Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 174

“Tướng quân, tướng quân! Nghe nói là hoàng thượng đã khen ngợi tướng quân vì đã có công chinh phạt Cao Ly, muốn phong tướng quân thành Thượng Trụ Quốc phải không?” Ta mới vừa hồi phủ, Thường Lược liền cười tủm tỉm giữ ta lại. Tiểu tử này cười thật gian, ở chung với ta trong quân ngũ lâu ngày, càng lúc càng không biệt phân lớn nhỏ.

Ta nện cho hắn một cái thật mạnh: “Tiểu tử hỗn xược, ngươi nghe ở đâu đó?!”

Thường Lược sờ đầu, cười như trước: “Hắc hắc, thông tin của ta nhất định chính xác, người còn không biết sao? Tướng quân có đúng không?”

“Đúng.” Lòng ta trầm xuống: “Bất quá, ta tìm cớ thoái thác.”

Thường Lược vô cùng đau lòng: “Tại sao thoái thác! Ngày trước vương gia muốn chiêu ngươi làm rể, ngươi cũng kiếm đại lý do từ chối, mấy tướng quân khác sớm đã tam thê tứ thϊế͙p͙, chúng ta ngay cả tẩu phu nhân cũng không có. Hiện giờ hoàng thượng phong người làm Thượng Trụ Quốc, đó là nhất phẩm, người tại sao không chịu làm!”

Ta nhéo mặt của hắn cười lạnh: “Tiểu tử xấc xược quản rộng thật. Nếu muốn có tẩu phu nhân như vậy, ngày mai mang một người đến tận cửa cho ngươi.”

Thường Lược kêu đau, ta nhéo một lúc rồi buông tay, nhìn chằm chằm vạt áo đen tuyền thêm vài bông hoa hải đường của hắn: “Nếu ta là Thượng Trụ Quốc, ngày chết sẽ không xa. Hiểu không?”

Đang nói, sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ: “Tướng quân, cái giá này kẻ lỗ mãng sao hiểu được, đừng để đàn gảy tai trâu.”

Thường Lược than thở với người nọ: “Ca ca.”

Thường Thao thân mặc y bào đen huyền bằng lụa, tiến đến cúi chào ta: “Tướng quân.”

Hắn và Thường Lược là huynh đệ ruột thịt, năm đó được ta cứu về, hai người ở lại hầu hạ ta, làm hộ vệ, tình cảm sâu đậm. Thường Lược trêи chiến trường anh dũng thiện chiến, đáng tiếc quá lỗ mãng, toàn thân không có khí lực, may mà Thường Thao tinh thông sách lược, lập mưu trợ giúp ta, là quân sư mà ta tuyển chọn.

Thường Lược gãi đầu, nói với Thường Thao: “Ca ca, vì sao tướng quân nói làm Thượng Trụ Quốc, ngày chết sẽ không xa? Nhất phẩm đại quan không phải rất uy phong sao. Tướng quân trẻ tuổi ngồi trêи vị trí cao như vậy, từ xưa đến nay có mấy người?”

Thường Thao mỉm cười nói: “Bởi vì tướng quân rất lợi hại, Hoàng Thượng sợ hắn.”

Thường Lược vẻ mặt mờ mịt: “Hoàng Thượng sợ hắn, vì sao còn phong hắn làm Thượng Trụ Quốc?”

Ta cười lắc đầu thở dài: “Ngốc.” Nói xong quay sang Thường Thao: “A Thao, giờ tỵ ta muốn đến quý phủ của Tả đại nhân để uống trà nghị sự, chuyện thao tập ở võ trường giao cho ngươi. Hôm nay phải nhắc lại quân lệnh để tướng sĩ ghi nhớ tuân thủ, nếu ai làm trái mà bắt được thì xử tội, cho dù đó là người cao nhất của quân đội Thường gia, ta không chút lưu tình.”

“Tuân mệnh.” Thường Thao cười khom người, ta vỗ mạnh lên vai Thường Lược, trừng mắt nhìn hắn: “Hỗn tiểu tử, còn không chịu ra võ trường.” Lập tức xoay người ra cửa.

Bạn vua như bạn hổ, ta làm sao không biết được. Lòng của hoàng thượng ngờ vực vô căn cứ, ngoài mặt tuy coi trọng ta, cho ta hậu lộc, đơn giản là muốn ta bán mạng vì hắn. Hôm nay hắn nói ta phải làm thượng trụ quốc, ngoài mặt là khen ngợi ta, thuận tay đẩy thuyền, nếu ta đáp ứng, trong lòng hắn nhất định bất mãn, nghĩ là ta vọng tưởng trèo cao. Cao xử bất thắng hàn (1), còn không bằng cứ yên vị với chức quan tam phẩm.

Cao Ly bên kia vẫn không biết lớn nhỏ, hoàng thượng muốc mở rộng quốc thổ, không tránh được phải xuống tay với Cao Ly, đã vài phần phái binh thảo phạt, ta hiểu trước mắt hắn vẫn cần đến ta. Nhưng hắn lại thập phần kiêng kị ta, vài ba lần thử ta, hơn nữa triều thần luôn coi ta là cái đinh trong mắt, chỉ cần ta đi nhầm một nước cờ, bị bọn hắn nắm lấy nhược điểm buộc tội, nếu hoàng thượng muốn giết ta thì tùy tiện tìm một lý do để mượn cớ ra tay, ta xem như xong rồi.

Ta chỉ có thể bước trêи miếng băng mỏng. Bên ngoài, mỗi giờ mỗi khắc đều cẩn thận, mỗi bước đi đều nơm nớp lo sợ.

Trêи chiến trường, ta không hề sợ hãi; ngược lại trêи triều ta lại sợ đầu sợ đuôi.

Đi trêи đường, đoàn người nhộn nhịp. Phủ đệ của Tả Tư Minh cũng không xa lắm, ta chầm chậm rảo bước, nhân tiện quan sát cuộc sống của người dân. Ta hằng năm ở bên ngoài Đế kinh chờ đợi, bất quá trêи đường vẫn có vài người nhận ra ta, đi đến chỗ quẹo vào võ đạo, một cô nương bán hoa quả liền nhét cho ta mấy trái tuyết lê.

Ta xấu hổ dấu tuyết lê trong lòng, cô nương kia nhìn ta cười khanh khách, ta vội nhét mấy lượng bạc ném lên sạp của nàng, rồi đi nhanh về phía trước cũng không quản nàng phía sau bảo ta cái gì. Đi được vài bước, bốn kiệu phu đang nâng một chiếc kiệu màu tím thẫm bước tới bên cạnh ta, đi rất vội vàng, chỉ chốc lát chạy tới trước mặt ta, vừa vặn bên tai nghe được tiếng tuấn mã hí dài, một người cưỡi con ngựa cao lớn đá lung tung chạy vội về phía này.

Người hai bên đường sợ tới mức mặt như màu đất, chạy trối chết, con ngựa cao lớn kia không quan tâm, vẫn chạy nhanh như gió, bốn kiệu phu phía trước vẫn cắm đầu chạy, lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay, ta một tay giữ tuyết lê, tiến lên giữ dây cương của người nọ, mạnh tay quật ngã con ngựa sang một bên.

Con ngựa kia hí vang, bị ta giữ lại không ngừng đá tứ tung, lập tức người nọ nhô đầu ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta chằm chằm: “Thường tướng quân.”

Ta thấy con ngựa kia chung quy hiền lành, lập tức cười cười với người nọ: “Vũ Văn đại nhân, con ngựa này tính rất hoang dã, thiếu chút nữa làm Vũ Văn đại nhân đụng vào kiệu phía trước, đại nhân tôn quý như vậy lỡ có chuyện thì thế nào? Nếu không chê thì ta sẽ đưa Hãn Huyết Bảo Mã của Cao Ly cống nộp sang cho ngươi, ngày đi ngàn dặm không biết mệt mỏi, rất xứng với đại nhân ngươi.”

Vũ Văn đại nhân nhếch miệng cười: “Thường tướng quân vẫn nhiệt tâm như vậy, thảo nào người dân yêu thích. Hậu lễ này, ta làm sao chịu nổi?”

“Việc rất nhỏ, đại nhân không cần coi trọng.” Ta cầm tuyết lê trong tay tặng người đằng trước: “Đại nhân, tuyết lê tươi ngon, ngài muốn một trái không?”

Vũ Văn đại nhân liếc ta một cái, đưa tay nhận lấy tuyết lê, giọng cười lạnh: “Thường tướng quân, hôm nay nếu không có ngươi, ta nhất định phải đánh cho mấy tên tiện dân trêи đường mỗi người một roi, ở Đế kinh này, thấy bản hầu lại không đi đường vòng phải giáo huấn mới được.”

Nói xong, hung hăng kéo cương ngựa, nghênh ngang mà đi.

Ta đứng tại chỗ nhìn hắn, chọn một trái tuyết lê đưa vào miệng cắn, tẻ nhạt vô vị.

Đang ăn lê, một nha đầu từ trong kiệu bước xuống, cúi đầu nói với ta: “Vị công tử này, cô nương nhà ta muốn mời ngài qua nghe nhạc.”

Ta xoa miệng, nói: “Nghe nhạc? Ta là tục nhân, không thông âm luật, không nên làm phiền cô nương nhà ngươi.”

Nha đầu kia cười nói: “Cô nương nhà ta muốn đáp tạ ơn cứu mạng của công tử, mong công tử ngàn vạn lần đừng từ chối, chỉ một lát thôi, không phiền công tử lâu đâu.”

Ta từ chối không xong, đành đến cạnh kiệu, nha đầu kia vén rèm lên, cúi đầu dò hỏi mấy câu liền khép rèm lại. Kiệu kia rất thơm, ta nhịn không được xoa mũi, đang lúc xấu hổ, từ bên trong kiệu truyền đến tiếng tỳ bà lả lướt trong trẻo như ngọc, từ thấp dần dần lên cao.

Ta sửng sốt, chỉ cảm thấy quanh thân có chút không được tự nhiên. Ta hàng năm đều nghe tiếng trống kèn đánh trận, tiếng đao kiếm chạm nhau, hiện giờ bỗng nhiên nghe xong khúc nhạc thanh nhã này có chút không thích ứng, nhất thời bừng tỉnh, xương cốt rã rời, tâm run rẩy. Khúc nhạc kia ta nghe không hiểu âm luật của nó, nhưng cũng biết tài nghệ người đánh đàn rất cao, mọi người bốn phía vây quanh, chỉ nghe một nam nhân thấp giọng buồn bực: “Khúc tỳ bà này cực kỳ giống với khúc Ngọc Lâu Xuân của Liễu Âm ở Hoài Lâu.”

Hoài Lâu ta cũng biết, là nơi trăng hoa nổi tiếng nhất của Đế kinh. Nhưng còn người tên Liễu Âm này thì ta chưa từng biết đến.

Đang lúc nghĩ thầm, tiếng tỳ bà liền dừng lại, nha đầu kia nói xong rồi, quả nhiên chỉ cần một chút công phu. Khúc nhạc như nước chảy, một cái chớp mắt liền trôi qua, ta ngay cả bắt cũng không bắt được. Nha đầu kia cúi đầu chào ta, lên trêи kiệu, bốn kiệu phu nâng kiệu màu tím thẫm đi nhanh về phía trước.

Ta chỉ nghe một khúc ngắn ngủi, ngay cả thanh âm của người đàn tỳ bà cũng chưa nghe được.

Ta lắc đầu, cắn lê đi đến phủ đệ của Tả Tư Minh. Đi vào phòng khách, Tả Tư Minh đã ngồi vắc chân lên ghế chờ ta, trêи tay bưng chén trà nhỏ, phất tay kêu ta, cười hì hì nói: “A Ngọc, đến đây xem ta mời khách quý đến này.”

Ta thấy đã quá quen với việc này, quay đầu nhìn lại liền thấy một nữ tử mặc áo bạc ngồi ngay ngắn trêи ghế trái, trêи đùi đặt đàn tỳ bà.

Nàng đẹp hơn so với bình thường, ta nhịn không được xem qua vài lần. Tóc dài xõa xuống không vấn lên, người cũng không mang theo trang sức nào. Thanh lịch nhã nhặn không điểm trang, ta cảm thấy toàn thân nàng toát ra vẻ yêu mị. Hơn nữa đôi mắt hơi hơi khiêu gợi, nhìn về phía ta, người khom khom, hình như đang cười, ta ngượng ngùng, khuôn mặt nóng lên, vội vàng quay đi chỗ khác.

Tả Tư Minh nhíu mày: “A Ngọc, ngươi lớn như vậy còn chưa chính mắt thấy qua cô nương nào, vi huyng thật phát sầu, còn tưởng rằng ngươi là Long Dương (2)…” Thằng nhãi thấy ta trừng mắt, vội bịt miệng cười hì hì, ngược lại nói: “Dung nhan của Liễu cô nương như vậy còn không lọt vào mắt ngươi?”

Ta theo bản năng nhìn thoáng về phía nàng , nàng vẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, không nói chuyện, ta vội ngồi xuống ghế, đặt phần còn lại của tuyết lê lên bàn, tự mình rót chén trà nhỏ: “Bớt sàm ngôn đi. Ngươi không phải tìm ta bàn luận chuyện quan trọng ư, hiện giờ ta lại phải nhìn cô nương này, rốt cuộc là chuyện gì?”

Tả Tư Minh nhún vai: “Ta có thể còn chuyện gì nữa, ta chỉ là nhàn rỗi tới mức phát hoảng nên nói dối để kéo ngươi theo ta dạo chơi một lần. Liễu cô nương là một tay đàn tỳ bà giỏi, ta phí rất nhiều tâm tư mới mời được nàng đến, ngươi cũng đến nghe, đảm bảo ngươi sẽ thích.”

Lại là nghe tỳ bà?

Ta giận tái mặt: “Ngươi thật vớ vẩn, hối ta đến đây để nghe nhạc sao? Ta không có thời gian nhàn rỗi đâu.”

“Ngươi thật thô tục! Cái này gọi là tình thú! Ngươi mỗi chỉ biết chém chém giết giết, ta gọi ngươi đến nghe nhạc đúng là đàn gảy tai trâu, chậc, chậc, đáng tiếc, đáng tiếc.” Tả Tư Minh ai oán nói xong, hướng người kia phất tay áo, chỉ nghe dây đàn rung lên vài tiếng, nàng kia bắt đầu đàn.

Ta đang tức giận, căn bản không để tâm nghe nhạc, nhưng vừa nghe được thì thấy nó giống hệt khúc tỳ bà trêи đường lúc nãy.

Ta nghi ngờ nhìn nàng, nàng hạ thấp mi, ngón tay dài thon nhẹ nhàng hạ xuống, phảng phất như mây khói. Lúc nãy người trong kiệu chỉ đánh một khúc ngắn ngủi, còn chưa nghe xong người kia đã dừng lại, không nghĩ đến còn có cơ hội nghe hết khúc này.

Ta yên lặng nhìn nàng, sau khi đánh đàn xong, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ta cười cười, cực kỳ kiều mị.

Bên ngoài ta vẫn là hình dạng nam nhân, trêи thực tế là một nữ nhân, vì nữ phẫn nam trang nhập ngũ là tội khi quân, nếu người khác biết, ít nhiều gì cũng lên đoạn đầu đài lãnh một đao, ta luôn phải cẩn thận, ngay cả trợ thủ đắc lực là Thường Thao và Thường Lược cũng không biết bí mật lớn này của ta.

Mặt của ta không kìm được ửng hồng, không biết có phải nàng bình thường rất cuốn hút không, ta và nàng đều là nữ nhân lại cảm thấy ngượng ngùng.

Nhạc đàn xong, Tả Tư Minh gõ bàn, cười trộm với ta: “A Ngọc, như thế nào, nghe choáng váng sao?”

“Cút.” Ta nạt hắn một tiếng, hắn giả bộ phong nhã phẩy quạt, trời cũng không nóng, hắn lại phẩy quạt vô cùng hăng say.

Nàng dịu dàng đứng dậy, cúi chào về phía này: “Tả đại nhân, nhạc đã đàn xong, Liễu Âm cáo từ.”

Tả Tư Minh lập tức nhảy dựng lên: “Ai, Liễu cô nương phải đi liền sao?!”

Liễu Âm cười nhạt nói: “Tả đại nhân chỉ trả số tiền bằng một nén nhang, ta đây chỉ đàn đúng một nén nhang thôi.”

Tả Tư Minh thần sắc u ám, coi bộ dáng này thì cái gọi là “một nén nhang” cơ hồ là tử huyệt của hắn. Hắn liên tục nói: “Liễu cô nương nán lại một chút, ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn, ăn cơm rồi đi được không?” Khi nói chuyện, hung hăng ngắt ta một cái, cúi đầu nói: “Đồ ngốc, mau giữ nàng lại. Bằng không trở về ta bóp chết ngươi.”

” Ta…… Ta không biết nàng.”

“Tiểu tử ngươi không phải rất có duyên với nữ nhân sao, trêи phố cũng có cô nương cho ngươi tuyết lê ngươi, ngươi mau nói vài lời tốt, ngươi nói hay không?” Tả Tư Minh cắn răng nghiến lợi.

Ta lau mồ hôi, cúi đầu nói với Liễu Âm: “Phiền… Phiền Liễu cô nương lưu lại… Ta… Ta…”

Kỳ quái, không hiểu có phải bị quỷ ám không, ta nói chuyện lắp bắp không ngừng, đây là lần đầu tiên như vậy. Khóe mắt Liễu Âm khẽ cong, nhìn ta cười nhẹ: “Vị đại nhân này, ngươi muốn ta ở lại, cần phải thêm tiền. Nhưng nếu thêm ngân lượng thì phải đến Hoài Lâu tìm ma ma, ta không làm chủ được.” Nàng dừng lại một chút, lưu luyến nhìn ta: “Bất quá, nếu đại nhân có lý do khác thì ta sẽ nghĩ lại?”

Lý do, ta có lý do sao? Đều do tên nhãi ranh Tả Tử Minh mà ta vô ý kết bạn kia.

Ta bất chấp nói: “Kỹ nghệ đánh đàn của cô nương tuyệt diệu, ta… muốn cùng cô nương kết làm bằng hữu, ngày sau… sẽ thỉnh giáo một chút. Không biết lý do này có được không?”

Nàng vẫn cười như trước, vén vài sợi tóc mai, đôi mắt có chút lạnh lẽo: “Ta là nữ tử chốn trăng hoa, không trong sạch, sao xứng kết bạn với đại nhân. Người chớ làm bẩn thân phận của mình.”

Ta nửa câu nói cũng nói không nên lời, lại nghe nàng nói: “Đại nhân có thể cho ta một quả lê không?”

Ta vội lấy quả lê trêи bàn cho nàng, trong lòng nàng nghĩ gì, một chút cũng không đoán được. Nàng cười nhận lấy lê: “Lúc nãy trêи đường thấy đại nhân ngươi ăn lê rất ngon, chắc hẳn vị rất ngọt, ta cũng muốn thử qua.”

Ta giật mình, nàng có thể thấy ta ăn lê khi nào?

Hay là……

Nàng lại khom người cúi đầu, tuy là khom lưng, nhưng thái độ lại không hề nhún nhường: “Đa tạ đại nhân đã thưởng lê, Liễu Âm cáo từ.” Nói xong, nàng bước đi thật nhẹ nhàng.

Tả Tư Minh thấy Liễu Âm bỏ đi, tức giận đá ta một cái, hắn là thư sinh, không có sức lực, đá trúng cái chân đeo chủy thủ của ta, đau quá kêu to, mở miệng mắng: “Nàng chỉ lấy của ngươi một trái lê, nhưng vẫn là xin ngươi cho! Lão tử trước giờ tặng cho nàng nhiều châu báu trang sức, nàng cũng chưa từng động tay qua, lão tử, lão tử, so ra còn kém một trái lê! Lão tử, so ra còn kém một trái lê!”

Ta nắm lấy áo hắn, cười nói: “Đừng mắng, mọi người đi rồi, ta mời ngươi ăn lê, được không?”

***

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đã có phiên ngoại, tôi cố gắng viết xong phiên ngoại, chia thành mấy phần, viết rõ ràng về mọi chuyện.

***

Ghi chú:

Cao xử bất thắng hàn (1): ý chỉ những người quyền cao chức trọng, không có bạn tri tâm, chỉ có sự lạnh lùng và cô độc; hoặc là nói đứng ở nơi cao không chịu nổi cái lạnh giá ở nơi đó.

Long Dương (2): ám chỉ đồng tính luyến ái nam, đó là một nam nhân thời Chiến quốc, có vẻ đẹp dịu dàng quyến rũ như một mỹ nữ, được Ngụy vương sủng ái vô cùng, phong làm Long Dương Quân, mỹ nữ trong hậu cung ở trước mặt hắn đều ảm đạm thất sắc.

Bình Luận (0)
Comment