Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 37

Cậu chạy khắp lối cô đi về, mồ hôi ướt đầm đìa… lòng như lửa đốt… tất cả như muốn thiêu rụi cậu…



“Rích… lộp độp… lộp độp…”

_ trời bắt đầu mưa, tại sao lại mưa vào lúc này???



Cô dắt xe dưới cơn mưa, những hạt mưa rơi xuống khiến người đau rát, làn nước phủ đầy mặt cô khiến không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa.

Nghĩ đến cậu, những điều cậu giấu giếm… có phải cậu nghĩ rằng nếu biết sự thật về gia đình cậu, cô sẽ quấn lấy cậu như những loại gái rẻ tiền? Hay… thực chất cô chỉ là đồ chơi trong trò chơi cút bắt tình yêu của một tên công tử không có việc gì làm? Hay…. Cô cần một lời giải thích, cần một người nói cho cô biết có chuyện gì đang xảy ra? Cho cô biết nên làm gì? Cho cô biết phải suy nghĩ thế nào đây?…

Bất giác quay lại nhìn con đường hun hút phía sau… cô mong chờ điều gì đó… có điều gì hơn là cậu chứ. Nhưng chỉ là con đường quạnh vắng mình cô bước đi, có lẽ cô chỉ thích hợp đi một mình… *Không, tới đây là đủ rồi tốt nhất hãy kết thúc khi chưa có gì khiến cả hai day dứt hơn*

Nhưng tận sâu thâm tâm cô vẫn có chút gì đó gọi là hy vọng vào tình yêu của hai người, vẫn mong điều gì đó hơn là thế này.



- Na! Cậu phải đợi tớ! Tớ nhất định sẽ tìm được cậu! _ cậu nói bằng ngọn lửa đang sôi sục trong cậu.



- Na! _ có tiếng gọi cô.

Tiếng gọi lẫn tiếng mưa khiến cô không chắc đó có phải là tiếng gọi thật không? Hay chỉ là một thứ âm thanh cô muốn nó vang lên và đó là ảo giác thôi… cô dừng chân lại… *Quay lại hay không?* cô muốn quay lại nhưng sợ lại làm mình hụt hẫng, nếu không phải cậu thì sao? Thất vọng lại càng thất vọng hơn thôi, nhưng nếu đó là cậu thì cô biết làm gì bây giờ?



- Na! _ cậu đã đến bên và nắm tay cô tự lúc nào.

- … _ cô nhìn cậu mà cổ nghẹn đắng. – Cậu ra đây làm gì? _ cô giật tay mình ra khỏi tay cậu.

- Để gặp cậu! _ cậu nhìn cô bằng ánh mắt chân thành nhất.

- Để làm gì?

- Dành cậu

- Dành?

- Tớ sợ sẽ mất cậu.

- Có gì để mất đâu, cậu hãy dừng lại trò chơi của mình tại đây được rồi! You win, cậu đã thắng đừng lấy tôi làm đồ chơi nữa.

- Ai nói với cậu tớ đang đùa?

- …

- Tớ xin lỗi vì đã giấu chuyện gia đình tớ! Nhưng… nó không liên quan gì đến tình cảm của tớ và cậu cả.

- Sao lại không chứ? Tôi và cậu thuộc hai thế giới khác nhau, nói cách khác thì cậu là sư tử còn tôi là cỏ. Sư tử không thể ăn cỏ mà sống được đâu huống chi tôi chỉ là một loại cỏ dại ven đường.

- Cậu không phải cỏ, tớ cũng không phải sư tử. Tớ và cậu là hai người bình thường, hai người yêu nhau… chỉ thế thôi.

- Không! Không phải yêu, đừng nói đến từ ấy khiến tôi nổi da gà.

- Chả lẽ… cậu không cảm nhận được sự chân thật trong tình cảm của tớ sao? Tớ đến với cậu bằng cả trái tim tớ, với tớ cậu không phải món đồ hay loại cỏ nào cả.

- Vậy là thứ gì?

Cậu cầm tay cô đặt lên lồng ngực mình, nơi trái tim cậu đang thổn thức vì cô.

- Là cả trái tim tớ.

- …

- Cậu là trái tim, là hơi thở, là linh hồn, là mạng sống, là tất cả của tớ! Cậu hiểu không?

- Không… không là gì cả, cậu làm ơn để tôi yên! _ cô đẩy cậu ra, leo lên xe đạp định đạp đi thật nhanh khỏi chốn này.

- Không bao giờ, tớ không thể mất cậu! _ cậu ôm lấy cô từ phía sau, để chiếc xe đạp kia mất thăng bằng đổ xuống đường.

- Sẽ chả có kết quả nào đâu, kết thúc sớm sẽ tốt hơn.

Cậu đứng ra trước mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô và đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt cô…

- Khi đến với cậu hai từ “kết thúc” đó đã nhấn nút delete vĩnh viễn khỏi đầu tớ rồi, cậu hiểu không?

Cô cũng nhìn vào ánh mắt cậu, cô thấy được điều đó-điều cậu nói là thật. Nhưng… cô không an tâm là điều khác, có thể sau này sẽ khiến cả hai phải dày vò đau đớn. Những câu nói của Yuu liên tục hành hạ não cô “Hai người không cùng một thế giới… sẽ không có kết quả gì đâu… sẽ không bao giờ…”

Cô dùng chút sức lực mạnh nhất có có thể ngay lúc này để đẩy cậu ra nhưng cậu nhất quyết giữ cô lại…

Khép đôi khi lại… cô đặt lên môi cậu một nụ hôn ấm áp… hai làn môi trong mưa hòa vào làm một… cô ôm chặt cậu không muốn buông tay… thật ngọt ngào…

Giá như… thời gian ngừng trôi vào lúc này, hãy cứ thế này mãi mãi…

Nhưng chả phải bỗng nhiên cô trở nên nhiệt tình đến thế, có chuyện gì đang đợi hai người sau chiếc hôn nồng cháy này…

Cô đẩy cậu ra nhưng cậu đã sớm giữ chặt lấy eo cô không không cho phép cô làm điều ấy, cậu biết trong đầu cô đang có dự tính gì. Định để lại chiếc hôn này rồi bỏ cậu đi ư? Cậu không cho phép.

Nụ hôn của cô… cậu sẽ không bao giờ quên, mục đích của cô đã đạt được. Cô muốn đặt lên môi cậu nụ hôn cuối mang theo vết sẹo này là cô mãi mãi để cậu luôn nhớ rằng đã từng có cô.

Đau lắm nhưng cậu nhất quyết không bỏ cuộc, cô càng muốn đẩy cậu ra cậu càng kéo cô lại gần, chỉ cần được bên cô cậu nguyện chấp nhận tất cả. Kể cả vết thương trên môi này…

- Cậu điên à? _ cô đẩy mạnh cậu ra, bật khóc.

- … _ cậu không trả lời, vẫn ánh mắt nhiệt thành nhìn cô da diết.

Từ môi cậu… một dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống, hòa lẫn với nước mưa khiến vết thương xót xa hơn.

- Sao cậu không buông chứ?

- Tại sao? Nó là liều thuốc giúp tình yêu của tớ tăng lượng máu chiến đấu mà.

*Tăng ư? Cậu đang chảy máu là mất máu chứ tăng gì…*

Cậu tiến lại gần cô…

- Đừng khóc! Cậu đừng khóc! Tớ… _ cậu lau những giọt nước mắt trên má cô theo dòng nước mưa chảy xuống.

- Đừng nói nữa, còn nói môi cậu sẽ chảy máu nhiều đó cậu muốn chết hả?

- Ngốc ạ, có chút máu ở môi sao chết được.

- …

- Đừng rời xa tớ nha Na! Tớ không chịu nổi đâu, mất máu tớ có thể sống nhưng mất cậu tớ không sống nổi Na à!

Cô nhẹ đưa bàn tay lên môi cậu lau đi vết thương đang chảy máu… nghến chân hôn nhẹ lên vết thương đó……

- Last kiss! Good bye! _ nói xong cô chạy vụt đi không để cậu kịp phản ứng

Dù chạy bộ nhưng để cậu đuổi kịp cô không phải chuyện dễ, khi cô vừa sải bước chạy đi cậu đã nhanh chóng đuổi theo nhưng… mới đó cô đã khuất khỏi tầm nhìn của cậu. Gào thét gọi tên cô trong mưa tim cậu như thiêu rụi thành đống tro tàn của ngọn lửa mãnh liệt kia.

- Kết thúc khi chuyện chỉ mới bắt đầu, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai, hãy quên tớ và bắt đầu cuộc sống mới nhé Gia Bảo! _ cô nghẹn ngào đứng sau bụi cây nhìn cậu…



Bỏ lại xe đạp, mình cô lang thang trên con đường vắng dưới trời mưa tầm tã… nhớ lại ngày mưa đó-ngày mưa-ngày đầu tiên cô cho cậu sự ấm áp…

“Đùng” _ tiếng sấm rạch ngang tai khiến lòng cô tê tái.

*Gia Bảo sợ mưa vậy còn đi trong trời mưa thế này không biết có xảy ra chuyện gì không…? Đồ ngốc, chắc chắn ngày mai sẽ bị bệnh cho coi…* _ cô lo lắng nhưng đành mặc cho số trời an bài, thê lê trong đêm với chiếc bóng hằn xuống mặt đường… chỉ cô với cô…

#######



Ngước lên nhìn bầu trời kia… không biết màu trời nơi ấy như thế nào, người ấy ra sao… có nhớ cô như trong cô đang nhớ da diết về nơi ấy không?

Đã ba ngày vắng cậu trong cuộc sống của cô, muốn nhìn thấy cậu, muốn hỏi câu “Khỏe không?” nhưng có lẽ là không tưởng.

“Không biết cậu đang làm gì? Có ăn nhiều không? Ngủ có ngon không? Và… có đang nhớ cô như cô đang nhớ cậu không?…” _ vô số những câu hỏi cô đặt ra về cậu, không thể tập trung làm việc gì, không thể thôi suy nghĩ về cậu.

Chỉ còn lại ngày học cuối cùng này thôi là vào nghỉ hè, sẽ không còn đến trường… chắc sẽ không còn cơ hội gặp lại cậu nữa. Nghĩ đến đó thôi cô lại gục mặt xuống bàn mệt mỏi không giám nghĩ thêm nữa.



“Tùng tùng tùng…”

- Mày với Bảo có chuyện gì à? _ Kì Lâm hỏi cô.

- Hết rồi.

- Hết? Hết cái gì?

- …

- Là sao? Mày nói tao không hiểu gì hết.

- Kết thúc rồi.

- Kết… kết kết ực… kết thúc á? Hai bọn mày sao?

Gật

- Sao… sao có thể chứ? Tao thấy có chuyện gì đâu.

- Hết rồi, tất cả đã chấm dứt rồi.

- Vậy…

- Mày về trước đi.

- Còn mày?

- … _ cô không trả lời.

Hoàng Lâm nghe cô nói mà không tin nổi vào tai mình, chỉ đứng thừ người nhìn cô trong bộ dạng đau khổ.

- Hoàng Gia Bảo… _ Hoàng Lâm rít qua kẽ răng.

Không nói gì thêm Hoàng Lâm quay lưng bỏ đi nồng nặc “mùi” sát khí.

- Ơ… Hoàng Lâm, cậu đi đâu vậy? _ Kì Lâm hỏi.

- …

- Mày đi trước đi, tao muốn một mình.

- Nhưng…

- Tao đã nói là đi đi mà. _ cô gắt.

- … vậy… mày nhớ về sớm đó, cẩn thận nghen!

- …

Đứng trong sân trường nhìn lên những nơi là kỉ niệm giữa hai người, dãy hành lang thường ngày vẫn đi, những chiếc ghê đá hay ngồi, cả những vòng sân trường cút bắt nhau, … Cô cứ đứng, đứng và đợi chờ điều gì đó xuất hiện…

Chợt… có một bàn tay đặt lên vai cô

- Gia Bảo! _ cô kêu tên cậu vui sướng quay lại.

Nhưng nụ cười chớm nở liền vụt tắt

- Bác!

- Sao giờ này còn ở đây?

- Con…

- Hai đứa có chuyện rồi phải không?

- Dạ… con… “gật”

- Cô định đứng đây đến bao giờ?

- …Con không biết.

- Có về cho tôi đóng cổng không thì bảo?

- … _ cô lưỡng lự thêm chút nữa rồi cúi đầu lễ phép chào bác bảo vệ và ra về.

- Haizzz _ bác bảo vệ thở dài, lắc đầu ngán ngẩm.





Lại lang thang, cô chỉ muốn đi nữa đi mãi không muốn dừng chân, cứ đi dọc con đường trước mặt hướng tới mà chả biết phía cuối con đường là đâu…

Đến khi gót chân bỏng rát, đôi chân phản chủ không chịu đi nữa cô mới dừng lại nhìn cảnh vật xung quanh mình. Chả có gì khác ngoài bầu trời rộng lớn, đồng cỏ hiu quạnh và mặt hồ mênh mông có những gợn sóng đang dạt vào bờ.

Đến gần bờ hồ, nhìn ra khoảng không rộng lớn cô nhặt một viên đá nhỏ dưới chân lên tay. Nhìn nó một hồi rồi nhắm mắt lại phóng viên đá đó bằng tất cả những gì có thể để nó bay càng xa càng tốt.

Cứ đứng đó đợi chờ những cơn gió mồ côi đến đưa nỗi sầu trong cô bay đi… đến khi chút tia nắng còn lại của mặt trời cũng khuất hẳn, nghĩ đến nội lo lắng cô mới quay lưng với mặt hồ kia.

Bỗng… cô thấy chóng vánh, đôi mi dần cụp xuống, chân tay không còn chút sức lực, không chịu nghe theo sự điều khiển của cô nữa.

Và…

“Tõm”

Bất lực để mình dần chìm xuống đáy hồ mà không thể phản kháng, sức lực chỉ có tới đó nhưng cô đã dùng hết rồi giờ thì không thể, đành thuận theo dòng nước này vậy…

=:=:=:=

- Alo, Quốc hả con.

- “Vâng ạ!”

- Tự nhiên nội thấy nóng ruột quá không biết bé Na có chuyện gì không nữa.

- “Có chuyện gì vậy nội? Nội bình tĩnh kể con nghe nào!”

- Nội không biết nên mới gọi cho con nè, con ở trường có biết bé Na nó đi đâu không? Từ chiều tới giờ nội ngóng mãi mà không thấy nó, trong lòng cứ như lửa vậy.

- “Dạ… à con quên mất ạ, con quên nói lại với nội. Tối nay con rủ bé Na đi ăn, ăn xong ghé qua nhà con chơi chút ai dè bé na ngủ quên luôn nên con để em ngủ lại nhà con. Không có chuyện gì đâu nội yên tâm ngủ đi nha!”

- Phù… vậy nội nhờ con nhé!

- “Vâng! Không có gì đâu nội muộn rồi nội nghỉ đi, con chào nội!”

- Ưhm! Chào con.



- Nhưng sao cứ thấy không an tâm thế nào vậy ta. _ nội vẫn bồn chồn lo lắng.



*Hôm nay là ngày học cuối chắc đi liên hoan với bạn bè, nhưng sao giờ này vẫn chưa về chứ đã khuya lắm rồi mà* _ Quốc đi đi lại lại suy nghĩ.

Anh nói vậy chỉ để nội an tâm không ảnh hưởng đến sức khỏe thôi, thực chất anh cũng đang rối lên không biết cô đang làm gì, ở đâu, có chuyện gì với cô không,…???

Không nghĩ thêm nữa, anh vội với lấy chiếc áo khoác cùng chùm chìa khóa và lấy xe chạy đi tìm cô…



“Tinh tinh tinh” _ điện thoại Quốc có tin nhắn.

“Kitsssssssss” _ Quốc phanh xe gấp khi nhìn vào dòng tin nhắn hiện lên màn hình.

- Phù…. _ anh thở phào.

Có ai đó đã gửi tin nhắn báo tin của cô cho Quốc, có lẽ mọi việc đã ổn.

*Nhưng tại sao lại là mình?… ai là chủ nhân số điện thoại này???* _ Quốc thấy có chút kì lạ.

“@#$$%%^$#@…” _bỗng anh nghe có tiếng cãi vã gì đó.

Kia rồi, bên vệ đường trước mặt anh là một đám thanh niên mang nhiều hình xăm, trông có vẻ bặm trợn hình như có lẫn cả tiếng của một cô gái trong đó.

Anh mở cửa xe và tiến lại gần chúng…



- Cô em định ăn quỵt các anh sao? Dạo này các anh đang đói lắm em biết không?

- Đừng dở giọng đó ra, tôi đã thanh toán đủ cho mấy người hết rồi.

- Có sao? _ hắn quay ra, nhìn bọn đàn em hỏi đểu.

- No no.

- Cô em đã nghe gì chưa? Bây giờ muốn ngon lành về nhà thì khôn hồn đưa tiền đây.

- Nếu không thì sao?

- Hik… _ hắn bópchặt má cô gái. – Các anh ở đây sẽ cho em trải tí mùi đời và khuôn mặt về nhà khiến ba mẹ nhận không ra.

- Hahahaha… _ bọn đàn em cười khoái trá.

Quốc từ từ tiến lại gần chúng, nghe được vài câu trong cuộc nói chuyện nhưng anh cũng hiểu được phần nào vấn đề. Nhưng… giọng nói đó… giọng nữ mà anh quen quen…

- Tôi không có. _ Gia Linh hất văng tay tên đó ra.

- Vậy em muốn chiều lòng các anh rồi, thoải mái đi bọn mày. _ tên cầm đầu ra lệnh.

- Nhưng tiếc thay, tôi đã chấm em này rồi có thể nhường tôi được không? _ Quốc nói.

Chúng quay ra, tròn mắt nhìn Quốc mặt vô số tội.

- Thằng nhãi này ở đâu ra vậy?

- Em không biết nữa đại ca.

- Sao? Được chứ? _ Quốc hỏi lại.

- Cần một cái giá chứ anh bạn.

- Giá? Theo anh thì sao?

- Đủ cho tụi này thấy ngon êm là ok.

- Vậy sao? Nhưng tiếc rằng tôi chỉ thích hàng free thôi.

- Hik… _ tên cầm đầu nhếch mép.

- Vậy hãy coi chú em có đủ trình hay không đã. _ hắn hất mặt về phía Quốc.

Lập tức lũ đàn em bước lên, rút gung khí từ trong người chúng ra, nhìn Quốc cười khảy.



- Trời ơi! _ Gia Linh thảng thốt.

Tất cả đều chuyển tầm nhìn sang cô.

- Đằng đằng… đằng sau… _ cô chỉ chỏ phía sau bọn chúng.

Thấy cô hoảng hốt bọn chúng có vẻ để tâm…

- Có con heo bay kìa. _ cô hét to, chỉ ra phía sau.

Có vẻ vô nghĩa nhưng thật hiệu nghiệm, tất cả bọn chúng đều quay lại nhìn theo phản xạ của bộ não khi nghe có điều kì lạ…

- Có con nào đâu, này con nhỏ… _ tên cầm đầu bặm trợn quay lại nhưng cả cô và Quốc đều biến mất.

- Mẹ kiếp, lũ ngu nó nói có heo bay cũng tin hả? Có con heo nào bay được không? _ tên đại ca.

- Nhưng… đại ca cũng…

- Về.



- Hộc hộc hộc… _ chạy được một quãng Gia Linh mới chịu dừng lại.

- Sao phải chạy? _ Quốc hỏi.

- Anh muốn bọn chúng nhai xương hay sao mà còn nói kiểu ấy.

- … _ Quốc chỉ im lặng.

- Tại sao lại giúp tôi?

- Trả ơn thôi.

- Tôi sao? Ơn gì?

- Tiếng đàn, bản nhạc.

- Gì?

- Biết vậy được rồi. _ Quốc nói rồi bỏ đi.

- Khoan đã! _ Gia Linh gọi anh.

- Gì nữa?

- Làm ơn… giúp tôi đêm nay!

- …



@@@

Sáng hôm sau…

Trong căn phòng vắng, nằm trên chiếc giường êm ái cô khẽ trở mình… mệt nhọc kéo đôi mi nhìn nửa giường trước mặt rồi nghiền mặt lại…

*Mà cái gì kia?* _ cô vừa nhắm mắt lại mới kịp nhận ra mình vừa thấy có “vật thể lạ” cạnh mình.

Bình Luận (0)
Comment