Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 30

Mở mắt ra, đầu như trước hôn mê, mỗi đêm Thiệu Cảnh đốt thêm một chút hương, dĩ nhiên khói lượn lờ trong phòng, ẩn ẩn bao trùm một tầng bạc bạc hoa mai.

Ta rửa mặt chải đầu xong, đổi người mặc một chiếc áo xanh nhạt ra ngoài, hôm nay trời trong nắng ấm, thật là một ngày khác biệt, chính là những nữ tử bình thường thường xuyên du xuân tìm cảm hưởng, ta lại vô phúc chẳng thể hưởng thụ, hiện giờ nên tìm Tôn vương nói chuyện. Vừa xong cửa, liền gặp Thiệu Cảnh trêи tay đang cầm trêи tay một cái vật dài, xa xa đã đi tới, đến ta trước mặt nói: “Cô nương muốn ra ngoài sao?”

Ta cười nói: “Có một số việc phải làm, chủ nhân ngươi cũng không cấm ta ra ngoài”

Thiệu Cảnh hơi có chút xấu hổ:” Nhìn cô nương nói, Thiệu Cảnh đến là để nói cho cô nương một tiếng, hôm qua có vị công tử đến quý phủ, nay sáng sớm dẫn hắn chung quanh đi dạo, ai ngờ hắn tới phong uyển này của cô nương, liền nếu không chịu đi , bắt ta đem thứ này đưa cho cô nương.” Nói xong lập tức đưa cho ta cái vật dư thừa trêи tay, ta tiếp nhận, một cái hộp dài nặng trịch.

Thiệu Cảnh nói: “Đồ vật này đưa đến, ta cũng phải trở về.” Nói xong, nàng sắc mặt có chút ngượng ngùng, nổi lên trong suốt phấn hồng: “Công tử kia, nhưng thật ra. . . . . . Nhưng thật ra bộ dạng rất tuấn tú, cô nương thật sự có phúc khí tốt.”

Ta lờ mờ, đảo mắt đã thấy nữ tử dịu hiền thường ngày như lăng tước, đã chạy một đường đi rồi. Cúi đầu liếc mắt vật dài trong tay, nhẹ nhàng đem chiếc hộp tinh xảo kia mở ra, phát hiện bên trong là một thanh trường kiếm dài màu xanh lục. Ta đối với cổ kiếm có đọc qua một chút, liền thấy trường kiếm màu xanh nhất định không phải phàm vật, thân kiếm tạo hình hoa văn rất đẹp, mặt trêи khắc hai chữ nhỏ tinh tế : “Cẩm Sắt”

Trong lòng ta thầm nghĩ, cổ kiếm hình dáng trông thập phần quen mắt, đã nhìn thấy ở nơi nào? Không khỏi tò mò đối với khách nhân kia , hôm qua Thường Ngũ gặp Côn Luân đưa một đám lá vàng, không chừng lá vàng kia cũng là do vị công tử thần bí này đưa đến.

Suy nghĩ bay xa, thình lình bên tai một tiếng động nhẹ lọt vào, mang theo thản nhiên hương thơm: “Sư Sư, có hài lòng với lễ mọn của tại hạ không?”

Ta vội vàng lui về phía sau vài bước, đã thấy trước mắt lập một gã nam tử thân hình cao lớn mặc áo gấm, mặt nạ bằng ngọc, chỉ lộ ra phía trêи một đôi mắt trong suốt hoa đào, giống như có thể khuấy động mặt nước.

“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi! !” Ta mở to hai mắt, chỉ vào trước mắt người nọ, nhất thời cả kinh nói không ra lời.

“Ngươi. . . . . . Ngươi cái gì? Nhiều ngày không gặp, Sư Sư đã từng nhớ đến ta sao?” Người nọ cất lời không đứng đắn, đợi hắn bỏ xuống mặt nạ ngọc, hé ra gương mặt quen thuộc trước mắt ta, một đôi mắt phong tình mỉm cười nhìn ta, không phải là Vũ Lâm Hanh của mấy ngày trước sao, chẳng lẽ là ai được?

“Sao ngươi lại tới đây?” Ta bị nàng trêu chọc, quẫn bách không chịu nổi, lúc này nhíu mày nói: “Hảo hảo cô nương gia, như thế nào chỉnh thành bộ dáng như vậy ?”

Nhưng trong lòng ta cũng không thể phủ nhận, Vũ Lâm Hanh trông giống như trần gian một vị mĩ công tử. Mĩ quan đẹp đẽ, trang phục cẩm tú, nếu so với nam tử bình thường mà nói, lại thêm vài phần dịu dàng đáng yêu, khó trách Thiệu Cảnh nói đến công tử ở xa này , trêи mặt lại biểu tình như vậy .

“Ta lần này tất nhiên là đến gặp ngươi” Vũ Lâm Hanh tiếp ta câu chuyện, đưa cho ta thanh cổ kiếm dài, trêи mặt như trước vẫn lộ vẻ câu hồn nhϊế͙p͙ phách cười: “Lần này trở về, đối với Sư Sư ngày đêm suy nghĩ, mới nhớ đã quên đưa Cẩm Sắt cổ kiếm này giao cho ngươi, hôm nay tới, nói chuyện một chút”

“Phi, cái gì mà ngày đêm tâm tư muốn….” Ta vội vàng nói, yêu nữ, trong miệng chỉ toàn thích nói hươu nói vượn, ánh mắt rơi xuống thanh Cẩm Sắt trong tay, câ nhắc mới đột nhiên nhớ tới, ngày đó trong lăng mộ Sở vương phi đã dùng Sở vương bội kiếm để đánh chết con nhai tí , lúc ấy khẩn cấp để lại lăng mộ, không nghĩ Vũ Lâm Hanh lại đem nó đến tặng ta.

“Từ xưa bảo kiếm chính là để tặng cho mỹ nhân, Sư Sư thích không?”

Ta gạt tay nàng, giận dữ nói:”Đây không phải chỗ để đùa giỡn, dứt lời. Ngươi lần này đến đem lá vàng tặng cho Tôn vương, chính là được ưu đãi cái gì ?”

Vũ Lâm Hanh vỗ vai ta: “Thông minh, đáng để thưởng!Chạy nhanh đổi thân giả dạng đi theo ta, không ngờ chúng ta lại gặp nhau liền đi một chỗ đùa giỡn”

“Đi nơi nào?” Ta hồ nghi nói.

“Tróc thanh” Vũ Lâm Hanh bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc.

Tróc thanh, thật ra là thổ ngữ, nghĩa là tìm hoa chủ mộ táng vàng mã, tục gọi là tham đỉnh.

“Vị vương gia này thật là lợi hại, nhân mạch quen biết trải rộng tứ phương, cùng hắn làm ăn, cũng phải có vài phần kiêng dè. Phải nói Mặc Ngân Cốc ngoài việc đánh nhau còn có công việc buôn bán, lần này ta dùng lá vàng dưới lăng trao đổi với Tôn vương, thật ra để lấy thêm một ít manh mối”

Ta gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Lâm Hanh, chờ mong mong nàng , Vũ Lâm Hanh thần bí tiến đến bên tai ta, nhẹ giọng nói: “Lần này mục đích là để hỏi về tin tức của Liễu Quy Táng”

Lòng ta trầm xuống.

“Như thế nào? Sư Sư có hứng thú hay không ?” Vũ lâm Hanh như trước lấy cặp mắt hồ ly nhìn ta.

Ta cúi đầu, trầm mặc không nói. Năm nó hầu hết lá vàng đều nằm trong tay Liễu Quy Táng, nếu manh mối này là thật, có thể tìm hiểu nguồn gốc, không phải có thể tìm được Ngọc toa lục ở đâu sao?

Một hồi lâu, ta yên lặng gật đầu.

Vũ Lâm Hanh vỗ tay, cười nói: “Vẫn là, này liền tùy ta tiến đến. Nhưng mà trước khi xuất môn vẫn phải cải trang một phen đã” Nói xong, liền kéo ta hướng ra ngoài.

Nửa canh giờ sau.

Ta nhìn chằm chằm nam tử vừa gần gũi vừa xa lạ trong gương, hoảng hốt giống như nằm mơ. Áo ngoài màu trăng bạc, bên trong là áo dài màu xanh đen, bên hông là song long lưu ly ngọc bội, mà cái ngọc trâm quen thuộc kia vẫn còn trêи búi tóc chủ nhân của nó. Đây là lần đầu tiên ta phẫn nam trang, tất cả đều là từ Vũ Lâm Hanh thu xếp, hơi có chút ngượng nghịu chỉnh đốn xong, liền thấy Vũ Lâm hanh đứng ở một bên, liên tiếp gật đầu.

“Không tồi. . . . . . Không tồi. . . . . .” Yêu nữ lúc này cười đến gian trá.

Ta trừng nàng liếc mắt một cái, lập tức hai người đi vào cửa lớn Vương phủ, đã thấy một chiếc hoa lệ xe ngựa đứng ở đường lớn, đó chắc chắn là Vũ Lâm Hanh chuẩn bị, chính là tiến lên vén rèm lên nhìn lên, ta không khỏi kinh hô ra tiếng.

Trong xe ngựa lúc này ngồi ngay ngắn một gã áo trắng thanh niên , liền lấy một cái kẹp tóc bạch ngọc đem tóc dài buộc ra sau đầu, chia làm hai bên lả lướt, tóc rơi xuống thật dài, trêи mặt đeo mặt nạ màu trắng, vẫn khó mà nén lại một vẻ tao nhã như tuyết.

Chính là nam tử kia lúc này thân mình hơi có chút cứng ngắc, dưới lớp mặt nạ đôi mắt hiện ra một chút ẩn ngượng ngùng không được tự nhiên.

“Lạc Thần? !” Ta cả kinh nói.

Lạc Thần nhìn chằm chằm ta, môi lộ ra một chút hồng nhạt,, thâm túy đôi mắt, ý tứ hàm xúc không rõ.

“Ma quỷ, như thế nào còn như vậy không được tự nhiên, lúc trước bảo ngươi mặc ngươi còn chết sống không mặc, cái này không phải bộ dáng kiệt xuất lắm sao?” Vũ Lâm Hanh theo kịp, nhẹ nhàng lên xe ngựa, cùng Lạc Thần đùa giỡn, Lạc Thần xấu hổ ho một tiếng, vén màn lên, quay đầu nhìn thấy ngoài cửa sổ.

Xe ngựa đi qua phố xá sầm uất, Vũ Lâm Hanh cùng ta trò chuyện một chút, còn Lạc Thần thì lại không nói một lời nào. Nói chuyện với nhau trong lúc đó, ta ngẫu nhiên hội vén rèm xe lên, đánh giá một chút ngoài cửa sổ cảnh trí, Tôn vương chỗ chính là Ưng Thành, từ trước đến nay luôn là một nơi đông đúc, hai bên cửa hàng san sát, người đi đường nối liền không dứt, cực kỳ phồn hoa náo nhiệt.

Trải qua một đoạn thời gian xóc nảy, xe ngựa dừng lại. Chúng ta ba người thuận thế xuống xe ngựa, thấy trước mặt là một tòa lầu cao vút rộng lớn, nơi nơi nhiều màu, phiến phiến ánh vàng. Những kẻ ở trước lâu đều là nam tử, mà đằng sau cánh cửa lại là những nữ tử dung mạo xinh đẹp, ý cười trong suốt, chính lắc ʍôиɠ chi, thân thiết tiếp đón mấy gã nam nhân mặt mày hớn hở kia.

Ta nhíu mày, ánh mắt lướt lên trêи, nhận ra trước lâu có một cái biển, trêи đó có ba chữ kiều diễm “Phong Nguyệt Các” đã phủ đầy bụi.

Nhìn trận thế trong lâu, cùng tới mấy nam tử quần áo cùng vẻ mặt, nhận ra, mặt ta chợt tái nhợt.

“Vũ Lâm Hanh!” Ta xoay người, một chữ một chút giận trừng này người khởi xướng

Vũ Lâm Hanh nhe răng mỉm cười, giơ cây quạt lên làm bộ che chắn, trong miệng nói :”Ôi, hảo sát khí! ”

Ta tiến lên từng bước, khó thở nói: “Ngươi nói đi tróc thanh, lại là đến nơi trăng hoa này sao!” Nếu ánh mắt có thể giết người, yêu nữ này đã bị ta giết tới mười tám lần.

Nguyên lai ba người đều ăn mặc như nam tử, hóa ra vì đến nơi này. Côn Luân mà biết ta nữ nhân gia thế lại đến nơi trăng hoa này , không biết sẽ có biểu tình gì.

Lạc Thần lúc này ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn khung cảnh xung quanh, khóe miệng hơi cong rồi lại như bình thường, mặt nạ che lấp một đôi mắt lãnh đạm, chỉ lộ ra vài tia thản nhiên bất đắc dĩ.

Bên này Vũ Lâm Hanh lại nói: “Sư Sư, ngươi không biết, cái gọi là đại ẩn vu thị đạo lý (1)?[(1) đại ẩn vu thị: Tiểu ẩn vu lâm, đại ẩn vu thị. Tạm hiểu là ẩn thân nơi núi rừng là chuyện nhỏ, ẩn thân chốn thành thị mới là chuyện lớn~] Mà đây đúng là chỗ tập trung tróc thanh khách hàng, đúng là Phong Nguyệt Các, ta nói thế, có gì sai?”

Nàng vừa dứt lời, liền có mấy nữ tử ăn mặc trang điểm xinh đẹp lại gần chúng ta, bắt đầu nhẹ nhàng giơ tay nhấc chân, hướng chúng ta mềm mại đáng yêu cười, nói: “Ba vị công tử, mời vào bên trong” Thanh âm kiều uyển, yểu điệu như nước.

Nàng dứt lời, tiến lên liền nắm lấy cánh tay ta, mặt ta bỗng chốc đỏ bừng, vội vàng thoát thân đẩy ra, lui về phía sau vài bước, ly nàng thật xa.

Nàng kia có chút kinh ngạc, lập tức bật cười: “Vị này tiểu công tử quả nhiên là đáng yêu chết được, chẳng lẽ là lần đầu tiên đến?”

Bình Luận (0)
Comment