Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 40

Tay ta đưa xuống, phía trêи còn hơi ẩm ướt, Lạc Thần ghìm dây cương, nhẹ nhàng lau tay của ta một chút, lập tức nàng tựa như cứng đờ, dây cương liền treo ở trêи không trung bất động. Trong lòng ta tự oán trách mình không chịu thua kém như vậy, nhận thấy được sự trầm mặc của nữ tử phía sau, vội vàng tự mình đi dắt ngựa về phía trước, sau đó trêи đường đi cả hai đều vô cùng im lặng, đa phần là xấu hổ.

Mãi cho đến khi ra khỏi khu rừng, lại nghe thấy tiếng các đệ tử của Mặc Ngân Cốc phía trước lần lượt kêu lên một cách sợ hãi, vội vàng chạy nhanh về phía trước xem thử, liền thấy trước mắt một màu đỏ phát ra hào quang vô cùng xinh đẹp, giống như là bị giội một mảng lớn chu sa . Lập tức dụi đôi mắt hơi nhoi nhói, để ánh sáng màu đỏ kia chiếu vào, lại kinh ngạc phát hiện trước mắt là từng mảng, từng mảng hoa màu đỏ tươi vô cùng lớn, trải dài màu đỏ tận tới chân trời, giống như một cái đồng cỏ bị lửa cháy lan, tất cả đều cháy rực không có một đường lui.

Mọi người đều bị những bông hoa đó làm cho bần thần, tất cả nhảy xuống ngựa, từ từ đi vào biển hoa. Những bông hoa này nở khá cao, đều vươn tới đầu gối của chúng ta. Mỗi một bông hoa trong đó đều có năm cánh, ở rìa mỗi cánh đều hơi hơi cong vào, hệt như một bàn tay nhỏ bé của con người co lại, rõ ràng đó là loại yêu hoa quỷ dị khϊế͙p͙ người ở trêи tường đá bên ngoài lăng mộ của Sở vương phi lần trước.

Chính là lần trước chỉ có một đóa, sao nơi này lại nhiều và tươi tốt thế này.

Lần trước nhìn thấy nên cũng đã biết rõ về loại hoa này, ta không dám tỉ mỉ quan sát, mở miệng liền bảo: “Mọi người cẩn thận, không nên chăm chú quá mức vào những bông hoa này.” Ai ngờ vừa nói xong, cũng không  có ai lên tiếng, ta nhìn phải, trái, chung quanh bốn phía chỉ còn lại một mình ta, làm gì còn bóng dáng của ai khác!

“Lạc Thần!”

“Yêu nữ!”

Ta thoáng chốc nóng nảy, chỉ trong một giây lát, làm sao những người khác giống như đang nằm mơ biến mất không còn một mống?!

Một người  đứng tại chỗ nhìn xung quanh, cả trời và đất giống như cháy sạch thành màu đỏ, ta sợ mình chạm vào khoảng không trong không khí, bàn tay sẽ lập tức bị phỏng. Trong lòng một cảm giác u ám xuất hiện, ta không thích loại hoa màu sắc như  máu này. Đột nhiên, trong phút chốc, trêи tay lại loang lổ nhiều vết đỏ tươi vô cùng đáng ghét. Định thần nhìn thật kĩ, lại là dáng vẻ sạch sẽ bình thường y như cũ.

Ta cho là mình bị những bông hoa đó nhϊế͙p͙ hồn rồi, vội vàng trấn định tinh thần. Vào lúc này, bỗng nhiên một trận âm thanh ầm ầm vang lên, dưới chân ta lảo đảo một cái, vội vàng nhảy từng bước một ra ngoài, bên tai toàn là âm thanh cát đá rào rào đổ xuống, kinh hãi quay đầu lại xem thử, giống như rơi xuống một chậu nước đá, trong nháy mắt lạnh tới thấu xương.

Chỗ đất mới vừa rồi ta đứng, lúc này bỗng nhiên lại xuất hiện một cái vực rất sâu, lại vô cùng rộng lớn,  tới mức nhìn không thấy đáy, nếu vừa rồi ta bước chậm một chút, chỉ sợ là cứ như vậy rơi xuống, cả xương cốt cũng không còn một mảnh. Liền sau đó vực sâu đối diện với biển hoa bỗng nhiên đồng thời rung chuyển không ngừng. Mặc dù những bông hoa đó thoạt nhìn đều là từng bụi một, lại giống nhau một dạng, nhưng nhìn kỹ phía dưới, vẫn có thể thấy được là so với lúc trước có chút khác biệt. Biển hoa ở chỗ của ta, giờ phút này nhìn thoáng qua giống như là một cái đĩa lớn, chính giữa bị người đào một cái khe rãnh, lại càng không ngừng chuyển động.

Những bông hoa đó rất sáng, làm chói mắt của ta. Chăm chú nhìn trận thế bốn phía không ngừng biến đổi, trong đầu ta bỗng dưng nhảy ra ba chữ: “Cửu Cung Bàn.”

Cửu Cung Bàn là một loại chi trận ngăn địch vô cùng hung hiểm, hiện tại gần như không thể tìm ra cao thủ trận pháp nào có thể bố trí được loại trận địa này, tương truyền rằng vào thời cổ, trận địa này có thể hạ được rồng, cũng có thể khóa được yêu, quả nhiên là vô cùng nguy hiểm. Nghĩ tới điều đó, ta không dám đi lại lung tung, mỗi lần bước một bước chân, trong lòng đều là run sợ, chỉ sợ mình sơ suất một cái, sẽ bị vực sâu một hơi nuốt chửng không còn đường thoát.

Xuyên qua biển hoa một cách cẩn thận để đi tìm Lạc Thần các nàng, chung quanh vẫn là màu đỏ tươi vô cùng bi thảm, ta cũng không biết hiện tại mình đang ở hướng nào. Chợt nghe thấy có tiếng người đâu đây. Ta mừng rỡ, nghĩ rằng đã tìm được Lạc Thần các nàng, đang muốn tiến tới, lại nghe thấy âm thanh đó thô lỗ, khô khốc, đang ở đó chửi rủa một cách tục tĩu: “Con bà nó, nơi quái quỷ gì thế này! Đạo sĩ thúi, lão tử đi nữa mà không ra đuợc, sẽ dùng ngươi để lấp kênh!”

Lúc này, lại có một âm thanh già nua vang lên: “Gấp cái gì? Cửu Cung Bàn có thể dễ dàng phá giải như vậy sao? Đi không tốt, không chừng còn chết ở trong đây.”

“Hừ, lão tặc, ngươi xem ông nội ta là khỉ hay sao mà dám đùa giỡn? Nói cái gì mà thành đó ở gần đây, ngươi không phải sẽ tìm long điểm sao? Điểm một cái cho lão tử xem thử? Các huynh đệ của ta, bây giờ đều đi đâu mất rồi?!”

Âm thanh hơi lạnh kia hừ một tiếng, nói tiếp: “Mãng phu! Bần đạo quả nhiên là bị mù rồi, lại đi xem trọng bản lĩnh không bị nhập vào dòng chảy đó của ngươi, làm phụ lòng mong đợi của chủ thượng một cách vô ích! Ngươi im mồm, bằng không ngươi sẽ tự mình biết hậu quả.”

Ta thầm nghĩ âm thanh thê lương này sao lại quen thế, bèn tiến lên phía trước tìm một chỗ ẩn nấp, gạt hoa sang một bên, ló đầu ra xem thử, phát hiện cách đó không xa là một hán tử trông rất cường tráng, rõ ràng chính là Hà Lão Ô, người còn lại là một đạo sĩ ăn mặc tầm thường, trêи lưng đeo trường kiếm, nhìn hình dáng cực kỳ quen mắt.

Hà Lão Ô vừa liếc mắt, liền đánh tới một quyền, tức giận mắng: “Còn dám uy hϊế͙p͙ lão tử! Huynh đệ của lão tử đã chết rất nhiều người, đạo sĩ thúi ngươi hãy chôn chung với bọn họ đi!” Đạo sĩ nọ thấy quyền đánh tới, dưới chân vội vàng di chuyển, tránh một cái, thân hình thoái lui, đứng ở một bên nhìn hắn cười nhạt.

Với khoảng cách này, chỗ của ta thấy rất rõ dáng vẻ đạo sĩ đó, đôi mắt chim ưng, lông mày rậm, trong mắt tinh quang lấp lánh, dĩ nhiên chính là Thanh Tùng Tử!

Ta bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ, quả thực là không dám tin vào mắt của mình. Thanh Tùng Tử hắn không phải bị hắc xà Sở vương phi nuôi ăn tươi nuốt sống, ngay cả hài cốt cũng tìm không thấy hay sao? Ngày đó ta chỉ thấy Tiêu Tiển cùng Thành Vân, không tìm thấy hắn, còn thê lương thương tiếc một hồi, bây giờ sao hắn lại bình yên đứng ở chỗ này? Nghe âm thanh và cách nói chuyện của hắn, lạnh lùng và đau đớn, so với sự nho nhã lễ độ lúc trước, quả thực giống như là hai người khác biệt.

Lúc này Hà Lão Ô bỗng nhiên lại kêu lên một tiếng, che ngực quỳ xuống, trêи mặt xuất hiện hắc khí, miệng lưỡi run rẩy nói: “Đạo sĩ thúi. . . ngươi thả cái gì trêи người lão tử?. . . “

Thanh Tùng Tử hơi đưa tay ra, bên trêи toàn là những con trùng màu đen đang bò lúc nhúc, từ trong miệng phun ra những sợi tơ màu đỏ, rất là kinh khủng, chỉ nghe hắn tàn nhẫn cười nói: “Phệ Tâm Cổ, chưa từng nghe qua sao? Mùi vị dễ chịu chứ? Ta ở đây vẫn còn rất nhiều, có muốn nếm thử chút nữa hay không?”

Ngay sau đó, ta trơ mắt nhìn hán tử cường tráng uể oải ngã xuống, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ nghe không rõ, căm hận trừng mắt với Thanh Tùng Tử một cái, liền hóa thành máu loãng tan đi mất, cùng với sắc đỏ của loài hoa yêu ma chung quanh hòa làm một, cuối cùng là nhìn không thấy đâu nữa.

Thanh Tùng Tử phất ống tay áo một cái, nói: “ Thứ đáng thương , thật là vô dụng.”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ta ở một bên nhìn, trong lòng giống như bị một cây búa lớn nện một phát, mồ hôi đã sớm thấm đầy trêи lưng, con người chính là ác quỷ hung tợn nhất, Thanh Tùng Tử lúc này giống như biến thành một người khác, giống như là từ địa ngục đi ra ngoài, so với ác quỷ còn muốn hung tợn hơn hàng vạn lần.

“Thanh Tùng Tử.”

Lúc này, ở phía biển hoa lại bay ra một âm thanh lạnh như băng, rất lạnh lẽo thê lương. Âm thanh này ta đẽ nghe hàng ngàn hàng vạn lần, cả lỗ chân lông trêи cơ thể cũng vui mừng khôn xiết, ta tìm nàng đã lâu, không nghĩ là lúc này nàng lại xuất hiện. Sau đó liền thấy một nữ tử y sam màu trắng tách những bụi hoa màu đỏ tươi, nhẹ nhàng đi ra, màu trắng đó ở giữa mảng màu đỏ tươi trông rất nổi bật. Ta vừa muốn bước tới mở miệng gọi nàng, nhưng vừa thấy dáng vẻ của nàng, sắc mặt ta liền từ từ đông cứng lại.

Mặt nàng lúc này lộ vẻ lạnh như băng, lúc ta nhìn thấy nàng thì cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết, đôi ngươi đen như mực gắt gao bắt lấy Thanh Tùng Tử, chân mày nhíu lại, huyết sắc đỏ thẫm ở chính giữa đó bình thường bị băng tuyết màu trắng của nàng che lại, bây giờ lại sáng quắc như muốn thoát ra ngoài, mang theo vài tia khϊế͙p͙ người, khó có ai dám nhìn thẳng vào đó.

“Phệ Tâm Cổ, từ đâu mà có?” Lời nói của nàng nhẹ nhàng thoát ra, lại vô cùng lạnh, ta nghe được, thậm chí cảm thấy chung quanh mình cũng đóng thành băng rồi, trong không khí, nhẹ nhàng lay động, tất cả đều ẩn chứa cơn giận dữ của nàng.

Thanh Tùng Tử đầu tiên có chút giật mình, lại xoay chuyển thành một tia cười thích thú vô cùng khó hiểu, nói: “Để xem, ai đây? Chúng ta cũng từng đi chung trêи một con đường, sao lại tức giận như vậy?”

“Nói, từ đâu mà có!” Nàng lớn tiếng cắt ngang, Cự Khuyết trong tay đã sớm chỉ vào Thanh Tùng Tử, ta thậm chí có thể thấy được rất rõ bờ vai thon gầy của nàng đang khẽ run lên, cứ như thể đang cố gắng kiềm chế sự kϊƈɦ động của chính mình vậy, Lạc Thần, nàng bây giờ so với bình thường thật sự không giống.Ta biết nàng đã lâu, chưa từng thấy cảm xúc của nàng có quá nhiều gợn sóng, hôm nay nàng làm sao vậy?

Thanh Tùng Tử cười khan một tiếng, ánh mắt chim ưng bắt lấy nàng, chợt khóe miệng cười cười một cách lạnh lẽo, cả người run rẩy, làm cho cả khuôn mặt khô quắt của hắn vô cùng nhăn nhúm.

“Nếu như ta không nói?”

Băng tuyết trong mắt Lạc Thần hiện ra, lạnh lùng nói: “Vậy ta sẽ giết chết ngươi.”

Thanh Tùng Tử bỗng nhiên chỉ vào nàng, cười phá lên: “Đáng thương! Đáng thương! Tìm lâu như vậy, không mệt sao?Cho dù ngươi tìm được, thì sao chứ?” Lúc này, trêи không trung đột nhiên có tiếng huýt sáo, bóng dáng của một con vật to lớn ập tới, quạt ra một trận gió lớn, đôi cánh màu đen vô cùng lớn dang ra, dĩ nhiên là một con chim đại bàng từ tầng trời thấp mà đến.

Lạc Thần thoáng chốc biến sắc, tiến lên phía trước một bước để ngăn cản, Thanh Tùng Tử đã nhanh chóng nhảy một cái, bắt được cánh màu đen của đại bàng, thuận lợi bay lên trời, thân thể của hắn lơ lửng trêи không trung, cười ha hả, âm thanh đã ở rất xa rồi, hơn nữa gió từ cánh đại bàng quá lớn, ta cũng không nghe được hắn nói cái gì, sau đó chỉ thấy đại bàng đó đưa hắn đi, dần dần bay mất, cuối cùng biến thành một chấm đen nho nhỏ.

“Lạc Thần. . . “ Ta vội vàng từ bụi hoa nhảy ra gọi, thấy nàng lúc này hơi cúi người xuống, đứng ở cách ta không xa, giống như một con bạch hạc bị chặt đi đôi cánh, đứng ở chính giữa đầm nước mà buồn bã suy nghĩ.

Chỉ nghe nàng lẩm bẩm nói: “Ta đáng thương. . . ta đáng thương?”

Tiếp theo nàng ngẩng đầu lên, một vài sợi tóc hỗn độn tung bay, trông vô cùng tiều tụy, đôi ngươi đen như mực lộ vẻ bi thảm ôm lấy ta, giống như hướng vào ngực của ta từng đao một mà chém xuống.

“Ngươi làm sao vậy. . . thân thể không thoải mái sao?” Lòng ta vô cùng đau đớn, thấy nàng chỉ cúi người xuống, chống tay trêи Cự Khuyết, cả người đều run rẩy, dường như đứng cũng không vững, vội vàng đi về phía nàng. Nhưng mà ta vừa bước một bước, liền thấy phía sau Lạc Thần phát ra một tiếng nổ thật lớn, vô cùng đinh tai nhức óc, ở nơi mà nàng đứng bỗng dưng nứt ra một cái khe thật lớn, nàng vốn đang suy sụp, cũng không phòng bị nhiều, cứ như vậy trượt chân một cái, ngã xuống dưới.

Cảnh tượng lần này làm cho đầu óc của ta trống rỗng, thế giới biến thành một mảnh trắng bệch, chỉ biết tự động thi triển Di Hoa Bộ dưới chân, vội vàng đi qua, đưa tay chụp tới, vừa đúng lúc nắm được cổ tay Lạc Thần, nhưng mà ngoại lực quá lớn, cơ thể của ta chịu không nổi, cũng theo rìa vách núi mà ngã xuống, Cẩm Sắt trong tay vội vàng đâm vào vách đá, Cẩm Sắt và vách đá đụng vào nhau phát ra tiếng đinh đinh đang đang, tia lửa văng tứ phía, ngay sau đó lập tức dừng lại.

Trong thoáng chốc, cơ thể của ta ngừng rơi xuống, mồ hôi lạnh đã sớm ướt đẫm quần áo, cơ thể dán vào vách đá lạnh lẽo, tay trái chống Cẩm Sắt, tay phải nắm chặt tay của nữ tử lơ lửng bên dưới, vội la lên: “Lạc Thần!”

Răng của ta lập cập đánh vào nhau, lúc gọi tên của nàng, khẽ run một trận.

Nhưng không ai trả lời.

Ta vội cúi đầu xem thử, chỉ thấy tay của Lạc Thần đã bị ta nắm, cơ thể nhẹ nhàng treo lơ lửng,  bên dưới nàng chính là vực sâu không đáy tối đen như mực, mà nàng lúc này đây lại cúi đầu xuống, cả một tiếng cũng không nói.

“Ngươi đừng sợ!” Ta cho là nàng bị biến cố này làm cả kinh mất hồn, vội vàng an ủi. “Ngươi tạm thời chống đỡ, ta có mang theo Long Câu Tác, rất nhanh chúng ta sẽ có thể đi lên. Kiếm của ta giữ được, tạm thời sẽ không có việc gì.” Mặc dù nói như vậy xong, thực ra lồng ngực lại đập bình bịch vô cùng lợi hại, bây giớ cứ cao thấp không chạm đất như vậy, cả hai người treo trêи vách đá như thế này, còn có thể chống đỡ được bao nhiêu thời gian.

Bất quá, ta chỉ biết là, ta sẽ không để nàng có chuyện.

Liều mạng mà chống, còn phải nắm tay nàng. Tay cầm Cẩm Sắt của ta, lúc này chợt đau đớn, có một chút chất lỏng sền sệt, theo cánh tay của ta chảy xuống dưới, có lẽ là bị rách da chảy máu rồi, có hơi dính dính.

Cả mũi toàn mùi máu tươi.

“Thanh Y. . . “ Nàng ở bên dưới bỗng nhiên lên tiếng. “Buông tay đi.“ Âm thanh của nàng nhẹ tựa như một cơn gió, thổi tới bên tai ta, làm cả người của ta đều run rẩy.

“Ngươi nói bậy gì đó! Chúng ta sẽ không có việc gì, hơn nữa khinh công của ta rất tốt, treo một lúc là được!” Ta lớn tiếng quát xuống dưới, giữ tay nàng thật chặt, nhưng tay cùa nàng lại càng lúc càng lạnh, hệt như một khối băng, không có nhiệt độ của con người.

Sau đó, nàng lập tức ngẩng đầu lên, ta lại từ trêи nhìn xuống, tiều tụy trêи mặt nàng lúc nãy đã thu lại, thay vào đó là vẻ mặt bình thường, con ngươi của nàng  lúc này dịu dàng tới mức giống như là ánh trăng trêи bầu trời, bên trong mang theo ý cười nhợt nhạt, đang mở ra tầng tầng bao phủ.

Nàng quá mức xinh đẹp, xinh đẹp tới mức không thuộc về thế giới này, cảm thấy nàng  lập tức muốn đi, rời đi rồi, tới một nơi khác, cả một chút hương khí cũng không lưu lại cho ta.

“Ta. . . đã mắc phải hàn tật, không có khí lực, cả hai người cứ treo như vậy, sống không được đâu.”

Ta nhất thời hiểu được, trong phút chốc nước mắt tuôn ra.

“Không được. . .!” Ta gào lên, lớn tiếng trách mắng nàng, cứ hét lên như vậy, lời của nàng, mới  không nói được nữa, không nói ra những sự thật đau đớn đó nữa.

“Cả hai người sống không nổi, một mình ngươi, có thể, ta bây giờ, là một gánh nặng.” Nàng cười nhạt, trêи mặt có một chút nhẹ nhõm, ôn nhu như thế, ta nhìn thấy, lương tâm như muốn nứt ra thành từng mảnh.

“Thanh Y.” Nàng lập tức nhẹ giọng gọi ta, trong con ngươi đẹp đẽ, lấp lánh cảnh quan của một đầm nước, đôi mắt trân châu bình thường tỏa sáng, đôi môi mỏng hơi hơi mở ra, khẽ mấp mấy, im lặng hướng về phía ta, nói cái gì đó.

Thứ nàng mấp máy môi, ta nghe không được, trước mắt chỉ có đôi môi mỏng và nhợt nhạt của nàng.

Sau đó, nàng lập tức đẩy cánh tay đang bị ta nắm chặt, cứ như vậy giống như một con diều trắng bị đứt dây,  từ lòng bàn tay của ta trượt xuống dưới.

Giống như cát đang chảy, giữ cũng giữ không được.

“Lạc Thần. . .!!”

Tay của ta nhất thời mềm nhũn, tâm cũng theo lúc nàng rời khỏi ta, hoàn toàn đã chết.

Ta dứt khoát nhắm mắt lại, thế giới một mảnh tối đen.

Cũng bất giác tay cầm Cẩm Sắt đã rút ra, giống như không còn nơi nương tựa, đuổi theo nàng, nhẹ nhàng bay xuống vực sâu vô tận.

Tác giả có lời muốn nói: Nếu thật sự có nữ tử tốt đẹp như vậy, ta sẽ theo nàng đi,không có nửa điểm do dự, đáng tiếc, nàng là hư ảo.

Bình Luận (0)
Comment