Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 220

Vũ Lâm Hanh nói: “Nói lung tung gì vậy, nàng không phải vẫn luôn ở cùng một chổ với ngươi sao? Ta đã nhiều ngày không nhìn thấy bóng dáng hai ngươi rồi, cũng không biết mang chút tin tức trở về, bạn bè như thế này làm sao làm tiếp được đây? Đứa trẻ Trường Sinh này ngày ngày quấn lấy hỏi ta hai người các ngươi lúc nào trở về, lổ tai ta đều sắp sinh kén rồi.”

Ta vội nói: “Trước khoan nói mấy việc này. Yêu nữ, ngươi giúp ta một việc, vào nhà bếp nhóm lửa, nấu ít nước nóng, tiện thể nấu chút cháo gừng. Lạc Thần giờ đang lạnh dữ dội, lại chưa ăn gì cả, chờ một hồi còn phải dùng nước nóng lau thân thể, ta bây giờ xoa bóp làm dịu cho nàng trước, tạm thời không thể rời đi.”

Vũ Lâm Hanh gật đầu: “Vậy được, ta đây đi ngay.” Đi xa vài bước, lại quay đầu lại, ấp úng: “Sư Sư, ta nhóm lửa không được thuần thục, cháo cũng không biết nấu, ngươi xem này…”

Ta một trận đau đầu, chỉ đành nói: “Vậy ta đi được rồi. Ngươi qua đây giúp Lạc Thần xoa bóp thân thể, dùng chút khéo léo, khiến thân thể nàng nóng lên là tốt.”

Vũ Lâm Hanh ngồi xuống cạnh giường: “Vậy được, việc này ta sẽ miễn cưỡng làm, yên tâm, giao cho ta, ngươi đi đun nước nóng đi.”

Ta đứng dậy, đáy lòng không yên tâm lắm, lại dặn dò: “Ngươi trước tiên đem áօ ɭót nàng cởi ra, từ từ xoa bóp, nhớ kỹ bắt đúng huyệt đạo, hiểu không? Ngoài ra nếu nàng ấy lại muốn uống nước, ngươi nên chầm chậm đút cho nàng, hiện giờ thần trí nàng đã khôi phục một chút, không nên đổ quá nhanh, tránh để nàng bị sặc.”

Vũ Lâm Hanh chỉ đáp: “Phải cởi áօ ɭót ra?”

“Tất nhiên, không cởi quần áo bỏ, chạm đến huyệt đạo, làm sao có thể nhanh chóng công hiệu đả thông huyết mạch?”

Vũ Lâm Hanh do dự: “Sư Sư, này là do ngươi nói đó.”

“Là ta nói, hôm nay ngươi làm sao có nhiều lời thừa vậy, ta đang vội muốn chết đây.” Ta bỏ lại câu này, bộ dáng muốn chạy bước nhỏ ra ngoài cửa, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, quay đầu lại, hung tợn cảnh cáo nói: “Yêu nữ, quần áo có thể cởi, nhưng có điều mắt không được nhìn loạn, nếu không, ta liền đem mắt ngươi moi ra.”

Vũ Lâm Hanh vội vàng đưa cánh tay làm bộ dáng thủ thế, đồng thời thân thể lui về sau, giả vờ e thẹn nói: “Vợ của bạn không thể bắt nạt, Sư Sư, ngươi yên, yên tâm đi.”

Ta không rảnh để ý nàng nói lung tung, chạy như bay đến trù phòng, lòng như lửa đốt mà bắt đầu thu xếp củi lửa nấu nước.

Trong lúc chờ nước nóng, lại chuẩn bị xắt gừng, một bên xắt, một bên suy nghĩ. Ta ở chổ Ti Hàm tẩm ɖu͙ƈ suốt 6 ngày, trong lúc này, Lạc Thần ở ngoài cửa trạch viện của Ti Hàm quỳ hết 1 ngày 2 đêm, nhưng Vũ Lâm Hanh nói 4 ngày trước đó, nàng cũng không có về nhà, vậy nàng đã đi đâu, và nghỉ chân ở nơi nào?

Bốn ngày này, nàng lại làm những gì rồi?

Sáu ngày trước, Ti Hàm cùng Lạc Thần ở trong phòng nói chuyện lâu, ta còn tưởng khi đó Ti Hàm chỉ đơn thuần là bắt mạch xem bệnh cho Lạc Thần, không ngờ được nàng cư nhiên lại ép Lạc Thần rời đi, không cho nàng gặp lại ta. Nhớ lại điều này, sau lưng lạnh cả người, không khỏi sợ hãi từng cơn.

Nhưng điều này thật sự là quá mức quái dị. Với sự hiểu biết của ta đối với Lạc Thần, nàng nhất định không phải loại người để cho người khác lấn ép, nàng sao có thể nhẫn nhịn mà thỏa hiệp như thế? Quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng đây không phải là chuyện khác, này là muốn chấp nhận thực tế cùng ta xa cách, chuyện khác không bàn, ta ở trong lòng nàng chiếm hữu bao nhiêu phân lượng, bản thân ta vẫn có thể cảm nhận được, nàng tuyệt đối sẽ không đơn giản lựa chọn rời ta mà đi như thế. Điểm này, từ việc nàng sau đó lại tìm đến Ti Hàm, đề xuất lại yêu cầu ở lại bên cạnh ta, thậm chí không ngại trong băng thiên tuyết địa quỳ suốt một ngày hai đêm để trao đổi, là có thể nhìn ra được.

Đổi lại mà nghĩ, nếu như có người ép ta rời xa Lạc Thần, khiến ta ở giữa việc “rời xa nàng” cùng “chết” trong 2 chọn 1, ta tình nguyện chọn cái chết, cũng sẽ không rời nàng dù chỉ nửa bước.

Mà nàng hết lần này tới lần khác đều đáp ứng Ti Hàm, đến việc quỳ gối liên quan đến tôn nghiêm, thậm chí việc liên quan đến tính mạng của nàng, nàng đều chấp nhận không nói lời nào.

Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Này rất không hợp lẽ thường.

Nghĩ tới nghĩ lui, ta thực sự nghĩ không thông suốt, cuối cùng chỉ có thể đưa ra một kết luận cũ rích, đó là Lạc Thần nàng ấy có điểm yếu gì đó rơi vào tay Ti Hàm, Ti Hàm mới có thể đe dọa, uy hϊế͙p͙ đến nàng.

Điểm yếu này, nhất định là phi thường lớn, phi thường kinh khủng, hoàn toàn đánh trúng nhược điểm cùng chổ trí mạng của Lạc Thần, khiến Lạc Thần đau khổ, nếu không với tính cách của Lạc Thần, nàng căn bản sẽ không chịu sự chi phối, sẽ không quỳ, sẽ càng không nghĩ muốn từ bỏ ta.

Nhưng trêи đời này, thật sẽ có loại điểm yếu này tồn tại sao?

Không đúng, kết luận này, cũng căn bản là không hợp lẽ thường.

Ta lạnh mặt, như vậy lặng lẽ nghĩ ngợi, nghĩ một cái, lại phủ định một cái. Cứ thế tâm trạng phiền loạn, bất giác trong lòng nổi giận, lưỡi dao trong tay trong lúc không cẩn thận, ở trêи ngón trỏ tay trái của ta trượt một đường, lập tức tuôn ra dòng máu đỏ thắm.

Một dao này xuống dưới, với ta mà nói, căn bản không tính là gì, thế nhưng trong khoảnh khắc, trong lòng không khỏi đau xót, không ngờ nước mắt rơi xuống. Ta cắn răng, lau sạch nước mắt, đem ngón tay bị thương ngậm vào trong miệng, cúi đầu hàm hồ mắng: “Đều là, đều là tên khốn ngươi, quả thực cực kỳ đáng ghét.”

Thật vất vả nước nóng được rồi, ta mang nước nóng và cháo gừng đều đem cả vào phòng, Vũ Lâm Hanh ngồi bên cạnh Lạc Thần, nhắm hai mắt nói: “Sư Sư ngươi nhìn kỹ nhé, lúc ta đả thông huyết mạch cho nàng ấy đều là nhắm mắt lại, cái gì cũng chưa từng nhìn thấy.”

Lòng ta nói, ngươi thật đúng là một tổ tông. Trêи tay vắt một cái khăn nóng, đỡ Lạc Thần dậy, ôm vào trong lòng, tinh tế vì nàng xoa bóp, vừa rồi được Vũ Lâm Hanh giúp đỡ xoa bóp, da thịt của nàng đã có chút hòa hoãn, không còn lạnh như băng như trước nữa.

Có lẽ sắc mặt ta không tốt, trầm mặc không nói, Vũ Lâm Hanh cẩn thận hỏi: “Sư Sư, ngươi vẫn chưa nói với ta, rốt cuộc các ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Ta thờ ơ đáp: “Gặp phải tên đáng ghét, bị gài bẫy, chỉ thế thôi.” Giương mắt nhìn thấy trêи tay Vũ Lâm Hanh dính chút vết máu, không khỏi hỏi: “Tay ngươi bị thương rồi à? Sao lại có máu.”

Vũ Lâm Hanh cúi đầu nhìn qua, cau mày nói: “Không phải, này là máu của ma quỷ.”

Lòng ta trầm xuống: “Ngươi nói cái gì? !”

Vũ Lâm Hanh lo âu nói: “Vừa rồi ta định xoa bóp thân thể cho nàng, đang cởi quần áo cho nàng, nàng đột nhiên bắt lấy tay ta, ta cho rằng nàng xấu hổ, không cho ta cởi, nên thiện ý khuyên nàng vài câu, nói không cần xấu hổ, ta sẽ nhắm mắt lại, sẽ không nhìn lung tung, nếu nhìn lung tung sẽ để nàng đem mắt ta moi ra. Nàng bình thường một bộ mặt khối băng, cho ta 10 cái lá gan ta cũng không dám. Ai mà biết nàng chỉ là bắt lấy tay ta, khóe môi giật giật, giống như đang nói chuyện, ta liền đưa tay tới nâng cằm nàng, ai biết nàng ho khan một tiếng thì phun ra ngụm máu trêи tay ta.”

Ta tỉ mỉ ngắm khóe môi Lạc Thần, phát hiện chổ ấy mơ hồ có vết lau rất nhạt, nghĩ là Vũ Lâm Hanh vừa rồi thay nàng lau vết máu còn lưu lại.

Vũ Lâm Hanh thấy ta không nói gì, lại nói: “Sư Sư, như vậy chỉ là xoa bóp thân thể ấm lại, hoặc là uống vài hớp cháo nóng, cũng không được cái gì, nàng cũng nôn máu rồi, có lẽ động đến chân khí, lúc này bệnh cũng không nhẹ, chúng ta nên đi mời đại phu đến xem thử.”

Ta trầm mặc gục đầu xuống.

Một lúc lâu, mắt ta đỏ lên, nhìn qua Vũ Lâm Hanh, run giọng nói: “Đi đâu mời đại phu? Thanh Huyên ban đêm cổng nhà nào cũng đóng chặt, ta đi đâu mời được đại phu?”

Vũ Lâm Hanh vội hỏi: “Ngươi… ngươi chớ vội, y quán không mở cửa, không phải còn có họ Hoa kia sao? Đúng rồi, họ Hoa kia đâu, không phải ở cùng các ngươi sao? Bắt nàng đến đây là xong.”

Ta nhẹ giọng nói: “Tích Nhan? Nàng sẽ không tới.”

Vũ Lâm Hanh sửng sốt: “Tại sao, các ngươi… các ngươi cải nhau à?”

Ta dùng tay che lấy gò má, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng mặt lên nói: “Không có. Lúc nảy bận rộn, ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ một lát đi, ở đây để ta trông nom là được rồi.”

Vũ Lâm Hanh cau mày nói: “Nói cái gì, ma quỷ nàng đã như thế rồi, ta còn có thể ngủ được sao? Vậy chẳng phải ta thành loại người không tim không phổi rồi. Hai ta ở đây luân phiên trông chừng, Sư Sư ngươi trông rất tiều tụy, chút nữa hãy nghỉ ngơi một lát, để ta chăm sóc nàng ấy, chờ đến sáng sớm mai, chúng ta liền ra phố tìm đại phu. Trường Sinh ở phòng của nàng ấy đang ngủ ngon giấc, đứa nhỏ này ban đêm luôn ngủ rất trầm, sét đánh không động, ngươi cũng không cần lo lắng cho nàng. Ngoài ra ta nói thẳng luôn cảm thấy ma quỷ là tên bất tử, lén nói cho ngươi biết Sư Sư, ta một dạo từng có loại ảo giác, đó là trêи đời này ai rồi cũng chết, nàng vẫn sẽ vô sự, ngươi nói ảo giác này của ta từ đâu mà có? Trước đây nàng bị thương nặng thế nào, vết thương xuyên vào tận tim phổi, đều không phải tịnh dưỡng một trận liền tinh thần sảng kɧօáϊ lại đó sao. Trừ ngươi ra, ta còn chưa thấy qua thể chất cùng khả năng hồi phục của ai tốt như nàng ấy. Sư Sư, ngươi chớ sợ, không chừng ngươi chợp mắt một lát nàng liền tỉnh lại rồi, nàng còn không có yếu ớt như vậy.”

Ta lần nữa làm ấm khăn, tiếp lại thay Lạc Thần lau qua thân thể một lần, sau đó mới nói: “Yêu nữ, cảm ơn ngươi an ủi ta. May mà có ngươi bên cạnh, từ đầu đến cuối, cũng chỉ… cũng chỉ có ngươi vẫn một mực ở bên cạnh ta và Lạc Thần hai người bọn ta không rời.”

Vũ Lâm Hanh bỉu môi: “Đùa sao, này cũng không phải an ủi, này là sự thật, qua một lúc nàng sẽ tỉnh, đừng nghĩ ngợi lung tung. Vả lại chúng ta chẳng phải bằng hữu sao, này mà tính cái gì, trước kia là ai nói đến già vẫn là bạn bè vậy.”

Ta cười khổ một hồi, nói: “Ta giờ thật sắp điên rồi, thật không biết nên làm thế nào. Đều trách ta, trách ta vô dụng, không bảo vệ nàng cho tốt, khiến nàng chịu khổ.”

Vũ Lâm Hanh nhìn ta, cũng không nói chuyện, hai bên trầm mặc. Ta cúi đầu xuống, nhìn Lạc Thần ngủ say trong lòng, thấp giọng nói: “Đây là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời ta từng làm. Chúng ta không nên đến Thanh Huyên.”

Hết thảy việc này, ta không muốn nhìn thấy. Nhưng nó vẫn phát sinh ngoài dự tính của ta.

Thiên mệnh, ta tính không tới.

Nhân mưu, ta tránh không được,

Một đường đến đây, chúng ta giống như quân cờ bày trêи một bàn cờ, bị số phận lừa gạt, bị số phận áp đặt mà đến, xô đẩy mà đi, tránh cũng tránh không xong.

Tiếp sau đó, ta đút cho Lạc Thần ít cháo gừng, tuy mắt nàng chưa từng mở ra, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta, ta nói chuyện với nàng, tốn không ít công phu, rốt cuộc khiến nàng uống được chút cháo vào bụng.

Sau đó hai người ở trong phòng chăm sóc Lạc Thần, chẳng biết qua bao lâu, có lúc Lạc Thần thỉnh thoảng ho khan nho nhỏ, có điều phần lớn thời gian đều là phá lệ yên tĩnh, tốt xấu cũng khiến ta an tâm lại đôi chút. Có lẽ Vũ Lâm Hanh nói cũng không sai, ta đợi thêm chút nữa nàng sẽ tỉnh lại. Nàng mạnh mẽ như thế, sao có thể… sao có thể xảy ra chuyện gì.”

Bất quá thì nàng như vậy trầm tĩnh ngủ yên, ta căn bản cũng không dám chợp mắt, phía sau Vũ Lâm Hanh đã quá mệt mỏi, đã gục xuống bàn ngủ mất rồi. Ta đứng dậy, thay nàng phủ thêm áo khoác, lại mang thêm một tấm chăn mỏng đắp kín cho nàng, tránh để nàng ban đêm chịu lạnh, sau đó mới trở lại ngồi bên cạnh giường.

Nến đỏ vừa thay một cây mới, ánh lửa tỏa sáng, ở trước mặt hiu hiu lay động. Ta đưa tay xoa xoa mắt, lúc sắp buông xuống thì bị một đôi tay nóng bỏng nắm lấy.

Ta không kềm được vui sướиɠ, vội vã cúi đầu nhìn một cái, thấy Lạc Thần vẫn chưa tỉnh, chỉ nhắm chặt mắt, nắm được tay của ta mà thôi.

Ta lẳng lặng nhìn nàng, đưa ngón tay vuốt ve gò má của nàng. Lúc này, môi nàng khẽ mím lại, thấp giọng nỉ non: “Đừng nhớ đến nữa… ngoại trừ ta, những việc khác đều không cần nhớ đến.”

Ta cúi xuống, dùng hết sức không để mình đè trúng nàng, đem lổ tai dán đến bên môi nàng lắng nghe.

Lạc thần nhẹ giọng nói: “Trước đây ta vẫn luôn nghĩ tới ngươi… ngươi nếu tự mình mong muốn làm một người minh bạch, có thể biết được hoàn cảnh thân thế của mình, thì ra, nguyên lai vậy cũng là trước kia ta không rõ mà thôi… Hiện tại bất đồng… Ta rốt cuộc biết rồi. Cái gì thân thế, ngươi cũng… ngươi cũng không cần phải đi tìm nữa… ngươi chớ trách ta, giờ đây, ta vẫn muốn ngươi hồ đồ một chút mới tốt…”

Ta nhẹ giọng gọi: “Lạc Thần?”

Lạc thần không đáp, khóe mắt phiếm hồng, chỉ là tự nhiên nói: “Chờ ta làm xong chuyện trước mắt, ta liền dẫn ngươi đi… ta chỉ cho phép ngươi nhớ ta, nhớ ta là đủ rồi.”

Ta sửng sốt, nàng dừng một hồi, mới tiếp tục nỉ non nói: “Này, ngươi lúc nào mới nhớ ra ta?”

Này?

Sao lại gọi ta thành “này”? Lẽ nào nàng không phải đang cùng ta nói chuyện sao, hay là, nàng vẫn đang nằm mơ?

Ta áp ở bên tai Lạc Thần, thì thầm an ủi nàng: “Ta đã nhớ ra ngươi rồi. Ta cũng chỉ nhớ ra ngươi, những thứ khác ta đều không nhớ được. Ta đi cùng ngươi.”

Lạc Thần tựa như nghe thấy, chân mày giản ra, khóe miệng câu ra một tia mỉm cười phảng phất.

Dĩ vãng ta vẫn chưa từng thấy nàng, cười đến an tâm như vậy, như đứa trẻ được ăn mật đường.

Lúc này, ta nghe được xa xa ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng gà gáy.

Trời đã sáng rồi.

Bình Luận (0)
Comment