Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 52

“Cạch”

Cậu mở cửa, Gia Huy đang ngồi ở băng ghế chờ liền đứng dậy, chạy lại rối rít:

- Có chuyện gì với con bé sao Gia Bảo?

Cậu ngậm ngùi, cụp đôi mi, vẫn cái lắc đầu nhẹ thay cho câu trả lời.

Cậu ngồi xuống ghế, chống tay lên hai đầu gối vẻ thiểu não.

Gia Huy cũng ngồi xuống cạnh cậu, không biết nói gì ngoài tiếng thở dài.

- Đành đợi kết quả kiểm tra vậy. _ Gia Huy.

- …

- Mà Gia Bảo!

- …Dạ?

- Lúc nãy… Na…

- Na sao anh?

- Na có đến đây.

- … Vậy sao em không gặp?

- Anh tới thì thấy Na Na đang đứng ở ngoài, anh nói vào trong nhưng em ấy nói có việc gấp cần làm nên đi trước rồi.

- Lâu chưa anh? _ cậu đứng phắt dậy.

- Cũng mới…

Chưa để Gia Huy nói hết câu, cậu đã chạy vụt đi…

___o0o___

Ôm chặt cây xương rồng bé nhỏ vào lòng như đang bóp chặt tình yêu nhỏ bé của hai người, cầm túi cơm hộp thất thểu đi trong đêm, cô như người mất hồn.



“Tít tít” _ một tiếng động cơ xe máy đỗ phịch cạnh cô kèm theo tiếng còi xe.

Cô không bận tâm, hồn phách vẫn đang treo ngược trên ngọn cây.

“Tít tít tít” _ tiếng còi xe lại vang lên.

Không có phản ứng gì…

Hắn bất lực, đành chống xe xuống rồi chạy đến cô.

- Này cô bé! _ hắn kéo tay cô lại.

- …

- … _ hắn lúng túng, nghẹn lời, không biết nên làm gì? Nói gì cho phải.

Cô đang khóc, có phải đang khóc không? Hai hàng lệ nóng hổi đang rơi lã chã kia… phải rồi, là khóc đó.

- Em… _ hắn lấp lửng, tay chân quờ quạng, muốn lau nước mắt cho cô nhưng rồi… khi đưa tay lên lại không giám chạm đến giọt nước nóng hổi với đôi má ấy…

- Hức… _ cô nấc lên nghẹn ngào rồi cố thu lại dòng nước ấy, không cho phép nó rơi nữa.

Cô đưa tay quệt nước mắt. Hắn chỉ giám đứng nhìn.

- Hờ, ơoo… _ hắn gãi đầu. – Ờ, để anh đưa em đi hóng mát nhé? _ hắn cười tươi.

Cô không trả lời, ánh mắt mất hồn.

Hắn không còn cách khác ngoài việc kéo tuột cô lên xe mình. Đội mũ bảo hiểm cho cô để cô ngồi ra sau xe mình. Hắn cũng đội mũ, ngồi lên cầm tay lái và vặn ga, lên số. Chiếc xe chở hai người bon bon giữa phố đêm…

………ooo

___o0o___

Trường học

Sân thượng…

- 30 phút, anh trễ của tôi 30 phút. _ Gia Linh hằn học.

- Tôi có việc. _ Quốc trả lời.

- Anh biết tôi ghét chờ đợi, ghét phải chờ ai đó mà. Đừng viện bất cứ lí do nào khi đã trễ hẹn.

Anh nghiêm ánh mắt nhìn Gia Linh.

Gia Linh thở hắt ra rồi ngước cổ nhìn lên bầu trời…

- …Tôi xin lỗi! _ Gia Linh nhỏ giọng.

- Tôi đã đến, theo ý cô.

- Anh đang mất dần kiên nhẫn đó, kiểm soát lại nó đi!

- Điều đó còn tùy thuộc vào điều gì làm tôi phải kiên nhẫn nữa.

- … _ Gia Linh thôi nhìn bầu trời, quay qua nhìn thẳng vào mắt Quốc. Ít ai có “dũng cảm” nhìn sâu vào mắt anh, Gia Linh là một trong số ít đó.

- Anh muốn nghe không?

- Câu hỏi thừa thãi đó.

- Hư… _ Gia Linh cười khảy. – Tôi muốn anh làm một việc giúp tôi!

- Cô nghĩ tôi đồng ý?

- Việc này tôi nghĩ anh còn phấn khởi hơn tôi nhiều.

- … _ anh suy nghĩ, không trả lời.

- Tin tôi đi! Anh sẽ không phải hối hận đâu.

- Tôi chỉ cần điều tôi muốn!

- Nếu tôi nói… việc này liên quan đến điều anh muốn thì sao?

- …

- Anh không thích thì thôi vậy. _ Gia Linh toan bước đi.

- … Cô vẫn chưa nghe tôi trả lời.

Gia Linh dừng bước…

Có lẽ cánh gà sẽ lại kéo lên lần nữa để mở màn cho một vở diễn tiếp theo…

___o0o___

Bờ sông Sài thành…

Người câu cá, ánh đèn lập lòe, những đôi tình nhân đang trao yêu thương kia càng làm cho nỗi đau cô dâng lên.

Hắn dừng xe, tắt máy và gỡ mũ bảo hiểm ra. Cô vẫn đứng đấy, như người mất hồn. Đưa tay định gỡ mũ giúp cô nhưng cô đã đội mũ bảo hiểm và đứng cạnh dòng sông, tay vẫn cầm chặt cây xương rồng và túi cơm hộp.

- Hít hàaa… hôm nay trời đẹp quá, nhiều sao ghê, đếm không xuể luôn, hề. _ hắn gợi chuyện.

Cô nhích nhẹ đầu, ngẩn lên nhìn bầu trời đêm một chút…

Buồn hiu… bầu trời vắng không một ánh sao, không những thế còn tối đen như mực. Hắn ngượng chín mặt, gãi đầu gãi tai. Chỉ vì cái tội không chịu xác nhận trước những gì mình nói.

- Ờ hờ… hờ, 1… 2 …hết rồi, hề, sao hết mất rồi. Nó, nó, chắc nó ngủ hết rồi, khuya quá nên nó buồn ngủ quá đi ngủ hết đây mà, hờ. (anh Tiểu Phong nói như kiểu dỗ con nít wá)

Cô vẫn không phản ứng.

- Hít…ùuuu… _ hắn lấy can đảm và vẻ nghiêm túc và ra vẻ hiểu chuyện hết sức.

“Phập phập” _ hắn vỗ lên vai mình…

“Phập phập” _ hắn vỗ thêm lần nữa.

- Cho mượn nè. _ hắn nói cụt ngủn.

Cô nhìn qua vai hắn…không nói gì.

- Thà khóc một lần rồi thôi, khóc là một hình thức cho đi nước mắt và để lấy lại nụ cười. Làm ơn khóc đi rồi cho tôi xin nụ cười của em! _ hắn nói một hơi.

Hình như hắn vừa nổi nóng với cô…

- Anh, anh xin lỗi! Tại… tại, ahsssss _ hắn vò đầu bứt tóc.

- Hức… hức… _ cô bắt đầu bật tiếng nấc.

“Thịch… thịch thịch” _ cô vô cớ đánh vào người hắn thình thịch.

Đau nhưng cố gắng chịu đựng, hắn bặm chặt môi.

Điều duy nhất cô cần bây giờ có lẽ là sự im lặng bên cạnh mình. Hắn hiểu, hắn để cô làm gì tùy ý, hắn tạm thời giao quyền “sử dụng” thân thể của mình cho cô.

Như một bao cát, cô liên tục đấm vào ngực hắn…

Khi đã kiệt sức, cú đấm thưa dần, nhẹ dần rồi thôi hẳn. Cô bước thêm một bước, gục đầu vào ngực hắn, cô nức nở, hai tay buông thõng… Hắn vòng tay ra sau cô, định vỗ về cô, nhưng lí trí của hắn không cho phép hắn làm thế.

*Phong! Mày đã quên vì sao mày đến đây sao? Mày đã quên mối thù còn đó sao? Chỉ vì con nhỏ này sao???… Không!… Không!!!…* _ hắn tự dặn lòng.

………o

Gió rít qua nơi ấy, trời đêm bắt đầu có hơi lạnh… cô đưa tay xoa xoa cánh tay mình cho nó ấm lên vì hơi lạnh. Hắn thấy thế liền cởi áo khoác và quàng hờ qua vai cho cô.

- Không cần. _ cô né tránh.

- Đừng có bướng! _ hắn nói rồi vẫn khoác áo lên vai cho cô.

Bây giờ hắn mới thấy hộp cơm trong tay cô.

- Ây ya… sao tự nhiên bụng mình lại đánh trống dữ dội vậy ta? _ hắn xoa bụng, mắt liếc liếc qua lén nhìn thái độ của cô.

Tiếc thay, kế hoạch của hắn đã bị phá sản hoàn toàn, cô vẫn không phản ứng.

- E hèm… _ hắn tự thấy mình hơi lố.

Thôi thì… tự túc là hạnh phúc ngàn thu, hắn nhoài người qua, lấy hộp cơm từ tay cô.

- Cơm hộp phải không? Cho anh nhé!

Hắn chưa lấy được thì cô đã giật hộp cơm dấu ra sau lưng, mắt nghiêm nghị nhìn hắn.

- Em cầm hộp cơm mà không ăn, em không đói à? Còn anh thì đang đói meo đây, chắc cơm đó nãy giờ cũng nguội lạnh cả rồi đó. Em không ăn thôi để anh ăn giúp cho, hạt cơm cứng lại em ăn cũng không tốt cho răng lợi đâu, nhai mất sức lắm. Để răng anh tốt, anh xử gọn nó cho!



Quả là một lời “dụ dỗ” khó tưởng. Nhưng hình như lại có hiệu lực với con người có tâm hồn treo ngược ngọn cây kia, cô đưa hộp cơm ra trước mặt, nhìn nó… rồi giơ ra, đưa cho Phong.

- Hihi, yêu quá cơ! _ hắn mừng như một đứa trẻ thơ.



Sau khi xử gọn hộp cơm, hắn lại xoa bụng lần hai cho cơm nhanh tiêu hóa.

- Ui no quá đi mất!

Cô vẫn giữ khư khư vây xương rồng, nhìn ra xa xăm.

- Của em à? _ hắn hỏi.

Cô liếc nhẹ qua hắn.

- Cây xương rồng đó, của em à? _ hắn hất mặt về cây xương rồng kia.

Cô nhìn hắn rồi nhìn lại cây xương rồng trong tay mình…

- Nó có vẻ quan trọng và quý giá đối với em nhỉ? _ hắn nói tỉnh bơ.

- …

- Em thích hoa xương rồng à?

- … Uhm! _ cuối cùng cô cũng chịu phản ứng.

Nếu cô vẫn bất động có lẽ hắn sẽ sớm bỏ cuộc mà đưa cô về nhà mất.

- Em đang định đi đâu vậy? Lang thang giữa đêm ngoài phố thế em không sợ sao?

- Không biết.

- “Không biết”?

- Uhm!

- Mà… sao em lại thích hoa xương rồng?

- …Anh thích nó không?

- Anh á?

- …

- Uhm, có!

- Tại sao?

- Ờ thì… thì…

- Anh thấy con gái thường thích những loài hoa đẹp và thơm nữa, chứ… gai góc như xương rồng này thì…

- Thì đã thấy rồi đấy thôi.

- Hì, uhm, giờ thấy nè.

- Nè. _ cô chìa cây xương rồng ra trước mặt hắn.

- Cho anh à?

- Thôi vậy. _ cô rụt tay lại.

- Ơ khoan! Có, có chứ. _ hắn vội chộp lấy.

- Cảm ơn! _ cô nói không đầu không đuôi.

“Chớp chớp”

- Vì cái gì?

- “Khóc là một hình thức cho đi nước mắt và để lấy lại nụ cười.” _ cô nhắc lại nguyên văn lời hắn nói.

- À… uhm, hì. Mà em định cảm ơn suông thế thôi á?

- Tôi trả ơn anh sòng phẳng rồi đấy chứ.

- Ơ, đâu?

- Chả phải anh vừa nhận nó đấy sao?

Hắn nhìn lại cây xương rồng nhở nhắn trong tay mình.

- Chỉ có cái cây nhỏ xíu này thôi á?

- Bé bé xinh xinh vừa đủ xài.

- Ô hô, em đã về trạng thái bình thường rồi nè! _ hắn mừng ra mặt.

Cô đứng dậy, phủi quần rồi đi trước.

- Ơ, còn anh. Đợi anh đã! _ hắn vội vã chạy theo.

………ooo

Có lẽ từ giờ hai nhân vật chính của chúng ta phải học thật nhiều về cách cười ra mặt và khóc trong lặng lẽ. Quãng đường còn dài, vạch đích vẫn chưa xuất hiện, nó còn xa không? Tùy vào ai đó cảm nhận là xa hay gần…
Bình Luận (0)
Comment