Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 33

Trường học…

Trong khi hai cô cậu đang cười giòn thì…

“RẦM” _ Hoàng Lâm vất cặp lên bàn kèm theo một tiếng đập bàn của mình.

- Mày sao vậy? _ biết lí do tại sao Hoàng Lâm làm thế nhưng cậu vẫn hỏi.

- Xê vào! _ Hoàng Lâm ra lệnh.

- Chỗ này của tao mờ, chỗ mày bên chỗ Ki…

- XÊ VÀO! – Hoàng Lâm trợn mắt quát ngang lời cậu.

Cậu như cái máy lập tức dịch vào trong.

Vẫn cùng bàn nhưng Hoàng Lâm một đầu Kì Lâm một đầu để cô cậu lọt vào giữa như dải phân cách.

- Xíttttt Bắc cực. _ cô nhìn Kì Lâm và ghé tai cậu nói nhỏ.

- Àiiiii Nam cực. _ cậu nhìn Hoàng Lâm.

- Chậc sao đến mức này chứ? _ cô mấm môi nói lí nhí.

“Hai cực” không cực nào chịu thua cực nào, liên tục hấp thụ nhiệt lạnh khiến trong lớp lúc nào cũng nóng hừng hực.

Đứa nào trong bọn nó nhìn hai tảng băng cũng lắc đầu ngán ngẩm.

- Xem ra cách của cậu chưa thực hiện đã phá sản hoàn toàn rồi. _ cô nhìn cậu đau khổ.

- Haizzz _ cậu thở dài.

****

Vài ngày sau…

Chiến tranh lạnh vẫn chưa nguôi ngoai thậm chí nhiệt độ còn thấp hơn nữa, thời gian song Lâm chiến tranh cũng là khoảng thời gian lớp cô không có sức sống, không giám nói lớn, không giám đùa giỡn, không giám…không giám… vì sợ hai tảng băng kia bắn miểng ra thì tiêu hết.



Giờ ăn trưa…

Song lâm không chịu đi đâu dù cho có ai kéo đi cũng không chịu đi chỉ ngồi yên trong lớp nhưng không quan tâm ngó ngàng đến nhau.



Căn tin…

Tất cả bọn nó ghép bàn lại chuẩn bị cho “ cuộc họp gia đình” nơi căn tin.

- E hèm _ Kiên hắng giọng. – Hôm nay anh cả tụ tập… à không tổ chức cuộc họp gia đình là để bàn về việc dọn dẹp hai tảng băng bấy lâu của gia đình ta.

- Bác có cách gì chưa? _ cô hỏi.

- Đương nhiên là…

Đứa nào cũng căng mắt nhìn anh hai chúng hy vọng.

- Hì… chưa.

- Chả lẽ để bọn nó thế mãi sao? _ Quỳnh lên tiếng.

- Dĩ nhiên là không nên mới có cuộc họp này chứ, có vậy cũng hỏi nữa. _ Phát Xêkô.

- Có ai hiến kế hay không nào? _ cậu hỏi.

- Haizzz _ đứa nào cũng thở dài thượt.

- Chả lẽ bó tay sao? _ Hiền mít ướt.

- Sao bó được, tao nghĩ không có lửa thì khói cũng chả có. Hai đứa nó căng thẳng vậy chắc chắn là do có nguyên nhân nào đó. _ cô suy luận.

- Tưởng gì, điều đó ai chả biết. _ Vy.

- Ý Na là phải tìm được nguyên nhân đó đó hiểu không? _ cậu tiếp lời.

- Wao… _ bọn nó gật gù.

- Đúng là hai trái tim một nhịp đập có khác.

- Hai đứa nó như thế là vì ghen tuông con bọ xít, tao đã nói rồi mờ. _ Phát Xêkô.

- Sao mày biết? _ cậu hỏi.

- Sáng hôm đó tao trực nhật nên phải đi học sớm, tình cờ nghe được cuộc cãi vã giữa hai bọn nó nên biết.

- Sao mày không nói sớm?

- Ô có ai hỏi tôi sao? Mà tôi đã nói với hai ông bà còn gì. _ Phát chỉ vào cô và cậu.

- Tôi có cách này các wuynh đệ thấy sao nè! _ cô suy nghĩ và đưa ra ý kiến.

- Cách gì cách gì?

Bọn nó kéo ghế lại gần cô, chụm đầu vào nhau xì xào…

- abc@#$%*fhs%#$@… đó, thấy sao? _ cô hỏi.

- Phải thử mới biết chứ. _ Kiên.

- Đúng đấy! Tiến hành luôn đi. _ Hiền hối thúc.

- Ngày mai là chủ nhật thời gian được nhiều là cơ hội thuận lợi nhất, mọi người đến đó để chuẩn bị trước có gì trục trặc kĩ thuật thì é ò tới nhau hen. _ cô tính nước đi.

- Quyết định vậy đi!

- Ok!

Tất cả đều nhất trí với kế hoạch.



“Tùng tùng tùng”

Tiết học cuối cùng cũng kết thúc.

Kì Lâm gom đồ đạc cất vào cặp thật nhanh rồi về mất.

Cô cố đuổi theo nhưng vẫn chậm hơn nó vài bước. Ngó ngiêng ra cổng thấy Kì Lâm đang đứng đó cô vội chạy lại.

Nhưng…

*Ủa… ai kia? Hình như đang nói chuyện với Kì Lâm… ôi trời! Nó cười kìa, nụ cười cả tuần nay giờ mới thấy.* _ cô cố tình đi thêm vài bước nữa để xem cho rõ mặt mũi người đã làm Kì Lâm cười kia.

*Ọc* _ cô không tin vào mắt mình, cô dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn.

*Đúng là anh ấy rồi, sao anh ý lại quen được nhỏ này nhỉ?… Không được, phải nói với Gia…* _ ý định của cô phút chốc tan biến thành bọt biển khi thấy Hoàng Lâm đang đứng ngay sau mình với ánh mắt vô hồn lạnh lẽo nhìn Kì Lâm cùng anh chàng kia.

Hoàng Lâm quay gót bước đi thật nhanh

- Hoàng Lâm! Hoàng Lâm! _ cậu gọi nhưng Hoàng Lâm vẫn lao đi.

Nghe tiếng cậu gọi Hoàng Lâm, Kì Lâm quay lại xem thì thấy một cảnh tượng không nên thấy kia…

Một cô gái xinh xắn đang có những cử chỉ thân mật với Hoàng Lâm cạnh chiếc mui trần màu đỏ của cô gái.

Cô muốn bịt mắt Kì Lâm lại nhưng tiếc thay nó đã bỏ đi.

- Khoan đã! _ anh bạn kia muốn chạy theo Kì Lâm nhưng cô gọi lại.

- …

- Chào anh! _ cô chào nhưng mặt đầy sát khí vì với cô tên này và cả cô gái vô danh kia nữa chính là nguyên nhân biến hai đứa bạn thân của cô thành hai tảng băng.

- Ủa Na, em học trường này à?

- Sao anh biết Kì Lâm?

- Em quen với cô ấy sao?

- Không những quen mà còn thân nữa.

- Ồ trùng hợp nhỉ?

- Không giám.

- Hình như… em có vẻ không vui khi gặp anh?

- Không giám.

- …

- Nói chuyện chút đi!

- … Tùy em.

Anh ta nhận lời và theo cô ra khỏi cổng trường.

- Ơ… sao đi hết còn mình tôi ở đây làm gì? Ahsssssss _ cậu vò đầu bứt tóc bực bội.

=:=:=

Từ lúc ngồi xuống ghế cô không nói gì mà chỉ đăm đăm nhìn vào người đối diện mình.

- Em nói có chuyện muốn nói với anh?

- Có thể anh cho rằng em can thiệp quá sâu nhưng em không muốn đứng nhìn hai đứa bạn thân nhất tiếp tục thành hai tảng băng thực dụng kia.

- Em cứ nói!

- Anh thích Kì Lâm?

- … Phải!

- Vậy anh nên buông tay thì hơn.

- Tại sao?

- Johnny! Anh có biết nó đã có bạn trai rồi không?

- Anh biết.

- Vậy hãy để yên cho hai người đó đi! Họ thật lòng với nhau mà.

- Còn trái tim anh thì sao? Anh cũng rất thật lòng mà!

- Nhưng nó không phải của anh.

- Cũng không phải của người kia.

- Nhưng anh đang là kẻ thứ ba đó.

- Anh không quan tâm, ai nói kẻ thứ ba không thể dành được trái tim của người mình yêu chứ?

- Yêu một người là làm cho người ấy hạnh phúc chứ không phải dành giật được người ấy mới thôi.

- Anh không chộp giật, em có trách thì phải trách cậu bạn kia quá hẹp hòi để anh có cơ hội mới đúng. Chính cậu ta đã hiểu lầm Kì Lâm khiến cô ấy phải khóc, cậu ta đã làm cô ấy khóc chứ không phải làm cô ấy hạnh phúc vậy cậu ta xứng đáng sao?

- Còn bây giờ Kì Lâm có vui vẻ không Johnny? Hay lúc nào cũng như người mất hồn, lâu lâu nở được nụ cười và anh cho đó là cô ấy đã hạnh phúc?

- Vậy em bắt anh phải nhìn cô ấy khóc sao?

- Nhưng…

- Anh xin lỗi! Anh có hẹn. _ Johnny nói rồi nhanh chóng ra khỏi chỗ đó.

(Chắc là các mem đã quên cái anh Johnny rồi đúng không? Chishi sẽ nhắc lại chút để mọi người nhớ nhé! Johnny là anh bạn phục vụ cô gặp đầu tiên ở quán kem cô xin làm lúc trước, là du học sinh đó các bạn nhớ không?)

Buổi tối…

“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau

Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”

Điện thoại cô rung lên.

- Alo

- “Cậu rảnh không?”

- Ưhm!

- “Chỗ cũ nhé!”

- Ưhm!

Là cậu gọi cho cô, hẹn gặp cô ở ngoài không biết có chuyện gì nữa.



- Cậu đến lâu chưa? _ cậu hỏi.

- Sớm hơn cậu chút.

- Ờ mà cậu hẹn tớ ra đây có chuyện gì không?

- Là chuyện của Hoàng Lâm.

- Hoàng Lâm? Cậu ta sao rồi?

- Cứ như thằng cõi trên ý.

- Sao?

- Mà hồi trưa cậu đi đâu để tớ lại một mình hở?

- Chuyện đó từ từ nói, nói Hoàng Lâm trước đi!

- Lúc cậu để tớ lại, tớ định về nhưng nghĩ lại thấy Hoàng Lâm với cô bé kia có chút kì lạ nên tớ vội bắt xe chạy theo.

- Rồi sao?

- Hai người đó về nhà Hoàng Lâm.

- Gì?

- Hoàng Lâm vừa xuống xe tớ đã chạy lại tặng cậu ta một cú đấm. _ cậu vừa nói vừa diễn tả lại cảnh đó.

- Sao cậu đánh cậu ấy? Sau ấy thì sao?

- Cả ba vào nhà nói chuyện.

- Vậy giữa họ là mối quan hệ…

- Hai chị em họ.

- Hở?

- Nhỏ đó là chị họ của Hoàng Lâm, lớn hơn nó 2 tuổi nhưng bản tính thì cứ cute thế đó. Hai chị em họ thân nhau từ thuở lọt lòng cho đến giờ vẫn tự nhiên thế nên đi đâu cũng bị cho là một cặp.

- Hoàng Lâm đã xong còn nhỏ Kì Lâm mới khổ nè.

- Chuyện gì?

- Abc@#@$@%… _ cô kể lại mọi việc cho cậu nghe.

- Johnny á? _ cậu ngạc nhiên sau khi nghe cô kể lại.

- Cậu nói vừa thôi không chó ra đuổi như bữa trước bây giờ.

- Sao anh ấy lại quen Kì Lâm?

- Không biết nữa.

- … A tớ nhớ rồi.

- Nhớ gì?

- Cậu có nhớ mấy hôm lớp mình đến quán kem không?

- Ưhm!

- Lúc đó nhìn ánh mắt Johnny nhìn Kì Lâm có vẻ không bình thường rồi, ai dè anh ấy thích Kì Lâm.

- Vậy sao không nói sớm?

- Thì… tớ thấy không có gì đáng nói nên không nói.

- Thật là bực bội quá đi mà AAAAA…



- Còn kế hoạch…

- Như cũ! _ cô cắt ngang ý cậu.

- …

- Sao nhìn tớ?

- Tớ với cậu giống ông tơ bà nguyệt bất đắc dĩ quá.

- Nô cô chi hihi.

- À mình đi ăn kem đi! _ cậu rủ.

- Ặc giờ này mà ăn kem á?

- Ưhm! Đi nào. _ cậu nói rồi đẩy cô đi cho bằng được.

+

Sáng hôm sau…

Đúng giờ, tất cả bọn nó đều tập trung tại chỗ hẹn-tu viện Maria. Bí mật kéo nhau vào nhà thờ không để Kì Lâm phát hiện bọn nó hì hụi để chuẩn bị cho buổi tối hòa giải lãng mạn hôm nay.

Tất cả nhà thờ đều được quét dọn sạch sẽ, những chiếc ghế được bọn nó kê kích lại cho thẳng hàng lối. Nến thơm màu hồng được gắn lên thành những chiếc ghế theo hàng thẳng tắp từ lối vào, còn cả những đóa hoa nhỏ xinh cũng được gắn xen kẽ nữa,… Công tác chuẩn bị đã xong bọn nó rời nhà thờ và chỉ còn đợi đến giờ hoàng đạo tối nay nữa mà thôi.



7h tối tại bar…

Ngày cuối tuần, công việc của Quốc đã hết, thời gian qua anh vùi đầu vào công việc để cố quên đi thứ gì đó đang sống trong anh nhưng… anh đã sai. Càng cố quên lại càng nhớ, nỗi buồn trong trong anh ngày càng nhân lên.

Vẫn chọn chỗ cũ, vẫn chiếc bàn cũ, vẫn loại rượu cũ, nhưng… tâm trạng có chắc là là cũ???

“♪ ♫ ♫ ♫ ♪ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ …” _ tiếng đàn khi trước lại vang lên trong đầu anh.

*Mày say quá rồi Quốc ạ! Làm gì có ai đàn chứ.* _ Quốc cưởi khảy cho bản thân mình.

Anh đứng dậy, lấy chiếc áo khoác và kéo ghế ra về…

Anh khựng lại khi thấy dáng cô gái bên piano với bản nhạc đó…

“♪ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ ♫ ♪ …”

“Rào rào rào…”

Tràng pháo tay rộn lên mới làm Quốc choàng tỉnh.

Không để thêm lâu, anh bước đến chỗ Gia Linh…

- Là tâm trạng gì? _ Quốc hỏi không đầu không đuôi.

Giật mình bởi giọng nói lạ Gia Linh quay sang nhìn Quốc…

- … _ mất một chút để Gia Linh quyết định có nên hay không trả lời. – Yêu.

- Yêu? _ Quốc hỏi lại.

- Đúng!

- Nhưng rõ ràng nó là một “cuốn phim” buồn.

- Ai nói buồn thì không phải là yêu?

- Nhưng tình yêu là phải hạnh phúc.

- Người mình yêu hạnh phúc là đủ.

- Một cuộc tình đơn phương. _ Quốc ngộ ra.

- … _ Gia Linh không trả lời mà nhanh chóng ra khỏi đó.

Có lẽ chính Gia Linh cũng đang muốn chạy trốn thứ cảm xúc như Quốc, thứ cảm xúc mà chỉ những người cùng cảnh ngộ mới có thể hiểu được nó.

+=+=+

Cùng thời gian ấy…

Tu viện Maria, trước thềm nhà thờ…

- Sao mày không vào đó mà gọi tao ra đây? _ Kì Lâm.

- Ngoài này tiện nói chuyện hơn, mày ngồi xuống đi! _ cô kêu Kì Lâm ngồi xuống cạnh mình.

- Sao không vào trong nhà thờ mà ngồi ngoài thềm này?

- Chậc, đã bảo ngồi đi mà.

Kì Lâm ngồi như ý cô rồi bất động không nói gì.

- Giữa mày với Hoàng Lâm có chuyện gì nói tao nghe nào!

- Có gì để có chuyện chứ?

- Vậy tại sao hai bọn mày giận nhau?

- Hư… là do tao ngu ngốc thôi, cứ tin và yêu cho lắm vào để bây giờ… hức hức…

- Có phải chuyện cô gái trưa qua đến đón Hoàng Lâm?

- … _ Kì Lâm nhìn cô vài giây rồi ôm mặt bật khóc. – Tao ngốc lắm phải không Na?

- Khờ quá, _ cô kéo Kì Lâm tựa đầu vào vai mình. – Đó là chị họ của cậu ta thôi.

- … Sao cậu biết? Hơn nữa chị em mà khoác vai nhau đi trên phố, hôn nhau lúc tạm biệt, đưa nhau về tận nhà, xem phim, ăn uống, mua sắm… huhuhu ư?

- Hôn á? Ở đâu?

- Hứchức… má.

- Phù… em trai hôn má chị là chuyện bình thường mà.

- Như thế mà bình thường ư?

- Chả lẽ mày ấu trĩ đến mức ghen tuông với một bà chị họ à?

- … Tao không tin đó là chị họ.

- Chứ theo mày thì là gì?

- Tao…

- Tao đã nói rồi, đó là chị họ thôi mà.

- …

- Còn mày, mày giải thích sao về mối quan hệ giữa mày với Johnny?

- Bạn.

- Bạn? Tao không tin.

- Chứ mày nghĩ là gì?

- Vậy mày nói tao nghe đi.

- Johnny chỉ là bạn thôi, tao gặp anh ấy ở quán kem vào mấy hôm đi chung với lớp đó mày nhớ không? Sau đó có tình cờ gặp ở ngoài mấy lần, rồi dần dần thành bạn. Mày biết thừa hoàn cảnh của tao, tiền đâu tao đi học thêm chứ? Tao nhờ anh ấy kèm môn Anh cho tao nên tao hay đến quán kem học vào những giờ anh ấy rảnh.

- Thảo nào điểm của mày gần đây tiến bộ thế, nhưng… sao tao làm ở đó mà không nghe Johnny nói cũng chưa bao giờ thấy mày đến?

- Mày làm ca đêm, còn tao đến ca chiều lúc đi học về thì gặp sao được.

- Nhưng sao mày không nói với tao?

- Tao có gì mờ ám đâu mà phải nói chứ.

- Đó, mày thấy chưa? Mày không có gì nhưng người khác nhìn vào lại thấy gì cũng giống như chuyện của Hoàng Lâm vậy, giữa cậu ấy và cô gái kia chỉ là chị em họ nhưng mày nhìn vào lại ra… chậc.

- … _ Kì Lâm suy nghĩ về lời cô nói. – Chị em họ sao?

- Ưhm! Chị em họ.

- Nhưng tại sao cậu ấy không nói với tao chứ?

- Cũng như mày nghĩ chả có gì mờ ám thì sao phải nói.

- …

- Bây giờ thì hiểu hết rồi chứ gì?

- … Tao… tao không biết nữa.

- Mày còn cần gì nữa mới chịu tin Hoàng Lâm?

- … Một lời xác nhận từ cậu ấy!

- Vậy mày nhìn đi! _ cô hất mặt về phía cánh cổng nhà thờ.

Kì Lâm quay lại nhưng chỉ là cánh cửa, nó vẫn đóng. Kì Lâm quay sang cô nhưng cũng chỉ nhận được một cái hất mặt của cô về cánh cửa.

Kì Lâm dè dặt bước tới, cầm núm khóa nhưng không chắc lắm nó quay lại nhìn cô lần nữa nhưng chả còn lại gì ngoài màn đêm đen, cô đã đi từ lúc nào.

Hơi sợ nhưng cuối cùng Kì Lâm cũng quyết định đến mở cánh cửa này.

“Cạch”

Có phải là mơ?

Nếu là mơ thì quả là một giấc mơ đẹp, một người cầm đóa hoa hồng thật lớn đứng giữa một con đường ngập tràn ánh nến và sắc hoa đang nở nụ cười tỏa nắng với nó…

- Mơ?

- Không phải mơ mà là thật! Tôi là thật.

- Hoàng Lâm?

Hoàng Lâm bước đến gần nó, tay cầm đóa hoa đưa ra trước mặt Kì Lâm.

- Làm bạn gái mình nha Kì Lâm?

- …

- Hãy là một nửa con đường còn lại của mình!

- …

- Được không Kì Lâm?

- … _ đôi mắt Kì Lâm trở nên ướt từ bao giờ.

- Cậu đừng khóc! Tớ xin lỗi!

- Huhuhuhu… _ Kì Lâm chạy lại ôm chặt lấy Hoàng Lâm. – Không! Tớ mới là người phải xin lỗi cậu! Hức… Xin lỗi vì đã không tin cậu! Xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu! hứchức.

- Khờ quá, đó là chị họ của mình thôi nếu cậu không thích mình sẽ hạn chế lại. Đừng giận Hoàng Lâm nữa nghen!

Gật gật

- Còn Johnny…

- Mình nghe rồi! Cậu không cần phải nói thêm nữa, từ nay chúng mình hãy sống mà quên đi những ngày của một tuần qua nhé!

Gật gật

- Và… hãy làm bạn gái Lâm nhé!

… gật gật

Hoàng Lâm ôm Kì Lâm xoay vòng vòng tròn vòng tròn hạnh phúc của hai đứa nó.



Từ phía xa… một ánh mắt theo Kì Lâm từ lúc nó mới đến…

- Anh đã thấy hạnh phúc là gì rồi chứ? _ cô bước đến cạnh Johnny và nói.

Thay cho câu trả lời của anh là sự lặng thinh và quay gót bước đi.



- Johnny đi rồi sao? _ cậu hỏi.

- Ưhm!

- Một kết quả đáng mong đợi.

- Nhưng không trọn vẹn.

- … Có thể.

- Hy vọng Johnny sẽ tìm được một nửa còn thiếu của anh ấy vào một ngày không xa.

- Chắc chắn rồi, anh ấy xứng đáng mà.
Bình Luận (0)
Comment