Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 41

Hôm nay là ngày Trâm Anh được xuất viện nên từ sớm hầu như mọi người đều có mặt trong phòng giúp chị thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

- Cuối cùng thì ngày chị ra khỏi đây cũng đến. _ cô phát biểu.

- Thời gian qua… đã làm phiền mọi người nhiều, thật không biết nói gì để cảm ơn mọi người cho hết.

- Em đừng nói thế cũng đừng nghĩ ngợi lung tung nhiều, em như người thân của mọi người chắc chắn không ai thấy phiền đâu. _ Gia Huy nói.

- Phải đó Trâm Anh, bây giờ sức khỏe con còn yếu lắm việc bây giờ là con hãy dưỡng bệnh thật tốt đi! _ nội.

- Chị Trâm Anh nè. _ cô nhìn Trâm Anh rồi quay sang nhìn nội.

Nhận được cái gật đầu của nội cô ngồi xuống cạnh Trâm Anh và cầm lấy tay chị.

- Em và nội đã bàn cả rồi, phòng em cũng đã dọn dẹp xong chỉ còn đợi chị về nữa thôi. Chị ở với em và nội nha chị!

- Nhưng…

- Bây giờ chị không thể ở một mình được đâu chị Trâm Anh à, cần có người bên cạnh chị lúc này chị đồng ý nha!

- Cảm ơn em và nội đã nghĩ cho chị nhưng chị đã làm phiền mọi người nhiều rồi bây giờ em hãy để chị tự lo đi bé Na! Chị tự lo được mà, nếu làm vậy chị áy náy lắm.

- Em tán thành ý kiến bé Na, có phải người dưng nước lã đâu mà chị phải câu nệ mấy chuyện đó. Nếu chị sống một mình rồi sau này có chuyện gì không may xảy ra thì khi ấy mọi người mới phiền đó. _ cậu nói.

- Cái thằng… _ nội nghiêm mặt nhìn cậu. – Chỉ được cái nói đúng thôi. Trâm Anh à con về ở với nội và bé Na đi, thêm người thêm vui mà. Trước đây thấy con chứ chạy đi chạy lại cực nhọc lo cho hai ông cháu nội định nói với con mấy lần về chuyện này rồi nhưng sợ con nghĩ ngợi nên nội chưa nói bây giờ có cơ hội rồi con đừng phụ lòng mọi người!

- Con… _ Trâm Anh rớt nước mắt.

- Vậy là chị đồng ý rồi nhé! _ cô vui mừng.

Trâm Anh nở nụ cười nhẹ cùng những giọt nước mắt nhìn cô.

- Chị có biết vừa khóc vừa cười người ta gọi là gì không? _ cô nói.

- Chị biết rồi, tại chị xúc động quá thôi.

- Bụng em đang đánh trống rồi nè, về nhà rồi nói chuyện sau đi mà. _ cậu nói rồi cầm túi đồ của Trâm Anh và kéo tay cô đi trước.

- Để tớ đi với chị Trâm Anh. _ cô không chịu.

- Chậc để đó có người lo rồi.

- Hai đứa dễ thương nhỉ? _ Trâm Anh cười.

- Thôi lên đường về nhà nào, già cũng đi thôi. _ nội nói rồi cắp tay sau lưng đi sau cô cậu.

- Tôi đã gọi taxi ở dưới rồi, hai người lẹ nha. _ nãy giờ Quốc chỉ lặng thinh nghe mọi người nói và bây giờ mới mở lời đầu tiên.

- Cảm ơn anh! _ Trâm Anh đáp.

Mọi người mang hết đồ đạc đi trước nên Gia Huy chỉ còn nhiệm vụ dìu Trâm Anh xuống dưới nữa thôi…

Vừa ra tới cửa thì…

- Chào chị! _ một người cầm một giỏ hoa cúc dại đứng trước mặt hai người.

- Chào anh! _ Trâm Anh cúi đầu.

- Chị có phải Vũ Trâm Anh không ạ?

- … Vâng! Là tôi.

- Tôi đến từ dịch vụ giao hoa phiền chị kí nhận giúp tôi!

- Hoa? Là của ai ạ? _ Trâm Anh thắc mắc.

- Xin lỗi! Cái này tôi không biết ạ, đây chị kí vào đây giúp tôi. _ nói rồi người đó đưa cho chị cây bút và mở quyển sổ cho chị kí nhận.

Lưỡng lự chút nhưng rồi chị cũng kí nhận… cầm giỏ hoa trên tay Trâm Anh tìm thử có tấm thiệp nào đó của người gửi để lại không. Nhưng đã làm chị thất vọng, không có danh tính của ai để lại cả.

- Anh đi trước đi, em vào tolet chút sẽ ra liền. _ Trâm Anh dừa Gia Huy đi trước.

- Để anh đưa em đi.

- Không cần đâu em tự đi được mà, hơn nữa anh là con trai vào đó coi sao được. Anh đừng xem em như người vô dụng chứ.

- Anh không phải ý đó.

- Vậy anh ra trước đi, em hứa sẽ ra liền mà!

- … Vậy… em nhớ cẩn thận nha!

- Vâng! Em biết mà.

Đợi cho Gia Huy đi hẳn Trâm Anh nhẹ rút một cành cúc dại trong giỏ có buộc sợi chỉ đỏ ra…

- Em biết anh đang ở đây, anh muốn bỏ rơi em lần nữa sao? Cho dù anh có buộc hàng ngàn sợi chỉ đỏ để chúc em hạnh phúc đi nữa thì… _ chị đút tay vào túi áo lấy ra một chiếc khăn mù xoa có màu xanh thiên thanh rồi gom tất cả những cành cúc lại và buộc khăn vào sau đó đặt giỏ hoa xuống cửa phòng. – Em cũng mãi gửi anh màu xanh này. Em sẽ thôi kiếm tìm anh, anh hãy làm gì anh muốn và khi nào xong việc hãy nhớ còn một màu xanh mãi đợi anh trở về. Vì ít nhất em đã biết rằng anh đang còn tồn tại và luôn cạnh em…

Không sock như những lần trước nữa, lần này từ trong ánh mắt, lời nói và cả hành động của chị đều thể hiện sự điềm tĩnh, tự tin và chắc chắn của mình.

Đã nói những gì mình muốn Trâm Anh nhẹ xoay người và bước đi chậm rãi… nhất định chị sẽ đi thẳng và sẽ không quay đầu lại luyến tiếc thêm…



Dưới cổng bệnh viện…

- Ủa chị Trâm Anh đâu ạ? Sao anh lại ra một mình? _ cô ngạc nhiên khi thấy Gia Huy một mình đi ra từ bệnh viện.

- Cô ấy nói muốn đi tolet chắc lát sẽ ra ngay thôi em đừng lo.

- Sao anh không đưa chị ấy đi? _ cậu hỏi.

- Cô ấy muốn tự đi một mình.

- Không sao đâu mà, mấy đứa yên tâm đi. _ nội nói.



Khi còn chung đôi Thiên Tuấn và Trâm Anh đã giao hẹn rằng nếu có một ngày nửa kia tặng cho nửa còn lại sợi chỉ đỏ thì đó chính là lời chúc phúc của nửa kia để nửa còn lại có lối đi riêng, còn nếu là sợi chỉ xanh thì đó sẽ là sự hy vọng và niềm tin để hai người tiếp tục. Trâm Anh không có chỉ xanh nhưng chiếc khăn kia được làm từ hàng trăm sợi chỉ xanh kết lại và đó là quá đủ để Thiên Tuấn nhận ra tình yêu và sự tin tưởng của chị dành cho ạnh lớn đến nhường nào…

Bỗng…

Một vòng tay… một hơi thở… một nhịp đập… một hơi ấm rất quen thuộc mà Trâm Anh đã khắc sâu nó tự khi nào quấn lấy cô từ phía sau…

*Anh…* _ Trâm Anh vui đến trở nên bất động nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để không tạo ra những hành động quá khích.

- Khờ quá, em cứ mãi ngốc thế sao anh có thể yên tâm được chứ.

- …

- Em có chắc rằng sau này anh sẽ không phụ sự chờ đợi của em không?

- …

- Tại sao em phải tốn tuổi xuân, thời gian và… tất cả để chờ một thằng tồi như anh?

- … _ cổ họng chị nghẹn lại nhưng… nó trở nên ngọt, rất ngọt chứ không phải nghẹn đắng như trong thời gian qua chị đợi anh.

Thiên Tuấn bước ra trước mặt Trâm Anh… mắt chị đã nhòe đi vì nước mắt từ lúc nào, nước mắt cứ thế lã chã rớt xuống đất và tan ra…

Thiên Tuấn đưa tay ôm lấy đôi má chị để chị ngẩng lên nhìn sâu vào đôi mắt anh…

- Đừng rơi thêm giọt lệ nào vì anh nữa… em hiểu không?

Đã từ rất lâu rất lâu rồi chị không được nhìn thấy khuôn mặt này, đôi mắt này, hàng mi này và cả bờ môi này,… nhớ lắm rất nhớ. Đối với chị thời gian qua như hàng dài thế kỉ, chị sống như đã chết với trái tim nguội lạnh… và bây giờ nó đang được sưởi ấm trở lại.

- Không! Hức…hức… _ chị khóc bật thành tiếng luồn tay ôm chặt lấy eo anh, lắc đầu ngầy ngậy. – Em chỉ khóc cho mình anh, chỉ mình anh mà thôi… hức… hức…em… huhu… em… em nhớ anh! Hức… nhớ nhiều lắm! _ chị nhắm mắt lại thật chặt để làn nước từ mi dạt dào tuôn rơi.

Đáp lại Thiên Tuấn cũng vòng tay ôm lấy Trâm Anh, khẽ dụi mặt vào mái tóc buông xõa và ngửi mùi hương trên tóc Trâm Anh-mùi hương mà đã lâu anh phải “cai nghiện” nó.

- Anh xin lỗi!

- Anh sẽ lại đi sao?

- …

- … _ Trâm Anh từ từ nới vòng tay mình ra. – Em biết rồi, em sẽ đợi anh! Cũng đã đợi lâu lắm rồi… bây giờ có đợi thêm chút nữa cũng không sao, em vẫn đợi. Chỉ cần anh quay về em sẽ đợi đến ngày ấy!

- Có đáng không em?

- Khi yêu không có gì là đáng hay không cả, vì không có gì là vật ngang giá với một trái tim đầy tình yêu anh biết không?

- Nhưng…

- Mọi người đang đợi em ở dưới em phải đi đây! _ Trâm Anh vội vã rời khỏi Thiên Tuấn.

Trâm Anh đã câm nín đợi Thiên Tuấn suốt mấy năm trời và bây giờ mới gặp lại anh, có chắc chị sẽ dứt bỏ được không???

Như người ta nói chạy đi để lấy đà chạy lại, có lẽ không sai… Trâm Anh chạy được một đoạn rồi quay lại, lần này vận tốc đáng nể hơn khi chạy đi nhiều.

Trâm Anh chạy lại nhón chân và đặt lên trán Thiên Tuấn một chiếc hôn………

Nụ hôn trên trán-biểu hiện của sự tin tưởng tuyệt đối của Trâm Anh vào tình yêu của mình và Thiên Tuấn.

- Nhớ liên lạc với em, đừng biệt tích như thời gian qua. Ít nhất là một dòng tin nhắn cũng đủ rồi.

Không đợi thêm tích tắc nào nữa chị dũng cảm bước đi để anh không day dứt, Trâm Anh chỉ muốn ôm anh thật lâu và không bao giờ cách xa nhưng như thế chỉ làm cả hai thêm đau khổ mà thôi. Cách tốt nhất mà chị chọn bây giờ là để Thiên Tuấn ra đi, chị để anh ra đi là để anh sẽ trở lại nếu bây giờ Thiên Tuấn ở lại có chắc anh sẽ không ra đi lần nữa. Khi ấy chỉ thêm đau và ưu phiền thôi…

Dựa vào cây cột lớn khuất tầm nhìn của Thiên Tuấn, Trâm Anh ngồi thụp xuống ôm tim mình nức nở… đứng từ xa Thiên Tuấn không thấy Trâm Anh đi tiếp sau khi đến cột trụ đó anh cũng biết rằng Trâm Anh đang rơi lệ. Thiên Tuấn tự hỏi rằng đã bao lần chị phải khóc thế này vì gã tồi là anh???



Chờ dưới xe mọi người lo lắng khi không thấy Trâm Anh ra

- Chị ấy làm gì mà lâu vậy? _ cậu.

- Chậc để tớ vào xem sao.

- Để tớ đi với cậu. _ cậu xin theo.

- Uhm!

- Trâm Anh ra rồi kìa. _ Gia Huy mừng rỡ khi thấy Trâm Anh.

Cô cậu và Gia Huy đều vội chạy lại đỡ chị ra xe.

- Chị làm gì trong ấy vậy? Chị không sao chứ? _ cô nhặng lên.

- Chị không sao. _ Trâm Anh cười nhẹ.

- Không sao thật chứ? _ Gia Huy hỏi lại.

- Hai cái con người này, chị ấy đã nói không sao là không sao rồi hai người hỏi nhiều khiến chị ấy nói nhiều mới là có sao ý. _ cậu mắng.

- Chị Trâm Anh, mắt chị sao vậy? Chị mới khóc à?

- À không, tại nãy có bụi trên trần nhà rơi xuống đúng lúc chị nhìn lên nên rớt trúng mắt thôi em.

- Chị có sao không?

- Chị không sao.

- Không sao mà mắt em đỏ thế kia, để anh đưa em vào kiểm tra lại nhé.

- Ô hay lại nữa rồi, cứ sao với không sao nãy giờ mà tốn bao nhiêu thời gian rồi đó. Chị ấy đã nói là không sao rồi mà.

Quốc nhìn Trâm Anh và khẽ cười, có lẽ chỉ mình anh mới biết bụi trong mắt Trâm Anh là gì?

“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau

Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”

Điện thoại cậu đổ chuông đúng lúc mọi người đang lên xe.



Nhìn vào màn hình điện thoại cậu vội bắt máy.

- Tôi đây!

- “…”

- Thật không?

- “…”

- Được rồi, cảm ơn anh!

“Rụp”

- Em có việc gấp nên phải đi liền mọi người về nhà trước đi, nếu xong em sẽ ghé qua. _ cậu nói.

- Nếu vậy cậu đi đi, nhớ cẩn thận đó! _ cô dặn.

- Uhm _ cậu cười tươi. – Thank bé Na! _ cậu nói rồi chạy ra bắt một chiếc taxi khác.

Cậu dừng xe trước một bar lớn của thành phố và vội vã chạy vào trong…

Trong tiếng nhạc nonstop đập dồn dập bên tai, cả những ánh đèn mờ ảo trong bar càng làm khó cậu với việc tìm ra ai đó.

… Kia rồi, một cô gái với chiếc váy ngắn cũn trang điểm lòe loẹt và mái tóc vàng kèm theo sự xinh đẹp thì cô ta nổi bật hơn hẳn.

- Trốn ở đây sao? _ cậu cười nhạt, nhìn cô ta với ánh mắt đay nghiến không thể lạnh hơn được nữa.

- Ha… anh Gia Bảo, anh… ực… sao anh biết em ở đây? _ cô ta trong điệu say ngà ngà nói với cậu.

Không cần nói thêm cậu bóp chặt cổ tay cô ta kéo đi.

- Ai ya… bỏ ra đau. Đi đâu hả?

- Ra ngoài nói chuyện. _ cậu gằn lên.

- Không đi, hề anh… ực… uống với em một ly đi. _ cô ta đẩy một ly rượu qua cho cậu. – Giới thiệu… ức… với bọn mày… đây đây là Gia Bảo-Hoàng Gia Bảo-chồng sắp cưới của Yuu này ức.

- Wao đẹp trai thế?

- Anh bao nhiêu tuổi rồi?

- Anh làm gì?

- Anh…

“Choang”

Cô gái kia chưa nói hết câu cậu đã cầm ly rượu Yuu vừa đưa đập mạnh xuống bàn vỡ tan, những mảnh thủy tinh găm sâu vào tay cậu khiến máu chảy không ít.

Những cô gái vừa khua môi múa mép liền im bặt mặt tái xanh, vội vã kéo nhau bỏ đi. Chỉ còn lại Yuu vẫn bình thản nhấp những ngụm rượu lớn.

- Haizzz mất cả hứng, em về nha bye kưng! _ Yuu nói với một bartender nãy giờ phục vụ rượu cho cô.

Cầm túi xách vắt lên vai, Yuu bước đi chệnh choạng vì hơi men trên đôi giày cao gót của mình.



Ra khỏi bar

- Aaaaaa mát quá. _ Yuu ngồi xuống một gốc cây gần đó để gió thổi tung tóc mình. – Có chuyện gì? Em ra rồi đây.

- Tại…

- A a a… em biết rồi, hề… em biết anh định nói gì rồi. Hai ngày, hai ngày nữa là đính hôn. _ Yuu giơ hai ngón tay ra trước mặt cậu.

- Của ai?

- Gia Bảo và Yuuuuuuuuuu hềhề.

- Em muốn gì vậy Yuu?

- Muốn anh! _ Yuu ôm chặt lấy cậu.

Cậu tháo tay Yuu đẩy ra.

- Người em yêu không phải anh hơn hết anh đã có người yêu, ngoài cô ấy ra anh không chấp nhận một ai khác.

- Ai nói em không yêu anh? Em yêu anh yêu anh yêu anh và anh phải yêu em! Ọe ọe… ọe… khụkhụ _ Yuu nôn vào gốc cây.

- Thật là… _ cậu không giám nhìn.

- …

- Còn anh Gia Huy?

- … Ực… thoải mái quá.

- Trả lời đi! _ cậu quát lớn.

- … _ Yuu vuốt lại mái tóc, đứng dậy nghiêm chỉnh nhất có thể. – Đúng, người em yêu trước kia là Gia Huy, Gia Huy chứ không phải Gia Bảo Anh…. Nhưng em đã lầm, lầm rồi Gia Bảo à! Người em thực sự yêu là anh không phải anh hai anh, với Gia Huy em chỉ có cảm giác bình yên và ngưỡng mộ của một người em gái thôi. Khi bên anh ở đây… hức… _ Yuu chỉ vào nơi trái tim mình đang đập, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào. – Ở đây cứ thình thịch… thình thịch… thình thịch… khi xa anh ở đây như bị lấy hết oxi khi thấy người con gái khác bên anh hức… ở đây ở đây nhơ bị bàn tay ai bóp chặt không thở nổi.

- …

- Em phải làm sao? Làm sao?…

- Anh hiểu cảm giác này vì anh đã yêu nhưng…

- Nhưng người đó không phải em đúng không?

- Phải! Em biết là phải sao còn làm thế?

- Em biết bây giờ anh đang yêu chị ta nhưng em tin rồi thời gian sẽ làm anh yêu em hơn chị ta.

- Không có thứ gì có thể đo được tình yêu kể cả thời gian.

- Em không tin.

- Vậy nên nội là cách duy nhất để em ép anh đúng không?

- Anh chịu lời nội rồi sao?

- Yuu! Em hãy nhìn lại em đi, một Yuu phóng khoáng, hồn nhiên và biết suy nghĩ của ngày xưa đâu rồi?

- Chết rồi.

- Her… _ cậu không còn lời nào để nói. – Có thể em sẽ đạt được ý định của em nhưng nên nhớ rằng quyền sống và yêu là của riêng anh không ai có thể dùng từ “ép” hay “trói buộc” với anh.

- Vậy em sẽ đợi đến khi anh yêu em!

- Sẽ không có ngày đó đâu Yuu!

“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau

Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”

Điện thoại cậu reo lên nhưng cậu không bắt máy.

- Em hãy trở lại là Yuu mà anh biết đi!

- Em đã nói là chết rồi mà, bây giờ Yuu trước mặt anh là một con người khác rồi.

Điện thoại cậu vẫn reo inh ỏi trong tiếng cãi vã của hai người.

- Tại sao em lại trở nên thế này hả Yuu? Điều gì khiến em đánh mất chính mình để thành con người này hả? _ cậu bóp chặt vai Yuu.

- Anh hãy nghe điện thoại đi! Chắc có việc gì nên người ta mới gọi nhiều đến thế.

- Đừng có đánh trống lảng.

- Anh nghe đi!

Cậu bất lực trước Yuu… đành đút tay vào túi để lấy điện thoại.

Màn hình đang sáng hiện lên tên “Brother”, là cuộc gọi của Gia Huy…

- Em nghe!

- “…”

- Sao? _ cậu hoảng hốt.

- “…”

- Em tới ngay!

Chưa kịp dứt cuộc thoại cậu đã chạy vụt đi.

- Anh Bảo! Anh đi đâu vậy? _ Yuu gọi nhưng cậu không trả lời đành tháo giày chạy theo. – Đợi em với… Anh Bảo!

___o0o___

Không biết có chuyện gì trong cuộc điện thoại Gia Huy vừa gọi cho cậu?… rắc rối nào lại đến đây?… Ngọn sóng nào sẽ xô vào hai người?… Liệu có làm tình yêu của Gia Bảo và Na Na vỡ tan không???

Bình Luận (0)
Comment