Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 123

Ta không dám nhìn nàng nhiều. Nàng vừa u trầm như ánh trăng buổi tổi, lạnh lùng sáng tỏ, vừa chói mắt như thái dương, làm tổn thương mắt người khác.

Ta thấy nàng khi nói chuyện, tâm tình như trầm xuống, ta cũng không vui vẻ, liền nhẹ giọng an ủi nàng: ” Ngươi vì sao… lại thở dài? Chúng ta hiện nay không phải cùng một chỗ sao? Sau này sẽ luôn ở bên nhau, thẳng đến lúc chúng ta già đi”.

Nàng yên lặng nhìn ta, run run một lúc , đột nhiên nhẹ nhàng cười:”Chúng ta hai người già đi……?”

Nàng nói đến đây đột nhiên dừng lại, khóe miệng ngưng lại một tia cười khổ, giống như một trò đùa buồn thảm hại.

“Như thế nào…… Ta nói sai cái gì sao?”

“Ngươi cũng không nói gì sai.” Nàng lắc đầu, đôi mắt đen láy, ngược lại hỏi:”Thanh Y, ngươi có sợ cô đơn không?”

“A?” Ta có chút hồ đồ, không rõ ý tứ hàm xúc trong câu hỏi của nàng .

“Ý ta là, nếu…… Nếu có một ngày, ngươi có được vô tận thời gian, nhưng là theo thời gian trôi qua, người bên cạnh ngươi đều dần dần già đi, cuối cùng rời đi. Bằng hữu của ngươi, tỷ như Vũ Lâm Hanh, thân nhân của ngươi, tỷ như Côn Luân tiền bối…… Ngươi nghĩ như thế nào?”

“Ngươi là nói nếu ta cũng trường sinh bất lão, sau đó vài thập niên sau, Côn Luân đi rồi, Vũ Lâm Hanh đi rồi, Trường Sinh đi rồi…… Chỉ còn lại một mình ta sao?”

Ta nỉ non một câu, đột nhiên cả người rùng mình.

Không biết vì sao, một cơn ớn lạnh bỗng nổi lên từ tận đáy lòng ta. Ta cảm thấy sợ hãi, không khỏi lui về phía sau vài bước, mặt sau là thân cây, vỏ cây thô ráp khiến cho lưng ta có chút đau.

“Ta là nói nếu…… Ngốc cô nương…… Chính là cái giả thiết thôi.” Nàng khóe mắt có chút chua chát, xoay người lại, tiến đến nhẹ nhàng ôm lấy ta, áy náy nói:”Thực xin lỗi, ta không nên hỏi ngươi như vậy.”

Ta gắt gao ôm lấy thắt lưng đơn bạc của nàng, trong lòng lại suy ngẫm về cái tình huống kia, cứ như nó lập tức sẽ phát sinh, biến thành sự thật, không khỏi run run nói:”Như vậy ngươi thì sao? Lạc Thần, ngươi cũng muốn đi sao? Cũng muốn bỏ lại ta một mình sao?”

“Ta sẽ không đi…… Ta cùng ngươi.” Nàng cũng ôm chặt ta, có có thể cảm thấy lực đạo của nàng ngày một lớn hơn: “Đừng sợ, ta sẽ đi cùng ngươi.”

Ta run sợ tại chỗ, tùy ý để nàng ôm, mãi đến một lúc lâu sau, nàng mới buông lỏng ta ra, vuốt tóc ta, nhẹ giọng nói: “Đều do ta. Ta không nên nói với ngươi những lời này. Mấy việc này vốn là là giả dối hư ảo, căn bản không có khả năng phát sinh. Ta nhất thời không giữ được miệng mình, thuận miệng nói ra, lại khiến ngươi không vui”.

Ta vội phủ nhận nói: “Ta không hề gì”.

“Không hề gì sao? Lông mày đều đã nhíu chặt như vậy”. Nàng lại nhíu mày, nói : “Vẫn là khi cười khuôn mặt sẽ đẹp hơn”.

Ta nghe vậy, kéo khóe miệng, nở một nụ cười cứng ngắc, tính đối nghịch đáp lại “chọc quê” nàng.

“Cười đến hảo khó coi, còn không bằng không cười.” Nàng đưa tay ôm lấy mặt ta, trêи mặt mỏng manh ý cười, thần sắc cũng thoải mái đi nhiều, giống như có vài phần ý tứ muốn chọc ta cười.

Lòng ta nhớ đến những lời vừa rồi, thấy nàng cười mà cảm thấy áy náy, giống như nàng thực sự hối hận vì mấy lúc nãy. Ta không đành lòng thấy nàng như vậy, liền bình tĩnh chấn hưng tinh thần, đổi đề tài nói: “Côn Luân lúc nãy muốn đem ta và bọn ngươi đi dạo, ngươi có mệt hay không, muốn đi xem thử một lần không?” Hiện nay không khí có chút xấu hổ, cùng nàng đi chung quanh một chút, giải sầu cũng là tốt.

Nàng vui vẻ đáp ứng:”Không phiền lụy, trước dẫn ta đi xem phòng ngươi thử đã.”

Ta gật gật đầu, dẫn Lạc Thần đi vào phòng của ta. Đã lâu rồi ta chưa có về, đẩy cánh cửa gỗ đã cũ kĩ chỉ thấy đối diện với vách tường là bãi quần áo cùng giường ngủ, dựa vào bên phải phiến cửa sổ là chiếc bàn ngày xưa ta dùng để đọc sách viết chữ, trêи bàn một tập sách xếp ngay ngắn. Trong phòng hết thảy đều thân thuộc trong từng hơi thở, xen lẫn vài tia tươi mát trong lành.

Nơi này ta cứ nghĩ đã trở nên bừa bộn, không ngờ vẫn thật sự sạch sẽ. Phỏng chừng Côn Luân nhờ Phong Tuấn quét dọn mấy ngày nay.

Thời niên thiếu của ta một nửa thời gian đều ở trong phòng, nơi này chứa đựng từng chút một trong cuộc sống của ta. Lần đầu tiên đưa Lạc Thần tiến vào, trong lòng ta có vài phần khẩn trương khó hiểu, để ý cái nhìn của Lạc Thần đối với nơi này. Trong phòng trừ bỏ giường cùng bàn học, thật trống rỗng không một vật. Liệu nàng có nghĩ con người ta quá đơn điệu chẳng có chút thú vị không?

“Có phải hay không thực thất vọng? Phòng của ta đơn giản, cái gì cũng không có.” Ta vừa nói chuyện, vừa đem màn trúc cửa sổ nâng lên, ánh nắng trắng bệch nơi đất Thục chiếu vào nhu hòa, trong phòng trở nên sáng sủa rất nhiều.

” Quả thực rất đơn giản, nhưng so với tưởng tượng của ta, cũng không khác biệt lắm.” Lạc Thần cúi đầu, vươn ngón tay lướt dọc bàn học , theo ánh mắt dừng lại ở chỗ cửa sổ.

Nàng đi đến cửa sổ, thoáng nhướn người hướng ra phía ngoài nhìn, ánh mắt xa xôi, giống như đang nhìn mảnh thanh u màu xanh ở phía xa xa ngoài kia.

Ta giải thích nói:” Cửa sổ này một năm bốn mùa, cũng chỉ có một cảnh rừng trúc trước mặt, xuân hạ thu đông khác nhau. Ta mỗi khi đọc sách mệt mỏi, liền đứng trước cửa số, ngắm nhìn phiến rừng trúc.”

Nàng mỉm cười gật đầu, cũng không nói chuyện, nhìn một hồi, trong ánh mắt lóe sáng, đột nhiên nói:”Cái cao cao đó là gì? Nhìn thấy có vẻ thú vị”. Nói xong thân mình như bướm trắng, nhẹ nhàng nhảy ra cửa sổ.

“Di, ngươi như thế nào không bước ra cửa, lại thích nhảy cửa sổ?” Ta trách móc nói, thấy nàng như vậy, cũng nhảy đến bên nàng.

Mà thứ cao cao gì đó Lạc Thần nói là những cọc gỗ xếp dài phía sau nhà, cọc gỗ này cách mặt đất hơn ba thước, liên tục thông đến sâu trong rừng trúc. Lúc trước đưa nàng đến rừng trúc, không đi qua nơi này, nên nàng chưa nhìn thấy cũng không có gì kỳ quái.

“Đây là cọc gỗ mà hồi trước ta dùng để luyện Di hoa bộ. Côn Luân nói, đứng trêи cọc gỗ luyện tập khinh công bộ pháp, so với bình thường tốt hơn trăm lần”.

Ta nghĩ lại những chuyện cũ, trong lòng nhen nhỏi ấm áp, vuốt cái cọc gỗ đã bị nắng gió làm lưu lại dấu vết phơi sương nói: “Nhớ rõ lần đầu tiên, ngay cả cái cọc gỗ này cũng không vượt qua được, nói gì đến những cái cọc gỗ tiếp theo. Côn Luân đối với ta thực nghiêm khắc, ta luyện tập bộ pháp của Di hoa bộ, thường xuyên ngã từ cọc gỗ xuống, không bị thương chỗ này thì cũng bị thương chỗ kia, vết thương chảy máu rất nhiều. Nhưng nàng ở bên cạnh nhìn, ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút, cầm thuốc trị thương tới rửa sạch băng bó vết thương cho ta, một câu an ủi cũng không có. Có khi ta cực kì đau đớn, khóc ré lên, cứ nghĩ như vậy nàng sẽ trấn an ta. Nhưng ta càng khóc hung, nàng lại càng không để ý tới ta. Ta dần hiểu được, nước mắt là thuộc về kẻ yếu, đối với Côn Luân không có tác dụng. Sau này mỗi khi luyện công, có những lần nước mắt rơi xuống, ta đều vụng trộm lau, không dám để Côn Luân nhìn thấy”.

Nói đến đây, ta cười cười. Khi đó ta thấy Côn Luân dạy ta học bài hay luyện công, luôn lý trí sắt đá, trong lòng cảm thấy thập phần ủy khuất, hiện tại hồi tưởng lại, nàng đối ta quản giáo thật nghiêm, chung quy là tốt với ta .

Lạc Thần không chớp mắt nhìn ta, tựa tiếu phi tiếu nói:”Côn Luân tiền bối, đối với đứa nhỏ như ngươi trước đây cũng thật không tốt. Nếu là ta khi đó ở đây thấy được, không kiềm chế, định là muốn cùng nàng đánh nhau.”

Ta nghe vậy, tức khắc trừng mắt nhìn nàng liếc một cái:”Ngươi dám sao? Mẫu thân ta mất sớm, Côn Luân nàng là mẫu thân của ta. Ngươi muốn động đến nàng, đối với nàng bất kính, ta sau này mới không cần để ý ngươi .”

“Ta là vì Thanh Y ngươi mà bất bình, ngươi ngược lại trách ta? Quả nhiên, mẫu thân mà so với tức phụ thân là không thể.” Nàng khe khẽ thở dài, ra vẻ bất mãn.

“Cái gì… tức phụ cái gì?” mặt ta đỏ lên, không khỏi lui lại lời nói.

“Di, không phải tức phụ, chẳng lẽ là tướng công?”. Nàng nháy mắt mấy cái, như có chút đăm chiêu vuốt mặt, nói:”Ta đâu phải nam tử, làm sao làm tướng công của ngươi được.”

Ta không tưởng nổi nàng lại mạnh dạn nói chuyện như vậy, trêи mặt như bị lửa thiêu, muốn đỏ hết lên. Bình thường nàng đối với những người không thân thuộc luôn thản nhiên, tĩnh bạc như nước, như thế nào trước mặt ta lúc nào cũng phải nói mấy câu khiến ta đỏ mặt tim đập. Nàng… nàng tâm cũng hư rồi.

Ta sờ sờ khuôn mặt như bị đốt đến ửng đỏốt cuộc nói không ra lời, đành vươn người nhảy lên một cái cọc gỗ, chậm rãi nhảy đi về phía trước.

Lạc Thần cúi đầu cười nhẹ, đi tới, vươn tay đỡ lấy ta. Ta một tay dựa nàng, có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng xuyên qua đơn bạc y phục, cho ta một loại an ổn cùng kiên định cảm giác. Cước bộ không khỏi trở nên nhẹ nhàng từ tốn đi nhiều.

Ta đạp trêи cọc gỗ đi từng bước một. Lạc Thần ở dưới đỡ ta, hai người liền như vậy dọc theo hướng cọc gỗ đi sâu vào rừng trúc bên trong.

Trong rừng trúc lá xen kẽ nhau dày đặc, giờ đã là cuối thu, nhìn kĩ quả nhiên lá có một ít lá cây ố vàng, rơi trêи mặt đất, nhưng là đại để vẫn là xanh um tươi tốt. Lúc này ánh nắng ảm đạm, thanh u phi thường, có gió thổi đến, lá trúc sàn sạt rung động, lại càng khiến cảnh sắc thật tĩnh mịch.

Loại an bình này khiến ta cảm thấy rất an tâm. Trước đó ở trong mộ kinh hách cùng mệt nhọc vài ngày, giờ giống như yên tĩnh tan thành mây khói.

Ta nhẹ giọng hỏi nàng:”Lạc Thần, ngươi thích nơi này không?”

“Nơi này yên tĩnh xinh đẹp, ta rất thích.”

Trong lòng ta hơi hơi ấm áp, nói:”Ngươi thích là tốt rồi. Sự tình kia xong rồi, về sau chúng ta liền ở đây, trồng ít cây hoa, nuôi ít gà vịt, bình thản qua ngày”.

Lạc Thần thấp mi, con ngươi hàm chứa vài phần nhu hòa ý cười, mặc dù không nói lời nào, nhưng là ta có thể nhìn ra được nàng rất vui vẻ. Ta liền nhịn không được còn thật sự so đo cuộc sống tương lai , lại nói:”Ngoài cây hoa, ta cảm thấy còn có thể trồng chút cây ăn quả. Ngày xuân có thể xem hoa, ngày hè có thể xem lá, đợi cho lá cây rụng xuống , ngày mùa thu còn có thể có trái cây ăn, nghĩ như vậy,chẳng phải là thực có lời? Ngươi nói có được không?”

“Như thế cũng tốt, ngươi nói cái gì, thì nó sẽ là như thế.”Tay nàng cử động, dáng vẻ giữ ta ổn định, nói:”Đừng chăm nói chuyện quá, nhìn phái trước, coi chừng bị ngã.”

Ta nở nụ cười, nói:”Ta trước đây trêи cọc gỗ luyện công, nhắm mắt đi, cũng sẽ không ngã xuống dưới.”

“Thật không?”

“Ngươi hoài nghi khinh công bộ pháp của ta sao?” Ta không phải không có kiêu ngạo nói. Xét về phương diện võ nghệ nội lực tuy rằng không bằng Lạc Thần, nhưng khinh công của ta vẫn là có thể hơn nàng một chút. Nếu ở trong mộ gặp tống tử ta đánh không lại, vẫn có thể nhanh chân đào thoát.

Nàng không nói tiếp, chính là bắt lấy tay ta, thừa dịp ta không chuẩn bị, đưa đầu ngón tay của ta vào miệng cắn cắn.

Cảm giác kia khiến ta giật mình, dừng bước, ngả xuống dưới, vừa vặn lọt vào trong lòng nàng, bị nàng vững vàng ôm lại .

Nàng giống nhau đùa dai, chọn mi nói:”Cái này gọi là khinh công bộ pháp tốt lắm? Còn không phải chút nữa ngã xuống dưới .”

Ta thở phì phò, vừa thẹn vừa giận, đang muốn phát tác, không nghĩ nàng đột nhiên ôm sát ta, ngữ điệu biến đổi, nói:”Đó là địa phương nào?”

Thanh âm nàng vài phần kì quái, ta cũng bị nàng dẫn sang đề tài khác. Theo hướng ánh mắt nàng nhìn lại, liền thấy cách đó không xa rừng trúc dày đặc, tầng tầng cành lá xum xuê che lấp, phía dưới hiện ra một cái cửa động cao cỡ nửa người. Trước động có một cái đường mòn , mặt trêи chất chồng lá trúc xanh vàng lẫn lộn, cửa động bị chặn bởi một phiến đá lớn.

Ta kĩ lưỡng nhìn vài lần, rồi nói:”Cái động kia sao, cái địa phương kia Côn Luân nói không được tiến vào. Ngày trước có một lần ta tới nơi này ngoạn, vừa vặn gặp phiến cửa mở ra, ta từng vụng trộm đi qua một lần. Bên trong có một cái đường nhỏ, thông đến sâu trong động, phi thường rét lạnh, khi đó ta mặc quần áo rất dày, vẫn bị lạnh đến phát run, kết quả đi được nửa đường, lại gặp Côn Luân từ bên trong đi ra. Nàng thấy ta, sắc mặt trở nên phi thường khó coi, đem ta nghiêm khắc giáo huần, xách cổ áo ta đem ra ngoài”.

Lạc Thần có chút nghi hoặc nhìn ta, ta liền giải thích:”Ta cũng không biết nàng khi đó vì sao tức giận như vậy, sau Côn Luân nói với ta, trong động có ác quỷ, thích nhất là ăn tiểu hài tử. Ta nghe xong lời của nàng hù dọa, tuy là sợ hãi, nhưng vẫn là không nhịn được tò mò, tìm một cơ hội đi vào lần thứ hai, xem thử rốt cuộc bộ dáng của ác quỷ thích ăn thịt trẻ con kia là như thế nào. Chính là chạy đến cửa động, cửa kia lại đóng chặt. Ta bị Côn Luân phía sau bắt được, bị nàng đánh mấy cái vào ʍôиɠ rất đau”.

Nhắc lại việc này, ta có chút xấu hổ, lại nói:”Côn Luân nàng dĩ vãng mỗi ngày đều phải đi đến đây, ta khi đó thậm chí hoài nghi nàng canh giữ cái gì trong rừng trúc nhưng cũng không dám đến cửa động nữa, sợ lại bị nàng bắt gặp.”

Lạc Thần nhẹ nhàng cười cười, nhưng trêи mặt như có chút đăm chiêu, quay đầu, yên lặng chăm chú quan sát cửa động kia, làm như không có chút để ý nói:”Côn Luân tiền bối, nàng thực thích rừng trúc này sao?”

Ta gật đầu nói:”Nàng phi thường thích rừng trúc này, cơ hồ mỗi ngày đều phải lại đây, sau nàng thân mình…… không tiện, vẫn như cũ ngồi xe lăn đi lại đây, chưa bao giờ thay đổi.”

“Tiền bối thực thích cây trúc?”

“Chắc là vậy.” Ta nghĩ, có chút không xác định hồi đáp. Lòng ta cảm thấy Côn Luân đối với rừng trúc cũng có chút chấp nhất, rốt cuộc có cái gì khiến nàng đáng nhớ? Nơi này chỉ có lá trúc, ngày qua ngày, năm qua năm , nàng nhìn không chán sao?

Lạc Thần không nói gì nữa, chính là ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm cửa động kia, cửa đá im lìm, giống như khóa chặt một bí mật mà không ai được thấy rõ.

Bình Luận (0)
Comment