Đỗ Lương Dạ

Chương 25

Mặt trời tắt hẳn bóng, mặt trăng vẫn chưa mọc lên. Vì vậy, lúc này là thời điểm ngày và đêm luân chuyển, vạn nhà ở thành Lạc Dương bắt đầu sáng đèn dầu, một lần nữa lại mang đến ánh sáng cho màn đêm tối, làm cho nàng có một cảm giác yêu mị đặc biết khác hẳn với ban ngày.
Bữa cơm tối được dùng trên chiếc bàn nhỏ đặt ngay bên hành lang, thức ăn cũng rất đơn giản nhưng cũng không kém phần khéo léo. Con cua tuyệt đối không thể thiếu, để phù hợp với dịp này, ngoài ra còn được cố ý bày biện giống hoa cúc, độc đáo phức tạp là đẹp lạ mắt để bọn họ cùng thưởng thức. Không những thế, là dành riêng cho ông ta. Còn về phần nàng, mặc dù có tác dụng về một mặt nào đó, nhưng trên thực tế, những bông hoa cúc này được bày trên bàn cũng không khác biệt là mấy.
Như là cảm ứng được ý nghĩ của nàng, ông ta bỗng nhiên nói: “Đêm nay, những bông hoa cúc này đều là do ngươi chuẩn bị phải không?”
Quả thực là ngoài dự liệu.
Nàng thoáng chút giật mình ngẩng lên đón nhận ánh mắt sáng quắc của ông ta, lập tức ý thức được mình thất lễ, vội vàng cúi đầu xuống, hai gò má trắng trẻo đỏ ửng, nóng bừng.
Ông ta khẽ cười: “Ăn đi.”
Nói xong ngồi xuống trước, đưa tay ngắt chiếc càng cua to mọng, bỗng nhiên thoáng nhìn nàng vẫn cung kính đứng bên cạnh, vô cùng thận trọng dè dặt mất tự nhiên, câu nệ lễ nghĩa cấp bậc, thật sự không giống tác phong xưa kia của nàng, ông ta nhíu mày, nói: “Ngươi hôm nay làm sao vậy?”
Đỗ Lương Dạ sửng sốt: “Không có.”
‘Thật sự?”
“Vâng, sáng nay hơi sốt, giờ thì khỏi rồi.”
Trong lòng ông ta kinh ngạc với câu trả lời này, có chút dở khóc dở cười nhưng không lộ ra ngoài, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn nàng, một lúc sau, trên mặt lộ ra sự vui vẻ, nói với nàng: ‘Là ta bảo ngươi ngồi xuống ăn, sự thông minh lanh lợi thường ngày đâu mất rồi?’
Đỗ Lương Dạ ngượng ngùng ngồi xuống đối diện với ông ta nhưng lại như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
“Ngươi sợ cái gì?”
“Không có.”
Ông ta bỗng nhiên biến sắc, ném càng cua trong tay xuống, dùng khăn trắng lau tay, ngón tay thon dài có lực, mặc dù luôn sống trong an nhàn sung sướng nhưng cuộc đời nhiều năm tháng trải qua sa trường tạo nên những vết chai sần sùi lòng ở bàn tay.
“Dạ nhi, ngươi đã ở bên ta cũng đã bảy tám năm rồi, người hẳn là phải đặc biệt rõ, trên đời này rất có ít người có thể thay đổi được sự việc.” Ánh mắt ông ta bỗng trở nên vô cùng sắc bén, “Ta có quyền miễn xá, nhưng ngươi thì không. Dạ nhi, ngươi không có. Ngươi chỉ có thể thuận theo ta, kính nể ta, nhưng, tuyệt đối không thể phản bội ta.”

Đỗ Lương Dạ trước ánh mắt sắc bén và biểu hiện của ông ta, nàng cụp mắt xuống. Hàng mi dài mượt che phủ xuống giống như che phủ tất cả, không để người khác đi vào thế giới của nàng.
Sự im lặng này là phản kháng của nàng!
Ông ta biết, nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác. Có một ngày, lúc ngươi đang ở trên đỉnh cao, ngươi sẽ phát hiện, để tìm được một người bạn đồng hành thật khó khăn cỡ nào. Còn ông ta thì nhớ rõ, ánh mắt của nữ hài tử mười hai tuổi nhìn mình. Đó là ánh mắt con trẻ chân thật thuần túy không mảy may nhiễm bụi trần, không chút danh lợi, trong trẻo và thuần khiết như sương mai.
Ánh mắt đó đối với cuộc đời ông ta mà nói là chưa bao giờ có. Không phải ông ta luyến tiếc hủy diệt nàng, mà ông ta luyến tiếc hủy diệt hồi ức của chính mình, nó nhắc nhở khơi gợi cho ông những năm tháng thanh xuân của mình, có liên quan đến những cuộc chinh chiến sát phạt, sự khoái ý trên chiến trường, sự hùng tâm hào hùng của kiến công lập nghiệp …Những thứ này..nó đan tết mà thành, là một giấc mộng đẹp thời trai trẻ.
Hôm nay, không có gì ngoài một danh hiệu, trên cơ bản ông ta rốt cuộc đã đạt được địa vị khát vọng tối cao, nhưng, ông ta cũng vì vậy mà ông ta cũng phải trả giá rất đắt, cuộc đời của ông ta – giai đoạn đẹp đẽ nhất, trân quý nhất là những năm tháng xưa, giống như nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về hướng đông không bao giờ quay lại. Năm tháng đã biến ông ta thành một ông già luôn lo lắng bất an.
Thật vô cùng bi ai!
Trong ngực ông ta đau đớn như nước thủy triều mạnh mẽ, không ai thấy, ông ta tuyệt không thể để cho kẻ nào thấy. Như theo lời ông ta nói, mọi người đều phải thuận theo ông ta, kính nể ông ta. Ông ta không cần đồng tình hay thương hại, đó cũng là nguyên nhân ông ta dung túng cưng chiều Đỗ Lương Dạ, nàng thủy chung từ trước tới nay vẫn kính ngưỡng ông ta như một vị anh hùng, ông ta cần sự kính ngưỡng này, càng về sau này càng cần.
Trong lòng ông ta khẽ thầm thở dài, ngửa đầu uống một hơi cạn ly rượu.
Đỗ Lương Dạ lại rót đầy cho ông ta.
Ông ta thay đổi thái độ ôn hòa hơn: “Dạ nhi, ba năm trước ta đã từng tha thứ cho ngươi khi để thoát đám người Khúc Lan, nhưng, ngươi không thể phạm sai lầm lần nữa. Lần thứ hai ta cho ngươi cơ hội, ngươi không thể phụ lòng ta.”
“Ta biết từ nhỏ ngươi tâm cao khí ngạo, nhưng Dạ nhi à, ngươi phải hiểu rõ rằng, ngạo khí của ngươi là do ai dạy dỗ bồi dưỡng cho ngươi? Để ngươi có thể có ngày hôm nay?”
Ngữ khí của ông ta lãnh đạm, giọng nói thì âm trầm đầy ý vị thâm thúy. Gió nhẹ thổi làm ánh sáng ngọn nến lung lay, nghịch ngợm nhảy nhót lên khuôn mặt của ông ta, chợt ẩn chợt hiện. Vì thế mà gương mặt ông ta lúc sáng lúc tối, không nhìn rõ biểu hiện trên đó.
Đỗ Lương Dạ không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta, chỉ cụp mắt không nói gì.
Ông ta trầm tĩnh lạnh lùng nhìn nàng, uống một ngụm rượu, lại nói tiếp: “Người Hán các ngươi có một câu nói là ‘cường cực tất nhục, tình thâm bất thọ’, Dạ nhi, cả đời của ngươi hết lần này đến lần khác quá hiếu thắng, mà không hiểu rằng cần phải mềm dẻo linh hoạt. Có đôi khi, thực sự chưa đến mức cần phải chiến đấu, ngươi chỉ là một nữ nhân, đây là sự thật không thể thay đổi được. Nữ nhân khác chiến trường là ở chỗ này.”
Ông ta ngừng một chút, rồi bổ sung: “Namnhân mới là chiến trường của nữ nhân.”
Những lời này làm Đỗ Lương Dạ bật cười lên.

Khi nàng cười, đôi mắt phượng cong lên thành hai vầng nguyệt đẹp đẽ, thật là khả ái không thể nói thành lời. Dáng vẻ tươi tắn này ngay lập tức lấy được cảm tình từ ông ta, nhưng ông ta không lộ ra ngoài. Bản lĩnh trời sinh của ông ta là che giấu tình cảm.
Ông ta hừ một tiếng, giả vờ giận giữ nói: “Không phục ư? Hừ! Lúc ta còn trẻ cũng giống như ngươi, không thèm nghe các bậc tiền bối nói…”
“Hiện giờ ngài vẫn còn rất trẻ mà!” Đỗ Lương Dạ mỉm cười nói.
“Thật sao?” Ông ta hỏi.
“Đúng vậy. Trong lòng ta, ngài vĩnh viễn là trẻ tuổi, anh tuấn.”
Ông ta bật cười to, tiếng cười hùng hậu, cứng rắn như đá, lại cuồn cuộn như dòng nước chảy xiết, làm người nghe có một cảm giác lành lạnh khó hiểu, không thể nào cảm nhận được sự chân thực của ông ta. Nhưng Đỗ Lương Dạ biết, là ông ta đang rất cao hứng. Quả nhiên, ông ta thốt lên mềm mỏng hơn: “Không phải là đang sốt hay sao, uống hai chung rượu đi để máu đã lưu thông.”
Nàng nghe lời uống một chén rượu. Ông ta thì yên lặng dùng cơm không nói gì nữa. Đỗ Lương Dạ chưa bao giờ kiêng kị trong lời nói với người khác nhưng ở trước mặt ông ta lại tỏ ra vô cùng trang nghiêm, mặc dù trong lòng nàng biết ông ta sủng ái mình nhưng cũng chưa bao giờ nói nhiều hơn một câu. Ở phương diện khác nàng không sợ trời không sợ đất, duy nhất điểm này là tử huyệt của nàng.
Nàng tiếp thêm ông ta mấy chén rượu, cơm nước cũng không ăn mấy, cả ngày chưa ăn chút cơm nào nhưng nàng không có cảm giác đói, chỉ cảm thấy dạ dày mơ hồ đau. Nàng buông đũa trong tay xuống, nhìn ra xem sắc trời.
Bầu trời đêm trong trẻo không mây, sáng sủa gần như quỷ dị.
Đây là một buổi tối đặc biệt, cũng là một buổi tối điên cuồng.
Nếu Đỗ Lương Dạ có thể sống qua đêm nay, nhưng vậy nàng không chút nghi ngờ, trong những năm tháng sau này, đó là một buổi tối khắc cốt ghi tâm, làm nàng khó quên nhất.
Nàng không chút nghi ngờ.
***
Lúc này, Ôn Lương Thần cũng có cảm giác như thế.
Không thể nghi ngờ, đêm nay là đêm biểu diễn hí kịch căng thẳng kích thích nhất trong cuộc đời nàng.

Nàng không cần nhìn mà chỉ dựa vào trực giác cũng có thể tưởng tượng tình hình bên ngoài thế nào. Nhưng tình hình thực tế bên ngoài so với tưởng tượng của nàng càng điên cuồng hơn, ngay vài ngày trước mọi người đã chen chúc đến thành Lạc Dương, bất lực không thể được vào trực tiếp để xem, chỉ đứng ở bên ngoài để nghe, xung quanh Hội xuân lâu chật như nêm cối.
Cũng khó trách mọi người cuồng nhiệt như thế, Ôn Lương Thần trầm tĩnh đoan trang có thể mang đến màn biểu diễn sống động linh hoạt, cấu tứ tự nhiên, quả thực nàng có một mị lực đặc biệt không thể thay thế được. Điểm khác biệt với các đào hát khác là nàng có sự phong lưu lả lướt, một vẻ đẹp thế tục, dịu dàng, khi nàng đưa mắt nhìn xuống mọi người, trong ánh mắt nàng có một loại nhiệt huyết, sự nhiệt huyết này của nàng có thể làm cảm động lây cho họ, có thể lấy được sự đồng cảm từ phía mọi người. Vẻ đẹp mỹ lệ của nàng rất ung dung thản nhiên, không đổi, ngươi sẽ không biết lúc nào trở thành một tín đồ mà ngay cả ngươi cũng không biết.
Thời gian lên sân khấu không còn bao lâu, từ trong màn che nhìn ra, thấy dưới sân khấu đông nghìn nghịt người, vô số ánh mắt sáng rực chăm chú. Chỉ là, trong đám người này, rốt cuộc có mấy người mới là khán giả chân chính.
Chỉ sợ một người cũng không có!
Ôn Lương Thần cười tự giễu.
Ngồi ở vị trí tốt nhất là phủ đài Đỗ đại nhân trong trang phục văn sĩ thường ngày, tay cầm chén trà màu xanh….đang nói chuyện với Phạm đại nhân đang ngồi bên cạnh, không biết Phạm đại nhân nói gì mà hai người cùng cười. Vẻ tươi cười này thu hết vào trong tầm mắt của Ôn Lương Thần. Vì vậy, nàng cũng mỉm cười.
Duyệt Ý đang chuẩn bị đạo cụ, xoay người lại thấy dáng vẻ tươi cười của nàng, cô ta hơi run run, nghĩ thầm: Giờ là lúc nào rồi mà bà chủ còn cười được?”
Ôn Lương Thần như nhìn thấu tâm tư của cô ta, bèn vỗ nhẹ lên vai cô ta.
Duyệt Ý lộ vẻ lo lắng, nói: “Đêm nay người bên ngoài thật sự là nhiều, có lẫn rất nhiều đám Thanh cẩu trong đó, nếu muốn thoát thân, chỉ e không dễ dàng…”
Ôn Lương Thần nói: “Đêm nay ta không dự định sẽ thoát.”
Duyệt Ý cả kinh, bật thốt lên: “Vì sao?”
Ôn Lương Thần soi vào gương, dùng son phấn trang điểm, vừa nói: “Thân phận của chúng ta đại bại lộ rồi…”
Duyệt ý càng cả kinh: “Không thể nào?”
Ôn Lương Thần thấy biểu hiện của Duyệt Ý qua chiếc gương, lãnh đạm cười nói: “Ngươi xem khán giả ngồi phía dưới, có ai là thật sự tới nghe hí kịch? Chúng ta lên sân khấu hát hí khúc cũng không phải là một trở lại với hai trở lại, ngươi đã thấy khán giả nào tới nghe hí kịch mà trong quần áo lại cất giấu thứ gì cộm lên không? Ha hả! Thật sự là am hiểu người, không ngốc chút nào! Phàm là những người ngồi bên trong này, không phải là phần thưởng dành cho chúng ta, mà là chúng ta chính là phần thưởng của bọn chúng…Đều chờ bắt chúng ta đi để lĩnh thưởng.”
Nàng vừa tô son vừa nói chuyện, ngữ khí ung dung dí dỏm như chuyện thường ngày, giống như không liên quan gì đến mình. Duyệt Ý biết tính tình của nàng, tình thế càng hung hiểm nghiêm trọng, trái lại nàng càng ung dung. Nghe lời nói của nàng thì tình huống có khả năng không xong rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chi bằng cứ đơn giản mà để mặc.
“Chắc Thanh cẩu chủ mưu đã lâu, đã chuẩn bị từ trước. Chúng ta cũng chỉ có thể quyết đánh đến cùng, tử chiến đến cùng.”
“Không phải còn có đám Mộ Dung công tử hay sao…”
“Bọn hắn là bọn hắn, chúng ta là chúng ta.” Ôn Lương Thần rất nhanh ngắt lời cô ta.

“Nhưng…” Duyệt ý do dự, nhưng rốt cuộc vẫn hỏi: “Bà chủ, không phải ngươi đã bàn bạc với hắn rồi sao?”
Ôn Lương Thần lạnh lùng cười, nói: “Bàn bạc được rồi thì làm sao? Ba năm trước, Hứa chưởng môn cũng cùng bọn hắn bàn được rồi, thế nhưng kết quả thì sao?” Ánh mắt của nàng bỗng trở nên nghiêm nghị, giống như một người đang vô cùng thống hận.
‘Kết quả là, Hứa chưởng môn cùng nhóm bảy người của ông ta bị sát hại, còn Khúc Lan và Mộ Dung Thu Thủy lại thành cá lọt lưới.”
Nàng xoay người lại đối diện với Duyệt Ý, từng câu từng chữ nói: “Duyệt ý, bất luận như nào cũng không được ký thác toàn bộ cho người khác, thói đời này, giao phó có ý nghĩa là chôn vùi.”
Duyệt Ý bị ánh mắt nghiêm khắc của nàng cho khiếp sợ, dù không hiểu cũng vẫn gật đầu: “Nếu như chúng ta không thể nói ra, vậy thì đến lúc đại hội anh hùng thì…”
Ôn Lương Thần lập tức cắt ngang: “Ngươi hãy nghĩ xem làm thế nào để giết mấy tên thanh cẩu kia được không?”
Lúc này, bên ngoài có tiếng mọi người giục Ôn Lương Thần lên sân khấu, kinh thiên động địa.
Tần lão nhạc công dẫn mấy người đi vào sau hậu trường, ánh mắt người nào cũng thể hiện cùng một thái độ, đó là đồng cam cộng khỏ, trải qua sinh tử mà kết thành tình nghĩa huynh đệ, bọn họ lại có chung một lý tưởng.
Ôn Lương Thần đứng lên, ánh mắt ôn hòa mà kiên định lướt qua từng gương mặt, trầm giọng nói: “Những lời cần nói ta đã nói hết, cuối cùng chốt lại một điểm: nếu như đêm nay trong chúng ta có ai đó thoát được, hãy nhớ kỹ không nên tham chiến, không nên dính dáng đến nhau, ai có thể đi được thì đi.” Nàng dừng lại một chút, bổ sung: “Theo Mộ Dung Thu Thủy chỉ thì có một con đường thoát.”
Mọi người nhìn nhau không nói gì.
“Có thể tin hắn được không?” Lão Tần mở miệng hỏi.
“Ta đã tỉ mỉ khảo sát, quả thực đó là lối thoát duy nhất.” Trên mặt của nàng trang điểm rất đậm nên không nhận ra biểu hiện gì trên đó, chỉ có đôi mắt sáng rực ánh lên nét cười châm biếm, nói: “Cho dù tình huống có tệ hơn thế nữa, ngựa chết cứ coi như ngựa sống thôi.”
Mọi người đều gật đầu, lục đục đi ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài tiếng ầm ĩ réo gọi càng lúc càng to, mọi người dưới sân khấu thì ngược lại im lặng như tờ, yên tĩnh dị thường, không hề kích động nhiệt tình, hoàn toàn không giống như tới nghe hí kịch, mà như là đến để tưởng niệm người nào đó. Bỗng nhiên, tiếng chiêng trống mở màn, âm thanh chói tai, từng hồi lại từng hồi thúc dục làm cho lòng người căng thẳng.
Ôn Lương Thần trầm mặc một lát, rồi thở dài: “Đêm nay, những người dân vô tội này, chỉ sợ vì ta mà gặp nạn.”
Trong đôi mắt sáng trong của nàng long lanh nước, trong ống tay áo màu trắng gồ lên, hai luồng sáng từ trong ống tay áo lóe lên, sau đó, nàng ngoái lại nhìn Duyệt Ý cười, rồi nhẹ nhàng bước ra sân khấu.
Duyệt Ý nhìn theo bóng lưng của nàng mà ngây ngốc, đứng yên một lúc, đến khi nghe thấy tiếng ca chợt cao chợt thấp, giống như sóng nước nhấp nhô, khi thì trong trẻo, khi thì trầm thấp, dường như có thể thấy được tiếng ca vô cùng âm vang. Trong lòng nàng cũng cũng bất chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Ôn Lương Thần…Cũng là trên sân khấu, khi đó nàng ở trong đoàn kịch chỉ là một người bình thường, chỉ cảm thấy rằng nàng đẹp, gương mặt được hóa trang rất đẹp, hai ống tay áo rất dài vung lên, ngón tay nhón lấy bông hoa, bên dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm dậy. Duyệt Ý đứng xa xa nhìn nữ tử trên sân khấu, trong lòng tràn ngập ước ao, lại thật không ngờ, ở đó tươi sáng và đầy màu sức, đúng là một cuộc sống hoàn toàn khác biệt.

Bình Luận (0)
Comment