================
Không biết loài chim gì đang kêu to vài tiếng thê lương ngắt quãng ngoài cửa sổ.
Lâm Nhất cầm điện thoại lên lướt về bản nhạc đầu tiên Đồ Hoa đăng lên mạng, tìm thấy bình luận thứ nhất J để lại cho mình.
"Chi thượng lộ, tiên thanh lệ."
(Sương trên cành rưng rưng nước mắt)
Ngày trước nhận được bình luận này Lâm Nhất chỉ cho rằng đó là trùng hợp định mệnh. Hiện giờ rốt cuộc mới hiểu, hóa ra bản thân anh đã tin lầm nhân quả.
Đoàn Triết tìm thấy bóng dáng Trình Thanh Lộ trong bài biểu diễn của Đồ Hoa, cho nên hắn mới chịu thỏa mãn ảo tưởng của anh với một điều kiện tiên quyết —— "Không được chết".
Cho nên hắn "yêu cầu" anh tiếp nhận sự trợ giúp.
Cho nên đối với hắn mà nói, Cello Concerto cung Mi thứ của Elgar "quá nặng nề".
Lâm Nhất nhanh chóng liên kết toàn bộ những dữ kiện trước nay chưa thể hiểu nổi vào thành một khối hoàn chỉnh.
Vào đêm Giáng Sinh thái độ của Đoàn Triết đột ngột chuyển biến, là vì cùng ngày đó hắn phát hiện ra anh chính là Đồ Hoa. Đồ Hoa là phần sinh mệnh kéo dài của Trình Thanh Lộ, hắn muốn Đồ Hoa tiếp tục tồn tại.
Xuyên qua không thời gian, cánh cửa hắn thật sự muốn gõ vang chính là cửa toilet phòng trang điểm của Trình Thanh Lộ.
Lâm Nhất trả chiếc đĩa vào đầu đọc CD, quay lại căn phòng trưng đầy figure nhìn một nửa mặt tường toàn là Asuka, bật cười hiểu rõ.
Anh nên sớm nghĩ đến mới đúng, loại tồn tại hoàn mỹ đến không chân thật này làm sao có thể vô duyên vô cớ rơi xuống thế giới của mình được, thế mà anh còn nuôi vọng tưởng người kia xuất hiện sớm hơn một chút.
Hắn xuất hiện vốn không phải vì anh.
Tất cả những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này đều trở nên hợp lý trôi chảy. Ánh hoàng hôn dù ấm áp tốt đẹp đến đâu cũng rất ngắn ngủi, thế giới cuối cùng vẫn sẽ chìm vào bóng tối.
Anh từng xem Đoàn Triết là Bạch Nghiên Sơ hoàn mỹ trong ảo tưởng của mình, tìm kiếm an ủi trên người hắn.
Hiện giờ mới biết, hóa ra lúc Đoàn Triết nhìn anh cũng là nhìn thấy một người khác.
Rất hợp tình hợp lý, rốt cuộc thứ gì cũng phải trả một cái giá tương xứng.
Thời điểm Đoàn Triết xách cơm hộp trở về nhà, Lâm Nhất đã không còn ở đó nữa.
Trên bàn trà có nửa ly nước lọc, bộ quần áo hắn chuẩn bị cho Lâm Nhất vẫn đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ. Hắn móc điện thoại ra tính gọi thử cho Lâm Nhất một cuộc thì tin nhắn WeChat của anh cũng đồng thời gửi về.
[ Tôi có việc gấp, đi công ty trước đây. ]
Đoàn Triết trả lời một tiếng "Ừ" rồi cất di động.