Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 47

Bệnh viện…

- Bác sĩ nói sao? _ bà cậu đứng phắt dậy khi nghe bác sĩ thông báo tình trạng sức khỏe Yuu.

- Như tôi đã nói, nếu gia đình còn cách nào thì hãy mau thử đi nếu không tôi e rằng…

- Sao ạ? _ cậu hối.

- Cô ấy sẽ nhanh chóng chuyển sang đời sống thực vật vì cô ấy đã bắt đầu xuất hiện một số triệu chứng không mong muốn rồi, hơn nữa cô ấy không chịu tinh lại thì chúng tôi có trăm phương ngàn kế cũng chào thua thôi.

- Ý ông là nằm đó và ruôn những ống dây vô vị đó vào người sao? _ cậu hỏi.

Bác sĩ chỉnh lại kính và không nói thêm nữa.



Bên ngoài phòng bác sĩ…

- Hóa ra lâu nay cậu ấy bận là vì vậy.

- Na à… _ Gia Huy định nói tiếp nhưng cô ngắt lời.

- Em là gì của cậu ấy? Sao việc gì em cũng là người cuối cùng được biết là sao hả anh?

- Gia Bảo không muốn em lo lắng và nghĩ nhiều thôi em à.

- Chính vì cậu ấy nghĩ thế nên em mới càng nghĩ nhiều đó anh.

- Em không giận nó chứ?

- Giận? em có quyền giận ạ?

- …

- Em chỉ buồn vì cậu ấy không chịu chia sẻ với em thôi, em với cậu ấy còn chuyện để giấu sao ạ? Liệu cậu ấy có ôm chuyện này đến hết đời được không chứ? Rồi Yuu sẽ ẩ sao? Nội thế nào? Cả gia đình anh nữa.

- Em biết Gia Bảo thương em thế nào mà.

- Dù sao chuyện cũng đã qua rồi, từ giờ em mong nếu có chuyện gì anh hãy nói cho em biết được không ạ? Em biết có nói với cậu ấy chắc chắn tên cứng đầu ấy sẽ không bao giờ làm theo lời em nói nên…

- …

- Được không ạ?

- … Anh hứa!

- Cảm ơn anh! _ cô cúi đầu thể hiện thành ý.

“Cạch” _ vừa lúc đó cửa phòng mở, cậu và nội bước ra.

Bà vừa thấy cô đã tỏ vẻ không hài lòng.

- Con chào nội!

- Ai là nội của cô? _ bà cầm cây gậy đang chống trên tay dộng xuống sàn tạo ra thứ âm thanh gắt gỏng.

- Nội à! _ cậu nhắc khéo.

- Tốt nhất là hãy giải quyết nhau sớm đi! Nhanh chừng nào tốt chừng ấy. Khụ khụ khụ.

- Nội, nội có sao không ạ? _ Gia Huy đỡ bà.

- Ta chưa chết được đâu mà lo.

- Để con đưa nội về nghỉ!

Gửi lại cô ánh mắt rực lửa… cuối cùng bà cũng để Gia Huy đưa mình về phòng.



- Cậu đừng để ý đến lời của bà tớ, tớ…

- Tớ hiểu mà. _ cô ngắt lời cậu.

- Cam rơn cậu!

- Gia Bảo nè.

- …

- Mình đi hóng mát chút nhé? _ cô đề nghị.

- …

………..o

Tay cậu đan vào tay cô thành một “sợi dây” bền chặt, ngồi xuống chiếc ghế gần đó dưới tán một cây lớn trong khuôn viên bệnh viện…

- Tớ xin lỗi! _ cậu nói.

- Vì cái gì? _ cô mông lung nhìn về hướng khác.

- Cậu đã biết rồi đúng khôg?

- Biết gì?

- … Anh Huy chưa nói với cậu à?

- Mới nói.

- Tớ xin lỗi!

- Cậu có lỗi gì đâu mà xin?

- Cậu đang giận tớ đúng chứ?

- Cậu nghĩ vì cái gì mà tớ phải giận?

- …

- Rốt cuộc thì cậu nghĩ tớ là gì của cậu?

- Na Na à…

- Chuyện như vậy sao cậu không nói tớ biết chứ? Yuu là bạn cậu thì cũng là bạn tớ mà, là bạn thì cạnh nhau lúc hoạn nạn khó coi lắm hả?

- Tớ…

- Hừm… tớ biết rồi, lần này tớ bỏ qua nhưng sẽ không có lần sau đâu nhé!

- Cảm ơn cậu!

- Hứa với tớ sau này có chuyện gì cũng không được dấu tớ đi!

- Tớ hứa!

- Ngoắc tay đi! _ cô nói rồi đưa ngón tay út ra.

- Có cần không?

- Có.

- Trò này của con nít mà.

- Không cần à? Ờ vậy thôi. _ cô nói rồi thu lại tay vờ đứng dậy.

- Tớ hứa tớ hứa! _ cậu kéo cô lại rồi đưa ngón út ra.

Ngoắc tay mình vào cậu và làm các thủ tục đóng dấu lời hứa.

- Ngoắc tay, kí tên, đóng dấu, xác nhận. _ cô vừa nói và vừa làm theo những bước đó.

Cậu bật cười trước hành động của cô, đúng là trong trường hợp nào thì chỉ cần bên cô là cậu có thể nở nụ cười thoải mái.

- Gia Bảo nè! _ cô đổi giọng trầm và vẻ mặt nghiêm túc.

- Uhm!

- …

- Có chuyện gì à Na?

- Anh Huy đã nói tớ về tình trạng Yuu rồi.

- …

- Cậu hãy giúp cô ấy tỉnh lại đi! _ cô nói như tiếng sét rạch ngang tai cậu.

- … _ cậu đứng hình một hồi. – Cậu cậu… cậu vừa nói gì?

- … _ cô cố lấy bình tĩnh nói lại. – Cậu hãy giúp Yuu tỉnh lại đi!

- Ý cậu là sao?

- Cậu hiểu điều tớ đang nói mà.

- Ngay cả cậu cũng nghĩ thế sao?

- Nhưng không còn cách nào khác cả Bảo à!

- Nhưng với tớ Yuu chỉ là em gái, anh trai với em gái có thể… _ cậu nói tới đó rồi bỏ lửng, tức giận vì mình bất lực cậu đứng bật dậy đấm mạnh vào thân cây khiến tay rướm máu.

- Cậu đừng thế mà.

- Cậu thử đặt cương vị là tớ chưa? Nếu là tớ cậu có thể bình tĩnh khi nghe người yêu nói mình đến với người khác không?

- … Nhưng bây giờ cần nhất là Yuu tỉnh lại mà Gia Bảo!

- Để làm gì?

- …

- Tỉnh lại rồi thế nào nữa? _ mặt cậu đỏ lên, mắt nổi từng tia đỏ au.

- Tớ…

- Rồi sao đây? Cậu muốn ngắm cảnh tớ lên thánh đường với người khác lắm phải không?

- Ý tớ không phải thế.

- Vậy là ý gì?

- Cậu hãy giúp Yuu tỉnh lại trước đã… sau này tớ với cậu sẽ cố để Yuu hiểu và chúc phúc cho chúng ta. Nếu tớ và cậu có đi xa đến đâu chăng nữa nhưng Yuu nằm đó tớ sẽ không bao giờ tự tin đứng cạnh cậu đâu Gia Bảo à! _ cô bất lực, cụp đôi mi xuống buồn bã.

Cậu kéo cô ôm vào lòng…

- Khờ quá. _ cậu vuốt nhẹ mái tóc cô.

- Cậu làm được chứ? _ cô nhẹ cất giọng hỏi cậu.

- …

- Được không? _ cô đẩy cậu ra, nhìn vào ánh mắt cậu và hỏi.

- … Tớ, tớ không chắc… nhưng tớ sẽ suy nghĩ!

- Nhanh kẻo muộn nha Gia Bảo!

Cậu gật nhẹ đầu

- Uhm!

- Cảm ơn cậu!

- Cậu đúng là ngốc mà. _ cậu búng vào trán cô.

- Ui đau tớ.

Cả hai cùng bật cười, cả hai đều phải gắng gượng để nặn ra nụ cười đó-nụ cười chua chát đến đắng nghét.

Cô đâu muốn để cậu đi chứ, dù chỉ là một chút cũng không muốn thấy cậu bên người con gái khác nhưng… cách tốt nhất để cậu yên tâm và không làm cậu dằn vặt là cô chủ động lên tiếng mà thôi. Thực chất cô nói nhưng cũng không chắc rằng mình làm thế là đúng hay sai, chính cô cũng đang tự hỏi rằng mình làm thế là đúng hay sai? Có khi nào hôm nay để cậu đi và rồi sau này và mãi về sau chỉ còn mình cô chăng? Cô cũng không chẳc rằng mình có đủ sức để làm Yuu hiểu cho tình cảm của hai người hay không, nếu có thì sao? Còn nếu không? Rồi sẽ thế nào khi còn nội cậu nữa? Cả anh Gia Huy mà từ lâu cô đã xem như anh trai mình???… thật sự cô rất rối bời rối đến không thể tìm ra chút ánh sáng nào cho mình…

Bản thân cậu cũng đang bế tắc, dù cô nói là thế nhưng dũng khí để cậu bước đi mà cậu có thể cảm nhận được thật sự rất mong manh, cậu không sợ tình yêu của cô nhạt phai nhưng điều cậu sợ là sợ rằng cô sẽ buông tay mình chỉ vì Yuu, nếu lỡ một mai con đường rực nắng chỉ còn cậu thì sao?

Công viên…

- Anh Tuấn! _ mới thấy lấp ló dáng anh sau bụi hoa lớn đằng xa Trâm Anh đã gọi lớn.

Chạy lại thật nhanh, luồn tay vào eo Tuấn ôm thật chặt. Trâm Anh từng cảm nhận từng chút một vị của yêu thương.

- Em mệt không? _ Thiên Tuấn vén những sợi tóc rối lại gọn gàng cho Trâm Anh.

Lắc đầu

- Chỉ cần được gặp anh! _ Trâm Anh nhẹ khép đôi mi và khẽ nói.



Khoác tay Thiên Tuấn dạo bộ trong công viên, hòa vào dòng người không quen biết kia…

- Em vẫn khỏe chứ?

- Vâng.

- Em vẫn làm ở đó à?

- Vâng.

- En vẫn chưa về nhà sao?

- … Vâng.

- Nội vẫn khỏe chứ em?

- Vâng.

- …Bé Na… vẫn tốt chứ?

- Vâng. À mà anh này!



- Gì em?

- Bé Na đang yêu đó, anh biết không?

- Đang yêu? _ Tuấn dừng bước khi nghe Trâm Anh nói.

- Hì anh yên tâm cậu ấy là một người tốt và có bờ vai rất đáng để bé Na tựa.

- Hai đứa học chung lớp à?

- Vâng!

- Cùng tuổi?

- Hình như là hơn bé Na một tuổi ạ.

- …

- A anh vẫn nhớ anh Gia Huy chứ?

- … _ Thiên Tuấn nhíu mày. – Uhm!

- Cậu ấy là em trai của anh ấy đó.

Thiên Tuấn chau mày, đưa ánh mắt có vẻ đang nghĩ gì đó.

- Fanh Tuấn!

- …

- Anh tuấn!

- Hở? À ờm… là em trai à?

- Vâng ạ!

- Uhm! Anh biết rồi.

- Anh biết rồi?

- Thôi mình đi ăn nhé? Chắc em chưa ăn sáng đúng không?

- Hì…

- Trâm Anh! _ vừa quay lưng đi thì có tiếng nội gọi từ xa.

Giật mình, lập tức chị liền quay lại…

- Nội tới rồi a… _ khi Trâm Anh quay lại đã không thấy Thiên Tuấn đâu nữa.

*Lời chào khó nói thế sao anh?* _ Trâm Anh gợn buồn.

- Ai vậy Trâm Anh? _ ngoại nhìn chị hỏi ý.

- Dạ bạn con ạ!

- Bạn? Phải hơm? Có thì nói à không ai ép nghen! _ nội nói.

- Dạ bạn thật mà.

- Tiếc là đội mũ che mất mặt rồi, nếu không thì… mà nhìn cao ráo thế chắc chắn không phải hạng thường đâu hey? _ ngoại thêm nếm.

- Dạ con về trước, con chào hai nội ạ! _ Trâm Anh nói rồi rảo bước nhanh khỏi đó để dấu đi gương mặt đang đỏ vì ngượng của chị.

- Ơ cái con bé này, cứ khi nào nói đến chuyện đó là có cái thái độ đó đó. _ nội chẹp miệng.

- Mà lúc nãy con bé mới chào tui với ông là gì? _ ngoại hỏi.

- … _ nội ngửa cổ nhìn lên trời để lấy lại thông tin. – “Con chào hai nội…” a ha con bé này đáng yêu quá cơ. _ nội tủm tỉm.

- Ông vừa nói gì?

- À không hà hà, ta đi ha.

- Rõ là… cái ông này. _ ngoại lườm yêu.

___o0o___

Bar…

- Anh đi rồi tại sao còn tìm em?



- Anh không trả lời được à?

- Nhưng em đã cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, anh không ngờ có ngày em chủ động tìm anh.

- Hai năm trước, chiều đông đó anh tìm em vì anh muốn đi, hai năm sau anh tìm em lần nữa, lần này là anh muốn về hay… _ nữ bỏ lửng cậu nói.

- Anh muốn biết một chuyện.

- … _ nữ lặng thinh chờ anh nói.

- MK đang có kế hoạch gì đúng chứ?

- Cần để anh biết sao?

- Làm ơn!

- Phải.

- Tại sao lại liên quan đến cô bé ấy?

- Anh không nỡ à?

- Anh đang nghiêm túc đấy.

- Trông em giống đang bỡn cợt lắm sao?

- Em nghĩ sao?

- … _ nữ nhìn Quốc không chút phản ứng. – Anh muốn biết để làm gì?

- Vì anh cần phải biết.

- … Ok! Vậy hãy để anh có phải Quốc em quen không đã.

- Em nói vậy là ý gì?

Nữ đưa tay lên tai vờ như đang chống cằm và tựa vào thành ghế…

- Ok em! _ nữ nói không đầu không đuôi, không đối tượng, cung cách như thế chỉ mình Quốc mới hiểu nữ ấy vừa làm gì.

Chỉ một chút ngay sau đó, một cô gái với mái tóc ngắn tom boy xuất hiện trước mặt Quốc và nữ…

Quốc nhận ra khuôn mặt ấy… nhưng chưa bao lâu mà tại sao lại xuất hiện trước mặt anh và thay đổi một cách ngoạn mục đến vậy???
Bình Luận (0)
Comment