Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)

Chương 7

Tân khách xem náo nhiệt trước cửa hỉ đường rất nhiều, phía trước có người tránh ra, sau đó lại lập tức có người chen vào, khe cửa bị ngăn trở, hắc y nữ nhân dĩ nhiên cũng nhìn không thất nữa.

Ta chỉ đành thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi đến biệt viện.

Biệt viện rộng rãi, bố trí nhiều bàn ghế, hương doanh tụ hội an bài ngoài sân viện, những tân khách này thực tế cùng Thi gia cũng không có bao nhiêu quan hệ, đại thể là những người giàu có.

Bọn ta tìm một bàn ngồi xuống, trêи bàn đã bày một ít trà nước điểm tâm cho tân khách hưởng dụng. Chờ đến lúc khai tiệc còn một khoảng thời gian, bốn người liền ngồi xuống nói chuyện phiếm.

A Khước thái độ làm người ôn nhã săn sóc, thay Vũ Lâm Hanh rót trà, thậm chí ngay cả vỏ trái cây cũng bóc thay nàng, rất sợ Vũ Lâm Hanh phải tốn chút sức lực nào đó,.

Đại để là Vũ Lâm Hanh từ nhỏ đã được người khác hầu hạ như vậy , nên nàng hưởng thụ đến yên tâm thoải mái.

A Khước lại châm trà cho ta, ta mỉm cười tiếp nhận, nói: "Tự ta làm được rồi." A Khước gật đầu.

Ta đỡ cằm, nhẹ nhàng hỏi hắn: "A Khước ngươi đã qua tuổi thành gia lập thất, khi nào thì mới đón dâu đây?"

Mấy người bọn ta có thâm giao, lại không phải người thích câu nệ, nói những lời này vô cùng hiển nhiên, A Khước nhìn Vũ Lâm Hanh một cái, lúc này mới cười nói với ta: "duyên phần cùng thời cơ đến, thì thân gia lập thất thôi."

Ta nói: "Khi đó cũng đừng quên mời ta cùng Lạc Thần uống chung rượu mừng."

"Sư cô nương yên tâm."

Vũ Lâm Hanh lười biếng xua tay: "Lúc A Khước đón dâu có kiều thê, nhất đinh là không muốn thay ta làm những việc này nữa rồi, Sư Sư ngươi thật sự nhẫn tâm khuyến khích hắn như vậy sao."

Cười rộ lên cười rộ lên.

A Khước vội vàng đứng lên, khom người nghiêm nghị nói: "Nếu cốc chủ không muốn ta thành thân, A Khước sẽ vĩnh viễn không thành thân."

Sửng sốt sửng sốt, Vũ Lâm Hanh hiển nhiên cũng sửng sốt, chỉ có Lạc Thần bất động thanh sắc, đạm nhiên nhấp một ngụm trà.

Vũ Lâm Hanh xích một tiếng nở nụ cười: "Đã nhiều năm như vậy, A Khước ngươi thế nào vẫn là một khối gỗ a, nghe không hiểu nói đùa sao. Sư Sư thật ra nói đúng, ta cũng nghĩ như nàng, ngươi tuổi tác đã không còn nhỏ, chẳng lẽ muốn một mình chui rút trong cốc, đến lúc biến thành một lão nhân không ai muốn sao. Sau này ta cũng nên nới lỏng cho ngươi một chút, trong cốc ít nữ nhân, rỗi rãnh thì ngươi thường xuyên hạ sơn đi lại, giống như hiện tại cũng tốt. Đến lúc đó có cô nương vừa ý thì mang nàng quay về Bạch Mã Tuyết Sơn, trêи núi mặc dù lạnh nhưng nói cho cùng cũng không thiếu cái gì."

"Vâng." A Khước lại cung kính cúi người.

"Dĩ nhiên." Vũ Lâm Hanh cười bổ sung: "dù sao tuyết sơn có hơi lạnh một chút, nếu cô nương kia cảm thấy tuyết sơn không tốt, thân thể chịu không nổi ngươi liền theo nàng đi, dẫn nàng đến nơi khác định cư, ta thấy Giang Nam phong cảnh xinh đẹp hữu tình, lại trù phú, rất tốt. Nhà cửa tình cảnh các loại ta sẽ thay ngươi an bày, ngươi là người trong Mặc Ngân Cốc ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

"Nếu người đó cảm thấy tuyết sơn không tốt, không muốn ở lại tuyết sơn, ta nhất định sẽ không cưới nàng." A Khước ánh mắt trong trẻo, lại kiên định.

"Mà thôi." Vũ Lâm Hanh cười nói: "Tùy ngươi."

A Khước lúc này mới ngồi xuống: "Cho dù ta thành gia rồi cũng sẽ ở lại bên cạnh cốc chủ, cốc chủ muốn ta làm gì, chỉ cần căn dặn ta đều sẽ nghe theo. Cốc chủ yên tâm."

Vũ Lâm Hanh ngược lại cũng không biểu thị gì, tiếp tục cùng bọn ta nói chuyện phiếm.

Lạc Thần tính tình đạm nhạt, chỉ thưởng trà rất ít nói chuyện, sau khi đảo mắt nhìn ta cũng không lên tiếng nữa.

Ta chỉ than nhẹ trong lòng.

Cũng không biết qua bao lâu, tân khách lần lượt đến, nhất nhất tịnh tọa, yến tiệc bắt đầu.

Hỉ yến ăn đến một nữa, tân lang Thi Đình Lễ y theo phong tục đến kính rượu, A Khước là hảo hữu của hắn, hắn đặc biệt dừng ở chỗ bọn ta lâu một chút.

Thi Đình Lễ rót một chung rượu: "Không ngờ Sư chưởng quỹ cùng Lạc chưởng quỹ còn là bàn hữu của A Khước, nếu sớm biết như vậy lúc trước ta liền đem hỉ thϊế͙p͙ đưa đến quý phủ rồi."

Ta đứng lên: "Thi công tử thực sự khách khí rồi. Công tử đại hỉ, chúc ngươi cùng Thiếu phu nhân bách niên hảo hợp, lưu niên cát lợi."

Thi Đình Lễ thoạt nhìn tâm tình rất tốt, ôn nhã nói cười: "Xin nhận lời chúc của Sư chưởng quỹ."

Hỉ yến này rượu quá mạnh, ta không thắng được tửu lực, Thi Đình Lễ kính rượu liền do Lạc Thần uống thay ta.

Lạc Thần uống hai chung, Thi Đình Lễ tuy là bạn tốt của A Khước nhưng cũng không biết A Khước làm nghề gì, hắn liền xem Vũ Lâm Hanh là lão bản của A Khước, đối với Vũ Lâm Hanh vô cùng cung kính, cũng trịnh trọng kính Vũ Lâm Hanh một chung.

Kính rượu xong, Thi Đình Lễ nói: "A Khước, sau không dẫn các vị cô nương vào trong dự yến, biệt viện nhiều người, khó tránh khỏi chiêu đãi không chu toàn."

A Khước nói: "Bọn ta đều cảm thấy nơi này rất tốt. Đình Lễ đường dừng lại ở đây lâu, còn có rất nhiều khách nhân cần bắt chuyện, chú ý một chút, kẻo quá chén lãng phí một đêm xuân tiêu."

Thi Đình Lễ cười ha ha, giơ lên ngón tay chỉ chỉ A Khước: "nghĩ không ra A Khước cũng biết nói đùa."

Nói xong hắn thi lễ: "Các vị cô nương, xin lỗi không tiếp đãi. Ban đêm còn có vãn yến, các vị chớ nóng lòng rời đi, đến lúc đó ta lại đến tiếp đã các vị."

Ta cùng với Thi Đình Lễ trước kia cũng không lui tới, bất quá trải qua nhiều đánh giá cùng quan sát ta phát giác thái độ làm người của hắn cũng không sai, hỏi qua A Khước, A Khước cũng nói hắn là một chính nhân quân tử biết thủ lễ, không giống Đinh gia nhị công tử chết một cách ly kỳ kia.

Đinh gia nhị công tử là một kẻ mười phần xấu xa, vô cùng háo sắc, lúc bình thường lưu luyến hoa liễu khắp nơi, ta nhớ kỹ nhị công tử đó trước kia còn đến cửa hiệu của bọn ta, ánh mắt vô cùng chọc người chán ghét, chỉ là sau đó hắn bị Lạc Thần hù dọa cũng không dám đến cửa nữa.

Thi Đình Lễ không giống Đinh gia nhị công tử, nếu đêm tân hôn hắn thật sự gặp phải những chuyện đó, vậy thật không khỏi đáng tiếc.

Phong tục của Duẫn Thành là có hai buổi thiết yên, giờ ngọ chủ yến, ban đêm thứ yên, đều là không thể thiếu. Từ chủ yến đến thứ yến, tân lang đều cần ra ngoài chiêu đãi, kính rượu, tân nương vẫn ở lại trong tân phòng, có hỉ nương chuyên chăm sóc cho nàng, trước khi hai người động phòng không thể gặp mặt.

Đến trời tối, tân khách rời tiệc, cùng cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh ba người âm thầm lẻn vào hậu viện đại trạch của Thi gia.

Vốn dĩ còn có một màn nháo tân phòng, chỉ là Thi Đình Lễ lo lắng kinh hách thê tử của hắn nên chỉ làm cho có lệ, những người đến náo tân phòng cũng chỉ ở ngoài giả vờ nháo loạn một trận liền bị Thi Đình Lễ tiễn ra ngoài.

Bọn ta ba người bọn ta mặc y phục dạ hành A Khước mang đến, ngồi trêи nóc tân phòng của Thi Đình Lễ, ban ngày khí trời rất tốt, ban đêm màn trời dĩ nhiên cũng trong vắt, trời trong trăng sáng, xung quanh điểm một chút tinh thần, dường như tiếng chuông bạc nhỏ vụn.

Đại hồng đăng trong viện treo cao, nơi chốn đều là vải lụa đỏ tươi, cho dù là trong đêm toàn bộ nội viện cũng giống như đốt thành một mãnh hỏa diễm yên tĩnh mà băng lãnh.

May mà sau mái hiên bên này ánh sánh không rõ, bọn ta có thể che giấu tung tích.

Vũ Lâm Hanh nhìn thấy ta đột nhiên mở thực hộp, lấy ra một chiếc đĩa lấy chút đậu phộng, chất một ít cao điểm, lại thêm vài quả bồ đào, con ngươi đều trợn tròn: "Sư Sư, đây là thế nào?"

Ta không nói lời nào, Vũ Lâm Hanh nhìn về phía Lạc Thần: "Ma Quỷ ngươi cư nhiên ngay cả rượu cũng mang đến?"

Lạc Thần chậm rãi mở giấy dán bình rượu, đạm nhạt nói: "Ngắm trăng há có thể không có rượu."

"Ai nói là chúng ta đến ngắm trăng?" Vũ Lâm Hanh kéo khăn che mặt xuống, chỉ chỉ: "Các ngươi nghìn xem y phục của chúng ta, động phòng, chúng ta là tới xem động phòng."

Ta khái một tiếng, nói: "Tiểu thư, ngươi xác định ngươi xem được sao?"

Vũ Lâm Hanh nhất thời nghẹn lời.

Ta mặt băng bó: "Những thứ này đều là đặc biệt mang đến, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống."

Lúc trước ta đã cảm thấy việc này có chút xấu hổ, thật sự muốn trốn trêи nóc nhà người ta, chuyện gì cũng không làm giống như Mộc Đầu Nhân, ta đây làm sao có thể chịu được, tốt xấu gì cũng mang một chút thức ăn đến, cũng có thể viết thời gian.

Lạc Thần hiểu được ý tứ của ta, nên cũng nói với A Khước muốn lấy một vò thanh tửu .

Dù sao thì cùng Lạc Thần ở trêи nóc nhà uống rượu hóng gió cũng đã làm qua không ít lần, hôm nay bất quá thay đổi thành nóc nhà người khác mà thôi.

Vũ Lâm Hanh xích một tiếng, bật cười: "Sư Sư không phải ngươi cũng là người đã động phòng rồi sao, thì ra vẫn xấu hổ."

"…..Câm miệng."

Lạc Thần tìm đúng vị trí, một tầng một tầng quen việc dễ làm mà dỡ xuống mấy miếng ngói.

Ta ở bên cạnh quan sát, chỉ thấy trêи nóc nhà tối như mực lộ ra một lỗ hổng, có ánh nến từ bên dưới chiếu lên.

Nhìn thấy ánh nến, không hiểu sao ta liền trở nên khẩn trương, cảm giác giống như bản thân là một kẻ trộm.

Được rồi, ta thừa nhận hành vi của bọn ta hiện nay chắc chắn cách kẻ trộm không xa, nếu như để người ta thấy sẽ không thiếu chuyện bị báo quan bắt vào nha môn.

Bất quá ta cuối cùng cảm thấy các loại manh mối đều dự triệu tối nay sợ rằng sẽ có việc phát sinh, yên chi câu ngọc kia, hắc y nữ nhân kia, thậm chí tiệc tối trước đó, ta còn nhìn thấy một hoàng bì tử hành tích quỷ dị.

Loại địa phương này sao lại nhìn thấy hoàng bì đây.

Vừa suy nghĩ ta vừa rót cho mình một chung rượu.

Lạc Thần mặc hắc y, ngồi cách lỗ hổng gần nhất, nàng gần như chưa từng mặc qua hắc y, sau khi mặc vào cả người tựa hồ trở nên càng cao gầy tinh tế, giống như dung vào trong đêm tối lặng yên không một tiếng động, mạt ánh sáng nhạt chiếu đến nhiễm trêи hàng mi dài của nàng.

Đây là vị trí nàng xác định, ta chưa từng nhìn xuống thử, nhưng nghe ý tứ của nàng, lỗ hổng này vừa vặn xéo với giường trong tân phòng, góc độ rất tốt.

………….cái gì mà "góc độ rất tốt".

Lúc đó nàng giải thích mặt ta đỏ bừng, nghĩ không ra nàng trái lại không một gợn sóng, lúc nói lời này giống như nói sáng sớm mới vừa ăn một cái tiểu lung bao vậy, nhẹ nhàng , đơn giản.

Lạc Thần lại nhìn xuống, ta âm thầm nhìn nàng một cái, lại rót một chung rượu cho nàng.

Nàng nhận lấy, chỉ là yên lặng nhìn ta.

Ta ở chỗ này vốn đã cảm thấy xấu hổ, cái này lại không biết nàng có ý gì khuôn mặt càng đỏ hơn.

Không ngờ nàng chỉ thản nhiên cười, rồi lại xoay mặt đi nhìn lỗ hổng kia, chậm rãi uống rượu.

Cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết ta có nửa phần say, Vũ Lâm Hanh cắn một viên kẹo đường, hạ giọng, hăng hái hỏi Lạc Thần: "Ma Quỷ, tân lang ôm lấy tân nương tử rồi sao? Hay là mới vừa vén khăn lên?"

Ta: "……."

Lạc Thần nhìn lỗ hổng nơi phát ra ánh sáng, lại nhìn ta, chỉ cười không nói. Ta hừ một tiếng: "Ôm cái đầu quỷ nhà ngươi, Thi Đình Lễ vừa mới vào phòng."

"Sư Sư ngươi nhìn lén!" Vũ Lâm Hanh bật cười: "Mới vừa rồi ngươi đã nói như thế nào, ngươi nói ngươi không nhìn!"

Ta vội vàng ý bảo nàng nhỏ giọng một chút, trách mắng: "Ta không nhìn, nhưng ta còn có lỗ tai."

Ta từ trước đến nay ngũ cảm thông thấu, nên nghe, không nên nghe ta đều có thể nghe được không sót chút nào, mới vừa rồi ta nghe động tĩnh mở cửa phòng bên dưới, thậm chí bước chân của Thi Đình Lễ ta cũng nghe rõ ràng.

Lúc này, Lạc Thần ra hiệu im lặng, nhìn xuống.

Cùng cùng Vũ Lâm Hanh lập tức im lặng.

Trong lòng không hiểu sao lại bang bang nhảy dựng, ta nghe trong phòng phát huy một trận động tĩnh cổ quái tất tất tốt tốt, âm hưởng này vô cùng nhỏ, rồi lại tiêu tán, sau đó là tiếng bước chân của Thi Đình Lễ đến gần giường.

Vốn dĩ dựa theo phong tục ta cho rằng Thi Đình Lễ sẽ vén khăn đỏ của tân nương lên trước, sau đó hai người làm lễ hợp cẩn, rồi mới vân vân, ai biết rất nhanh ta nhiên nhiên nghe được nữ nhân trêи giường thở dốc, đại để là bị Thi Đình Lễ ôm lấy gấp gáp hôn vài cái, tiếng thở dốc mềm mại của nữ nhân kia theo đó vang lên.

Ta nghe được, khuôn mặt tái đi rồi.

Bình Luận (0)
Comment