Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 228

Hơn nữa ta còn cảm thấy trong câu nói của nữ đại phu kia, có chút gì đó không đúng, thế nhưng cụ thể thì lại nói không ra. Bất quá ngẫm nghĩ Lạc Thần hiện tại đã tỉnh, nói chuyện tuy là không nhiều khí lực, nhưng tình hình vẫn là đáng mừng, việc này ta cũng không để tâm.

Bên kia nữ đại phu định thần lại, ngượng ngùng nói: “Linh chi ngàn năm, trân châu vạn năm, bao nhiêu giá trị, lão nương ta chắc là không ăn nổi.”

Lạc Thần lại che miệng ho khan một tiếng, thấp giọng nói: “Chẳng phải ngươi muốn bắt mạch cho ta sao.”

Nữ đại phu kia vội vàng nói: “Đúng đúng, bắt mạch, bắt mạch.” Nói xong, nắm cổ tay Lạc Thần buông xuống cạnh mép giường, bắt đầu bắt khởi mạch.

Ánh mắt đen nhánh của Lạc Thần nhìn ta, thản nhiên nói: “Thanh Y, ta muốn tắm rửa.”

Ta nhìn thấy gương mặt đó của nàng, dường như thần trí bừng tỉnh, ngũ vị tạp trần, sau đó nhẹ giọng nói: “Ta thay ngươi đi đun nước nóng.”

Lạc Thần lại nhìn Vũ Lâm Hanh, nói: “Lâm Hanh, ngươi đi chợ giúp ta mua mai can (quả mơ khô) về được không? Trong miệng ta không có vị.”

Vũ Lâm Hanh nói: “Ngươi đột nhiên muốn ăn mơ khô chưa, còn không phải là ngươi có…”

Ta véo Vũ Lâm Hanh một cái, mà Lạc Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi thử nói lần nữa.”

Vũ Lâm Hanh ha ha cười khoát tay chặn lại: “Được rồi được rồi. Đừng nói là mai can, cho dù ngôi sao ở trêи trời, ta cũng hái xuống cho ngươi. Ngươi chờ chút, nước nóng và mai can, rất nhanh liền có.” Nói xong, nắm kéo ta liền đi ra ngoài.

Vũ Lâm Hanh sau khi ra cửa, ta đi trước thẳng trù phòng đun nước nóng. Chống cằm nhìn ánh lửa trêи bếp, trong lòng lại cân nhắc về thần sắc cùng ngôn ngữ của nữ đại phu kia.

Lạc Thần muốn ta đun nước nóng cho nàng tắm rửa, lại muốn Vũ Lâm Hanh đi ra phố thay nàng mua mai can, rõ ràng là muốn tạm thời tách khỏi chúng ta. Giữa hai người các nàng, có chút bí mật gì không thể cho ta và Vũ Lâm Hanh biết được?

Một chút cũng không thay đổi. Điều dưỡng. Giữ mãi tuổi trẻ. Lưu giữ thanh xuân dung mạo.

Mắt thấy nước nóng cần thêm chút thời gian, tâm ta có chút loạn, liền rời khỏi trù phòng, đi vào trong viện hóng mát, lúc này, nữ đại phu kia lại vừa vặn từ trong phòng đi ra, một bộ dáng vui mừng phấn khởi. Nàng vừa thấy ta, nhân tiện nói: “Phương thuốc ta cho các ngươi đặt ở trêи bàn trong phòng, ngươi chờ chút cầm phương thuốc đến y quán của ta bốc thuốc là được.”

Ta khẩn trương nói: “Nàng không có gì nghiêm trọng chứ?”

Nữ đại phu kia cau mày, nói: “Biểu hiện ra chỉ là nhiễm phong hàn, hơn nữa thời gian dài chưa từng uống nước ăn cơm, thân thể suy yếu, hảo hảo điều dưỡng một trận là được. Tuy nhiên nàng còn có một chút hàn bệnh, ta không cách nào trị được, ngươi chớ nên trách, mời cao nhân khác thôi.”

Ta chán nản nói: “Không có gì đáng ngại. Hàn bệnh của nàng ta cũng biết được, đang suy nghĩ biện pháp trị liệu cho nàng.”

Đại phu bỉu môi nói: “Nói đi nói lại thì, trú nhan chi thuật của nàng thật ra ăn sâu vào lòng ta, ta xin nàng chỉ giáo một chút, tính lại thì xem như được lợi, ngươi là bạn tốt của nàng, tốt nhất cũng đi dò hỏi nàng một chút, đòi một phương pháp. Nữ nhân mà, bất quá chỉ đẹp trong phút chốc, đừng thấy cô nương ngươi hiện nay xinh đẹp, chờ ngươi tuổi tác lớn, liền muốn soi gương tự thân hối tiếc, rất khổ mệnh. Ta nói với ngươi, trêи đời này, ta còn chưa thấy qua nữ nhân nào chừng ba mươi tuổi, có thể như nàng trẻ tuổi xinh đẹp như vậy , thanh xuân vĩnh trú, da thịt non không thấy nửa điểm vết tích của năm tháng. Không ngờ linh chi ngàn năm cùng trân châu vạn năm, lại có kỳ hiệu như vậy.”

Ta cau mày, nói sửa lại: “Lạc Thần nàng năm nay mới hai mươi tuổi.”

Nữ đại phu kia nhìn như có chút buồn bực nói: “Ngươi cho ta lão hồ đồ sao, mười năm trước lúc nàng ở Thanh Huyên, đã là bộ dáng hai mươi tuổi dáng dấp, ngươi cho rằng ta không nhìn ra mười tuổi cùng hai mươi tuổi khác nhau? Mười năm qua đi, nàng còn không phải chừng ba mươi tuổi sao? Thuật toán đơn giản như vậy, ta có thể tính sai? Ta tuổi tác lớn, cô nương ngươi chớ nói chi lời này cho ta hài lòng, ta biết được nàng nhìn qua còn trẻ, nhưng ngươi cũng chớ dựa theo tướng mạo của nàng mà kiên định nói nàng mới hai mươi tuổi chứ. Ta phải đi đây, ngươi bảo nàng lúc rảnh rỗi đến chổ ta xem qua một chút, dù sao cũng quen biết nhau.”

Nói xong, khoác cái hòm thuốc bước nhanh đi.

Một người đứng ở trong viện, đứng hồi lâu, vào đông gió lạnh thổi đến, ta đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.

Trong đầu trống rỗng. Ta hít sâu một hơi, đi đến trù phòng, phát hiện nước đã nóng, liền đem nước trở về phòng, phát hiện trong phòng rất yên tĩnh, Lạc Thần đã ngủ lại rồi.

Lần này, nàng nằm đối mặt với ta, có thể rõ ràng nhìn thấy nàng khép mắt lại, lông mi dài hơi rung động, như là có gió khẽ thổi qua.

Mặc cho nước nóng nguội dần ở một bên, ta dời cái băng ngồi, ngồi ở bên cạnh Lạc Thần, cũng không gọi nàng dậy, cũng chỉ như vậy an tĩnh nhìn.

Ngồi ước chừng qua một nén nhang, ta trầm giọng nói: “Ta hiện tại đi lấy thuốc, chờ ngươi thức muộn một chút, rồi tắm rửa sau.”

Lông mi của nàng lại run một cái.

Ta mím môi, cầm lấy phương thuốc đi ra cửa.

Lần thứ hai đến y quán của nữ đại phu kia, nữ đại phu kia đang ở trêи quầy lựa chọn vài phần dược liệu, thấy ta không nói tiếng nào đi tới, nhân tiện nói: “Ta biết ngươi sẽ tới, đã đem lô thuốc lựa sẵn rồi, chỉ cần đến trả tiền thôi. Chờ một chút, ngươi cũng đừng quên trước ngươi đáp ứng ta mười hai ngân tử.”

Ta nói: “Không dám quên.”

Đi tới trước quầy, nàng liền đem tờ giấy để trêи những dược liệu đẩy đến trước mặt của ta: “Nè, ngươi tự gói đi.” Nói xong, một tay đỡ cằm, vô cùng buồn chán mà bắt đầu cắn hạt dưa.

Ta bắt tay vào gói thuốc, đồng thời nói: “Trước ngươi nói Lạc Thần nàng mười năm trước từng ở Thanh Huyên, đúng không?”

Nữ đại phu kia nâng mi mắt: “Đúng, nàng mười năm trước từng đến Thanh Huyên, ta còn nhớ nàng, ngươi một mực hỏi thăm cái này để làm gì?”

Ta tùy ý nói: “Ta là bạn tốt của nàng, chỉ tiện thể hỏi thăm quá khứ của nàng mà thôi. Nghe nói nàng trước đây sống cũng không quá vui vẻ, chỉ là muốn hỏi thăm nhiều một chút, hiểu rõ ràng, ngày sau cũng dễ quan tâm nàng nhiều hơn.”

“Ngươi thật là có lòng.” Nữ đại phu kia cười nói: “Mười năm trước, ta là đại phu, nàng là bệnh nhân, mặc dù thường xuyên gặp mặt, nói chuyện, cũng xem như quen thuộc, nhưng cụ thể nói tỉ mỉ chuyện của nàng, ta lại không rõ lắm. Huống chi nàng đối xử người khác lạnh như băng, ta nói với nàng mười câu, nàng đáp ta tổng cộng không quá mười chữ, khi đó ta ngay cả tên họ của nàng cũng không biết được. Nếu không phải nàng bình thường ra vào y quán của ta, ngày thường chướng mắt, tính tình cũng cổ quái, trả tiền thì rõ ràng, xa cách mười năm, ta e là không nhớ ra được nàng nữa.”

Ta liễm mi nói: “Ngươi nói nàng bình thường ra vào y quán của ngươi, nàng khi đó thường xuyên sinh bệnh sao?”

Nữ đại phu kia khoát tay nói: “Cũng không hẵn vậy, thường xuyên sinh bệnh chính là tiểu cô nương nàng dẫn theo bên người kia, tiểu cô nương kia không biết trúng tà gì, thường xuyên thân thể không khỏe, ban đêm phát sốt. Ngươi cũng biết Thanh Huyên ban đêm có một quy củ, ban đêm không mở cửa, sợ rước tới thứ dơ bẩn, nàng chỉ đành phải ngày thứ hai sáng sớm dẫn người đến, khi đó thương cảm mặt của lão nương ta cũng còn chưa kịp rửa. Mặc dù nàng không nói bản thân thường xuyên sinh bệnh, thế nhưng từng có một lần bị trọng thương, bụng bị người đâm một kiếm, mang một vết thương lớn, máu khắp người, sau đó hàn bệnh phát tác, ở ngoại ô trấn ngất xỉu một lần, cũng là ta cứu nàng trở về. Nhìn nàng như vậy, những ngày ở Thanh Huyên e là cũng sống không quá yên ổn.”

Trong lòng ta giống bị hung hăng đâm một nhát, xoa mi tâm nói: “Nàng lúc đó bên người còn dẫn theo một tiểu cô nương? Tiểu cô nương kia khoảng bao lớn?”

“Dáng dấp không thấp, xem dáng dấp chỉ khoảng 9 đến 10 tuổi, ta chỉ đoán đại khái, nhưng cũng không chuẩn xác lắm. Mà nàng dáng dấp tựa như mười năm trước, chậc chậc, cùng hiện tại không có gì lớn khác biệt, cho nên ta mới nói nàng tu dưỡng tốt. Cùng tiểu cô nương kia đứng chung một chổ, nhìn như hai tỷ muội, ai ngờ lại không phải, tiểu cô nương kia cùng nàng chỉ là người lạ nửa đường gặp gỡ. Ta nghĩ không thông, đã không phải em gái, tại sao nàng lại như vậy quan tâm chăm sóc người ta? Đây không phải là rỗi rãnh tới điên rồi sao. Vị bằng hữu này của ngươi, tính tình quả thật rất cổ quái.”

Nàng thấy ta không nói tiếng nào, đột nhiên tiến đến trước mặt của ta, nhướn lông mi thần bí nói: “Bất quá cái tiểu cô nương bên người nàng lại càng cổ quái, ta lần đầu tiên thấy, còn tưởng rằng nàng là yêu quái a.”

Lòng ta trầm xuống: “Sao lại nói vậy?”

Nàng bỗng nhiên không nói thêm nữa, đưa hạt dưa cho ta: “Ăn hạt dưa nghỉ chút đi? Ta nói nhiều vậy rồi, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.”

Ta tùy ý bóp mấy hạt dưa ở trong tay thưởng thức, cười nói: “Ta hiểu, nghe kể chuyện, dù thế nào cũng phải trả tiền hạt dưa và trà nước, xem như ủy lạo. Yên tâm, tiền trà nước thiếu không được của ngươi, ngươi nói tiếp đi.”

Nữ đại phu kia cắn hạt dưa, vui vẻ nói: “Cô nương quả thật là một ngườisảng kɧօáϊ thông minh, ta thích. Bất quá nhìn bộ dáng này của cô nương ngươi, nhìn qua không giống như là đang hỏi thăm chuyện bằng hữu, mà như là đàn ông bộ kɧօáϊ trong nha môn tra án, chuyên ở đây quản sáo nhân khẩu ý tứ a.”

Ta đạm nói: “Bất luận loại nào, ngươi cứ nói tiếp. Càng tỉ mỉ càng tốt, sẽ không thiếu đồ tốt cho ngươi.”

Nữ đại phu kia nói tiếp: “Tiểu cô nương kia sao, lần đầu tiên tới y quán là được Lạc Thần cô nương kia của ngươi dẫn tới, từ đầu tới chân bị thương y như tấm vải rách, chậc chậc, nếu đổi lại là người khác, đã sớm tắt thở, nàng vẫn còn có thể tự đi lại. Nhất là…” Nói đến đây, thanh âm của nàng giảm thấp xuống rất nhiều: “Nhất là lúc ta bôi thuốc cho nàng băng bó, ngày thứ hai nàng tỉnh lại, vết thương trêи người đều đã khép lại hơn phân nửa, có mấy vết thương nhỏ, thậm chí ngay cả vết tích cũng như chưa từng lưu lại, có thể đi lại có thể chạy, trông như người khỏe mạnh. Ngươi nói xem, nàng cái loại này, có tính như yêu quái không?”

Ta mỉm cười: “Xem như vậy đi. Hơn nữa trước mặt ngươi, hiện nay cũng đứng một con yêu quái.”

Nữ đại phu kia hoảng hốt nói: “Cái gì?”

Ta nói: “Không có gì.”

Nữ đại phu kia chống cằm, nhìn chòng chọc ta một lát, nói: “Cô nương, không nói gạt ngươi, ở giữa trán của ngươi, cùng tiểu cô nương kia, thật sự rất có vài phần tương tự, chẳng trách sao ta trước kia thấy ngươi rất quen mặt.”

Ta không để ý tới, chỉ là nói: “Ngoại trừ những điều này, ngươi còn có chi tiết khác muốn nói cho ta biết không?”

Nữ đại phu kia khoát tay nói: “Không ít cũng nhiều như vậy rồi. Cô nương ngươi còn chưa thoả mãn?”

“Thoả mãn.” Ta lấy ra số bạc đã đáp ứng với nàng, nữ đại phu kia vui vẻ tiếp nhận bạc, ngồi tiếp tục cắn hạt dưa.

Ta cầm lấy gói thuốc đã gói kỹ, xoay người hướng y quán bên ngoài đi, ra đến cửa, vén rèm lên, tuyết quang bên ngoài chiếu đến, thật chói mắt người.

Quay đầu lại, ta hướng nữ đại phu kia gật đầu một cái, cười thấp giọng nói: “Hôm nay đa tạ ngươi, nhất là, hạt dưa của ngươi. Rất ngon.”

Bình Luận (0)
Comment