Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 216

Ta nhịn một chút, mới nói: “Hôm qua ngươi gọi Lạc Thần theo ngươi vào trong, chắc hẵn cũng đã bắt mạch cho nàng rồi. Nàng mắc chứng hàn tật vô cùng hiếm gặp, hơn nữa gần đây số lần nàng ấy phát bệnh so với trước kia lại muốn nhiều hơn, giày vò cũng nhiều thêm, ta cảm thấy rất bất an. Mấy ngày nay nàng vẫn ho khan, trước đây khi nàng không phát bệnh, sức khỏe tốt lắm, chưa bao giờ nhiễm phải thương hàn, hiện nay nàng cư nhiên lại phát sốt, ta lo lắng cho nàng…”

Tư Hàm cười nhạt: “Thế nào, ngươi lo lắng nàng sẽ chết?”

Ta buồn bực nói: “Ta không phải có ý này, ta chỉ là rất lo lắng cho nàng ấy, muốn nàng được mau chóng khỏe lại, tránh bị hàn tật giày vò. Ta tuy tôn ngươi một tiếng Cô cô, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể đem điềm xấu đi nói lung tung như vậy.”

Tư Hàm khinh thường: “Cái gì là điềm xấu hay không xấu. Là con người, thọ mệnh hữu hạn, đều cũng phải chết thôi. Chết sớm hay muộn dù thế nào cũng sẽ chết một lần, thọ mệnh đã tận, trốn không thoát, tránh không được. Bất quá luôn có một số phàm nhân không biết sống chết, ngông cuồng muốn trì hoãn cái chết, thậm chí đầu cơ trục lợi để trốn tránh cái chết, thật không biết ý trời không thể nghịch chuyển, như vậy làm xằng làm bậy, chỉ càng chuốc lấy sự nghiêm phạt đáng thương. Bọn chúng như vậy là đáng đời, gieo gió gặt bão, không trách người khác được.”

Trong mắt nàng như mang theo một loại ngạo mạn bẩm sinh, thế nhân trong đôi mắt của nàng, dường như đều như cát bụi.

Ta lạnh lùng: “Có ý gì? Ta không hiểu”

Tư Hàm nói: “Sau này ngươi sẽ hiểu, nhanh thôi. Cẩn nhi, ngươi qua đây.”

Ta chần chừ chốc lát, cuối cùng đi tới trước mặt nàng, nàng ngồi trêи ghế, đưa tay nắm lấy tay của ta, lạnh lẽo thấu xương, ta có chút né tránh, lại bị nàng bắt lấy thật chặt.

Tư Hàm nhìn ta, nói: “Cẩn nhi, từng ấy năm đến nay, ta đều đi tìm ngươi. Vì tìm ngươi, ta đã trì hoãn rất nhiều kế hoạch quan trọng, nay ngươi đã trở về, những kế hoạch bị buộc phải trì hoãn đó, cuối cùng có thể thực hiện rồi. Công chúa điện hạ của ta, ở lại bên cạnh ta, đừng đi đâu cả. Ta muốn ngươi nhìn thật cao, con dân của ngươi, vinh quang trước kia là như thế nào bị phá hủy, lần nữa đoạt về.”

Tâm ta nghe ngươi nói những lời này, mơ mơ hồ hồ, thực sự càng nghe càng không hiểu được.

Ta dứt khoát không quản nàng nữa, mà đổi qua vấn đề bản thân muốn biết nhất, hỏi nàng: “Ngươi là Cô cô của ta, chắc là biết tung tích của cha mẹ ta. Vậy ngươi có thể cho biết bọn họ hiện tại ở đâu không? Ta rất muốn gặp họ.”

Tư Hàm trong mắt toát ra một tia dị dạng, nói: “Hiện tại vẫn chưa được, chờ ngươi khỏe rồi, ta sẽ cho ngươi biết tất cả những điều liên quan đến bọn họ. hiện nay ngươi căn bản không nhớ ra được, thời cơ chưa đến, nói ngươi biết cũng chỉ vô dụng.”

Nàng bắt đầu có chút mệt mỏi xoa bóp trán, như đang thương tâm, ta không nhịn được nói: “Cô cô, ngươi làm sao thế?”

“Không có gì.”

Tư Hàm khoát tay áo, bổng dưng không nói gì nữa, bốn phía bổng dưng lâm vào một trận trầm mặc quỷ dị. Ta cảm thấy không được tự nhiên, đành phải nhân cơ hội này, qua lại đánh giá căn thư phòng này. Nhìn cả nửa buổi, đột nhiên phát hiện một hộp ngọc đặt hơi nghiêng trêи bàn, nắp hộp nửa che nửa mở trêи hộp ngọc, thấp thoáng có thể nhìn được vật đựng bên trong.

Vật kia kim quang rạng rỡ, chọc vào con ngươi.

Ta tinh tế xem tỉ mỉ, qua một lúc, đáy lòng nhất thời chùn xuống.

Đó, cư nhiên lại là một phiến vàng lá.

Ta đến gần, mở nắp hộp lên, vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve những phiến lá vàng lạnh như băng ấy, văn tự khiếm khuyết không trọn vẹn cùng điêu khắc đồ án, toàn bộ ở đầu ngón tay ta chảy xuôi, vô thanh vô thức.

Côn Luân lưu lại phần lớn vàng lá, thiếu mất phần Liễu Quy Táng đã đem đi, mà Liễu Quy Táng đã chết trong một gian thạch thất dưới Long Câu cổ thành, chết ở một cỗ thạch quan trước mặt, nhưng chúng ta lúc đó lục soát thi thể của Liễu Quy Táng kỹ càng, trêи người hắn căn bản cũng không tồn tại vàng lá.

Vậy chổ vàng lá này Tư Hàm từ đâu có được?

Liễu Quy Táng xảo quyệt, tính cách lại cẩn thận, vật quý giá thế này, cơ hồ dùng mạng hắn đổi được, hắn nhất định mang theo bên mình. Nhưng kỳ quái là, chúng ta trêи thi thể hắn lục soát không thấy vàng lá, lúc đó ta từng nghĩ qua một khả năng, đó chính là có người, lấy mất phần vàng lá từ trêи người hắn.

Chẳng lẽ…

Tư Hàm thấy ta nhìn chằm chằm lá vàng, kín đáo nói: “Cẩn nhi, ngươi thích thứ này? Nếu ngươi thích, vậy cứ cầm đi là được.”

Ta định thần lại, chỉ nói: “Thứ này, ngươi từ đâu có được?”

Tư Hàm lành lạnh đáp: “Trêи thân một người chết.”

Ta kinh hãi: “Từ trêи người Liễu Quy Táng? Cô cô, ngươi từng đến Long Câu cổ thành à?”

Tư Hàm nâng mí mắt, cười lạnh: “Thì ra tên bất kính kia, tên gọi Liễu Quy Táng?”

Ta không thể tin được hỏi: “Ngươi lúc nào đi qua nơi đó, lấy được mấy lá vàng này?”

Tư Hàm đáp: “Chổ đó ta thường đến xem qua, không nhớ được là lần nào.”

“…”

“Thế nào, Cẩn nhi, chỉ cho phép ngươi và nữ nhân kia đi, ta thì không cho sao?”

Ta nổ lực trấn định bản thân một chút, tận sức dùng một loại ngữ điệu bình ổn để mở miệng nói: “Không phải. Ý của ta là, lúc đó chúng ta vượt qua rất nhiều trắc trở, rất nhiều chuyện phát sinh, thật vất vả mới đến được lòng đất của cổ thành đó, ngươi thế nào… thế nào thường xuyên đi xem qua? Ngươi hiểu được, này không phải qua thăm nhà hàng xóm, cho nên ta cảm thấy rất kì quái.”

Tư Hàm chống cằm, cười khẽ 1 tiếng: “Ta cảm thấy nơi đó có ý nghĩa, thì thường xuyên đến xem qua thôi.”

Ta nhíu nhíu mày, tựa vào bàn: “Vậy ngươi… đã nhìn thấy được những gì?”

Tư Hàm lạnh nhạt đáp: “Cùng các ngươi nhìn thấy như nhau, một tòa cổ thành hoang phế mà thôi, còn có thể có gì. Người đã chết, thành cũng mất, chỉ thế thôi.”

Sắc mặt của nàng rõ ràng thay đổi, dường như giữa ta cùng nàng nói chuyện với nhau, chạm đến điều khiến nàng không vui.

Ta không nói, lại bắt đầu nhìn chằm chằm lá vàng, vừa kϊƈɦ động, lại bất an. Loại cảm giác này rất hư ảo, ta cho rằng bản thân đang nằm mơ.

Nếu đem phần lá vàng này giao cho Côn Luân, vậy tất cả mảnh lá vàng vụn đều nên đủ cả rồi. Cứ như vậy, Côn Luân cũng có thể đem vàng lá ghép lại hoàn hảo, bí mật của ngọc toa lục, chung quy có thể được vạch trần.

Ta có thể nhìn ra, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh, là đặc biệt khao khát truyền thuyết trong ngọc toa lục.

Tương truyền ngọc toa lục bao gồm ba quyển là Trường Sinh quyển, Thần Nông quyển và Tử Vong chi quyển, hai người bọn họ, rốt cuộc muốn từ ngọc toa lục đạt được điều gì?

Các nàng cũng giống như bậc đế vương xưa nay, muốn trường sinh sao?

Rất rõ ràng không có khả năng. Trước kia Lạc Thần đã biểu thị rõ ràng nàng một mực không muốn trường sinh bất lão, xem thái độ đó của nàng , đối với trường sinh thuật lộ vẻ khinh thị. Mà Vũ Lâm Hanh cũng đồng dạng khinh thường trường sinh thuật, theo cách nói của nàng, trường sinh bất quá chỉ là “thứ đồ bỏ đi.”

Nếu các nàng không muốn truy cầu bất tử, mà Tử Vong chi quyển chủ yếu ghi chép các loại cách thức ám sát giày vò, vô cùng tà khí, các nàng càng không khả năng có hứng thú với thứ này, như thế, cũng chỉ còn lại có Thần Nông chi quyển là phù hợp.

Thần Nông chi quyển ghi lại y bệnh, Lạc Thần bị hàn tật hành hạ lâu dài, nếu nàng muốn đem Thần Nông chi quyển để hóa giải bệnh dữ, nói vậy thì có thể.

Nhưng Vũ Lâm Hanh, nàng muốn đem Thần Nông chi quyển đi làm gì?

“Cẩn nhi.” Bên tai truyền đến một tiếng gọi khẽ.

Ta từ trong suy nghĩ trở lại, vội hỏi: “Chuyện gì, Cô cô?”

Đôi mắt thâm thúy của Tư Hàm nhìn ta: “Ngươi chăm chú nhìn lá vàng đã nhìn rất lâu, nếu thích, vậy đem về đi.”

Tư Hàm nói: “Dĩ nhiên là được.” Khóe môi nàng vẽ ra một chút độ cong, yên lặng chốc lát, nói: “Bất quá Cẩn nhi, ngươi có tin những thứ ghi trêи đó, đều là thật không? Ta là nói, ngọc toa lục.”

Ta nói: “Ta chưa thấy qua, đương nhiên không biết được thật giả của nó. Nhưng ngọc toa lục này từ Tây Chu truyền lại, liên tiếp theo lịch sử qua tay nhiều người đến nay, rất nhiều đế vương đối với nó tin tưởng không nghi ngờ, Sở vương, Hán Vũ đế… khổ sở truy tìm, ta nghĩ không có lửa sao có khói đây. Hơn nữa, ta… ta cũng gặp qua người trường sinh bất lão, nói rõ trường sinh không phải giả, nên ta nửa tin, nửa ngờ.”

Tư Hàm cười nói: “Ngọc toa lục, nói trắng ra cũng chỉ là một quyển sách, một quyển sách được người viết, không sai, người viết cuốn sách đó, đích thật là đem ngọc toa lục này từ Tây Chu truyền lại đến nay, trong lịch sử chìm nổi, người ham muốn nó, đều đang khổ sở truy tìm. Nhưng mà Cẩn nhi, ngươi phải biết, người sẽ nói dối, thứ viết ra, cũng sẽ nói dối, lịch sử tự nhiên cũng sẽ nói dối. Dù sao lịch sử, là do người viết thành sách.”

Ta cau mày: “Cô cô, ta không hiểu lắm ý tứ của ngươi. Ngươi là nói, ngọc toa lục ghi trêи lá vàng này, toàn bộ đều là một lời nói dối?”

Tư Hàm khinh thường nói: “Ta cũng không nói như vậy. Ngọc toa lục ta chưa thấy qua, thế nhưng lúc ta rãnh rỗi, thường thưởng thức mảnh vụn lá vàng này, ghép được thì ghép, đại khái cũng nhìn ra chút manh mối, trêи đó ngoại trừ miêu tả phương diện ba thần khí, còn lại, coi như đều là lời nói nhảm mà thôi, không có ý nghĩ thực sự. Cẩn nhi, ta chỉ là nhắc nhở ngươi một chút. Ta biết các ngươi vì thu thập lá vàng này, đã hao tốn rất nhiều tâm huyết, hơn nữa nghe Nhan nhi nói, các ngươi cũng đã có được ba thần khí, giờ phút này, cũng nên ở trong tay sư tôn Côn Luân của ngươi rồi.”

Nàng nói đến đây, trong con ngươi lấp lánh ánh sáng lạnh. Ta không tự chủ được lui về phía sau một bước: “Cô cô, ngươi không phải là muốn…”

Tư Hàm cười: “Ngươi sợ cái gì, ngươi sợ ta sẽ làm gì sao?”

Ta cười khan đáp: “Đương nhiên không sợ.”

“Ngươi nhìn ta giống như đề phòng trộm cướp vậy.”

“Không, ta, ta là kính trọng cô cô người.”

“Cẩn nhi, ngươi thật đúng là một hài tử nhu thuận.”

Ta không dám nhìn nàng, bắt đầu giấu tay sau lưng, chà xát mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.

“Yên tâm đi.” Tư Hàm đứng lên, tay vỗ vỗ vai ta: “Đối với những thứ vốn là của mình, ta sẽ không quá bận tâm. Nó vốn là của ta, sớm muộn, cũng sẽ trở về bên cạnh ta, thế gian tục nhân, dù cho lấy được, cũng vô dụng. Chung quy, bọn họ làm sao hiểu được, ân? Cẩn nhi, ngươi cũng như thế.”

Ta nói thầm trong lòng, ngươi quả nhiên khẩu khí rất lớn, ba thần khí đó khi nào thành đồ của ngươi rồi.

Quan trọng hơn là, ta cũng không phải đồ của ngươi.

Bất quá trong lòng nói thế, nét mặt vẫn như cũ duy trì giả bộ mỉm cười trấn định, không dám đắc tội.

Kế tiếp, ta lại cùng Tư Hàm nói một trận bóng gió, nhưng thu hoạch lại không nhiều. Ta phát hiện lúc nàng nói chuyện, duy trì ba loại phong cách. Loại thứ nhất là rất trực tiếp, tỷ như: ta nói là ngươi, thì là ngươi, câm miệng, đừng nói nhảm.

Loại thứ hai là không rõ ràng, thần thần thao thao, muốn nói lại thôi, lại không đúng, là cố tình đánh lạc hướng.

Còn loại thứ ba, nàng dứt khoát trực tiếp ngậm miệng.

Này đây, đã trêи ba canh giờ, ta cuối cùng từ trêи người nàng, manh mối có thể dò được, quả nhiên thật sự ít ỏi. Bất quá cho dù như thế ít ỏi không quan trọng, đối với toàn bộ phỏng đoán kế tiếp của ta, vẫn là rất có ích, huống chi, ta còn lấy được một phần mảnh vụn lá vàng cuối cùng, coi như viên mãn ở mức nào đó.

Bởi vì ngâm mình tắm nước thuốc là từ buổi chiều giờ Mùi bắt đầu, trước đó, ta có thời gian nghỉ ngơi hồi sức đầy đủ, bèn ra lệnh cho Mười Bốn giúp ta chuẩn bị bút mực, lại điều những người phục vụ bên cạnh đi, một mình ngồi bên cạnh bàn viết vẽ.

Phải làm theo hết thứ này, ta nhất định phải tĩnh tâm lại, đem những thứ ta mắt thấy tai nghe trong một năm này, viết vẽ ghi chú, rành mạch rõ ràng mà tiến hành xâu chuỗi, như vậy mới có thể rõ ràng nắm bắt và nhận biết. Tương tự loại này, trước kia ta từng làm qua nhiều lần, lúc ban đầu, vì đầu mối nắm được quá ít, quá trình ước đoán nảy sinh đứt đoạn, nghi vấn tồn tại rất nhiều. Mãi đến sau này, theo Lạc Thần cùng đám người Vũ Lâm Hanh thâm nhập thám hiểm, nắm được nhiều hơn, rất nhiều đứt đoạt và lổ hổng ta đều bổ sung vào, những nghi vấn đó cũng tương ứng mà trở nên ít lại.

Dựa theo trình tự phát triển lịch sử, hết thảy toàn bộ từng có liên quan, trước nhất nên từ thời kỳ Tây Chu Chu mục vương bắt đầu.

Ta liền ở trêи cùng tờ giấy trắng, nhúng mực nước, đề bút viết xuống một chữ bắt mắt, chính là chữ”Chu”.

Bình Luận (0)
Comment