Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 70

Bar…

Một cô gái đứng giữa đám đông đang chen lấn xô đẩy thật nhỏ bé, cô gái loay hoay ngó ngang tìm dọc để mong tìm được người ấy, khuôn mặt lo lắng, rối rít, quýnh quáng với đôi mắt đảo liên tục để dò tìm người đó.

*A, kia rồi* _ cô đã tìm được người mình muốn tìm thấy.

Cậu đang nằm dài trên bàn ở quầy bar với bộ dạng say khướt, không biết trời trăng mây đất ở phương nào.

- Anh Bảo! Anh Bảo ah! _ Yuu vỗ nhẹ vào má cậu.

- Anh ấy đã say lắm rồi chị à. _ bartender.

- Anh ấy thế này đã lâu chưa? _ Yuu hỏi.

- Từ lúc tôi gọi cho chị đó ạ.

*Từ lúc anh ta gọi… chắc là lúc chị ta gọi cho mình* _ Yuu trộm nghĩ.

- À, tôi nhớ rồi, cảm ơn anh!

- Dạ, không có gì.

Yuu vội mở túi xách lấy điện thoại và gọi đi, chỉ vài giây ngay sau đó đã thấy hai tên trong bộ vét đen đi vào, đứng trước mặt Yuu và chờ lệnh.

- Có chúng tôi thưa tiểu thư! _ cả hai tên đều nói.

- Được rồi, đưa anh ấy về đi.

- Vâng! _ vội đáp lời rồi cả hai cùng làm theo lời của Yuu.

Yuu lấy ví thanh toán tiền rượu cho cậu và boa thêm cho bartender đó chút đỉnh gọi là hậu tạ.

…..

Tất cả cô đều chứng kiến hết, cô không an tâm để mặc cậu lại đó nhưng cũng không đủ dũng khí và không thể đến với cậu để đưa cậu về. Vì vậy cô đã gọi cho Yuu để cô bé đến làm việc này, còn mình thì chỉ giám đứng từ xa và quan sát mọi việc.

*Trần Na Na! Mày làm tốt lắm.* _ cô tự dành cho mình lời khích lệ.

………ooO

- Na Na! _ cậu luôn miệng gọi tên cô trong cơn say từ lúc Yuu đưa cậu lên xe cho đến khi đã nằm lên giường tại phòng mình.

Yuu chu đáo lo khăn ướt, pha nước chanh và chuẩn bị sẵn một chiếc chậu nhỏ để lỡ cậu có nôn ra.

- Na à, cậu đừng đi! _ cậu nắm chặt lấy tay Yuu đang đắp khăn cho mình, dòng nước nhỏ chảy xuống đuôi mắt-nước mắt của một người con trai đau khổ vì cái gọi là tình yêu.

Yuu cũng khóc, nhưng khóc vì tủi thân cho mình, thương cho cậu và căm phẫn với cô.

- Tại sao anh cứ mải gọi người đã ra đi mãi, trong khi người luôn cạnh anh là em thì anh không chút mảy may để ý tới?

- Đừng bỏ tớ mà Na Na! _ cậu giữ chặt tay Yuu lại khi cô bé định rút tay giặt khăn.

- Hức… _ Yuu cố gạt đi nước mắt. - Được rồi, anh yên tâm! Em sẽ ở đây với anh và không bao giờ bỏ mặc anh đâu! Không bao giờ… hức hức… _ cố nén nhưng trong cổ cô bé lại bật lên tiếng nấc mà không thể kiềm chế nó lại được. Yuu bịt miệng, nức nở nhưng cố không để bị lộ.

___o0o___

Một tuần sau…

Trường học…

“Vèo…” _ tiếng sách vở bay như có cánh trong lớp.

Phải rồi, đích thị là lớp cô đó, ngày nào không chọc phá thì ngày đó y như có tang vậy, còn đã phá rồi thì không ai có thể trị nổi một đám trẻ cực trâu như tụi nó.

“Coong” _ một đứa ném một lon nước đi, nhưng không may lại đáp trúng đầu của Kì Lâm.

- Grư… grư… _ Kì Lâm trừng mắt, rít qua kẽ răng. - Đứa nào?

Đứa nào cũng nuốt khan, không dám nhận.

- ĐỨA NÀO??? NÓI!!! _ Kì Lâm hét lớn.

- … _ vẫn không đứa nào dám lên tiếng.

“Vù…” _ Kì Lâm tức giận, ném lon bay ra phía cửa.

Một bàn tay đã chụp được chiếc lon ấy…

Là cô…

Bọn nó được dịp đi từ thất kinh này đến mất hồn vía nọ.

Kì Lâm quay lại thì thấy lon ấy đang trong tay cô cũng thấy hơi sợ. Kì Lâm vội chạy lại cạnh cô

- Mày không sao chứ? Tao xin lỗi! Tao không biết là…

- Nói nhiều, ồn ào. _ cô nói lạnh tanh rồi ném lon vào thùng rác dưới góc lớp trước những ánh mắt nai tơ ngơ ngác nhìn lá vàng rơi của bọn nó.

Cô trở nên lạ lẫm trước tất cả tụi nó, lạ lắm, tất cả đều lạ. Bây giờ bọn nó mới dám chấp nhận sự thật một sự thật rằng, cô đã thay đổi, cả về ngoại hình lẫn tính cách. Mái tóc dài mà trước đây hay được cô cột đuôi gà cho bọn nó có dịp chọc ghẹo hay búi củ tỏi xinh xinh thì bây giờ, thay vào đó là mái tóc ngắn ngang vai được chải chuốt điệu đà và có phần mạnh mẽ. Na Na trước đây không bao giờ dùng nước hoa, nhưng bây giờ thì có, mùi nước hoa hồng của Pháp quyến rũ khiến ai một khi đã ngửi mùi nước hoa ấy thì sẽ lưu luyến mãi không thôi. Na thường chưa thấy người đã thấy tiếng thì bây giờ lại lạnh ngắt, xa lánh và cách biệt với tất cả. Một Na hay pha trò và hay cười thì bây giờ… cũng có cười đấy, nhưng chỉ toàn là những cái nhếch nửa miệng hay cười khảy châm biếm mà thôi, và cũng không hề biết đến cái gọi là đùa nữa,… Thay đổi, thực sự đã thay đổi.

…………..ooO

Giờ cơm trưa ở căn tin…

Cả lớp cô ghép bàn lại rồi ngồi với nhau.

- Tao nhớ bé Na của tao! _ Vy.

- Chẳng phải nãy mày mới gặp sao? _ Hiền.

- Không, đó không phải, bé Na của tao không biết lạnh lùng và đáng sợ như vậy. _ Vy

- Cũng không biết xài nước hoa. _ Kiên.

- Không biết đi dày cao gót. _ bé Điệu.

- Không kên kiệu. _ Quang

- Có búi tóc với cái đuôi gà cho tui ghẹo. _ Phát.

- Không thích tóc ngắn. _ Hoàng Lâm.

- Hay đi ăn trưa với tao. _ Kì Lâm.

- Bé Na hay cười, mắt bé long lanh. _ Tuấn.

- Haizzzz… _ đứa nào cũng ngán ngẩm, thở dài thườn thượt.



- Ngồi kia đi. _ giọng một nữ vang lên phía sau bọn nó.

Là Gia Linh, và người đi bên cạnh là…

Bọn nó nhìn cô rồi quay lại nhìn nhau mà không dám tin vào mắt mình.

Cô đang đi cùng Gia Linh, và có vẻ như rất thân thiết.

- Kì Lâm! _ thấy Kì Lâm định qua chỗ cô, Hoàng Lâm liền kéo tay nó lại.

- Buông tớ ra, để tớ nói chuyện với con nhỏ này coi. _ Kì Lâm vùng vằng.

- Đừng qua đó! _ Hoàng Lâm kéo đầu Kì Lâm quay vào lồng ngực mình, để nó không thấy cảnh cô cùng người khác làm bạn mà không phải là nó. - Sẽ có ngày Na Na trở về là Na Na của chúng ta thôi! Nhất định! _ Hoàng Lâm nhìn cô và khẳng định.

- Hức… _ Kì Lâm bật tiếng nấc. - Nó thay đổi thật rồi.

……

- Muốn qua đó với bạn không? _ Gia Linh hỏi kháy cô.

- … _ cô không trả lời, chỉ liếc qua Gia Linh rồi chú tâm vào bữa ăn của mình.

Gia Linh cũng không nói gì thêm.

Cô vừa ăn vừa trộm quan sát xung quanh để mong tìm bóng hình ai đó, nhưng tiếc rằng không thấy gì cả.

*Cậu vẫn ổn mà, đúng không!?* _ cô nói trong tâm trí.

Đã một tuần kể từ ngày hôm ấy mà cô vẫn không thấy cậu đi học, liệu có chuyện gig xảy ra với cậu không? Yuu cũng không còn tìm đến cô làm phiền nữa. Những buổi chiều dạo quanh công viên chỉ để được lén nhìn cậu cũng không còn nữa, vì cậu không đến…

- Sao? Nhớ rồi à? _ Gia Linh hỏi.

- Nhớ? Nhớ gì?

Gia Linh nhún vai.

- “Na Na, em nghe rõ chứ?” _ từ bên tai cô bỗng vang lên tiếng nói của Thiên Tuấn.

- E hèm. _ đó là cách cô trả lời.

Vẫn làm như vẻ thản nhiên, bình thường không có chuyện gì xảy ra. Cô đưa tay lên chống cằm và lấy mái tóc ngắn buông xõa che những ngón tay che tai lại để nghe được rõ hơn. Bất kì sự thay đổi nào cũng có chủ đích cả, và mái tóc ngắn này cũng vậy, thì ra mục đích của nó là thế.

- “Cá lớn xuất hiện, nhanh chóng vào vị trí!” _ Thiên Tuấn nói tiếp.

- Đi đâu vậy? Chưa ăn hết mà. _ Gia Linh hỏi khi thấy cô đứng dậy đột ngột.

- Tôi có việc đi trước. _ cô nói rồi đeo cặp lên vai và đi.

Từ bên kia bàn ăn, Kì Lâm giằm đũa đến muốn nát cả đĩa cơm của nó, bọn nó nhìn cô bước đi mà có cảm giác rất khó chịu.

___o0o___

- “Địa điểm là một bar lớn của thành phố, toàn dân máu mặt và có tiếng ở trỏng, em chú ý cách giao tiếp, ăn mặc và…”

- Em biết mà, anh đã cho em những gì cần biết trước rồi mà.

- “Uhm! Dẫu sao thì đây cũng là lần đầu của em mà.”

- Anh yên tâm, Na em anh chứ đâu phải gà.

- “Con bé này, giờ này mà còn giỡn được nữa hả?”

- Thoải mái chút vậy đó mà, hề.

- “Cố lên nhé!”

- Vâng anh! Em là ai chứ, Trần Na Na – em của tên đại ca Trần Thiên Tuấn mờ.

- “Đại gì không biết, chỉ biết anh cần đại thắng thôi nhé.”

- Đã xong, có cần em tự sướng một tấm cho anh kiểm tra không? _ cô chuẩn bị đầu tóc, trang phục,… đã tươm tất.

- “Em đi lẹ đi kẻo lỡ việc”

- Yes ser! _ cô hô rõ.

- “Tốt!”

Không đợi chờ gì thêm, cô nhìn lại mình trong gương lần cuối rồi hít một hơi thật sâu để lên giây cót tinh thần và tự tin bước đi.

…………ooO

Bar ở trung tâm thành phố…

Quả không hổ danh chút nào, đúng là nó rất lớn, rất nhộn nhọp, rất đông đúc và rất hào nhoáng. Những bản hít của nhạc sàn được mở lớn đến muốn vỡ ngực luôn nối nhau không ngừng, tiếng nhạc lớn ấy phát ra từ những chiếc loa lớn ở mọi hướng trong bar.

Cô vẫn đang cố tập trung để quan sát và tìm ra “cá lớn” của mình.

*Hy vọng là tôi không lầm!* _ cô nghĩ rồi đi gần đến một người phụ nữ đang ngồi uống rượu một mình ở quầy bar. Người phụ nữ ấy có vẻ là một người thành đạt, bằng chứng là quần áo lẫn phụ kiện của cô ta đều thuộc những hãng thời trang lớn và rất có giá trị.

Cô ngồi cạnh người phụ nữ đó và gọi cho mình một chai rượu mạnh trông như rất sành vậy. So với cô ta thì cô không có gì để sánh cả, chỉ là bộ đồ bình thường mà bất cứ khu chợ nào cũng có, nhưng hay ở chỗ, làm thế nào để chính những cái bình thường ấy lại được chú ý. Một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải voan mỏng thoáng mát không bó sát là sự “kín đáo úp mở” cho một cơ thể của người con gái mới lớn. Một chiếc quần jean đáy cao bó sát ôm lấy chiếc eo thon, một chút son cho đôi môi thêm căng mọng… chỉ là bình thường nhưng đối với ai đó lại gợi lên trong họ cả sự tò mò, bắt mắt, thú vị và không kém phần gợi cảm.

Người phụ nữ nhìn cô một lượt rồi vẫn uống tiếp.

Không thể cạy miệng người phụ nữ ấy bằng vẻ bề ngoài, mặc dù cô biết rằng mình đã thành công trong việc xây dựng hình tượng ban đầu trong mắt chị ta.

Cô cầm ly rượu lên lắc nhẹ để rượu sánh vào thành ly rồi mới đưa lên miệng uống…

- Sặc… Khụ khụ khụ… _ lần đầu cô uống rượu mà còn là loại mạnh nên sặc rượu cũng chuyện dĩ nhiên.

Người phụ nữ ấy nhếch miệng.

- Chị cười gì? Chưa thấy người ta sặc bao giờ sao? _ cô đanh mặt với người phụ nữ ấy.

- Ô, tôi có sao? _ người phụ nữ điềm tĩnh.

- Chị mới nhìn tôi và cười đó thôi.

- Lần đầu cô uống rượu đúng chứ!?

- Thì sao?

- Sao lại tìm đến rượu? Nó làm cô sặc đấy. _ người phụ nữ nói bằng ánh mắt xa xăm và lại thêm một ngụm rượu.

- Thì sao chứ, còn đỡ hơn là những thằng đàn ông tệ bạc kia.

- Thì ra là thế. _ chị ta bật cười.

- Chị nói gì?

- Đàn ông.

- Sao?

- Họ chỉ là những thứ có được mà không sở hữu được.

- Chị có vẻ rành quá nhỉ. Nhưng sao tôi thấy chị chỉ toàn sự cô đơn.

Nghe cô nói, chị ta dừng uống rượu lại…

- Cô có nhận xét về tôi? _ chị ta hỏi.

- Ưmmm… _ cô chống cằm. - Một người phụ nữ đẹp, thành đạt, có địa vị… một người sống có “chủ nghĩa” của mình, nhưng…

- Sao không nói tiếp?

- Đáng tiếc thay, chị rất cô độc, nặng trĩu về vấn đề tâm tư tình cảm nhưng lại không biểu hiện nó ra ngoài mà chỉ nói với rượu và lòng mình.

Chị ta mỉm chi và gật gù nhẹ.

- Giỏi lắm, cô có cái nhìn rất tinh tế. _ chị ta nói.

Cô nhún vai.

- Làm bạn được chứ? _ chị ta đề nghị.

- … Tôi sao?

- Uhm!

- Chị thấy rồi đó, tôi không có gì để chị có được lợi ích đâu.

- Thì sao?

- Một người thành đạt như chị lại muốn làm bạn với tôi sao?

- Đâu phải đồng đẳng cấp mới trở thành tri kỉ.



- …

- Em tên gì? _ chị ta thay đổi cách xưng hô.

Cô cầm túi xách đeo lên vai, đứng dậy khỏi ghế và vén một bên mái tóc lên tai như làm duyên.

- Có duyên thì sẽ gặp lại thôi. Chào chị! _ cô cố tình ghé gần lại tai chị ta, nói xong mỉm cười rồi mới ra về.

Không biết kết quả sao nhưng chị ta vẫn liếc nhìn cho đến khi cô khuất hẳn.

“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau…”…

- “Sao rồi em?” _ Thiên Tuấn.

- Không sao cả.

- “Là sao?”

- Còn phải chờ xem nữa mà anh.

- “Uhm, em về nhà luôn chứ!?”

- … Em cũng chưa biết nữa.

- “Em có đi đâu thì cũng về nhà sớm chút nhé!”

- Vâng!

Cô tự hài lòng với chính mình…



Quyết định tản bộ về nhà, cô chậm rãi lang thang dưới hàng cây cùng những cơn gió nhẹ đủ để làm vài sợi tóc bay bay.

- @#$@%#%^… _ đang thư thái thì bỗng cô nghe có tiếng xô xát, cãi vã từ trong hẻm tối.

Với bản tính tò mò của cô thì cô không thể vờ như không có chuyện gì mà đi khỏi đó được.

Cẩn trọng dòm trước ngó sau, cô khẽ bước từng bước để tiến gần đến nơi phát ra tiếng cãi vã.

Là một đám côn đồ đường phố đang xử một người nào đó. Cô đã cố để nhìn ra người đó nhưng do trời tối, lại bị bọn chúng vây kín nên cô không thể.

*Bọn đầu trâu mặt bặm trợn bụng lợn này mà đụng vào chắc khó mà yên thân* _ cô nghĩ. *Nhưng chả nhẽ lại thấy chết mà không cứu?… Không được, không được, nhẫn tâm quá Na à… Nhưng mà nhìn bọn này “hoang dã” thế lỡ mình ra chúng thấy lại làm tới thì sao?* _ cô vò đầu bứt tóc. *AAA* _ trong đầu cô chợt lóe lên một kế hoạch.

Cô kéo áo kên cột thành một chiếc nơ dưới ngực, kéo quần jean xuống một chút để hở ra phần eo thon trắng, tháo một khuy áo ở cổ đủ để mát mẻ nhưng không quá lố, tô son lại cho đôi môi đỏ thêm phần căng mọng, chỉnh trang lại đầu tóc và cô bắt đầu làm “diễn viên”.

- Có chuyện gì mà ồn ào vậy? _ cô đứng chống hông sang một bên.

Nghe có tiếng người khác chúng liền dừng lại và nhìn về phía bóng tối có phát ra tiếng nói rồi lại nhìn nhau.

Từ trong bóng tối, cô dần dần bước ra nơi có lập lòe ánh điện và tiến ngày càng gần đến bọn chúng.

Bước đi chuyên nghiệp như những cô người mẫu gạo cội trên đôi dày cao gót, cô đút tay vào túi đi, nhìn về bọn chúng bằng ánh mắt gợi cảm đầy quyền lực nhất.

- He he… _ một tên cười khảy, đưa đưa lưỡi trong miệng làm phồng một bên má. - Thì ra là một cô em dễ thưn (dễ thương).

Trong khi bọn chúng đang hả hê thì cô cố để tìm ra người đang bị bọn chúng vây quanh.

*Không… không… không phải là cậu chứ!?* _ cô hy vọng.

Nhưng sự thật đó chính là cậu, không hiểu tại sao cậu lại rơi vào tay chúng, đã có chuyện gì???

- Cô em định đến chơi với bọn anh à, nhưng để lúc khác nhé, bây giờ bọn anh đang bận xử tên này đã.

- Her _ cô nhếch mép. - Ai nói là tui đến để tìm mấy người?

Bọn chúng nhìn nhau, có vẻ bắt đầu thú vị.

- Vậy… cô em đi tìm ai? _ hắn nhìn cô hỏi rồi quay lại phía sau.- Không lẽ là… tên đó!? _ hắn hất mặt về phía cậu.

Cô thản nhiên bước qua mặt bọn nó để đến gần cậu. Nhìn những vết thương đang rỉ máu của cậu, cô xót lắm! Nhưng giờ không phải là lúc thể hiện tình cảm.

Cô đưa tay ôm lấy má cậu:

- Thì ra anh ở đây, anh có biết là em đợi anh lâu lắm rồi không? “Sao anh không đến? Em giận!” Em đã nghĩ vậy đó. Không sao rồi, em sẽ đưa anh về nhé. _ cô nói rồi đỡ cậu đứng dậy, để cậu khoác lên vai và dựa vào mình. Cậu đã say khướt, lại bị đánh bầm dập nên không còn đủ tỉnh táo để nhận thức được gì nữa, chỉ biết có điểm tựa thì dựa vào theo bản năng mà thôi.

Vừa định bước đi thì một tên đứng ra trước mặt cô. Hắn quẹt mũi ra oai.

- Dễ vậy sao cô em? Dám qua mặt tụi này hở? Cô em nghĩ bọn anh là ai vậy?

- Nếu muốn êm đẹp thì để chúng tôi đi, bằng không…

- Không thì sao? _ hắn cắt lời cô.

- Thì… thì sao??? _ cô hỏi lại và thêm điệu cười khảy.

- Khốn nạn! Mày dám trả treo với anh hả? Mày có biết anh mày là ai không mà dám láo hở con kia?

- Biết chứ.

- Hứ, tốt, biết thì liệu hồn mà lựa cách ăn nói với anh. _ hắn khoanh tay ngạo nghễ.

- Là một tên du đảng ở ngõ phố tối, một con ếch ngồi đáy giếng hống hách, ưmmm… gì nữa ta… Để chừng nào nghĩ ra thì tui nói cho nghe sau heng.

- Mày… _ hắn trợn mắt, nghiến răng trèo trẹo. - Được lắm, để anh dạy cho cô bé biết thế nào là lễ độ. _ hắn nói rồi hất mặt về phía cô, lập tức bpnj đàn em đều bước lên vây quanh cô và cậu.

Cô cười khảy.

- Muốn cá cược một chút cho thêm phần hấp dẫn không? _ cô hỏi.

- Hahaha… anh ngưỡng mộ cô thật đấy, sắp chết đến nơi rồi mà còn muốn cược với anh à.

Cô nhún vai.

- Ok, cược gì?

- Tôi và anh ai thắng.

- Hahaha… haha… con bé này điên rồi, chúng mày có nghe nó nói gì không? Chúng mày nói kết quả cho nó nghe đi.

- Sao? Không dám cược à? _ cô vênh mặt. - Nếu tôi thắng, các anh phải làm theo yêu cầu của tôi.

- Còn thua?

- Thì ngược lại.

- Chắc chứ.

Cô gật đầu.

Dìu cậu lại ngồi gần bức tường để cậu ngồi nghỉ rồi quay ra.

Vuốt nhẹ tóc mái sang một bên theo nếp, cô bắt đầu…

“Yaaaa… hậy… “bụp”… “huỵch”… AAA… “xeng”…hự…@#%$$#^%$%”

Những âm thanh gợi mở nhưng còn kết quả…

- Biết cái mà anh gọi là lễ độ thế nào rồi chứ?

- Mày là ai? _ hắn thở hổn hển và nói.

- Muốn biết thì theo anh hai Long của bọn mày đến gặp chị ha.

Nghe đến tên đàn anh, bọn chúng có vẻ lấp liếm.

- Nghe đây, từ giờ còn để tôi thấy mấy người hà hiếp người khác hay một cơn gió vô tình vui vui kể tôi nghe mấy người làm thì… cứ thử trái lời đi rồi sẽ biết.

Cô nói rồi đến đỡ cậu dậy và đi khỏi đó.

………….ooO

Cô gọi một chiếc taxi và đưa cậu về nhà mình.

- Anh hai! Anh hai! _ cô gọi cửa.

“Kẹt két” _ Thiên Tuấn ra mở cửa.

- Ai vậy em?

- Giúp em đưa cậu ta vào nhà đã. _ cô gấp gáp.

Thiên Tuấn đỡ lấy cậu đưa vào nhà. Cô đóng cửa lại vội vàng rồi chạy theo.

- Anh đưa cậu ấy vào phòng em đi. _ cô vừa nói vừa mở cửa để Thiên Tuấn đưa cậu vào.

Đặt cậu lên giường, cô chạy xuống nhà lấy túi trườm đá lên trườm nhanh vào những vết thương đang chảy máu của cậu, khi những vết thương đã ngưng chảy máu cô lại chạy vào WC lấy ra một thau nước ấm và khăn để lau cho cậu.

Nhìn cách cô lo lắng, chăm sóc cho cậu thì Thiên Tuấn không cần phải đoán già đoán non cũng thừa biết đó là ai.

- Có chuyện gì vậy anh? _ đúng lúc ấy Trâm Anh đi ngang qua phòng cô nên biết có cậu.

Thiên Tuấn lắc đầu.

- Na Na, có chuyện gì với Gia Bảo vậy em?

- Em sẽ kể chị sau.

- Để chị gọi cho Gia Huy đến.

- Đừng chị! _ Trâm Anh vừa lấy điện thoại ra thì cô ngăn lại.

- …

- Cứ để cậu ấy tạm nghỉ ở đây đêm nay đi, giờ cũng trễ rồi, để anh Gia Huy nghỉ đi chị, mai mình gọi cũng được mà. Với lại… _ cô nhìn sang cậu. - bây giờ cậu ấy cũng đã mệt lắm rồi.

- Vậy… để chị gọi báo tin Gia Bảo đang ở đây cho anh ấy yên tâm, lỡ anh ấy lại đi tìm nữa.

- Vâng.

Trâm Anh nói rồi ra hiệu với Thiên Tuấn cùng ra ngoài.

………..ooO

- Bé Na còn rất yêu cậu ta. _ Thiên Tuấn.

- …

- Anh đã sai và là kẻ có tội!

- Sao anh lại nói vậy?

- Cũng như những cô gái cùng tuổi, nhưng anh đã không thể cho con bé những gì nó cần có. Ngược lại, anh toàn tạo ra những gánh nặng và bắt bé Na khổ sở.

- …

- Anh phải làm sao hả em?

- … Dẫu sao đó cũng là sự lựa chọn của bé Na. Em tin rằng, sẽ có ngày bé Na nhận được những gì em ấy xứng đáng có được thôi.

- Anh tệ quá phải không em!?

Trâm Anh cười dịu dàng, chị vòng tay qua eo ôm lấy Thiên Tuấn.

- Sẽ không có gì được gọi là hoàn hảo đâu anh. Em cũng thế. Quan trọng là anh biết mình nên làm gì.

- Cảm ơn em!

- …

…………ooO

- Sao cậu ngốc thế hả? Sao mới xa tớ một chút đã để mình thế này?… Cậu có đau lắm không? _ cô sờ nhẹ lên những vết thương mới se miệng. - Cậu thế này làm sao tớ thanh thản cho được, cậu muốn dày vò tớ nên mới làm thế đúng không?…… Thời gian qua là một cực hình đối với tớ. Cậu biết không, đến giờ này thì tớ vẫn không biết mình làm vậy là đúng hay sai? Chỉ cố nhủ lòng “Hãy đi rồi sẽ đúng!”, và tớ chỉ biết chạy đi mà thôi Gia Bảo à. Tớ xin lỗi! Xin lỗi cậu nhiều lắm! Chắc cậu rất hận tớ, tớ biết mà. _ cô gượng cười sau những giọt nước mắt. - Cậu hãy hận tớ như vậy nhé, đừng tha lỗi cho tớ! Và… đừng bao giờ tự hành hạ bản thân mình biết chưa!? Cậu đau một thì tớ đau nhiều hơn một rất nhiều đó. Cậu mà dám làm tớ đau một lần nữa thì… thì… thì hức… huhuhu… hức hức huhuhu… _ cô bật khóc mà không thể kiềm chế lại được. Càng cố nén lại càng bật tiếng nấc lớn hơn, nước mắt lại rơi nhiều hơn…

“Xẹt… ầm ầm… lộp độp…lích rích…ào ào… ầm ầm” _ trời mưa, thỉnh thoảng lại lóe sáng những vệt sét rạch ngang trời làm gian phòng cô cũng sáng theo. Ngoài trời lại mưa…………………..
Bình Luận (0)
Comment