===========================
Tiết Đại hàn được xem là khoảng thời gian lạnh nhất trong năm.
Đối với Lâm Nhất mà nói, tiết Đại hàn của năm 2005 lại có thêm một ít ý nghĩa đặc biệt. Người ta đồn rằng sau khi qua đời linh hồn người chết vẫn còn lưu luyến nhân gian, cho nên đến ngày thứ bảy thường sẽ ghé về nhà thăm người thân thêm một lần cuối.
Ngày "đầu thất" của Trác Vân tuyết bay đầy trời, Lâm Nhất không nhìn thấy linh hồn mẹ mình mà lại bắt gặp một gã đàn ông kỳ quặc ngồi ngay trước cửa. Rõ ràng đang giữa mùa đông khắc nghiệt mà người nọ chỉ mặc độc một chiếc áo thun màu đen cổ tròn, ngồi trên bậc thềm cửa chính biệt thự trong tư thế run lập cập ôm hai khuỷu tay vào nhau.
Người lạ xuất hiện trước cửa nhà anh vốn không phải chuyện gì mới mẻ.
Hai ngày đầu tiên sau khi Trác Vân qua đời, cánh phóng viên giới giải trí từng bu đông bu đỏ chen chúc nhau suýt nữa đạp hư cả cánh cổng biệt thự, thế nhưng gương mặt này lại không quá giống với đám người ôm máy ảnh camera mấy ngày trước. Trên mặt hắn không có vẻ tò mò cố chấp muốn tìm tòi nghiên cứu chân tướng sự việc, cũng không có vẻ hưng phấn muốn moi tin nóng giật gân, mà ngược lại còn ủ rũ đến mức có thể xem là suy sụp.
Lâm Nhất chuyển túi nilon đựng hộp cơm sang tay trái, tay phải sờ túi quần do dự không biết có nên gọi điện kêu Bạch Nghiên Sơ qua xem không.
Gần đây Bạch Nghiên Sơ đang bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi đại học địa ngục, Lâm Nhất không muốn tùy tiện quấy rầy anh ta, nhưng mà tên đàn ông chỉ mặc mỗi một cái áo thun ngắn tay giữa trời đông giá rét này quả thực là hơi kỳ quái...
"Lâm Nhất."
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đối phương đã đột ngột gọi tên anh.
Hoàng hôn buông xuống, đèn đường vẫn chưa sáng lên, những bông tuyết trắng tinh bị cơn gió bắc lạnh thấu xương thổi bay tan tác trong chiều tà cùng chất giọng nam trầm ổn. Người nọ giơ tay phủi rơi một đốm tuyết nhỏ dính trên tóc, chống tay đỡ bậc thang đứng lên.
Có lẽ vì ngồi quá lâu, hoặc cũng có thể là bị lạnh đến đông cứng nên lúc hắn đứng dậy có hơi lảo đảo một chút, nhưng ngay sau đó đã kịp mau chóng giữ thăng bằng.
Lâm Nhất năm mười lăm tuổi xem như cao lớn hơn so với các thiếu niên đồng trang lứa, nhưng đối phương đứng trước mặt anh vẫn cao hơn hẳn một cái đầu. Lâm Nhất cảnh giác lùi ra sau mấy bước: "Anh là ai?"
Người kia vẫn im lặng như cũ.
Bờ môi hắn đã chuyển sang màu xanh tím dưới nhiệt độ âm năm độ C, trước khi Lâm Nhất kịp truy vấn mới lẩm bẩm một câu: "Tôi đến chậm rồi."
Mấy chữ này mang theo giọng mũi dày đặc, Lâm Nhất không nghe rõ nên hỏi lại lần nữa: "Anh là ai?"
Thiếu niên trước mắt đĩnh bạt tuấn tú, giọng nói trong trẻo, ánh mắt tuy lộ ra vẻ cảnh giác rõ ràng nhưng thái độ với người lạ vẫn ôn hòa hơn trong tưởng tượng của Đoàn Triết rất nhiều.
"Đoàn Triết." Đoàn Triết dùng ngữ tốc thong thả nghiêm túc giới thiệu tên mình, "Tôi là Đoàn Triết."
Lâm Nhất cẩn thận đánh giá người đàn ông trẻ tuổi này. Hắn đeo kính mắt gọng kim loại mảnh màu vàng, mắt một mí rất mỏng, hốc mắt sâu, đuôi mắt hơi rũ xuống thoạt nhìn có chút lạnh nhạt. Anh không đoán ra tuổi tác cụ thể của đối phương, có lẽ là hơn hai mươi hoặc hơn ba mươi tuổi, nhưng lại có thể xác định chắc chắn cả cái tên và gương mặt này đều hoàn toàn xa lạ.
"Tôi không quen anh." Lâm Nhất nói.
Đoàn Triết dự đoán được kết quả này. Trước khi Lâm Nhất xuất hiện hắn ngồi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tìm thấy một lý do dễ được người ta chấp nhận nhất.
"Lần đầu gặp mặt." Đoàn Triết bình tĩnh nói, "Tôi là người phụ trách tham vấn tâm lý cho cô Trác Vân."
Lâm Nhất nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm hắn vài giây, sau đó nhẹ nhàng "À" một tiếng.
"Mẹ em từng mở lời nhờ tôi..." Đoàn Triết căng da đầu tiếp tục nói, hy vọng thiếu niên Lâm Nhất mười lăm tuổi ngây thơ dễ lừa một chút, "Nhờ tôi giúp đỡ em."
Lần này thời gian Lâm Nhất trầm tư còn lâu hơn.
"Cảm ơn anh có lòng quan tâm, nhưng tôi vẫn rất ổn, không cần người ngoài quan tâm chăm sóc." Anh tiến thêm vài bước đến trước mặt Đoàn Triết, nhấc bao nilon quơ quơ trước mặt ý nói hắn mau tránh ra, "Làm phiền một chút, bữa tối của tôi sắp nguội rồi."
*
Thời gian lùi lại năm tiếng đồng hồ trước đó.
Đoàn Triết ăn trưa dưới căn tin xong theo thói quen hằng ngày ngồi dưới sân đốt thuốc lá. Những đóa sen hồng cao thấp đan xen giữa sắc lá xanh vô tận, từ bầu không khí nóng bức có thể ngửi được chút hương thơm thoang thoảng.
Hôm nay là một ngày làm việc bình thường như mọi ngày, nhưng đối với Đoàn Triết mà nói lại có thêm chút ý nghĩa đặc biệt.
Hắn gửi định vị địa chỉ nhà hàng qua WeChat cho Lâm Nhất rồi dựa lưng vào ghế dài, định bụng chợp mắt một lát trước khi vào làm việc trở lại.
Nhưng ngay sau đó hắn bị đông lạnh choàng tỉnh, lúc mở mắt ra, xung quanh đã là một vùng tuyết trắng mênh mông. Nếu không nhờ cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận xương quá mức rõ ràng, Đoàn Triết gần như cho rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Hắn phát hiện ra mình đang ngồi trước một địa điểm vừa quen thuộc vừa xa lạ, sau lưng là ngôi nhà cũ Lâm Nhất từng ở ngày còn nhỏ, dáng vẻ căn biệt thự có chút khác biệt với hình ảnh hồi tháng trước hắn và Lâm Nhất từng ghé về thăm lại.
Đoàn Triết hoang mang móc di động ra xem, nhưng có vẻ như điện thoại đã cạn sạch pin rồi, dù hắn có dùng cách nào đi nữa cũng không thể khởi động lại máy.
Chiếc đồng hồ thông minh đeo trên cổ tay cũng ở trạng thái tương tự.
Đoàn Triết chạy ra khỏi khu dân cư lập tức đón nhận vô số ánh mắt kỳ quặc của người qua đường, vất vả mất một lúc lâu mới nhận ra sự thật hoang đường trước mắt: Hắn vừa quay trở về ngày 20 tháng 01 năm 2005.
Vào năm này, Lâm Nhất mười lăm tuổi.
Trước đó đúng một tuần, Lâm Nhất tận mắt chứng kiến mẹ ruột mình qua đời.
*
Lâm Nhất vừa ăn xong cơm tối, hiện giờ đang ngồi bên khung cửa sổ lầu hai cúi đầu nhìn xuống sân.
Trời đã hoàn toàn tối mịt, trước hiên biệt thự thắp mấy ngọn đèn vàng nên có thể thấy rõ người nọ vẫn ngồi nguyên ở vị trí trước đó, hoàn toàn không có ý định rời đi. Nhiệt độ không khí lúc này đã gần xuống đến âm mười độ C, nếu cứ tiếp tục để yên như vậy sớm muộn gì cửa nhà mình cũng có thêm một cái xác chết cóng.