Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 169

Ta phát hiện những đường tiếp theo này như là cố ý sắp xếp, ta càng khám phá càng cảm thấy lòng bất an, thậm chí đối với tương lai liền sinh ra một loại sợ hãi.

Không hiểu được mình sợ gì, lo lắng cái gì, chỉ là cảm giác này xuất phát từ đáy lòng. Bình thường mọi người khám phá chuyện bí ẩn, khổ công suy nghĩ, càng gần đến đáp án càng hưng phấn, nhưng tại sao ta lại phản ứng ngược lại?

“Các ngươi, một hai ba người, sắc mặt như vậy là sao?” Vũ Lâm Hanh nhíu mày, nhìn lướt qua ta, Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh: “Gặp tà?”

Căn cứ vào suy đoán của ta, Lạc Thần và Hoa Tích Nhan nhất định hiểu được nhiều chi tiết mà chúng ta không hiểu, và ta cũng nắm được bí mật mà người khác không biết, ba người trong lòng đều có quỷ. Vũ Lâm Hanh có lẽ không có, nhìn biểu hiện của nàng lúc này chỉ quan tâm đến tin tức cha nàng năm đó thôi, những cái khác cũng chưa nghĩ ra, cho nên biểu hiện của ba chúng ta chưa biết chừng cũng rất khác thường.

Hoa Tích Nhan trở về, môi mỉm cười, kể qua loa vài chuyện, Lạc Thần hạ mày, khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, không nói chuyện. Lòng bàn tay ta đổ mồ hôi, mạnh mẽ nói: “Không đâu, ta chính là có điểm không thoải mái.”

Lạc Thần vừa nghe, vội qua đây, nhẹ giọng nói: “Có phải miệng vết thương lại đau không?”

Ta nói: “Là…… Ngực đau.” Mặc dù nói sang chuyện khác nhưng cũng là lời nói thật.

Lạc Thần nhìn Hoa Tích Nhan một cái, khẩn thiết nói: “Tích Nhan cô nương……”

Hoa Tích Nhan gật đầu, di chuyển qua đây, đặt tay lên trán ta một hồi: “Có chút nóng.”

“Phát sốt?” Lạc Thần nói xong, vươn tay ra nhéo vành tai ta, ngón tay của nàng cực kỳ lạnh lẽo, ta cảm thấy có chút ngứa, hơn nữa bị nàng nắm như vậy không khác gì một tiểu miêu, thật sự không tốt, vội tránh né.

Nàng đã nhận ra, thản nhiên liếc ta một cái, đồng thời đầu ngón tay ở vành tai cong, ta run run, lập tức ngoan ngoãn đứng im, để mặc nàng làm.

Hoa Tích Nhan cười cười: “Sốt một chút thôi, không đáng ngại.” Nàng lại giúp ta bắt mạch lần nữa, sau đó mới nói: “Trước ngươi mất máu quá nhiều, hiện tại thân thể thật sự yếu, nên nghỉ ngơi một chút, tốt nhất là không nghĩ gì, nhắm mắt ngủ đi.”

Vũ Lâm Hanh cũng nói: “Đúng vậy, Sư Sư ngươi đừng có lo, Thần Thần cứ lải nhải hoài, nửa ngày cái gì cũng không rõ ràng, ta hiểu ngươi đang cân nhắc gì đó, như thế tổn hại tinh thần tốn hao sức khỏe, thân thể nhỏ bé sao chịu nổi. Việc khác có chúng ta, ngươi mau ngủ một giấc cho ngon.”

Thất thúc thấy ta bộ dạng ốm yếu, giống như trước sờ đầu ta, nói với ta vài lời không khác hai người kia bao nhiêu.

Ta hiểu họ đều muốn nói thân thể ta đã quá mệt mỏi, lúc nãy nghe Thất thúc đề cập một ích manh mối, tinh thần phấn chấn lên, bây giờ các nàng một mực khuyên can giống như vượt khỏi mặt nước, thân thể như khô cạn, đến lúc phải nghỉ ngơi.

Ta gật đầu, Lạc Thần lại kéo bả vai ta, để ta tựa vào lòng nàng. Ta tìm tư thế thoải mái rúc vào lòng, an tâm nhắm mắt.

Trước mắt tối sầm lại, mắt nhắm nhưng bên tai vẫn ong ong như trước, bất quá vẫn có thể nghe thanh âm của Vũ Lâm Hanh thấp giọng trò chuyện cùng Thất thúc. Nàng quấn quýt Thất thúc hỏi này hỏi kia, từng câu đều có quan hệ với Vũ Lâm Hanh, thanh âm bị nàng ép tới cực thấp, dịu dàng hơn trước, bây giờ nói lời khách sáo, khác lúc trước chỉ nói những lời ngỗ ngược.

Thất thúc tính tình ôn hòa, nhẹ giọng nói chi tiết với nàng, Tứ bá ở giữa một hơi trêu chọc tiểu yêu Vũ Lâm Hanh, nàng không cam lòng yếu thắng, lớn giọng hung tợn ăn miếng trả miếng.

Ta từ từ nhắm mắt, nghe tiếng cười phía sau, cảm thấy trêи người rất nóng, nâng mí mắt mơ mơ màng màng, thấy Lạc Thần cúi đầu, đôi mắt đen láy nhìn ta, sợi tóc cơ hồ buông xuống mắt ta, không hiểu nàng có phải đang nhìn mà lâu vậy.

Ta nhìn sợi tóc mảnh bay bay, Lạc Thần trừng mắt lấy tay che mắt ta lại: “Không nghe lời, mau ngủ.”

Ta hàm hồ “ngô” một tiếng, chạm tay nàng, đưa lên miệng cắn như cắn hoa quả, ta cắn cũng không nặng, tay nàng run run, rụt lại như cá lội.

Loại cảm giác ngòn ngọt rất mới lạ, trong lòng ta cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, giống như có móng vuốt cào cấu, càng làm càng thích, vừa muốn nhắm mắt vừa muốn sờ tay nàng nhưng sờ không tới, không hiểu nàng giấu tay chỗ nào.

Ta mệt không mở mắt nổi, nhưng mặt càng lúc càng nóng, rất muốn tìm gì đó ma sát răng nanh của ta, tìm không được tay nàng, nhất thời nóng nảy, thân thể không thể kìm chế, bắt đầu run rẩy.

Rất nhanh, cánh môi chạm được một mạt lạnh lẻo mềm mại, ta hiểu đó là cái gì, gắt gao đưa lên tay cắn lấy.

Lần này giống như bị ɖu͙ƈ niệm gì đó sau đó đẩy vật trước mặt, ta đột nhiên hung hăng cắn lấy cắn để mà không thể khống chế.

Bên tai nghe tiếng Lạc Thần cố chịu đựng, rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nàng ấn đầu ta xuống, im hơi lặng tiếng, ta cả người gối lên đùi nàng, gắt gao cắn nàng không buông, cũng không muốn buông.

Miệng dâng lên vị ngọt, còn chút mặn, tay của nàng bị ta cắn rách da, răng ta run lên, có thể cảm thấy răng nanh thâm nhập thật sâu vào da thịt nàng.

Ta hiểu đây là đau đớn tột cùng, tâm ta vì nàng đau muốn chết, chính là nhịn không được, ngược lại huyết khí trong miệng làm ta hưng phấn lên.

Ta sợ hãi loại kɧօáϊ cảm này, tim giờ như bị đao cắt, hai bên giày vò nhau, cơ hồ bức ta điên lên.

Hốc mắt nóng lên, nước mắt rơi xuống.

Miệng nhấm nháp vị máu tươi, trước mắt hiện lên một cảnh tượng khác.

Giống giấc mộng lúc trước, một nam tử mặc hắc y hoa phục cùng nữ tử khoác da cáo thường xuất hiện trước mặt ta, thể thể ta bỗng nhiên thấp xuống thành đứa bé vài tuổi, cứ vậy dây dưa cùng họ ở một chỗ.

Nói là dây dưa, cũng không đúng, phần lớn như là tranh đấu.

Nàng kia tóc tai bù xù, căn bản gương mặt tú lệ giờ nhiễm tầng tầng sát khí, khóe mắt ẩn chút lệ làm tôn lên vẻ yêu mị của nàng. Đôi mắt nàng đỏ bừng bừng như máu, hệt như hồng bảo thạch, trong tay cầm trường kiếm màu đen, xem bộ dáng đúng là Địa Sát Kiếm.

Nàng một tay nắm áo của hắc y nam tử, trường kiếm kề trêи cổ, hung tợn nhìn hắn.

Ta thấy mồ hôi đầm đìa, hiểu đây là ảo giác, nhưng hết thảy đều giống như sự thật, máu cứ vậy mà chảy đầm đìa trước mặt ta.

Nam tử kia mặc cho nàng kề kiếm vào cổ hắn, thanh âm ôn nhu gọi tên nàng: “Thiều Nhi… Thiều nhi nàng bình tĩnh… Ta là A Thương, là phu quân của ngươi a…” Hắn nói xong, đột nhiên nhìn về phía ta: “Cẩn Nhi ngoan, ra ngoài, cha có chuyện muốn nói với mẹ.”

Cha…… Mẹ?

Ta tuy bộ dạng là một đứa nhỏ nhưng thực chất là người trưởng thành, dây dưa một hồi với ảo giác này, ác mộng này, hoàn toàn nghĩ tới nam tử kia căn bản là cha ta.

Nữ tử phát cuồng trước mắt kia thật là mẹ của ta sao?

Ta bất động đứng tại chỗ, thấy nữ tử kia đột nhiên hung hăng hôn lên môi nam tử, nàng hôn cực kỳ nhiệt liệt, cuối cùng cắn một cái, nam tử kia đau đớn đáp lại nàng, khóe mắt có lệ quang, chính là sau đó chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng rêи rỉ đau đớn, trước mắt ta như có mưa máu đổ xuống, sợ tới mức khóc ra tiếng.

Nàng kia đem một cánh tay nam tử chặt xuống.

Nam tử kia ngã xuống đất, đau đến cuộn người, miệng hô với ta: “Cẩn Nhi, mẹ ngươi điên rồi, mau chạy đi…”

Ta cả người như nhũn ra, làm sao chạy được, liền thấy đôi mắt quỷ mỵ và trường kiếm của nữ tử kia đạp máu tươi đi tới chỗ ta.

Tiếp theo, nàng duỗi tay ra, nắm áo của ta, dễ dàng nhấc ta lên.

Ta hai chân đạp loạn xạ, nhìn đôi mắt đỏ của nàng, trong đó như tràn đầy máu tươi, mỗi ánh nhìn với ta đều như đao.

Ta theo bản năng khóc gọi nàng: “Mẹ… Mẹ… Đừng giết con… Đừng giết con…”

Biểu tình trêи mặt nàng thoáng ngưng lại, ta thấy hữu hiệu, vì bảo toàn tính mạng, không ngừng gọi mẹ, nàng thần sắc dần dần trở nên ôn hòa, nhỏ nhẹ nói với ta: “Cẩn Nhi ngoan… Cẩn Nhi ngoan của mẹ…”

Nàng không ngừng gọi ta, hôn lên mặt ta.

Một chút dường như không đủ, nàng lại hôn một cái, rồi hai cái, ba cái…

Môi nàng mang theo huyết khí lạnh thấu xương, lòng ta chua xót cùng cực, cơ hồ coi nàng là mẹ ruột ta, chợt nghe nàng nói bên tai ta: “Càng yêu càng thắm thiết, hận ý lại càng sâu, giết hại càng tàn nhẫn, đây là số mệnh của chiến quỷ.”

Ta nhất thời choáng váng.

“Cẩn Nhi, nhớ kỹ lời mẹ nói, về sau không cần… yêu bất kỳ kẻ nào, chiến quỷ chúng ta đều là quái vật, không xứng với tình yêu xa xỉ của thế gian này.”

Nói xong, nàng ném ta xuống đất, ta bị ném một cái thật mạnh, cơ hồ bức bối, liền thấy nàng xoay người, dịu dàng cười với nam tử cụt tay kia: “A Thương, ta thiếu người rất nhiều, bây giờ lại thêm một cánh tay, hiện tại liền trả ngươi.”

Vừa dứt lời liền giơ cao Sát Kiếm đâm vào bụng nàng.

Thân kiếm màu đen kia liền tẩm máu đỏ trở nên yêu dị, nàng quỳ trêи mặt đất, chậm rãi, cúi đầu.

Trước cảnh tượng nàng ấy cúi đầu, cực kỳ rời rạc, ta chợt mở mắt liền thấy tay mình đang bóp cổ Lạc Thần.

Lạc Thần bị ta ép ở trêи tường mộ, một tay phải buông xuống bị cắn đầm đìa máu tươi.

Ta hầu như si mê nhìn nàng, nhìn hai má trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần đang phiếm hồng của nàng, cổ tay bị bóp chặt da thịt gần như trong suốt, có thể nhìn mạch máu xanh, từng chút rung động.

Ngực nàng đập kịch liệt, trong mắt bĩnh tĩnh đến lãnh khí, mắt đen như ngọc, yên lặng tựa đêm tối.

Lúc này nàng với ta mà nói, giống như ngu muội phí phạm từng chút một, yếu đuối như vậy, thật muốn ôm nàng một cái, ở trong lòng ôn nhu, xoa bóp rồi hung hăng cắn một cái.

Mà chỉ cần động tay dùng chút sức, ước chừng có thể đem nàng – cánh hoa này- bẻ xuống.

Bộ dạng nàng mềm mại như vậy, sợ là không chịu nỗi lực đạo dưới tay của ta.

Cả người ức chế run rẩy, bên tai giống như khoảng không, cái gì cũng không nghe thấy, trừ bỏ nàng, ta cái gì cũng không nhìn thấy, nghiêng người đằng trước, nắm cằm àng, cắn lên đôi môi mềm mại lạnh lẽo của nàng.

Ta yêu nàng rất nhiều, yêu đến muốn đem nàng tan thành mảnh nhỏ, một ngụm chậm rãi nuốt vào bụng.

Cuối cùng ngã xuống.

***

Tác giả có chuyện muốn nói: Những chương trước Sư Sư đã biểu hiện đủ loại dấu hiệu, tất cả mọi người đều nghĩ là biến thân, kỳ thật đều sai lầm rồi, là chiến quỷ huyết thống giác tỉnh- .-

Quay lại chương 108: Chiến quỷ. Lúc đối ứng giải thích Quỹ Trĩ có nói:” “Ngươi đã bị thê tử của mình chém đứt một cánh tay, ngươi cho rằng mình còn có thể là đối thủ của ta sao — Thương Phách?”

Thuyết minh một chút, Thiều Nhi mà Doãn Mặc Hàn gọi chính là Lưu Thiều – mẫu thân của Sư Sư. Ba vị chiến quỷ gồm có Lưu thiều, Doãn Mặc Hàn, Thương Cẩn( Sư Sư).

****

Bình Luận (0)
Comment