Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 6

Reng… reng… reng…

Chuông đồng hồ báo thức vang lên, đã đến giờ thức dậy bắt đầu một ngày mới. Cô chuẩn bị đến trường trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Cô đứng sẵn đợi cậu ở nhà để xe của trường, thấy cậu tới cô chặn xe cậu lại.

- Là cậu phải không?

- Tôi?… Chuyện gì? _cậu giả nai không hiểu.

- Hôm qua, cậu bỏ nhện vào hộc bàn tôi đúng không? _cô trừng mắt nhìn cậu.

Cậu phớt lờ qua câu hỏi của cô, hất tay cô đang giữ xe mình ra rồi dắt xe vào cất.

- Cậu trả lời đi! _cô quát.

- Phải thì sao mà không phải thì sao? _cậu đứng lại, quay mặt về phía cô nói.

- Cậu thật quá quắt, cậu… _không để cô nói hết câu cậu nhảy vào.

- Tôi quá quắt ư? Vậy còn cái người nào để lại cho tôi một đống hóa đơn bắt tôi trả trong quán kem khiến tôi phải rửa bát đến sáng để trả nợ hả? _cậu vừa nói vừa bước lại gần cô, tia ra ánh mắt tóe lửa.

Chớp chớp, cô chớp mắt vô tội nhìn cậu *hắn tội nghiệp vậy sao?*

Nói xong cậu đút tay vào túi cất gót quay bước, cô chỉ lặng ngắt nhìn theo. Cũng có chút hối hận nhưng cô không thể quên đi mấy em nhện hôm qua, cô chạy vào nhà để xe loay hoay làm gì đó.

- Xong. Haha _cô phủi tay cười mãn nguyện.

Bước tới cửa lớp cô suýt bật ngửa ra sau nếu không có một bàn tay kéo lại.

Một anh chàng cao ráo, nước da trắng, mái tóc mềm mại được cắt theo kiểu Justin Bieber, đôi mắt to, mũi cao,…

“Ực” _cô nuốt khan.

- Làm gì mà nhìn dữ vậy, tôi sắp bị cậu tuốt hết nhan sắc rồi đây! _anh chàng ghé vào mặt cô nói rồi nở nụ cười.

*ôi lạy thánh Lala quan thế âm bồ tác cùng chúa Giê Su tối cao! Người ta nói một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ sao con thấy… nụ cười này phải bằng trăm thang “thuốc ngất”*

Thấy cô vẫn đang ngơ ngác chàng búng vào trán cô một cái.

- Ai ya… cậu thích chết ah? _cô xoa trán rồi giơ nắm đấm lên dọa.

- Thấy tôi sao? _chàng chỉnh lại áo đồng phục rồi đưa tay lên vuốt cằm.

Cô gật gật rồi đưa tay bật ngón cái lên.

- So good! Mà sao tự ngiên thay đổi 180 độ vậy?

- Hề hề phải chuẩn bị vũ khí chứ! _chàng đút tay vào túi quần nói.

- Vũ khí? Này, cậu định đi chiến đấu để hi sinh ah? _cô nói nhỏ vào tai chàng.

- Ngốc! _chàng lại búng vào trán cô một cái nữa.

- ĐAU!!! Hôm nay cậu to phổi lắm rồi đấy! _cô quát rồi mấm chặt môi chống nạnh.

Anh chàng kia không “đá” với cô nữa, vẫn đút tay vào túi quần quay vào lớp.

Đó là Hoàng Lâm, thì ra hôm qua cậu nghỉ học để đi tút lại nhan sắc. Nghĩ lại, Kì Lâm chê cậu cũng đúng. Hãy tưởng tượng Hoàng Lâm trước kia là một “hot boy” được xếp từ dưới xếp lên của trường (Hoàng Lâm đèo bồng được cái danh hot boy chỉ là do cô đặc cách cho cậu vì cậu là bạn thân của cô (sau Kì Lâm) và cũng để chọc Kì Lâm với Hoàng Lâm)

Hoàng Lâm thản nhiên ngồi vào bàn cô mà không cần hỏi ý kiến (quên nói với các bạn bàn của lớp cô là bàn 4 nên Hoàng Lâm mới có chân chen vào. Những lớp khác thì chỉ bàn đôi nhưng không hiểu lí do gì mà ông thầy Khánh phát xít lại bắt lớp cô ngồi bàn 4, bất mãn nhưng không đứa nào giám ho he)

- Cậu đi sửa cả mắt luôn ah? _cô chống tay xuống bàn nói.

- Không! Vẻ đẹp tự nhiên đấy! _cậu nháy mắt.

- Vậy tôi nghĩ cậu phải đi sửa mắt ngay lập tức! _cô vờ “bắt bệnh”.

- Tại sao? _Hoàng Lâm ngạc nhiên hỏi.

- Cậu đang ngồi chỗ tôi đấy! _cô trả lời.

- Hoàng Lâm nhìn lại chỗ mình đang ngồi rồi ngẩng mặt lên nhìn cô.

- Thì sao? Liên quan gì đến đôi mắt của tôi? _cậu hỏi lại.

- Thì mắt cậu có vấn đề nên mới nhìn lộn chỗ => ngồi lộn chỗ => chỗ đâu tôi ngồi?

- Đó đó… chỗ cậu từ giờ sẽ ở đó. _ Hoàng Lâm nói rồi hất hất mặt về chỗ cạnh Bảo.

Cô bốc hỏa nghiến răng trèo trẹo. Hoàng Lâm nhận thấy tình hình căng thẳng, cậu quên mất mối thù giữa cô và Bảo xợt nhớ ra Hoàng Lâm vội vàng kéo tay cô ra ngoài sân tìm một chiếc ghế đá chỗ ít người qua kẻ lại ấn cô ngồi xuống.

- Bình tĩnh tự tin không tự ti. Có gì từ từ nói nào. _ Hoàng Lâm lấy tay quạt quạt cho cô hạ hỏa.

- Cậu làm vậy coi được ah? Cậu có phải bạn không vậy? Đã biết tôi với hắn… mà còn… ashhhhh. _cô ấm ức nói không nên lời.

- Thôi cho tôi xin lỗi mà! _ Hoàng Lâm gãi đầu.-Nhưng cậu cũng phải hiểu cho tôi chứ. _ Hoàng Lâm ngồi thẳng lưng nói to.

- Hiểu? Hiểu cái con đà điểu nhà cậu! _cô trừng mắt lên.

- Mới hôm qua… ah không… hôm kia, cậu còn chửi tôi sao dễ bỏ cuộc vậy mà giờ tôi đang Sài Gòn… ý lộn… Kì Lâm thẳng tiến thì cậu không giúp đỡ là sao? _ Hoàng Lâm gắt.

*thì ra cậu ta thay đổi là để chuẩn bị nổi dậy!* nghĩ vậy nhưng cô không thể buông tha cho đồ phản bạn này được, cô đứng bật dậy.

- Tốt! _cô cười nửa miệng, Hoàng Lâm tưởng đã xong chuyện cũng cười theo cô. Nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười, cô thét vào mặt Hoàng Lâm:

- Vậy liên quan gì đến chỗ ngồi của tôi?

Hoàng Lâm giật nảy người bởi tiếng thét đó.

- Trời! nói nãy giờ mà cậu không hiểu sao? _ Hoàng Lâm đưa hai tay ra trước mặt cô.

- Hứ… _cô khoanh tay trước ngực, ngoảnh mặt sang hướng khác.

Hoàng Lâm đi sang đứng trước mặt cô giải thích:

- Cậu cũng thấy Kì Lâm với Bảo hợp rê nhau thế nào mà, nếu để Kì Lâm ngồi cạnh Bảo thì còn gì là cơm cháo của tôi nữa? Cậu ráng giúp tôi đi mà! Tôi hứa sẽ đãi cậu ăn những gì cậu thích vào bất cứ lúc nào cậu muốn! Nha… nha!!! Giúp tôi đi, năn nỉ. _ Hoàng Lâm ra vẻ đáng thương cầu cứu.

Nghe cũng xuôi lòng nhưng vẫn chạnh lòng cô nói:

- Vậy có nhất thiết phải bắt tôi ngồi cạnh hắn không chứ?

Hoàng Lâm gật gật chấp tay như van xin.

Cô suy nghĩ một lát rồi nói:

- Thôi được rồi!

- Quyết định vậy nhé? _ Hoàng Lâm nói rồi đưa tay hình nắm đấm ra thay cho giấy cam kết.

Cô vẫn khó chịu nhưng đã nhận lời Hoàng Lâm rồi, thôi vì hai đứa bạn thân ta đành hi sinh vậy. Cô miễn cưỡng đưa tay ra đập vào tay Hoàng Lâm xác nhận.

- Vậy là xong, đi thôi. _ Hoàng Lâm khoác vai cô đi vào lớp. Nhưng cô giật Hoàng Lâm lại, hỏi:

- Mà cậu không sợ ông thầy Khánh ah, ông có cho đổi chỗ đâu? Cũng không sợ hắn khi bắt hắn… ơ không bắt tôi ngồi chung với hắn sao?

- Yên tâm, ông thầy thì tôi lo xuôi rồi, còn hắn… mà sao người ta có tên đàng hoàng cậu không gọi lại cứ gọi hắn với chả đồ lung tung vậy?

Sock toàn tập, cô mắt chữ O mồm chữ A. Sao Hoàng Lâm lại bênh cậu chằm chặp vậy chứ?

- Không phải hắn với cậu là tình địch ah? _cô thắc mắc.

- Xưa rồi Na ơi! _cậu vẫy tay. –Chỉ là hiểu lầm thôi, giờ bọn tôi là bạn rồi. Mà này, cậu không được ăn hiếp bạn tôi đâu đấy! _ Hoàng Lâm nói như ra lệnh bắt cô thực thi.

- Bạn?… ôi trời!

Được nếu hắn không đụng chạm tới tôi.

- Đụng gì chứ, tôi nghe Bảo kể lại rồi cậu cũng quá đáng lắm.

- Qúa gì chứ? Mà cậu bị hắn bỏ bả rồi hay sao mà tôi nói câu nào cậu bênh hắn câu đấy vậy?



- Cậu muốn biết không? _ Hoàng Lâm ra vẻ bí mật.

- Nói! _cô đồng ý, vì cô cũng đang muốn tìm ra loại “bả” mà cậu cho Hoàng Lâm mà cả Kì Lâm nữa đều dính phải.

- Ngồi xuống đây tôi kể cho!

Tùng tùng tùng…

Đến giờ vào lớp rồi, cảm xúc lại bị dội nước đá cho đông cứng, với người tò mò như cô thì… thất vọng. Hai người đành vào lớp.

Bước vào lớp thấy Kì Lâm đang rôm rả với Bảo Hoàng Lâm chạy đến đẩy Kì Lâm vào góc trong cùng, còn cậu ngồi bên cạnh, dù không muốn nhưng cô cũng phụng phịu ngồi xuống cạnh Bảo.

Kì Lâm bực mình gắt lên:

- Cậu điên ah? Ra chỗ khác coi! Chỗ này không…. _ Kì Lâm gắt lên, nhưng khi nhìn lại Hoàng Lâm cô cũng sững sờ không kém cô là bao( còn hơn á chứ).

- Cậu… cậu… _ Kì Lâm chỉ tay vào người Hoàng Lâm lắp bắp ngạc nhiên không nên lời.

- Tớ Hoàng Lâm đây mà. _ Hoàng Lâm nói rồi nở nụ cười với Kì Lâm (nụ cười mà cô cho là bằng 100 thang “thuốc ngất” kia).

Vẫn chưa hết ngạc nhiên, Kì Lâm vẫn thừ người ra, Hoàng Lâm đành kéo tay Kì Lâm đang chỉ mình xuống rồi xoay đầu cô hướng lên bảng. Nhưng đầu nó như có lực đàn hồi lập tức quay lại nhìn Hoàng Lâm. Hoàng Lâm đưa tay béo má Kì Lâm, có tác dụng “giảm ngây” thật, nhưng Kì Lâm không hề giận dỗi mà chỉ thoáng phụng phịu quay đi để che dấu cho hai má đang đỏ dần lên, màu đỏ ấy nhanh chóng lan ra làm vành tai Kì Lâm cũng đỏ hỏn hết lên.

(Kì Lâm không phải người “háo sắc” đâu các bạn, Kì Lâm như thế là vì Hoàng Lâm thay đổi quá nhiều. Trước đây, Hoàng Lâm cũng hay bất thường nhưng chỉ là tính tình thôi còn lần này thì là cả hai. Ngoại hình chuẩn (giờ nó mới nhận ra), lại mạnh dạn hơn nhiều (vì chưa bao giờ Hoàng Lâm giám béo má Kì Lâm cả, lại còn đòi ngồi cạnh nó). Lúc trước Kì Lâm cũng đã có cảm tình với Hoàng Lâm rồi nhưng do cậu không chịu nói ra nên nó phải dùng đủ mọi chiêu khích tướng hy vọng Hoàng Lâm sẽ nói ra với nó nhưng Hoàng Lâm vẫn im lặng. Giờ thì Kì Lâm đã bị Hoàng Lâm chinh phục hoàn toàn dù Hoàng Lâm vẫn chưa nói).

Nửa bàn bên kia cũng im lặng không có chuyện gì xảy ra. Vì hiện tại cô xem mọi vật xung quanh mình đều là không khí để tập trung sử dụng giác quan thứ sáu của mình với việc đoán ra cái thứ cô cho là “loại bả” của Bảo đã cho Hoàng Lâm. Cả tiết học cô ngồi ngao ngán vì không có Kì Lâm cùng chém gió, lại còn bị kẹt giữa hai đống sắt này. *hắn đã đành tại sao cậucũng lạnh thế nhỉ? Mọi hôm cậu ta nhiều chuyện lắm mà nhaats là khi cạnh nó, sao giờ ngồi chung với nó rồi lại im ắng thêa nhỉ*

Đến giờ ăn trưa, cô kéo tuột Hoàng Lâm đi không cần hỏi ý kiến. điều này khiến cô trở thành kẻ vô duyên vô ý vô tứ vô tổ chức trong mắt các em nữ từ trong lẫn ngoài lớp (vì giờ Hoàng Lâm là một thành hot boy đúng nghĩa rồi mà) nhưng không ai dám cản cô cả, chỉ còn cách tròn mắt nhìn Hoàng Lâm bị kéo đi.

Cô lôi Hoàng Lâm đi xệch xệch mặc cho cậu đang ý ới cầu cứu. Cô ấn người Hoàng Lâm xuống chiếc ghế đá hồi nãy. Cô vắn tay áo lên chẩn bị xử án.

- Giờ thì nói đi! _cô ra lệnh.

- Lát được không? Giờ cho tôi đi ăn đã! _ Hoàng Lâm định đứng dậy nhưng bị cô đẩy xuống.

- Muốn ăn thì nói mau rồi đi ăn.

- Nhưng Kì Lâm đang đi cùng Bảo kìa! _ Hoàng Lâm nói rồi chỉ tay về nơi Bảo và Kì Lâm đang đi.

Cô cũng nhìn ra nhưng không quan tâm, cô trở lại vấn đề.

- Cậu bảo hắn là bạn cậu mà, yên tâm.

- Nhưng…

- Không nhưng nhịn hay bịn rịn gì hết, nói đi.

Hoàng Lâm ra vẻ giận dỗi.

- Tôi đã nhịn cậu rồi đấy nhá. Giờ muốn nói hay muốn chết tùy cậu chọn! _cô nhướn mày nói.

Dại gì mà chống đối chứ, Hoàng Lâm ngoan ngoãn.

- Tôi nói, tôi nói. _ Hoàng Lâm dơ tay lên đầu hàng.

- Chuyện là thế này…

* Tối hôm kia khi nghe cô chửi xong, Hoàng Lâm không về nhà mà cứ thế đi vất vưởng trên đường suy nghĩ. mãi đến khi cậu rửa bát xong mà Hoàng Lâm vẫn đang lang thang, đang đi Hoàng Lâm thấy cậu đang đi trên đường lại có vẻ mệt mỏi.

- Phải Bảo không? _ không tin vào mắt mình Hoàng Lâm lên tiếng hỏi.

Nghe thấy tên mình, cậu ngẩng mặt lên nhìn. Cậu cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy Hoàng Lâm.

- Cậu… Hoàng Lâm?

- Sao cậu còn ở đây? _ Hoàng Lâm hỏi (cậu này quên mất tình địch của mình rồi).

Thấy Hoàng Lâm có vẻ ngạc nhiên khi thấy cậu, cậu hất mặt về phía quán kem.

- Tôi phải rửa bát. _cậu trả lời.

- Rửa bát? _ Hoàng Lâm hỏi lại, tròn xoe mắt nhìn cậu.

- Ừm. Còn cậu? tôi thấy cậu về lâu rồi sao giờ còn ở đây.

- Tôi… _ Hoàng Lâm gãi đầu không biết nói sao, giờ cậu mới nhớ đến tình địch của mình, cậu quết định nói chuyện với Bảo một lần. –Cafe không?

Cậu không hiểu ý Hoàng Lâm.

- Cafe?

- Ừm… tôi có chuyện muốn hỏi cậu. _ Hoàng Lâm nói.

- Mai được không? Giờ tôi đang rất mệt. _ cậu uể oải trả lời.

- Không. _ Hoàng Lâm dứt khoát.

Thấy bộ dạng Hoàng Lâm cậu đành đồng ý.

- Ok!

Hai cậu ghé vào một quán cafe gần đó, chọn một chỗ yên tĩnh nhất.

Đi cafe Sài Gòn về đêm cũng không tệ, bớt tấp nập ồn ào bon chen với ban ngày nhưng vẫn có gì đó vội vã của nhịp sống trẻ lúc về đêm.

Cả hai đều ngồi im lặng ngắm thành phố về đêm, nhưng không lâu không chịu nổi sự im lặng này nữa vả lại cậu đã mệt nhoài với việc “trả nợ” cậu lên tiếng:

- Có chuyện gì?

- Tôi… tôi thích Kì Lâm! _ Hoàng Lâm trả lời, mặt bỗng nóng phực lên.

- Thì sao? _cậu thản nhiên nói.

- Nhưng Kì Lâm với cậu… _ Hoàng Lâm ngập ngừng.

- Tóm lại là chuyện gì? _cậu gắt.

- Kì Lâm thích cậu? và cậu…

- Hahahaha… _câu nói của Hoàng Lâm bị chặn lại bởi tràng cười giòn tai của cậu vang lên.
Bình Luận (0)
Comment