Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 58

Bệnh viện…

Gia tuệ xách một giỏ lỉnh kỉnh những đồ dùng cá nhân đến, đứng trước mặt hắn.

- Anh giúp em được chứ?

Hắn nhìn lên gương mặt Gia Tuệ rồi đứng dậy đỡ phụ đồ cho cô bé.

- Anh không sao chứ?

- Không.

- Nhưng em thấy sắc mặt anh không tốt lắm.

- Đừng quan tâm!

Tủi thân vì lời nói hắn buông, Gia Tuệ không nói gì thêm.

- Ông ta sao rồi?

- Dạ?

- …

- Xuất viện rồi.

- Vậy tức là chưa chết.

Gia Tuệ bóp chặt túi đồ mình đang cầm, cố không để ý tới lời hắn vừa nói.

- Anh… ghét ba em tới vậy sao?

- …

- Còn em?

- …

- Anh cũng ghét em như ghét ông ấy phải không?

- Linh tinh, lo học hành cho tốt rồi tìm một con đường đàng hoàng mà đi!

- Thế nào là con đường đàng hoàng?

- Là gì có thể hỉ nộ ái ố với mình mà không cần đợi chờ.

- …

- Anh có việc, đi trước nhé.

- Em làm cơm sáng cho anh rồi, anh có muốn ăn không? _ cô bé cầm lồng cơm trên tay và nói.

- …

- Thôi, anh có việc vậy đi đi kẻo trễ. _ nhìn ánh mắt hắn đang nhìn mình, Gia Tuệ liền rụt tay lại.

- Cảm ơn! _ hắn cầm hộp cơm, nói cụt lủn rồi bước đi.

Với Gia Tuệ, như thế đã là đủ với cô bé rồi, cô chỉ cần được lặng lẽ quan tâm, làm những hộp cơm cho hắn, thế là đủ.

___o0o___

Cô đã chọn một nơi để tĩnh tâm lại, bờ sông là nơi thích hợp để cô tâm trạng nhất. Không biết từ khi nào cô đã chọn nơi này để đến những lúc cần suy nghĩ gì đó. Không biết ai và cũng không ai biết…

*Theo lời hắn thì… ba mẹ mình đã gây ra chuyện gì với hắn và anh Quốc sao? Nghiêm trọng tới mức hắn bắt mình phải trả giá? Nhưng… họ là ai? Thậm chí mình còn không được biết cả tên họ nữa. Nhưng nếu vậy, tại sao anh còn tốt với em? Đó không phải là cách anh trả thù em chứ? Rốt cuộc thì anh đang muốn gì từ em đây???…* _ cô băn khoăn về cuộc nói chuyện giữa hắn và Quốc mà cô vừa nghe được. Cô có cảm giác như mình đang mang tội với anh…

“Tinh tinh” _ điện thoại cô báo có tin nhắn.

Là tin của Quốc.

“…”

Vừa đọc xong tin nhắn của anh, cô vội cất điện thoại và chạy ngay đến bệnh viện.

………ooo

“Bịch bịch bịch”

- Hộc hộc hộc… _ cô thở không ra hơi. – Anh Tuấn…ực…

- Đang ở trong. _ Quốc trả lời.

Cô vội mở cửa thì anh kéo tay cô lại.

- Nói chuyện đi.

- Nhưng tôi cần gặp anh trai tôi.

- Thiên Tuấn chưa tỉnh đâu.

- …

- Anh xin lỗi! Chỉ có nói thế em mới chịu xuất hiện thôi. Anh đã gọi điện, nhắn tin cho em mà em không trả lời, anh đành phải nói thế để được gặp em.

- Tôi cũng đang cần được một lời giải thích từ anh.

………ooo

Sân thượng bệnh viện…

Gió trên cao thổi mạnh làm tóc cô rối tung, những tiếng gió rít làm không gian thêm lạnh lẽo…

- Anh tiếp cận tôi?

- … Đó là lúc đầu.

- Tại sao?

- Đó là cách duy nhất anh nghĩ ra trong phút nông nổi đó.

- Còn bây giờ?

- Anh thật sự xem em như một người thân của mình.

- Vậy tại sao anh còn dấu tôi?

- Anh không dấu em.

- Vậy chuyện này là gì?

- Thiết nghĩ nó không liên quan đến em, nên anh không nói, thế thôi.

- Còn chuyện về họ?

- …

- Ba mẹ tôi, họ đã làm gì?

- Em không nên biết thì hơn.

- Được thôi, anh không nói thì tôi vẫn có thể tự tìm hiểu mà. _ cô nói rồi quay lưng.

- Em biết để làm gì?

- Tóm lại, anh có nói hay không?

- … haizzz em cũng đã biết, không cần phải dấu nữa. Anh sẽ kể… Cách đây 10 năm, khi đó anh chỉ là một cậu bé hơn 12 tuổi. Trong một lần được ba mẹ cho đi chơi xa vài ngày, anh đã rất vui, vui lắm. Và… chuyến đi ấy là những việc cuối cùng anh được làm cùng họ, đấy cũng là lần cuối cùng anh được nhìn thấy nụ cười của họ với anh, là lần cuối cùng được nhìn thấy mặt họ, là lần cuối cùng được chở che trong vòng tay yêu thương của ba mẹ dành cho anh. Sau khi về, nhà cửa, công ty, tất cả các tài sản đều mất hết. Ba anh sock quá nên đổ bệnh rồi mất, mẹ anh cũng vì thế mà bỏ anh, hai người họ đã tìm về chốn bình yên mà không phải là nơi này.

- Nếu nói thế thì có liên quan gì đến ba mẹ em chứ?

- … Họ là nguyên nhân khiến những thứ kia biến mất, chính họ đã tạo nên cú sock cho gia đình anh.

- Sao anh dám chắc?

- Đó là cả một quá trình dài.

- Khoan đã! Chuyện này có liên quan đến việc cả anh và anh Tuấn cùng mất tích đúng không?

- …

- Anh nói đi!

- Có thể nói là vậy.

- Em tin, ba mẹ em không phải người như vậy. Dù em chưa biết họ là ai, nhưng em có linh cảm rất chắc chắn về điều đó.

- Em dựa vào đâu?

- … Những lần gặp họ trong mơ.



- Có thể em đúng, nhưng chính họ đã gây ra tội lỗi là thật.

- Em không tin!

- Anh không muốn vì những chuyện đó mà mất đi tình cảm tốt đẹp giữa anh và em. Chuyện gì ra chuyện đó, và anh biết chuyện giữa anh và em là chuyện khác với mối nợ anh phải đòi lại.

- Họ… còn sống không?

- … Điều này… anh chưa biết.

- Anh nói đã tìm hiểu rồi mà.

- Nhưng họ thì anh chưa gặp.

- Nói như vậy, điều đó chưa được ba mẹ em xác nhận đúng không?

- …

- Em vẫn tin họ, chắc chắn họ sẽ không bao giờ làm điều đó.

- Tùy em.

- Nhưng… các anh đã đi đâu khi đó?

- … Tìm đến nơi được gọi là nguồn điện.

- …

Quốc bắt đầu kể cho cô về MK, về hắn, về công việc, về những tháng ngày nếm mật nằm gai không bao giờ anh quên đó.

- Vậy tức là… anh ta đang tiếp cận em?

- …

- Nhưng em thì có gì chứ?

- Là em không nhận ra thôi, những gì em có nhiều hơn những gì em biết về chính em rất nhiều.

- …

- Điều bây giờ em nên làm là hãy cẩn thận với tên đó, hắn không đơn thuần xem em là một cô gái đâu. Anh biết hắn sẽ không bỏ cuộc, em chỉ cần cẩn thận là được. Chuyện còn lại để anh lo là được rồi.

- Cảm ơn anh! Nhưng em muốn tự giải quyết chuyện của mình, những gì liên quan đến em anh đừng quan tâm nữa.

Lời cô nói như sát muối vào tim Quốc, anh đã lo lắng cho cô đủ điều, làm cho cô không ít chuyện. Vậy mà bây giờ điều duy nhất cô đáp lại anh là mong anh hãy thôi quan tâm đến cô sao?

- Em xuống xem anh Tuấn thế nào.

Cô nói rồi bỏ đi, để lại mình anh với từng đợt gió đang rít mạnh.

………ooo

Khi cô vừa xuống tới thì có một toán bác sĩ lẫn y tá chạy vào phòng Thiên Tuấn, cô lo lắng, quýnh quáng đòi xông vào nhưng đã bị đẩy ra.

- Có chuyện gì vậy Na? _ vừa lúc ấy Quốc cũng xuống tới.

- Em không biết.

- Em bình tĩnh đi! Chắc không có chuyện gì đâu.

- …

“Cạch”

Bác sĩ mở cửa.

- Anh tôi sao rồi bác sĩ? Anh ấy không sao chứ?

- Cô yên tâm! Bệnh nhân không sao, lúc nãy anh ta có dấu hiệu tỉnh lại nên chúng tôi phải đến gấp để kiểm tra tình hình, có lẽ đã làm cô sợ.

- Phù… Mà bác sĩ nói… tức là anh ấy đã tỉnh lại rồi sao?

- Tỉnh hẳn thì chưa, nhưng sẽ mau thôi.

- Cảm ơn bác sĩ! _ cô gập người.

Cô không biết rằng, có một ánh mắt gần đó đang nhìn cô với những cảm xúc hỗn độn trong con người ấy.

*Anh ta đã ổn rồi, nay mai sẽ tỉnh thôi. Chị cũng hãy mau tỉnh lại đi! Đừng mãi nằm yên lặng thế.*
Bình Luận (0)
Comment