Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 5

“Ngươi…” Ta kéo dài, suy nghĩ muốn hay không hỏi rõ ràng chuyện tình mới vừa rồi, ngay từ đầu nữ tử này liền che che dấu dấu, gọi người nắm lấy không ra.

Lạc Thần gặp ta muốn nói lại thôi, không hề mở miệng, môi mỏng trước sau như một mím lại, hiện ra độ cong cường ngạnh. Ta từ trước ngũ cảm thông thấu, trong tai nghe ra hơi thở hô hấp của nàng mới vừa rồi có chút hỗn loạn, thầm nghĩ chớ không phải là nửa đêm luyện công tẩu hỏa nhập ma, nếu không như thế nào có rêи rỉ cùng mệt mỏi như vậy?

Kế tiếp hai người ai cũng không nói lời nào, cứ như vậy đứng thẳng bất động, trong phòng ánh nến lờ mờ, chiếu ra quang ảnh lắc lư.

“Không việc gì, là ta nghĩ sai rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi.” Ta dừng hồi lâu, chung quy không kiên nhẫn không khí không tiếng động này, đánh tiếng một cái liền muốn xoay người rời đi, ai ngờ lúc này chuồng ngựa bỗng nhiên truyền đến một tiếng ngựa hí thê lương, đâm xuyên bầu trời đêm, ngay sau đó là tiếng vó ngựa hỗn độn, tại đây trong đêm tối có vẻ phá lệ chói tai.

Ta còn chưa kịp phản ứng, Lạc Thần đã sớm một cái bước xa từ trêи lan can lầu hai nhảy xuống, tốc độ nhanh làm cho người ta sợ hãi, đảo mắt liền đẩy ra đại môn lầu một, xông vào trong bóng đêm, chỉ còn lại hai ngọn đèn lồng lớn đỏ thẫm nơi cửa, chiếu xuống hồng ảnh sâu kín đầy đất. Ta cũng vội vàng thi triển bộ pháp theo sát sau đó, ai ngờ vừa đến cửa thềm đá liền gặp một bóng người từ trêи trời giáng xuống, có lẽ là đứng không ổn, người nọ dưới chân lảo đảo một cái, miệng đau đến thẳng hừ hừ: “Ôi, hơn phân nửa đêm, đau chết lão tử!”

Nghe thanh âm lại là Tiêu Tiển.

Thì ra là hắn ở lầu ba, nghe được thanh âm dị thường nơi chuồng ngựa, gấp đến độ mặc quần áo vào liền từ cửa sổ nhảy ra bên ngoài, nhưng là khinh công hỏa hầu không đủ, ngược lại làm chính mình trật chân. Hắn thấy là ta, gấp đến độ kêu to: “Sư Sư cô nương, mau chút đỡ ta một phen!”

Ta không thích nhất người khác bảo ta Sư Sư, trêи đời trừ bỏ mẫu thân liền lại không người gọi ta như vậy. Đăng đồ lãng tử (1) chết tiệt này còn không có nhận biết vài ngày lại dám làm càn như vậy, ta tức giận quay đầu, cũng không quản hắn chết sống liền hướng chuồng ngựa chạy đi. (1. Đăng đồ lãng tử: chỉ những kẻ háo sắc phóng túng.)

Dọc theo đường đi sương mù chợt nồng chợt đạm, chỉ phân biệt được hình dáng đại khái của sự vật chung quanh, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi tanh hôi, còn kèm theo mùi máu tươi nồng đậm, gọi người mấy lần buồn nôn.

Đi đến chuồng ngựa mới phát hiện dấu chân ở hiện trường hỗn độn, chúng ta có tổng cộng bảy con ngựa, hiện tại đếm chỉ còn lại có sáu con, trêи mặt đất vết máu loang lổ, ra vẻ là một đại hình dã thú gì đem ngựa ngậm đi. Ta tìm chung quanh cũng không thấy bóng dáng Lạc Thần, bốn phía lúc này trừ bỏ tiếng hí của ngựa bị giật mình trong chuồng, liền không lại có tiếng vang khác, ngựa kia càng kêu thê lương, trái tim ta lại càng lạnh lẽo, bất tri bất giác trong lòng bàn tay liền thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

Ta ngồi xổm người xuống cẩn thận quan sát ấn ký mang máu trêи đất, trừ bỏ dấu vó ngựa ra còn có một loại dấu trảo của dã thú không biết tên, dấu trảo kia cực lớn, vết máu bảo tồn biểu hiện thú chưởng kia chỉ có hai móng vuốt sắc bén, đột ngột vươn ra, làm ta âm thầm kinh hãi.

Ta cơ hồ có thể tưởng tượng mãnh thú kia tựa như đứng ở trước mắt ta, hồng hộc thở hổn hển, phun ra khí tanh hôi, chỉ một cái nháy mắt liền có thể đem ta xé thành mảnh nhỏ.

Trong lòng ta chính suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe được sau người một tia lãnh hương sâu kín nhợt nhạt vòng lại đây, khi theo bản năng liếc mắt nhìn, lại phát hiện một bàn tay trắng nõn lạnh lẽo khoác lên vai.

Ta sợ tới mức đột nhiên đứng dậy.

Quay đầu nhìn lên, đã thấy Lạc Thần lặng yên không một tiếng động đứng ở trước mặt ta, hai mắt lãnh tĩnh thâm thúy dưới mặt nạ bạch ngọc, nhìn đến trong lòng ta giống như gắn miếng băng.

“Bị nó chạy thoát.” Lạc Thần khẽ mở môi mỏng, trong lời nói nghe ra một chút tiếc hận.

“Là cái gì?” Ta mất hồi lâu mới chậm rãi hồi sức, trêи cổ còn tràn đầy mồ hôi.

“Hình dáng rất lớn, ta đuổi lâu không kịp chỉ phải từ bỏ, xem phương hướng bỏ chạy hình như là phía đông ngọn núi kia.”

“Núi kia gọi Tiếu Tử Lĩnh, mấy vị khách quan chớ lại đuổi theo đến bên kia, mất ngựa việc nhỏ, mất mạng là việc lớn.” Lạc Thần vừa dứt lời, một lão giả trong tay cầm đèn lồng, đi đến trước mặt chúng ta run rẩy nói.

Ta nhận ra đây là chưởng quầy họ Mộc của khách sạn, phía sau lão còn đi theo hai người, trong đó một người bộ dáng rất mạnh mẽ, một người khác thân hình cao lớn, chỉ là đi đường có chút khập khiễng, đúng là hai người Thành Vân cùng Tiêu Tiển. Tiêu Tiển nhìn thấy ta liền cười oán trách: “Sư Sư cô nương thật là tàn nhẫn, kêu đỡ ta một phen cũng không muốn, thật là đau đớn lòng người.”

Ta hừ lạnh nói: “Đây không phải có thể cười có thể đi sao, Thành đại ca đỡ ngươi chẳng phải là tốt lắm?” Lập tức ta cũng lười quan tâm hắn, hướng Mộc chưởng quầy dò hỏi: “Chưởng quầy, Tiếu Tử Lĩnh này thật có chút thứ gì kỳ quái?”

Sắc mặt Mộc chưởng quầy có chút xám, ở dưới ánh đèn màu đỏ chiếu xuống càng thêm làm cho người ta sợ hãi, thanh âm trầm thấp nói: “Tiếu Tử Lĩnh là khu vực phải trải qua từ bản huyện đi tới Hoa Sơn, trừ bỏ một con đường để đi ra chung quanh đều là vách đá, trong huyện đều là thông qua nơi đó đi đến Hoa Sơn. Khách quan cũng biết lá trà của huyện Bạc Điền chúng ta hơi có chút danh tiếng, mà trong đó liền lấy lá trà mọc trêи đất Hoa Sơn là tốt nhất. Nhưng là hai tháng trước liên tiếp rơi mưa to, đem Hoa Sơn xói lở một khối sườn dốc, lộ ra một sơn động, mấy trà nông đi trêи núi hái trà ngược lại gặp gỡ phiền toái, liền còn lại một người nhà ở phố Đông, đánh mất một cánh tay mới chạy thoát trở về. Từ nay về sau, huyện Bạc Điền này sẽ không quá an bình. Này không phải, buổi tối từng nhà đều treo đèn lồng đỏ thẫm trừ tà, cơ hồ không ai dám ở buổi tối đi ra đường a.”

Ta vừa nghe trong lòng có chút đầu mối, Hoa Sơn này không phải là vị Hạ tướng quân kia của Tôn Vương đào ra vàng thếp sao?

Lúc này Tiêu Tiển ở bên cạnh kêu lên: “Ai nha! Chớ không phải là tống tử (2) ở dưới đất đi ra đánh người a, cái này cũng không được.” (2. Tống tử: theo tác phẩm Quỷ Thổi Đèn, đây là tiếng lóng lưu hành trong giới trộm mộ, giống như thổ phỉ nói chuyện với nhau cũng không thể nói thẳng là mình giết người phóng hỏa, mà có một bộ tiếng lóng riêng. Từ này dùng để chỉ những thi thể trong mộ được bảo tồn tương đối hoàn hảo, không bị mục rữa.

Sờ tới đại tống tử chính là chỉ gặp phải chuyện phiền toái; chỉ những đồ không sạch sẽ như cương thi, ác quỷ. Tống tử khô là chỉ thi thể trong mộ bị rữa hết, chỉ còn lại một đống xương trắng. Tống tử thịt là chỉ những thi thể mang trêи người nhiều đồ đáng tiền. Tống tử thiu dùng để chỉ những xác chết khi có chuyện phát sinh thì biến thánh cương thi khó đối phó.

Ngoài ra, tống tử còn có nghĩa là bánh chưng, bánh tét.)

Mộc chưởng quầy ngạc nhiên nói: “Bánh chưng (3)? Vị tiểu ca này, bánh chưng lại như thế nào biết đánh người đâu, chớ có nói giỡn.” (3. Bánh chưng: ở đây nên để là tống tử nhưng do lão chưởng quỹ hiểu lầm thành từ bánh chưng nên ta giữ từ này cho dễ phân biệt.)

Tống tử là tiếng lóng trong đổ đấu, chỉ thi thể trong lăng mộ, nếu là đối với đổ đấu không có hiểu biết gì, quả thật là nghe không rõ.

Ta sợ Tiêu Tiển lại không kín miệng sẽ đem gốc gác chúng ta đều lật ra, tuy rằng là mệnh lệnh Tôn Vương, nhưng là đưa tới quan phủ phía trêи cũng là không tốt mua bán, không ít sinh sự đoan; vội nháy mắt cho Thành Vân, Thành Vân ngầm hiểu, đỡ Tiêu Tiển nói: “Tiêu tử trật ngươi chân, làm gì cứ ồn ào muốn tới. Đến, làm cho ca ca trở về nhìn cho ngươi một cái.” Không đợi Tiêu Tiển ra tiếng, liền tăng nhanh vài bước đem hắn kéo trở về. Thành Vân luyện được một tay ngoại gia công phu tên gọi Tinh Cương Thủ, lực lớn vô cùng, Tiêu Tiển liền giống như con gà con bị Thành Vân xách đi, nửa điểm thanh âm đều không làm ra được.

Lạc Thần đối với trò khôi hài này nhưng thật ra gợn sóng không sợ hãi, nói tiếp: “Xin hỏi lão tiên sinh, người còn sống kia gọi tên gì, ở tại nơi nào trong huyện?”

Mộc chưởng quầy nói: “Người nọ kêu Tạ Chủ, chúng ta đều gọi hắn Tạ lão Tam, nhà hắn không xa, ở ngay ngõ Hạnh Hoa, mấy vị vừa hỏi liền biết.” Phút cuối cùng lại có chút lo lắng nói: “Mấy vị còn là nhanh chút trở lại trong điếm đi, buổi tối vẫn là ít đi ra ngoài thì tốt hơn a, cái khung xương già này của ta, không biết còn có thể chịu được bao nhiêu kinh sợ.”

Lạc Thần gật đầu, hướng lão khom người, lấy ra một khối bạc vụn đưa cho lão, nói: “Hôm nay quấy rầy tiên sinh, thỉnh cầu tiên sinh nhận lấy.”

Mộc chưởng quầy thấy thế, liên tục chối từ: “Này nhưng vạn vạn không được, mấy vị mới vừa vào điếm của ta liền mất một con ngựa, lão hủ thật sự là băn khoăn, lại lấy bạc chính là thật to không phải.”

“Kia xem như là tiền đặt cọc ta ở trọ điếm của tiên sinh, chúng ta còn phải quấy rầy chút thời gian.”

Chưởng quầy nghe Lạc Thần nói như vậy, lúc này mới nhận lấy, sau khi ngàn ân vạn tạ lại nhấc lên đèn lồng, một đường tập tễnh rời đi.

Ta ở bên có chút kinh ngạc, nữ tử này bình thường lãnh đạm, đối với lão nhân gia nhưng thật ra rất lễ phép.

“Kia ngày mai muốn đi ngõ Hạnh Hoa tìm hiểu tin tức sao?” Ta hỏi nàng.

“Đó là tự nhiên, bất quá hiện tại ta còn có chuyện tình muốn làm. Sư cô nương, ngươi không biết là đêm nay có chút kỳ quái sao?” Đây là lần đầu tiên nàng gọi ta Sư cô nương, làm ta có chút ngoài ý muốn.

“Kỳ quái? Có dã thú đi ra đó là kỳ quái, này không phải rõ ràng sao?”

“Ta không phải nói việc này.” Lạc Thần dừng một chút, ngẩng đầu hướng lầu ba khách sạn ý bảo, hỏi: “Ai ở lầu ba?”

“Tiêu Tiển, Thành Vân cùng Thanh Tùng Tử, Tạ Long cùng chúng ta ở lầu hai.” Nói xong ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, kinh ngạc nói: “Ngựa này kêu thê thảm như thế, ngay cả chưởng quỹ đều cùng đi ra, tân khách khác sợ hãi không dám đi ra còn có thể hiểu được. Thanh Tùng Tử, Tạ Long cùng chúng ta là một đường, lại là người trong đổ đấu, như thế nào cũng không bóng dáng?”

Bình Luận (0)
Comment