứ như danh tiếng không có nghĩa lý gì cả, thật ra anh không cần..."
Bạch Nghiên Sơ nghe được một nửa vội vàng cắt ngang: "Em không cần bận tâm chuyện đó."
So với hàng loạt tác động tiêu cực do vụ bê bối ngoại tình này gây ra, chuyện càng khiến anh ta chán nản hơn cả chính là thái độ thờ ơ từ đầu đến cuối của Lâm Nhất.
Anh thật sự không quan tâm.
Bạch Nghiên Sơ cúi đầu yên lặng giây lát, đột nhiên hỏi: "Anh ta là kiểu người thế nào?"
"Ai cơ?"
Đề tài nhảy cóc đi quá xa, Lâm Nhất phải mất một lúc lâu mới phản ứng kịp.
"Người đó à..." Lâm Nhất ngửa đầu như đang nhớ lại, suy nghĩ thêm một chút mới đáp, "Là một người rất giống với đàn cello."
Câu giải thích này nghe quá kỳ quặc, người ngoài chắc hẳn không hiểu nổi, nhưng Bạch Nghiên Sơ đã học nhạc với anh từ nhỏ nên hiểu rõ hơn ai hết những lời đó có nghĩa là gì.
"Biết vậy đã không hỏi." Bạch Nghiên Sơ đứng lên đi về hướng cửa phòng, bày ra tư thế muốn tiễn khách, "2 giờ rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, em không nên thức khuya đâu." Anh ta nắm tay nắm cửa, lại bổ sung thêm, "Sắp tới đừng nên lên mạng."
"Rồi rồi rồi." Lâm Nhất liên tục gật đầu.
"Lâm Nhất, đừng phớt lờ lời anh dặn." Bạch Nghiên Sơ nghiêm túc nói, "Trăm người ngàn ý, không cần quan tâm bọn họ nói những gì."
*
Tiếng chuông phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, Đoàn Triết ném cái xẻng sắt trên tay xuống, chạy ba bước chập hai đến trước bàn gỗ cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, sau đó phủi phủi tay, ấn nghe máy.
"Giờ nào rồi còn gọi cho tao thế?" Đoàn Triết hỏi, "Kỷ Xuân Sơn đâu?"
"Đang ở ngoài phòng gọi điện thoại cho Lâm Thâm." Thẩm Hòe Tự cũng hỏi, "Mày liên lạc được với Lâm Nhất chưa?"
Đoàn Triết ngồi xuống ghế: "Được rồi."
Ngữ khí hắn không mặn không nhạt, Thẩm Hòe Tự không muốn vòng vo vô nghĩa liền nói thẳng vào trọng tâm: "Kỷ Xuân Sơn kể cho tao nghe chuyện của mày với Lâm Nhất rồi."
Đoàn Triết không hề ngạc nhiên.
Tuy phương diện tình cảm của Thẩm Hòe Tự hơi kém nhạy nhưng không phải ngu ngốc, tối nay hắn gần như viết hết mọi thứ lên trên mặt, cho dù Kỷ Xuân Sơn không kể cậu ta cũng sẽ đoán ra tám chín phần mười.
"Đoàn Triết, hai đứa mình quen biết nhau mười lăm năm, tao hiểu mày hơn Kỷ Xuân Sơn nhiều." Thẩm Hòe Tự bình đạm nói, "Mày luôn tử tế với tất cả mọi người, nhưng trên thực tế, nếu là người mày không quan tâm sẽ chẳng bao giờ đi quản chuyện sống chết của họ, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ cưỡng ép bản thân làm chuyện mình không thích." Cậu ta dừng một chút rồi đổi sang ngữ khí khẳng định, "Mày thích anh ta, đúng không."
Thấy Đoàn Triết im lặng không đáp, Thẩm Hòe Tự cười thở dài: "Tao chẳng rõ bây giờ mày đang làm trò gì nữa."
Đoàn Triết nương bóng đêm nhìn về phía góc sân, cũng bật cười theo: "Sửa lại góc tường tao đào của người ta*."