Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 165

Nàng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức cúi đầu xuống, sau đó đưa mắt nhìn ta, sắc mặt lạnh lùng.

Ta mấp máy môi, chậm rãi dùng thần ngữ nói với nàng rằng: “Làm-sao-đây, có-cần-gọi-nhóm-yêu-nữ-không?”

Lạc Thần lặng lẽ lắc lắc đầu, thần ngữ đáp: “Trước-hết-đừng-cử-động, yên-lặng-quan-sát.”

Ta hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, cả hai người đều cố gắng không cử động, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, dời tầm mắt lên cao, nhìn chằm chằm vào đỉnh mộ trêи đầu một lần nữa.

Trong lúc bọn ta cúi đầu xuống khi nãy, bóng đen đang bám ở trêи như con thạch sùng đã bò được một quãng, ánh sáng từ đống lửa chập chờn, rất yếu ớt, đỉnh mộ lại cao như vậy, hoàn toàn không chiếu sáng được, ta nhìn mà mồ hôi đầm đìa trêи mặt, chỉ cảm thấy càng nhìn thì vật kia càng giống một con người, còn là một nam nhân, thân mình bám ở trêи đỉnh mộ, phía trước rũ xuống một cái gì đó mềm mại, lắc qua lắc lại trêи không trung, rất giống một mái tóc thật dài.

Lúc nó di động, phát ra âm thanh cực kỳ nhỏ, chính là tiếng quần áo ma sát khi di chuyển, ngoại trừ cái đó ra thì hoàn toàn không còn âm thanh nào khác. Hơn nữa, tốc độ di chuyển của nó lúc nhanh lúc chậm, hình như là đang lưỡng lự, thỉnh thoảng còn dừng lại nhảy xuống, giống như là đang tìm cái gì trêи mặt đất vậy.

Cái cảm giác ngồi trêи mặt đất nhìn trộm này, đối với ta mà nói thì là một loại tra tấn. Bọn ta cứ bình tĩnh nhìn nó di chuyển, cũng không biết trong lúc đang lén nhìn trộm nó thì nó có phải cũng đang mở to đôi mắt mà đánh giá ta và Lạc Thần không.

Theo ta suy đoán, nó chính là tống tử giỏi leo tường mà Vũ Lâm Hanh đã gặp lúc nãy, nếu như đúng thì vật này vô cùng nguy hiểm, ta cảm thấy nên đánh thức mọi người thì tốt hơn, nhưng mà Lạc Thần tạm thời không muốn kinh động đến những người khác, rõ ràng là nàng lo lắng một điều gì đó hoặcđang có ý kiến khác, ta cũng đành phải nhẫn nhịn, đợi đến khi thời cơ tới.

Thân thể vật kia vô cùng uyển chuyển, hơn nữa lực nắm của tay chân rất lớn, nếu không thì bám trêи đỉnh mộ thẳng tắp như vậy, chống đỡ không được bao lâu sẽ rơi xuống dưới. Thời gian dần dần trôi qua, hình như nó đã tìm được cái gì, không chần chừ nữa, mà đẩy nhanh tốc độ bò về phía góc phải, đến ngay phía trêи đầu nam nhân ục ịch kia.

Lúc nãy, nam nhân kia bị báo tuyết làm bị thương, Hoa Tích Nhan đã giúp hắn chữa trị, cho hắn uống một chút dược, hắn thật sự rất mệt mỏi, nằm ở trong góc bên phải mà ngủ, trong miệng còn phát ra tiếng ngáy nặng nề.

Mà vật đang bò trêи đỉnh mộ, tới trêи đầu nam nhân kia, bỗng nhiên dừng lại.

Ta có chút kiềm chế không được, nó muốn làm cái gì đây? Đang chần chừ thì thấy vật kia khẽ chuyển động, từ trêи đỉnh mộ nhẹ nhàng đu người xuống, hai chân lơ lửng, còn hai tay thì vẫn bám chặt lấy đỉnh mộ, thỉnh thoảng lắc lư trêи không trung.

Ta thấy mà sởn gai ốc, từ góc độ của ta nhìn qua thì, hình ảnh của hắn giống như là quỷ treo cổ vậy.

Vào lúc này, Lạc Thần bỗng nhiên nắm chặt lấy tay ta, ta vội vàng quay sang nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt sâu xa của nàng, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, lặng lẽ nói với ta: “Là người.”

Ta ngạc nhiên, cái thứ có thể bò trêи tường như thạch sùng. . . là người?

Người, có thể bò trêи tường lâu như vậy sao?

Ta nhìn Lạc Thần một cách nghi ngờ, nàng lại nói thêm năm chữ: “Bích hổ du tường công.”

Nghe nàng nói như vậy, ta bắt đầu hiểu ra.

Bích hổ du tường công chính là công phu dùng để di chuyển trêи vách tường, còn có một cái tên vô cùng hàm súc, đó là “bức họa”. Những người am hiểu công phu này, lực đạo leo trèo cầm nắm của tay chân phải thật tốt, có thể kề sát bụng vào tường, dùng lực năm ngón tay, bò ở trêи tường, hoặc lợi hại hơn nữa, phần lưng dựa sát vào tường, nhờ vào lực đạo của khuỷu tay và gót chân, có thể di chuyển tùy ý trêи tường giống như đang đi trêи mặt đất vậy.

Bởi vì lúc di chuyển giống như là thạch sùng đang leo tường (“du tường”), mà thạch sùng còn gọi là “bích hổ”, cho nên mới có cái tên đó.

Nhưng mà công phu này cực kỳ khó luyện, gần như đã tuyệt tích rồi, nghe Côn Luân nói sư phụ của nàng, cũng chính là thầy phong thủy Nhϊế͙p͙ Ô Ảnh rất am hiểu cái này, từng muốn Côn Luân theo hắn học tập, nhưng mà cốt cách của Côn Luân không đủ mềm mại, lúc luyện tập vô cùng đau khổ nên sau đó cũng đành phải từ bỏ.

Sau khi Lạc Thần nói xong, nghiêng mặt qua, ý bảo ta nhìn về phía góc phải, ta nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy bóng đen đang đu ở giữa không trung đó lại di chuyển, tựa như một con đại bàng màu đen vô cùng tao nhã, hai chân hướng về phía mặt đất, nhẹ nhàng đáp xuống, hoàn toàn không có một tiếng động nào.

Khinh công đẹp quá, trong lòng ta thầm cảm thán, trình độ khinh công cao như vậy, cho dù là Lạc Thần, có lẽ cũng thua hắn một bậc.

Chỉ thấy bóng dáng màu đen cao lớn, đứng ở bên cạnh kia, hoàn toàn không cử động. Nam nhân kia không phát hiện ra, vẫn ngủ say như chết, ta ở bên này gần như sắp lên tiếng rồi, nam nhân kia tuy ngoài miệng nói chuyện khó nghe, nhưng mà ta cảm thấy rất thân thiết với dung mạo của hắn, không khỏi lo lắng cho hắn, sợ bóng đen đó gây rối cho hắn, thế nhưng bóng đen đó chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh nam nhân kia mà nhìn, dường như không có ác ý.

Ta càng cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy bóng đen đó ngồi xổm xuống, vỗ nhè nhẹ lên người nam nhân kia, giống như là người quen đang gọi hắn dậyvậy.

Nam nhân bật người dậy, đối với tính cách của hắn, nhất định phải chửi ầm lên, đồng thời sẽ động tay động chân, thế nhưng thật bất thường, nam nhân kia nhìn thấy bóng đen đó, lại không thốt ra một âm thanh nào, chỉ nghe vài tiếng động vang lên, nam nhân kia và bóng đen đó đang cùng nhau đứng lên.

Ta lập tức hiểu ra, nam nhân kia và bóng đen đó – chính là một con người, rõ ràng là có quen biết nhau.

Lần này rốt cuộc đã sáng tỏ mọi việc, bóng đen đó, nhất định là một trong hai người cùng đi đến đây với nam nhân kia, vì bây giờ nam nhân kia đang ở cùng với bọn ta, bạn hắn cho rằng hắn bị bọn ta bắt giữ, đến là để giúp hắn, dẫn hắn đi.

Ta suy nghĩ, cảm thấy bản thân đã phân tích hợp lí, vào lúc này, Lạc Thân đưa tay ra kéo ta từ phía sau, ôm ta vào trong lòng, nhẹ nhàng nói bên tai ta: “Bọn họ đến, giả bộ ngủ.”

Ta vội vàng dựa lưng vào nàng, không dám làm bậy, đôi mắt để lộ một cái kẽ hở nhỏ để quan sát, chỉ thấy nam nhân kia và bóng đen đó nhẹ nhàng đi về phía bọn ta.

Nơi cửa ra mộ thất mà ta và Lạc Thần dựa vào chính là lối đi ra ngoài, thân thể nam nhân kia mập mạp, nhất định không có khả năng leo tường mà đi, đành phải ngoan ngoãn đi trêи mặt đất, khinh công của hai người bọn họ rất tốt, đi trêи đường cũng không phát ra âm thanh, chợt nghe thấy nam nhân kia khẽ do dự nói: “Lão Thất. . . Ta bỏ đi lặng lẽ như vậy, e rằng không có nghĩa khí?”

Bóng đen đó cười khẽ, thanh âm cực kỳ ôn nhu: “Đừng nói chuyện, chớ đánh thức bọn họ, đi thôi.”

Ta nhìn về phía bóng đen đó, nhờ ánh lửa thì thấy một nam tử trẻ tuổi với thân hình cao gầy, hắn cũng mặc quần áo màu đen như nam nhân ục ịch kia, khuôn mặt thanh lịch và tao nhã, rất có khí chất của người tri thức, nhìn qua dáng vẻ thấy bất quá chỉ mới hơn hai mươi tuổi, một phần tóc đen được sợi dây buộc tóc màu đen buộc lại ở sau đầu, mái tóc rất dài, gần như rũ xuống tới thắt lưng, bên hông có đeo một cái bình hồ lô rược màu nâu, theo những bước chân nhẹ nhàng của hắn mà hơi lắc lư.

Đi được một hồi, nam tử gọi là lão Thất bỗng nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn về phía của ta, làm như đã phát hiện ra điều gì đó, nam nhân kia vội đi tới kéo hắn: “Nhóc con, ngươi tới đón ta đi, sao bây giờ chính bản thân ngươi lại không đi?”

Lão Thất đó nói khẽ: “Ta muốn lấy cung nỏ của ta.” Cung nỏ kia sau khi được Lạc Thần sử dụng thì bây giờ đang đặt ở bên cạnh ta và Lạc Thần.

Nam nhân kia nói: “Ngươi điên rồi, cung nỏ đó để ở bên cạnh người đàn bà mặc y phục màu trắng, nàng rất lợi hại, ngươi lại gần lấy, nếu như đánh thức nàng, đến lúc đó chúng ta làm sao đi được nữa?”

Lão Thất đó lắc đầu: “Không được, đó là của Ngũ tỷ, ta phải lấy lại.” Nói xong liền bước về phía bọn ta, tim của ta đập bình bịch, nhắm mắt lại chặt hơn, cố gắng lắm thì có thể thấy được lão Thất đó càng lúc càng đến gần, nhưng mà công phu dưới chân của hắn thật sự rất tốt, gần như không phát ra một âm thanh nào, nếu như ta không nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không biết được có một người như vậy đang đến gần ta.

Trong lúc đó, ta cảm nhận được Lạc Thần đang căng thẳng, bàn tay hơi cử động, Cự Khuyết của nàng và cung nỏ đó được đặt chung một chỗ, ta biết nàng sẽ nắm bắt thời cơ mà động thủ, nhưng mà lão Thất đó từ đầu đến cuối hoàn toàn không biết rằng hai người bọn ta đã tỉnh, hắn lặng lẽ đi tới bên cạnh ta, đang định vươn tay ra lấy cung nỏ thì bỗng nhiên, hắn ngừng lại, xoay mặt qua, hai mắt nhìn chằm chằm vào ta như đang suy nghĩ điều gì đó.

Ta vội vàng nhắm mắt lại hoàn toàn, trước mắt tối đen như mực, nhưng mà vẫn có thể cảm thấy được hình như hắn đang nhích lại gần ta.

Hắn. . . Hắn muốn làm gì?

Ta không kiềm chế được, cảm thấy gần như hít thở không thông rồi, mắt lại mở ra một cái khe, thì thấy ngay cả cung nỏ hắn cũng không cầm, chỉ nhìn chằm chằm vào cổ của ta, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, đồng thời đưa tay ra, định sờ vào chỗ đó.

Trong lòng ta căm giận, chuyện này làm sao mà nhịn được, ngươi muốn lấy cung nỏ bảo bối của ngươi thì lấy đi, còn muốn đặt tay vào đâu nữa?

Đang định nổi giận thì thân thể Lạc Thần ở phía sau khẽ động đậy, chụp lấy bàn tay của lão Thất đó một cách chuẩn xác, lão Thất kinh hãi, vội vàng rụt tay lại, nhưng mà chiêu “Phược quỷ thủ” này của Lạc Thần dùng để đối phó với bánh chưng còn dư sức thì người thường làm sao mà thoát được, lão Thất đó rêи lên một tiếng, ta vội vàng tránh người sang một bên, để Lạc Thần đưa ra một con đường sống, Lạc Thần thuận thế bắt được mạch môn của lão Thất, lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Lão Thất đó biết mình đã bị nắm ngay mạch môn, lập tức không dám làm bậy, nam nhân kia thấy đã bị bại lộ, sắc mặt trắng bệch, kêu to: “Ngươi. . . Các ngươi bình tĩnh, đừng làm đệ đệ của ta bị thương!”

Giống như một nồi nước trong thoáng chốc bị đun sôi, tình cảnh lập tức loạn cả lên, giờ phút này, Vũ Lâm Hanh bọn họ đều đã bị đánh thức, ai cũng nhảy dựng lên, vây quanh chỗ bọn ta, Vũ Lâm Hanh nhìn qua nhìn lại, vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút không rõ ràng, hỏi ta: “Sư Sư. . . này. . . Sao lại như thế này, nam nhân này từ đâu chạy lại vậy?”

Ta kể lại sự việc một cách ngắn gọn qua mấy câu đơn giản, Vũ Lâm Hanh lập tức nổi giận, cười lạnh một tiếng: “Tên mập mạp, là huynh đệ ngươi tự chui đầu vào rọ, không thể trách bọn ta.” Nói xong, lại quay về phía Lạc Thần: “Ma quỷ, ngươi đừng buông tay, thay ta trả hỏi bọn họ một phen.”

Lạc Thần nhìn chằm chằm vào lão Thất, chỉ thản nhiên nói: “Tay chân của ngươi rất không sạch sẽ, ngươi có biết không?”

Lão Thất đó cúi đầu xuống, nói khẽ: “Cô nương hiểu lầm rồi, ta hoàn toàn không có ý niệm gian tà gì đối với vị cô nương kia.”

Nói xong, lại nhìn về phía ta.

Ánh mắt của hắn sáng lên, ta bị đôi mắt đó nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, đang muốn hỏi hắn, không ngờ hắn bỗng nhiên mở miệng, nói với ta: “Con dấu Thiên quan trêи cổ ngươi, là do ai đưa?”

Bình Luận (0)
Comment