Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 156

“Tại sao lại không xuống tay. . . Chẳng lẽ có cắt thịt ra cũng không loại bỏ hết độc được. . . ?” Ta đặt cằm ở hõm cổ của nàng, trong lúc nói chuyện, cả răng cũng muốn run lên, hơn nữa bây giờ miệng vết thương lại vô vùng đau đớn, lời nói cũng bắt đầu không lưu loát.

Ta còn trẻ tuổi như vậy, đã từng trải qua bao nhiêu lần sinh tử, vượt qua bao nhiêu đau khổ, thật vất vả mới có thể cùng với Lạc Thần đi đến hiện tại, ta vốn còn mong đợi có thể ở cùng với nàng sau này, cùng nhau trải qua những ngày yên bình, vậy mà bây giờ ta. . . ta lại sắp. . .

Nghĩ đến đó, ta vừa sợ hãi vừa không cam lòng, rất khó chịu, bỗng nhiên cảm thấy thật tức giận, không khỏi ôm chặt lấy tấm lưng gầy yếu của Lạc Thần.

Lạc Thần thấy ta sợ đến mức cả người run rẩy, vội vàng buông ta ra, hai tay nâng mặt ta lên, nói: “Không phải, đừng nghĩ bậy, cô nương ngốc, là vì không cần, đã không cần nữa rồi, ngươi hiểu không?”

Nói xong, nàng nhẹ nhàng thở phào, khóe mắt có một chút phiếm hồng, thế nhưng, trong đôi mắt vốn tràn đầy đau đớn đã bắt đầu xuất hiện một sự vui mừng nhàn nhạt.

Ta lập tức hoàn hồn, vào lúc này, vết thương trêи cổ tay bỗng nhiên lại co rút dữ dội, ta đau đến mức kêu lên, Lạc Thần cúi đầu xuống, cẩn thận nắm lấy khuỷu tay trái của ta, nâng cổ tay trái ta lên một chút, khe khẽ nói: “Ngươi xem kỹ miệng vết thương của mình, có gì khác với lúc nãy?”

Ta tập trung nhìn vào đó, chỉ thấy miệng vết thương của năm cái lỗ trêи cổ tay đã chuyển từ màu đen sang màu đỏ, máu chảy từ miệng vết thương không còn là màu đen đáng sợ nữa, mà đã chuyển thành màu đỏ thẫm như bình thường.

Còn những sợi lông dài màu trắng ở chung quanh miệng vết thương, tựa như có sinh mạng vậy, chậm rãi chuyển động, ban đầu nhìn thấy, ta còn tưởng rằng những sợi lông này đang lớn dần lên, sau đó nhìn lại mới hiểu rõ, bọn chúng dường như đang e ngại máu của ta nên chạy trối chết, bị máu của ta đuổi ra khỏi cơ thể.

Rất nhanh, những thứ giống như những sợi lông này, từng sợi đều lao ra ngoài, không để lại một chút dấu vết nào nữa.

Cảnh tượng trước mắt làm cho ta vô cùng kinh ngạc, khó hiểu nói: “Chuyện. . . chuyện này rốt cuộc là sao?”

Người thường bị Bạch Sát nắm trúng, không nhanh chóng tiêu độc hoặc loại bỏ vùng da thịt nhiễm độc thì chỉ có một con đường chết, mới lúc nãy ta thấy Lạc Thần xuống tay chậm chạp, không chịu cắt thịt, còn cho rằng mình lần này đã hết thuốc chữa rồi, vậy mà tại sao bây giờ miệng vết thương của ta lại có thể tự khôi phục được?

Lạc Thần nhẹ nhàng nói: “Phải là người có thể chất khác với người bình thường, thì mới có khả năng chống lại loại kịch độc này. Lúc trước ở trong mộ Cô Tô, ta đã cảm thấy có chút kỳ quái, ngươi và Vũ Lâm Hanh đều bị cùng một thứ cắn bị thương, tại sao Vũ Lâm Hanh phải dùng châm để tiêu độc mới có thể giữ được tính mạng, còn ngươi tuy hôn mê bất tỉnh, nhưng sau đó lại có thể tự mình tỉnh dậy? Cho đến bây giờ, ta mới hiểu được đại khái một chút. Hơn nữa, chắc ngươi cũng đã từng nghe nhắc tới, ở Miêu Cương cũng có người có thể chống lại độc dược như thế này, hằng năm dùng đủ mọi loại thảo dược nấu với nước, thể chất dần dần bắt đầu thay đổi, kịch độc trêи thế gian đối với bọn họ đều không có tác dụng, cho nên tình huống này của ngươi cũng không có gì đáng ngạc nhiên, trước hết ngươi cứ thả lỏng, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Ta cật lực lắc đầu: “Không đúng. . . từ nhỏ tới lớn, ta chưa từng ngâm mình trong nước thảo dược gì gì đó, cũng không ăn cái gì đặc biệt, làm sao mà. . .” Nói đến đây, trước mắt ta bỗng nhiên hơi tối sầm lại, lời mới ra một nửa đã buộc lòng phải dừng lại ở cổ họng.

Hóa ra là do máu không ngừng chảy ra, ta mất máu quá nhiều, đầu óc dần dần cảm thấy có chút choáng váng.

“Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi đi.” Lạc Thần thấy thế, vội vàng đỡ ta dựa vào bức tường phía sau lưng, “Đừng để ý những chuyện đó, quan trọng là ngươi không sao, hơn nữa cũng không cần phải chịu nỗi đau cắt thịt, thật tốt quá.”

Nói xong, nàng lại cười khổ: “Lúc nãy ta thật sự bị ngươi dọa tới điên rồi, vừa nghĩ tới việc phải cắt thịt của ngươi, trong lòng liền không ngừng run lên, nhưng mà không làm vậy thì không được. Rốt cuộc lại nhìn thấy máu độc tự chảy ra, dần dần chuyển từ màu đen thành màu đỏ, tình hình chuyển biến tốt hơn, nhất thời cũng không biết đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy rất mệt.”

Ta thấy vẻ mặt của nàng lộ ra sự mệt mỏi, vô cùng đau lòng: “Ta thế này, có phải. . . làm cho ngươi cảm thấy rất mệt không? Luôn làm cho ngươi hốt hoảng lo sợ, may mà bây giờ ta biết được thể chất của mình đặc biệt hơn người, không có sợ độc, sau này nếu như gặp lại chuyện như thế này, ngươi không cần phải lo lắng như vậy nữa. . . mạng của ta rất tốt, dù thế nào thì cũng không chết được.”

“Chỉ toàn nói bậy.” Nàng liếc ta một cái, nhíu mày nói: “Dù bây giờ máu trêи tay ngươi chưa ngừng chảy, nhưng mà ta sợ vẫn còn có chất độc ở bên trong, không thể băng bó ngay được, ngươi tạm thời chịu đựng một chút, được không?”

“Được.” Ta cố gắng chống mí mắt lên, ngay cả việc nhìn vào nàng cũng có chút khó khăn, “Ta. . . muốn ngủ một chút.”

“Uống nước rồi hãy ngủ.”

Ta gật gật đầu, Lạc Thần đưa túi nước qua, liền miễn cưỡng nhấp một vài ngụm. Uống mấy ngụm nước này cực kỳ vất vả, không biết tại sao nhưng ta vẫn cảm thấy rất buồn nôn, hít thở có chút không thông, nhưng vì sợ nàng lại lo lắng một lần nữa nên không nói cho nàng biết.

Sau khi uống nước xong, ta quay mặt qua, nhìn thấy bức tường lạnh lẽo bên kia, ho khan một tiếng, lại nói: “Bây giờ chúng ta bị bức tường này ngăn cách, cũng không thể quay về nhĩ thất lúc nãy. . . Không biết là bây giờ yêu nữ các nàng đang thế nào. . . Hỏa chiết tử của ngươi đã rơi trong nhĩ thất. . . Ngươi nói liệu các nàng có thể đi tìm rồi phát hiện cái hỏa chiết tử đó, và biết được chúng ta đang ở bên này của bức tường không?”

“Ngươi đừng nghĩ tới những chuyện đó nữa, ngủ đi.” Nàng nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng hôn vào má của ta, ôn nhu nói: “Ta biết phải làm gì.”

“Ân. . . ” Ta nắm lấy tay nàng, nơi đó lành lạnh và mềm mại, cảm thấy rất yên tâm, liền nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà sau đó, ta vẫn không thể nào ngủ ngon được.

Bên tai có tiếng vo ve, đôi khi trong lúc mơ mơ màng màng có thể cảm thấy được cơ thể chính mình thỉnh thoảng hơi run rẩy, ta còn tưởng mình đang ngủ mơ nên sinh ra ảo giác, nhưng mà rất nhanh sau đó, ta liền phát hiện điều đó hoàn toàn không có khả năng, ta đang rất tỉnh táo, mặc dù không mở mắt ra được.

Người đang ngủ mơ, cơ thể sẽ tạm thời mất đi cảm giác, nhưng mà ta lại có thể cảm thấy cả người mình đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh, thậm chí là sau đó, một ống tay áo lành lạnh thường xuất hiện thay ta lau mồ hôi, tất cả ta đều biết rất rõ.

Trêи lưng nóng như bị lửa đốt, cảm giác như đã rơi vào một nồi nước sôi vậy.

Ta bỗng nhiên có chút hoảng sợ, thi độc trong người ta đã được loại bỏ, máu cũng khôi phục lại màu đỏ tươi, cơ thể ta có phản ứng khác thường như thế này, nhất định không phải là do bị trúng độc, nhưng nếu như không phài là trúng độc, thì là do cái gì đây?

Mất máu quá nhiều. . . ?

Giống nhưng lại không giống lắm.

Cũng không biết đã qua bao lâu, ta vẫn sợ run cả người, rồi bỗng nhiên tỉnh lại, chỉ thấy Lạc Thần mở to đôi mắt đen như mực, yên lặng nhìn vào ta: “Không phải nói muốn ngủ sao, chỉ mới qua thời gian nửa nén hương.”

Nàng dừng một lát, vẻ mặt có chút nghiêm trọng: “Ngươi cứ đổ mồ hôi liên tục.”

“Vậy sao. . . ? Ta tưởng mình đã ngủ rất lâu.” Ta trả lời qua loa, vô ý thức cúi đầu xuống, hỏa chiết tử đã cháy hết một đoạn nhỏ, trêи cổ tay trái của ta có quấn một dải băng màu trắng, trong đó chợt xuất hiện một cảm giác mát lạnh, hóa ra là Lạc Thần đã giúp ta xử lý thỏa đáng miệng vết thương.

“Không cần ngủ tiếp sao?” Lạc Thần nhẹ nhàng hỏi ta.

“Không cần, ta nghỉ ngơi đủ rồi.” Ta lắc đầu, những ngón tay đang trốn bên dưới ống tay áo hơi run lên, cố gắng nói: “Thế nào, ngươi nghĩ ra cách nào rồi sao. . . cơ quan của bức tường. . . ở bên này có thể tìm được không?”

“Ta đã cẩn thận kiểm tra, ở bên này không có cơ quan, hơn nữa bức tường này có vẻ như rất dày, âm thanh không thể nào đi qua được. Chúng ta đã qua bên này được một lúc, theo lý thuyết thì trong khoảng thời gian này, Vũ Lâm Hanh các nàng nhất định sẽ phát hiện chúng ta hoàn toàn không có ở nhĩ thất, vậy mà một chút động tĩnh ta cũng không nghe thấy. Có lẽ bây giờ các nàng đang ở nhĩ thất, hoặc là đang đi tới đó để tìm chúng ta, nhưng chắc các nàng không đoán ra được là chúng ta đang ở phía sau bức tường này.”

Ta thở dài, nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng không thể đi qua bức tường này để quay lại nhĩ thất được. Lúc nãy ta nhìn thấy phía bên phải hình như có một cái cửa ra, chúng ta cứ đi theo con đường đó, mộ đạo bình thường đều thông với nhau, sớm muộn gì cũng gặp lại các nàng.”

“Cũng đành phải như vậy thôi.” Lạc Thần mỉm cười: “Đến lúc đi thì ngươi phải theo sát ta, đừng để bị thương nữa. Có lẽ ta nên tìm một sợi dây, buộc chặt ta và ngươi lại với nhau, có như vậy thì mới yên tâm được.”

“Nói. . . nói cái gì đó.” Mặt ta đỏ lên, đúng lúc này, ta đột nhiên nhìn thấy, ở phía cái cửa ra bên phải trong mộ thất mà bọn ta đang đứng, trong bóng đêm chợt xuất hiện một cái bóng đen tuyền.

Cái bóng đó khá là thấp, có lẽ chỉ cao đến lỗ tai của ta, hơn nữa lại vai tròn lưng to, có chút giống với một cái thùng nước lớn đang chậm rãi di chuyển về phía bọn ta.

Ta vội vàng đưa mắt ra hiệu với Lạc Thần, sắc mặt nàng khẽ thay đổi, hơi nghiêng mặt qua, liếc về phía đó một cái, ngay sau đó liền đưa tay lên, ra hiệu bảo ta “đừng lên tiếng.”

Ta gật gật đầu, sau đó nhích lại gần, rồi không dám cử động nữa.

Trong nhóm của chúng ta hoàn toàn không có ai có vóc người như vậy. . . Nếu thế thì ở trước mắt. . . có lẽ không phải là một người, mà là một cái gì đó khác. . .

Chẳng lẽ là một tống tử mập mạp?

Nếu thật sự như vậy thì cũng không thể coi thường tống tử này.

Người ục ịch như vậy, nếu là bình thường, khi đi trêи mặt đất nhất định sẽ có tiếng động, nhưng mà cái vật này lại bước đi nhẹ như lông vũ, tựa như cơ thể hoàn toàn không có trọng lượng vậy. Ta tự cảm thấy thính lực của mình không tồi, vậy mà cả một chút âm thanh ta cũng không hề nghe thấy, Lạc Thần lại càng khỏi phải nói, xem thính lực của nàng, cũng không cần phải đợi sau khi ta nhắc nhở, khẽ liếc mắt một cái liền biết được có bóng đen đang tiến về phía bọn ta.

Lạc Thần chậm rãi cầm Cự Khuyết trong tay, cố gắng không gây ra một tiếng động, sau đó nhẹ nhàng lấy dạ minh châu trong bọc hành trang ra, dùng lòng bàn tay bao lại, không để ánh sáng phát ra ngoài.

Bình tĩnh chờ một lúc, nàng bỗng nhiên bóp tắt hỏa chiết tử, bốn phía lập tức rơi vào trong bóng tối, sau đó, nàng buông dạ minh châu trong tay ra, để nó rơi trêи mặt đất, lăn về phía vật kia.

Ánh sáng nhẹ nhàng phát ra khi dạ minh châu lăn đi, lúc tới gần vật đó, quang ảnh chớp lên, trong thoáng chốc, chiếu lên khuôn mặt dữ tợn của vật đó.

Trong tay nó đang cầm một vật có hình dáng hơi thấp và rất kỳ lạ, sẽ lập tức hung tợn mà tấn công.

Ta nhìn thấy vậy, trong lòng chợt lạnh, mà cùng lúc đó, Lạc Thần đã nắm lấy Cự Khuyết, xoay người vọt về phía vật kia, tốc độ của nàng nhanh như một cơn gió, nhưng thân thủ của vật kia cũng không phải chậm, thấy Lạc Thần tới gần, cũng lập tức nghênh đón, hai bên bắt đầu giao chiến với nhau.

Cho dù trêи mặt đất gần đó có một viên dạ minh châu, nhưng Lạc Thần và vật kia lại cách dạ minh châu khá xa, cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai thân ảnh chớp qua chớp lại, sau đó, hai bóng dáng một cao một thấp ẩn vào trong một góc tối om ở xa xa.

Chỉ nghe thấy trong bóng đêm phát ra tiếng đánh nhau đinh đinh đang đang, hiển nhiên là tiếng binh khí va vào nhau, ta không khỏi giật mình, chẳng lẽ trêи người tống tử này lại mang theo binh khí hay cái gì khác hay sao?

Ta ở bên này phập phồng lo sợ, nhưng mà cơ thể lại không được ổn lắm, đi qua chỉ gây thêm phiền phức cho Lạc Thần, nên đành phải ngồi tại chỗ mà nhìn, bỗng nhiên nghe thấy vật kia mắng to một tiếng, âm thanh khàn khàn: Con mẹ nó, tống tử ngươi cho rằng mình lợi hại? Hãy xem Hắc lư đề tử (1) của Tứ gia ta giải quyết ngươi!”

Ta vừa nghe thấy vật kia mở miệng nói chuyện, lập tức liền hiểu rõ, đâu phải là tống tử mà rõ ràng là một nam nhân.

Bởi vì ánh sáng quá mờ, hơn nữa trong lúc đánh nhau Lạc Thần lại không nói một lời nào, đối phương tất nhiên cũng nhận lầm Lạc Thần thành tống tử, ngay cả Hắc lư đề tử cũng dùng với Lạc Thần.

Lúc này, Lạc Thần lui về phía sau để tránh, mũi kiếm khẽ di chuyển, hất viên dạ minh châu trêи mặt đất một cái, dạ minh châu vẽ một vòng cung trêи không trung liền rơi vào lòng bàn tay phải của nàng, ngay sau đó, nàng nắm chặt lấy dạ minh châu rồi tiến về phía trước, ngay cả Cự Khuyết cũng không cần, ném nó xuống mặt đất, bắt đầu giao đấu tay không với nam nhân kia.

Động tác của nàng tựa như mây trôi nước chảy, vô cùng lưu loát sinh động, một cước liền đá bay vũ khí có hình thù kỳ quái trêи tay nam nhân đó, đồng thời thân ảnh của nàng chợt lóe lên, tiếp theo liền vọt đến phía sau lưng hắn, một tay phát lực, vặn ngược cánh tay hắn.

Tuy nửa người của nam nhân đó không thể động đậy, nhưng tay còn lại cũng không hề nhàn rỗi, lại cố chấp cầm lấy Hắc lư đề tử một lần nữa, lập tức giáng xuống người Lạc Thần.

Ta thầm nghĩ thị lực của nam nhân này sao lại tệ đến vậy, rõ ràng là có mắt không tròng, Lạc Thần như thế này, sao còn có thể cho rằng nàng là một tống tử?

Lạc Thần một tay khóa nam nhân đó lại, tay còn lại cầm dạ minh châu đánh vào tay của nam nhân đó, tay của hắn run lên, năm ngón tay nới lỏng ra, bởi vì vậy nên Hắc lư đề tử liền bị Lạc Thần nắm chặt ở trong tay.

Ngay sau đó, Lạc Thần giơ Hắc lư đề tử lên, gõ gõ lên đầu hắn, lạnh lùng nói: “Hắc lư đề tử của ngươi, trả lại cho ngươi.”

Dạ minh châu mà Lạc Thần đang nắm trong tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nam nhân kia dựa theo ánh sáng mà nhìn qua, lập tức ngây người, không khỏi lớn tiếng mắng: “Con mẹ nó, sao lại là một ả đàn bà chứ?”

Lạc Thần cười lạnh: “Ai là đàn bà, ngươi lặp lại lần nữa?”

===================================================================================

Chú thích

(1) Hắc lư đề tử: móng chân của lừa đen, theo truyền thuyết thì có thể khắc chế các loài yêu quái, cương thi. . .

Bình Luận (0)
Comment