Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 138

Thời điểm trở về, vì Đoan Yến đang ở bên cạnh, ta cũng ngại không để Lạc Thần cõng.

Ta đi lại khó khăn trêи tuyết. Trong đoản giày, tuyết còn bị nhiệt độ trêи người hòa tan. Đoản giày bằng da hươu này không thấm nước, nước cứ thế tồn trữ trong giày, khiến cho ta khi đi lại từng bước kẽo kẹt rung động, khó chịu vô cùng.

Chân ta cực kì lạnh, cứ như một khối băng. Cả người lạnh run, đành mang nước ấm, một mình chạy vào trong phòng ngâm chân. Đợi cho ấm áp, ta lại đem đoản dày da hươu này hong khô, rồi nhanh chóng leo lên giường, chui vào trong chăn.

Lúc này trong phòng ngủ chỉ có một người, Lạc Thần vẫn là giữ lời hứa ở bên ngoài giúp Đoan Yến đắp thuốc. Ta đem mặt vùi vào gối. Phòng ngủ thực yên tĩnh, bên ngoài mơ hồ có thể nghe được tiếng nói chuyện của Đoan Yến, còn Lạc Thần thì ít khi nghe được, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu nhỏ thanh lãnh.

Nàng nói rằng cần bàn bạc cẩn thận, nên mới lưu lại bên ngoài cùng Đoan Yến lâu như vậy. Phỏng chừng đang cùng Đoan Yến cũng đang hỏi chuyện mấy vị tam huynh đệ kì bí trong từ đường.

Ba người kia tuy rằng chạy thoát, nhưng qua vài câu ngắn ngủi cũng biết rằng họ rất ham muốn với mộ thất ở mặt sau từ đường. Nếu Vũ Lâm Hanh biết được, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào. Theo tính tình của Vũ Lâm Hanh, nhất định sẽ không từ bỏ ý định, tốt nhất vẫn là đem những chuyện này tạm thời gác lại, đợi ngày mai tế mộ xong rồi cùng nàng thương thuyết, sắp xếp thỏa đáng.

Trong lòng ta phập phồng suy nghĩ, đem những chuyện của mấy ngày qua tống vào một chỗ, xem xét suy đoán nhiều, vẫn không tìm ra ý gì rõ ràng. Tâm phiền ý loạn một hồi lâu, nhưng cũng chưa thấy Lạc Thần đi vào, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần mất mát bất mãn: Không phải thượng dược chỉ nói mấy câu sao? Sao lại cần thời gian dài như vậy.

Chiếu theo tính tình Lạc Thần, thì đã làm cho tên bạch kiểm Đoan Yến kia chạy đi rồi.

Ta quyết định không suy nghĩ nữa, nhắm mặt lại đi ngủ.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, trêи mặt ta xẹt qua vài tia cảm giác mát mát, giống như tơ lụa chạm vào da thịt, nhẵn nhụi lạnh lẽo, mở mắt ra chỉ thấy Lạc Thần ngồi ở bên cạnh giường, ngón tay nhẹ nhàng gỡ tóc rối trêи má ta.

Lạc Thần thấy ta còn tỉnh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là mỉm cười :”Ta đánh thức ngươi ?”

“Ta không thực ngủ, đang đợi ngươi.” Ta nói , nhu nhu ánh mắt, đem góc chăn dịch xuống, ánh mắt dò xét nàng, lại rầu rĩ hỏi: “Hắn đi rồi?”

“Đi rồi.” Lạc Thần cởi áo choàng lông cáo, treo một bên trêи giác, xốc chăn cũng tiến vào nằm.

Trêи người nàng quả nhiên là lạnh , vừa tiến vào, ổ chăn thoáng chốc bị gió lạnh ùa vào.

Mà nàng vừa nằm xuống giường, lòng ta giống như đã đợi sẵn trăm ngàn năm, tràn ra một chút xao động, vội vàng ôm chặt lấy thân hình mềm mại lạnh lẽo của nàng.

“Làm sao vậy?” Thân mình nàng bị ta ôm vào trong lòng bỗng nhiên cương cứng một chút.

“Ta…… Ta mới bị tuyết khiến cho đông lạnh , chân cũng lạnh nữa.” Ta đem thân thể dán lại gần nàng hơn, có chút đỏ mặt nói. Không biết có phải hay không thật sự bị phong hàn, hơi thở ta có chút nặng nề, khi nói chuyện còn mang theo điểm ong ong.

Nàng cười khẽ ra tiếng:”Chân lạnh…. Vậy thì ta giúp ngươi ủ ủ?” Khi nói chuyện, nàng nghiêng thân mình nằm hảo, đem mắt cá chân của nàng đặt lên chân ta, một lát, đột nhiên có chút kinh ngạc nói:”Như thế này ấm áp không? Của ta ngược lại còn băng lãnh hơn.”

Đang muốn đem hai chân của nàng lùi về, ta vội vàng gắt gao ngăn chận mắt cá chân lạnh lẽo của nàng , thấp giọng nói:”Đừng nhúc nhích, ngươi bình thường thông minh như vậy, nhưng thật ra rất ngốc.”

Trêи mặt nàng biểu tình có một chút bất động, nàng ở trêи trán ta nhẹ nhàng hôn xuống, nói:”Ngốc với ngươi nên mới được ngươi sưởi ấm chân, chính là như vậy.”

Mặt ta có chút nóng, không nói nên lời, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Cùng nàng ngủ chung, đầu ta dán vào xương quai xanh nàng, có thể nghe thấy tiếng tim đập của nàng giữa đêm đông lạnh lẽo, sinh động như bản hòa ca thanh nhã.

Dần dần ta nghe thấy ca điệu càng lúc càng nhanh lên, cuối cùng biến thành nhịp trống, càng đánh càng lớn. Không biết vì sao, tim ta cũng không còn như bình thường, đập càng nhanh, hơi thở nặng nề. Ta khụt khịt, thầm nghĩ hay mình thật là bị phong hàn, sao lại nóng đến vậy?

Ta gắt gao từ từ nhắm hai mắt, nhịp tim dồn dập kia như thủy triều, muốn nhanh chóng xua đuổi ta lên bờ. Ta đành đem nàng ôm sát lại, cố gắng áp chế loại nóng ran bất thường này, nhưng thân thế ngày một phát nhiệt.

Ta quả nhiên…… phát sốt ?

“Thanh Y…… Ngươi có mệt hay không?” . Yên tĩnh một lúc lâu, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh nhỏ thấp của nàng

Ta từ trong lòng nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt nàng từ từ mở ra, bên trong đôi mắt như mực ngọc hàm chứa nhu tình, lắng đọng vài phần hàm xúc nguy hiểm.

Nguy hiểm….. Là ý gì?

Lòng ta dâng lên băn khoăn, có chút không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp kia, cúi đầu nói:”Thật mệt…… Đi lại một đêm, đã sớm mệt nhọc.”

Nàng ngưng mắt nhìn ta hồi lâu, rồi thản nhiên ừm lại, đôi mắt như có vài phần ái muội sáng bóng lưu chuyển. Sau đó nàng cử động thân mình, đem chân thon dài cư nhiên chen vào giữa hai chân ta.

Thân mình ra run rẩy, tim đập liên hồi, giống như nứt ra một cái khe hở, đang có cái gì đó tràn ra.

Nàng lại nhắm nhắm đôi mắt, nhẹ giọng nói:”Vừa lúc, ta cũng mệt mỏi , sớm đi nghỉ đi.”

Nàng nói như thật thoải mái… nhưng mà…. Muốn ta nghỉ thế nào…….

Nàng biểu tình bình tĩnh, lông mi trầm liễm, xem bộ dáng coi như thật sự muốn ngủ, nhưng chính là chân của nàng hơi một chút cử động, cọ xát vào tiết khố của ta. Mà ta thật khó có thể mở miệng, gần như bị tra tấn phía dưới, dưới đùi còn thoát mồ hôi biết , dòng nước ấm thẹn thùng cũng lập tức trào ra.

Khe hở trong lòng càng lúc càng lớn, ta thậm chí có thể nghe được từ một nơi nào đó trong đáy lòng, nham thạch tuôn trào, từng trận bụi mù.

Nàng rất nguy hiểm …… Thật sự rất nguy hiểm .

Ta cắn chặt môi, ở dưới chăn sờ soạng, cuối cùng bắt lấy tay nàng, không dám nhìn thẳng, tuy trong lòng vốn định ra vẻ nghiêm túc, nhưng mặt lại đỏ bừng thỏa hiệp nói: “Kỳ thật……Ta không phải mệt như vậy….”

Nàng hơi hơi mở mắt ra, liếc ta một cái, ngữ điệu nói: “Nhưng ta lại mệt mỏi.”

“Ngươi…… Ngươi lúc trước không phải tinh thần tốt lắm sao!” Ta thiếu chút nữa muốn cắn đứt lưỡi chính mình.

Nàng thoáng liếc mắt ta một cái, tinh thần có vẻ phấn chấn.

Nàng không hề trợn mắt, khóe miệng giữ một tia mỉm cười, ta cả người nóng bỏng, rốt cuộc chịu không nổi loại này tra tấn, liền nâng cổ nàng, hung hăng hôn xuống, giống như cố gắng cướp được càng nhiều ngọt lành của nàng càng tốt, mới có thể lấp đầy những khe hở trong lòng ta.

Dây dưa một hồi, ta hoảng hốt nghe được bên tai truyền đến tiếng cười của nàng: “Hiện tại ta xác thực không mệt mỏi như ban nãy”. Liền theo, nàng giở người đem ta đặt dưới thân.

Ta cố gắng mở mắt ra, đang định tiếp lời thì bị đôi môi của nàng che lại, không nói ra lời. Hai người cùng trải qua đêm đông, rõ ràng lạnh đến thấu xương, lại có thể ấm đến nỗi da thịt hòa tan.

Chính là sáng sớm ngày thứ hai, ta liền bị từng đợt âm thanh pháo trúc đánh thức. Ban đầu, ta tưởng là tiếng pháo mừng năm mới, trong lòng thầm nghĩ âm thanh mừng năm mới này thật náo nhiệt, còn có thể thoải mái tư thế, ngủ yên thêm chút nữa.

Chính là sau đó lại có cảm giác không thích hợp, ʍôиɠ lung cân nhắc một phen, trêи lưng bỗng nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thân mình vội theo giường bắn ra, ngồi dậy.

Ta hận không thể cho mình một cái tát cho khỏi hồ đồ. Tiếng này không phải tiếng pháo chúc mừng năm mới mà pháo tế mộ. Tuy rằng tế mộ là gia sự của Vũ Lâm Hanh, dựa theo lễ pháp, khi tế bái không để người ngoài tiến vào, nhưng dù sao cũng là đại sự, ta không thế tiếp tục nằm trêи giường lâu như vậy.

Hôm nay ta thức dậy rất muộn. Lạc Thần theo thói quen dậy từ sáng sớm, quả nhiên đã rời đi. Ta hoang mang rối loạn mặc quần áo, tùy tiện rửa mặt, chải đầu chạy vội ra ngoài. Bên ngoài, ngân trang vẫn như trước phủ tuyết trắng thuần, mà pháo vang lên một trận rồi chìm xuống. Ta nghiêng tai lắng nghe, không hề có tiếng vang, cực kì yên tĩnh.

Lúc này một đệ tử Mặc Ngân Cốc bưng lên một cái khay, bên trêи là một bộ chén có vẻ đựng trà ướp hoa. Cước bộ của hắn nhẹ nhàng chậm chạp lướt qua trước mắt ta.

Ta vội vàng gọi lại hắn, hỏi:”Tiểu ca, cốc chủ hiện tại có phải hay không đang ở trong từ đường ?”

Đệ tử kia nhìn ta một cái, hòa khí nói : “Cốc chủ hiện tại không ở từ đường, đang ở Thiên Thính.”

Hiện tại mới là giờ Thìn, theo lý cũng không phải là trễ, ta ngạc nhiên nói : “Cốc chủ của các ngươi hôm nay không phải tế cốc chủ đời trước sao? Như thế nào nhanh như vậy liền xong rồi?”

Đệ tử kia cung kính đáp: ” Từ đường không biết vì nguyên nhân gì, trước giờ là nơi không hay ho nên không thể lưu lại lâu, cho nên không bao lâu liền đã xong. Đúng rồi, Lạc cô nương cùng vài vị khách nhân đang cùng cốc chủ trong Thiên Thính bàn chuyện quan trọng. Sư Sư cô nương, ngươi cũng muốn theo ta đi Thiên Thính sao?”

Bình Luận (0)
Comment