Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 191

Trêи lưng, cái gì cũng không có.

Ta đem ngón tay lúc nãy xuất huyết đưa đến trước mắt, tỉ mỉ nhìn kĩ, lại đem ngón tay cái và ngón trỏ kê sát, chậm rãi xoa bóp. Mặt trêи ngón trỏ một giọt máu bị nặn ra, ta vận khởi huyễn đồng, có thể nhìn thấy phía trêи hiện ra một lỗ cực nhỏ, đúng là bị kim châm chích mới có thể lưu lại dấu vết như thế này.

Ta đã từng tự mình ở phía sau lưng tỉ mỉ tìm kiếm, cũng không có phát hiện châm nhỏ tương tự tồn tại, ngón tay của ta, tại sao phải bị kim đâm ra máu?

Một trận gió lạnh thổi qua, ta run run một chút, đem áօ ɭót mà che ngực lại, sau khi thoáng nhìn, phát hiện cửa sổ đúng là chưa khép chặt, gió lạnh mới thổi vào được trong phòng. Một con chim xinh đẹp đậu vào trêи bệ cửa, mắt đen như hạt đậu, đang an tĩnh nhìn ta.

Con chim này trêи người màu sắc lông chim đặc biệt sặc sỡ, lấy màu trắng thuần làm nền, mặt trêи có hoa văn một vòng lại một vòng đủ thứ màu như lông công . Ta hiếm thấy con chim nào có bộ dáng như vậy, lập tức cùng nó nhìn nhau, ánh mắt của nó lợi hại phi thường, phảng phất như có thể nói chuyện, mà nó phát hiện ta đang nhìn nó, cánh giang rộng, như gió mềm mại bay đi.

Phía sau lưng lần thứ hai đau đớn truyền đến, thân ta khẽ run, một tay chống lên trêи bàn trang điểm, lại không có thời gian băn khoăn lo lắng về con chim nhỏ kỳ quái kia.

Đau đớn từng cơn lại từng cơn, ta giống như đang bị người lột da rút gân, cảm thấy đau đớn từ trong xương cốt một đường lan ra đến da thịt bên ngoài. Cảm giác như vô số kim châm đang đâm vào lưng, từ khi ta sinh ra và lớn lên, tất cả thương bệnh lớn nhỏ từng trải qua không ít, thế nhưng không có một lần nào có thể so sánh với lần này càng thêm thống khổ.

Ta cả người đổ mồ hôi lạnh không ngừng, cũng không nhịn được nữa, trong miệng phát sinh tiếng rêи rất nhỏ do kiềm nén, gần như rất tự nhiên, lần thứ hai đưa tay sờ về phía sau lưng, trêи đường sờ tới, tay của ta mặt khác bị một cánh tay lạnh lẽo nhẹ nhàng cầm lấy.

“Lạc Thần.” Ta cố gắng ngẩng đầu, nhìn trong gương đồng hiện ra thân ảnh bạch y của nàng, lập tức sẽ liền thẳng thắt lưng.

“Đừng nhúc nhích. . .” Thanh âm của Lạc Thần tự sau lưng ta truyền đến, mang theo vài tia mệt mỏi, vài tia run.

Thanh âm của nàng rất là kỳ quái, dường như thấy trêи lưng ta giống như nằm một con ác quỷ vậy.

Ta theo lời không dám cử động, chỉ có ngực có y phục che chống lạnh, sau lưng của ta và cánh tay đều bại lộ ở trong không khí, gió lạnh bên ngoài cuốn vào, ta cả người lạnh run, có thể rõ ràng cảm giác được trêи cánh tay nổi lên một tầng da gà.

Lạc Thần đem tay của ta bỏ ra, ngón tay chậm rãi đi lên, ở phía sau lưng ta từ xương bả vai xuống dưới dừng lại.

Bốn phía vô cùng yên lặng, Lạc Thần ngay cả nửa điểm thanh âm cũng không phát sinh, ngực ta kịch liệt phập phồng, nghe được chính tiếng hít thở hỗn loạn của mình, cảm giác hết thảy đều trở nên quỷ dị.

Ngón tay của Lạc Thần bình tĩnh ở phía sau lưng chỗ bị đau, bỗng nhiên chợt dùng chút lực, ngón tay trực tiếp ấn đè xuống, cùng lúc đó, một luồng hàn khí lạnh lẽo theo đầu ngón tay nàng thâm nhập vào trong da ta, sâu hơn xâm nhập vào trong xương cốt của ta.

Ta không hiểu được nàng phải làm gì, chỉ cảm thấy đau đớn đến tê tâm liệt phế, loại đau này làm cho ta có cảm giác muốn gào thét ra vậy, ta cắn chặt môi dưới, gắt gao nhịn xuống, trong cổ họng lập tức phát sinh tiếng rêи cực kỳ nặng nề.

Đau.

Đau quá.

Đã từng ở một thời điểm nào đó, ta cũng đã trải qua nỗi thống khổ giống như thế này.

“Rất nhanh thì được rồi, ngươi chịu khó một chút.” Lạc Thần như vậy nhẹ giọng nói, ngón tay lần thứ hai cố sức, theo đầu ngón tay của nàng đột nhiên thoát khỏi da thịt phía sau lưng ta, theo đầu ngón tay nàng rút ra, ta sinh ra một loại ảo giác, nàng hình như là. . . Ở trong thân thể ta, rút ra một cái gì cực kỳ thật nhỏ vậy.

“Được rồi, mặc y phục vào.” Lạc Thần dùng một tay nắm ở cái eo của ta, tay kia lấy đi y phục trong tay ta, triển khai, khoác ở trêи người của ta.

Ta cả người bị tắm mồ hôi lạnh, nếu không phải được nàng đỡ, hầu như sẽ xụi lơ trêи mặt đất.

Mặc y phục xong, ta xoay người tựa ở trêи bàn trang điểm, mới nhìn rõ Lạc Thần. Nàng tựu mặc một bộ áօ ɭót đơn bạc bạch sắc, nét mặt thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, gương mặt nhuộm vài phần bệnh trạng hồng nhuận, mà mi mắt của nàng gắn quá chặt chẽ, thần sắc trong tròng mắt cực kỳ phức tạp.

Ta thở dốc ngụm lớn, nói không ra lời, di chuyển tầm mắt xuống, thấy đầu ngón tay của nàng, cư nhiên nắm bắt một cây châm dài, ngân châm cực nhỏ, mũi nhọn ngân quang lóng lánh, mặt trêи bọc một tầng đỏ thắm vết máu.

Rất nhanh ta liền hiểu được, run run nói: “Châm này đúng là. . .”

Lạc Thần buông ánh mắt, gật đầu: “Mới vừa rồi ta từ trêи lưng ngươi lấy ra.”

Ta sợ đến run lập cập: “Bên trong cơ thể của ta, sao có một cây châm dài nhỏ như vậy? !”

Lạc Thần không trả lời ta, mà là đem cây ngân châm kia đặt ở trêи bàn trang điểm, lại đem ta chặn ngang bế lên, hướng giường đi đến: “Trước đi đến giường nằm một lúc, như vậy sẽ lạnh.”

Ta núp ở trong ngực nàng, hoàn toàn không biết làm sao, thời gian nàng thường lui tới ôm ta, đều ôm rất là ổn định, lần này lại cước bộ không vững, thậm chí còn có chút lung lay lắc lắc. Trong lúc đó có vài giọt lạnh lẽo rơi xuống trêи mặt của ta, đều là mồ hôi lạnh của nàng nhỏ xuống.

Ta bị nàng ôm đến trêи giường, nàng cầm chăn đem ta bao lại kỹ lưỡng, tự mình khoác áo bào lông cáo trắng ngồi ở bên cạnh ta, cứ như vậy lẳng lặng nhìn ta.

Ta đưa tay sờ mặt nàng, trêи mặt trắng mịn một tầng vết mồ hôi, trêи lông mi cũng nhuộm một tầng hơi nước.

Ta khàn giọng nói: “Ngươi có phải là không thoải mái hay không?”

Nàng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: “Ta rất khỏe, mới vừa rồi còn mới ngủ dậy, là ngươi khó chịu mới đúng.”

Ta hiểu được điều nàng chỉ, rùng mình: “Ta. . . Ta cảm thấy rất sợ, ta cho tới bây giờ chưa bao giờ sợ như thế, ta không hiểu được ta. . . Ta đây là thế nào? Trong cơ thể con người bình thường không thể nào có một cây châm dài nhỏ như thế tồn tại mới đúng. Ta lớn như vậy mà đều không biết được trong cơ thể cất giấu một cây châm.”

Mặt của Lạc Thần dường như lạnh như băng, quá một lúc, nàng mới nói: “Ngươi trước đây có nhiều lần nói rằng lưng bị đau, hay là do ngân châm ở trong làm hại. Ngươi có còn nhớ hay không, ngươi bị chứng đau lưng này sớm nhất là từ bao giờ?”

“Bắt đầu khi. . . Bắt đầu khi. . .” Ta nỉ non, hồi tưởng một lúc, mới nói: “Kỳ thực khi ta còn bé, thì có, bất quá ta khi đó tưởng việc nhỏ, cũng không để ở trong lòng. Chỉ là đợi được sau khi lớn lên, thời gian nó tái phát càng nhiều, mà lại đau đến càng lợi hại.”

Lạc Thần ánh mắt chìm xuống: “Khi còn bé. . . cụ thể là mấy tuổi?”

“Tám tuổi, hoàn toàn là chín tuổi, cũng chính là khi ta được mẫu thân thu dưỡng, tất cả ký ức ta, bắt đầu khi đó. Ta nhớ kỹ năm ấy chính là năm Nhâm Ngọ thứ ba, lúc đầu thu, ta tám tuổi, tỉnh lại liền thấy mẫu thân và Côn Lôn, sau một khoảng thời gian cùng các nàng sinh sống, lần đầu tiên phát bệnh. Hôm nay là năm Quý Tỵ thứ mười bốn, mẫu thân nói ta sinh vào đông, hôm nay sinh nhật vừa qua, ta đã mười chín tuổi.”

“Nhâm Ngọ thứ ba, đầu thu…..Nhâm Ngọ thứ ba….” Lạc Thần sắc mặt ngưng trọng, trong miệng lẩm bẩm.

“Nhâm Ngọ thứ ba, có vấn đề gì không? Ngươi làm sao vậy, sắc mặt thật không tốt.”

Lạc Thần hơi có chút ngượng ngùng: “. . . Không có. Xuân Nhâm Ngọ thứ ba, ta xảy ra một ít chuyện, vừa rồi ngươi nhắc tới, hồi tưởng lại mà thôi.” Nói xong, mới lại nói: “Theo ngươi nói, cây ngân châm kia bên trong cơ thể ngươi, xác nhận là đầu thu năm Nhâm Ngọ thứ ba đã tồn tại?”

Ta khẩn trương nói: “Điều đó không có khả năng. Bản thân ta lúc đầu thu được mẫu thân và Côn Lôn thu dưỡng, ta vẫn một tấc cũng không rời khỏi bên người các nàng, được các nàng chăm sóc, vẫn chưa tiếp xúc qua ngoại nhân, dù sao các nàng không đến mức sẽ ở trong thân thể ta an trí loại ngân châm đáng sợ này? !”

Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Ta hiểu được điều đó không có khả năng. Mẫu thân ngươi thương yêu ngươi như vậy, Côn Lôn tiền bối càng hơn, không thể là các nàng. Ngươi nói ở đoạn thời gian đó, ngươi vẫn chưa tiếp xúc qua ngoại nhân, nói cách khác, châm này, là trước đầu thu năm Nhâm Ngọ thứ ba, cũng đã tồn tại trong cơ thể của ngươi, cho đến khi đến ngươi gặp ngươi mẫu thân và Côn Lôn tiền bối, mới chậm rãi phát tác.”

Ta cảm giác đầu óc quay cuồng, xoa mi tâm nói: “Chuyện lúc trước đầu thu năm Nhâm Ngọ thứ ba, ta cái gì cũng nhớ không được, vậy cũng là trống rỗng, ngươi nói như vậy, cũng không phải không có khả năng, dù sao trước khi gặp người, phát sinh qua chuyện gì, ta không hề ấn tượng, bị người hạ ngân châm, cũng chưa biết chừng. Chỉ là ta vẫn không rõ vì sao ta là ở trong mộ Cô Tô công chúa bị người phát hiện, lẽ nào tất cả thời gian trước, ta đều ở trong lăng mộ đợi sao?”

Lạc Thần không chút suy nghĩ, gọn gàng nói: “Đương nhiên là không phải, chí ít xuân Nhâm Ngọ năm thứ ba, ngươi hoàn ở bên ngoài.”

Trong lòng ta run run một cái: “Ngươi. . . Ngươi thế nào khẳng định như vậy? Ngay cả ta đều không biết được.”

Lạc Thần nói: “Ta chính là khẳng định như vậy, ngươi tin tưởng ta.”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, trong con ngươi toát ra một loại thần sắc gần như kiên định, ánh mắt lại dịu dàng.

Ánh mắt của nàng tựa đêm tối, yên tĩnh, mà ôn nhu.

Ta thấp giọng nói: “Ta tin ngươi.”

Lạc Thần cười nhạt, lập tức thấp giọng nói: “Hiện tại, ta chỉ cần biết rõ ràng một việc. Ngươi suy nghĩ thật kỹ, ở xuân Nhâm Ngọ năm thứ ba đến thu Nhâm Ngọ năm thứ ba trước khi được mẫu thân ngươi cùng Côn Lôn tiền bối đưa từ trong mộ Cô Tô công chúa cứu trở về, ngươi đã gặp qua người nào?”

Ta uể oải nói: “Gặp qua người nào. . . Ta sao nhớ kỹ, ta cái gì cũng không nhớ rõ.”

“Đừng nóng vội, suy nghĩ thật kỹ, yên tĩnh.” Lạc Thần cầm tay của ta, lạnh lẽo tinh tế cảm xúc truyền đến: “Ngươi gặp qua người nào đóđối với ngươi mà nói hết sức đặc biệt, nhớ kỹ, những người đó đối với ngươi mà nói, nhất định phải đặc biệt, cũng không phải là tầm thường vô tình gặp được như người qua đường, chí ít, ngươi cùng bọn họ đã từng phát sinh tiếp xúc qua một đoạn thời gian. Những người đó mặc y phục như thế nào, là nam hay nữ, hình dạng ra sao?”

Thanh âm của Lạc Thần tựa như sóng biển, êm ái nhẹ nhàng trong lòng ta. Ta vô ý thức nhắm mắt, an tĩnh chốc lát, lại ngẩng đầu lên nói: “Trong đầu óc ta trống rỗng, thật không nhớ được. Ta nghĩ. . . Ta nghĩ ngươi giúp ta đem cây ngân châm mới vừa rồi mang tới đây.”

Lạc Thần gật đầu, đứng dậy đi lấy ngân châm, ta tiếp nhận cây ngân châm dài nhỏ, đặt ở trước mắt tỉ mỉ quan sát.

Phía trêи vết máu ngưng kết, hiện ra một màu nâu u ám, mũi nhọn lóng lánh lạnh lùng.

Ta xem một lát, hai mắt nhắm nghiền.

Bốn phía một mảnh an tĩnh, ta cả người, dường như chìm vào đáy nước.

Trong bóng tối, ta nghe được một giọng nam nhân trầm thấp, hắn gọi ta: “Nha đầu.”

Trước mắt lập tức xuất hiện một đôi tay tinh tế xinh đẹp. Tay phải nam nhân nâng một hộp gấm, bên trong lại sắp hàng loạt ngân châm nhỏ dài.

Ta chỉ có thể nhìn đến hộp gấm trong tay hắn, trong hộp gấm có ngân châm, cùng với một màu xanh thêu bên ngoài vạt áo.

Giọng nam nhân lay động, lạnh như băng nói: “Nha đầu, nữ nhân mà ngươi đợi tạm thời sẽ không tới. Ngươi hẳn là đã mệt mỏi, nên hảo hảo mà ngủ một giấc.”

Ta cả người rét run, cảm xúc lay động, muốn kêu lên, căn bản không làm nên chuyện gì. Tay chân làm như bị giam cầm, vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng lạnh như băng, hướng ta tới gần.

Nam nhân kia là ai?

Ta. . . Ta lại đang chờ ai?

Hắc ám lui bước, tia sáng nặng nề lại trở nên nhu hòa, ánh sáng xung quanh trở nên ấm áp yên tĩnh, bên tai từng giọt tí tách, hình như bắt đầu mưa.

Một người cao gầy mảnh khảnh thân ảnh màu trắng chậm rãi tới gần. Bạch y nữ tử kia một tay cầm cây dù, ở trong làn mưa lất phất, nhẹ nhàng hướng ta đi tới.

Ta có thể tinh tường thấy nàng, khóe môi nhàn nhạt mỉm cười.

Hình ảnh nghiền nát, ta bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, ngân châm cầm trong tay rơi xuống trêи giường.

Lạc Thần nghiêng người, khẩn trương thay ta lau mồ hôi lạnh trêи trán.

Ta nhìn cặp mắt đen láy như mực của nàng, run rẩy nói: “Ta vừa mới hồi tưởng, kết quả nhìn thấy một người nam nhân, trong tay nắm bắt ngân châm.”

Lạc Thần biến sắc: “Nam nhân? Bao nhiêu tuổi?”

“Ta nhớ không rõ mặt của hắn, nghe thanh âm lại tự tuổi còn rất trẻ, ăn vận thanh sắc vân văn.”

Lạc Thần mím môi, môi dưới đã không có chút máu: “Thanh sắc vân văn, nam nhân trẻ tuổi. . . Quả nhiên. . .” Nàng lấy lại bình tĩnh, lại hỏi: “Còn nhớ lại chi tiết nào khác không?”

Ta cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Hồi lâu, ta giơ tay lên, sờ lên trêи má nàng: “Ta còn giống như thấy được ngươi.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương sau là lần thứ hai tiến vào cuộc sống Lạc Thần bên ngoài, đứng dưới góc nhìn của Lạc Thần, cũng là phân đoạn quan trọng, cùng với các chương quan hệ với các manh mối càng mật thiết.

Xuân Nhâm Ngọ năm thứ ba, Lạc Thần là cùng với Sư Sư ở chung với nhau, lúc Sư Sư lạc đường, cho đến thu Nhâm Ngọ năm thứ ba mới được Côn Lôn các nàng thu dưỡng.

Bình Luận (0)
Comment