Đỗ Lương Dạ

Chương 6

Lúc Đỗ Lương Dạ sóng vai cùng Vô Song đi ra từ đám cỏ lau, lúc đầu thì Mộ Dung Thu Thủy không hiểu, thì giờ bỗng nhiên đặc biệt hiểu.
Mộ Dung Thu Thủy dựa người vào thân cây có cảm giác mất mát, giống như trời đất đồng loạt sập xuống, đầu tiên là cảm giác đau đớn khôn nguôi, sau đó lại cảm giác hối hận mãnh liệt – hối hận vì sao lại không tiếp nhận Đỗ Lương Dạ, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã làm hắn vô cùng hổ thẹn.
Lúc tỉnh táo lại, hắn có chút bi ai nghĩ: nếu như người kia là Vô Song, đó chẳng phải là một kết cục đẹp đẽ hay sao. Chỉ là, Vô Song trong trí nhớ của hắn vẫn như năm mười tuổi, giống như một đứa trẻ không lớn, hắn thật sự có thể đem lại hạnh phúc cho Đỗ Lương Dạ không?
Dòng sông ký ức trong nháy mắt tan ra, thời gian nghịch chuyển trở lại tám năm trước.
Vô Song lúc mười tuổi là một đứa trẻ bốc đồng bướng bỉnh, hay mặc bộ trang phục lộng lẫy nằm trên giường lớn, trên giường đầy ắp một đống tơ lụa khiến người khác hoa cả mắt, còn hắn thì nhỏ bé nắm lọt thỏm trong đống tơ lụa đó, hầu như làm người khác không nhận ra.
Mộ Dung Thu Thủy chỉ thấy một chút đầu ngón chân của hắn, trắng trẻo, dầy, giống như mỏ của loài chim, nằm ở trên giường đầy màu sắc vô cùng bắt mắt không hề nhiễm bẩn. Nhưng không biết vì sao, hắn bỗng nhiên hình dung đến bản thân mình mà cảm thấy buồn cười, liền hơi nhếch miệng lên, nét mặt toát lên chút châm biếm.
Vô Song nằm trên giường hỏi:
– Ngươi cười cái gì?
Giọng nói non nớt lại có chút tức giận, ngữ điệu tỏ vẻ nghiêm túc, lên mặt giống như một tiểu đại nhân.
Mộ Dung Thu Thủy nghe vậy lại cười lớn hơn.
Hắn nghĩ thầm: sư phụ tự nhiên tìm đến một đứa trẻ như thế, chẳng lẽ ông thật sự là hồ đồ rồi?
Nghĩ như vậy, dáng vẻ tươi cười của hắn đột nhiên trở nên cứng ngắc, có chút tuyệt vọng. Nếu không phải là người cùng đường thì tuyệt sẽ không bước vào đại môn của Tây Giang Nguyệt. Hắn và sư phụ Khúc Lan bị người truy sát, chạy trốn nhiều ngày, nửa tháng trước sư phụ bị trọng thương, lúc này sa cơ lỡ vận đành phải xin sự giúp đỡ của Thiên hạ vô song các.
Chỉ là hắn không ngờ tới: Thiên hạ vô song danh trấn giang hồ…lại là một đứa trẻ.
Điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Vô Song vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, nhưng hắn dường như nhìn thấu ý nghĩ của Mộ Dung Thu Thủy.
– Nhìn thấy ta, có đúng là ngươi rất thất vọng phải không? Có đúng là ngươi đang suy nghĩ, ta chỉ là một tiểu mao đầu chưa dứt sữa, căn bản không có khả năng giúp các ngươi phải không?
Giọng nói vẫn non nớt như trước, ngữ khí như ông cụ non, nhưng khiến cho Mộ Dung Thu Thủy có một cảm giác kỳ quỷ.
Hắn thành thật đáp:
– Đúng vậy.
Vô Song lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hắn, giống như hai luồng điện. Biểu hiện trên mặt hoàn toàn không giống như một đứa trẻ mười tuổi. Đứa trẻ mười tuổi tuyệt đối không có ánh mắt như vậy.
Mộ Dung Thu Thủy vô cùng kinh hãi.
Hắn không phải bị dọa, là hắn bị khuôn mặt đẹp của Vô Song làm cho chấn động, không cần nghĩ ngợi mà bật thốt lên:
– Ngươi là nam hay là nữ?
Lời vừa ra khỏi miệng hắn mới nghĩ mình lỗ mãng.
Nhưng, Vô Song không tức giận, thần sắc của hắn trái lại rất nhu hòa, cười hì hì hỏi:
– Vậy ngươi xem, ta là nam hay là nữ?
Vì vậy, Mộ Dung Thu Thủy mười lăm tuổi vừa đứng quan sát hắn, vừa do dự nói: ‘Nhìn ngươi mặc trang phục này thì đương nhiên là một nam hài tử, nhưng, ngươi lại đẹp như thế, so với nữ hài tử ở Thúy Hồng Lâu thì …thật sự là không có đạo lý mà…
Vô Song cười ha ha. Hắn thông minh nháy mắt mấy cái, hỏi:
– Ngươi đã gặp rất nhiều nữ hài tử ở Thúy Hồng Lâu rồi đúng không?
Mộ Dung Thu Thủy đối với kiến thức nam nữ chỉ có nửa vời, ngược lại cũng biết Thúy Hồng Lâu là nơi nào, nghe Vô Song hỏi như vậy, hằn mặt đỏ bừng nói:
– Trên đường ta đã có gặp, các nàng đều đứng ở cửa, lúc ta đi ngang qua thì nhìn thấy.
Vô Song nghe xong thì vô cùng hưng phấn.
– Vậy ngươi dẫn ta đi xem?
– Việc này…hình như không hay lắm đâu.
– Vì sao?

– Tuổi của ngươi còn nhỏ như vậy…
– Thật sao?
Vô Song nghi hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập lộ ra thái độ nghi ngờ:
– Ta nghe Vân thúc thúc nói, Thúy Hồng Lâu cũng giống như Thiên hạ vô song các của chúng ta, là chỉ nhận tiền chứ không thu người…
Mộ Dung Thu Thủy hết chỗ nói.
Tuy rằng hắn ta đem Thiên hạ vô song các đánh đồng với kỹ viện..Thật là cần có một dũng khí cực lớn, nhưng hắn phải thừa nhận, câu nói này con bà nó quá đúng!
Lúc này, Vô Song lấy trong người ra một hầu bao, bên trong đựng vàng lá, những mảnh vàng ánh vàng rực rỡ, đẹp đẽ.
Hắn đưa hầu bao đến trước mặt cho Mộ Dung Thu Thủy, ngửa khuôn mặt trắng ngần lên, dùng loại ngữ khí không đàng hoàng cười nói: ‘Đi thôi! Giờ chúng ta đi Thúy Hồng lâu xem đám nữ hài tử này, để xem ngươi nói có sai không..
Rốt cuộc thì Mộ Dung Thu Thủy cũng chỉ là một đứa trẻ. nghe những lời này lại tỏ vẻ không vui.
– Vì sao ta lại phải nói dối chứ?
– Bởi vì ngươi muốn lấy lòng ta!
Vô Song đáp hùng hồn.
Mộ Dung Thu Thủy càng không bằng lòng:
– Không phải ngươi vừa nói rằng chỉ nhận tiền chứ không nhận người hay sao? Ngươi ra giá, ta có bạc, ta cần gì phải lấy lòng ngươi?
Vô Song ngẩn ra, chăm chú nhìn Mộ Dung Thu Thủy một lúc rồi chậm rì rì mà nói rằng: ‘
– Nếu như ta ra giá luôn nhiều hơn so với bạc của ngươi có thì sao?
Mộ Dung Thu Thủy tức thì nghẹn họng.
Như vậy, hắn bất đắc dĩ bị ép đi cùng Vô Song năm ấy mười tuổi đi vào Thúy Hồng Lâu nổi tiếng của Thành Lạc Dương.
Lúc đó đang là buổi trưa, một số cô nương trong Thúy Hồng Lâu vừa mới ngủ dậy, chưa kịp trang điểm, tàn rượu đêm qua vẫn chưa tỉnh hẳn, còn lại đang ngủ rất say. Lầu trên lầu dưới đều bừa bộn, không khí tràn ngập mùi son phấn cùng với các thứ mùi kỳ lạ, Vô Song vừa đi vào đã hắt xì vài cái. Tú Bà tóc tai nửa với ra vén rèm lên, nhìn thấy hai cậu thiếu niên lập tức quay xuống dưới lầu chửi rống lến, ý bảo bọn nha đinh nhanh đem hai tên tiểu quỷ quấy rối tống ra ngoài.
Mắt vừa nhìn thấy hai gã cao lớn thô kệch hùng hổ đi tới, Mộ Dung Thu Thủy định dũng cảm tiến lên lại bị Vô Song ngăn lại. Hắn nghiêng đầu sang cười rất tươi với Mộ Dung Thu Thủy, ý nói: xem ta này!
Mộ Dung Thu Thủy mặt lộ vẻ nghi ngờ lui xuống.
Vô Song không chút hoang mang tháo chiếc hầu bao bên hông xuống, thò tay vào trong lấy ra một miếng vàng lá, giơ lên tự thưởng thức. Hai tên kia vốn muốn đuổi họ ra ngoài, vừa nhìn thấy vàng lá thì không nói ra lời, may mà hãm kịp lại tốc độ nên chỉ đụng khẽ vào người Vô Song.
Vô Song mắt không thèm nhìn bọn họ, giả bộ làm động tác nhíu mày nhìn miếng vàng lá, bỗng nhiên kêu lên:
– Ai da, họ Mộ Dung ngươi đến xem này, những…lá cây này màu sắc hình như không đúng…
Mộ Dung Thu Thủy nhất thời chẳng biết dụng ý của hắn, nhưng cũng bắt chước bộ dạng của hắn bắt đầu nhìn nhìn, phụ họa nói:
– Hình như là vậy…
Vô Song tiếp lời nói:
– Sao còn giữ chúng lại làm gì chứ? Nói rồi tiện tay ném một miếng vàng lá ra bên ngoài.
Hai tên kia vừa nhìn thấy thế đã ngẩn hết cả người.
Tú bà đã lui vào một lần nữa lại đi ra, không hổ là đã từng gặp qua nhiều loại người, bình tĩnh sắc mặt mà quan sát sự thay đổi.
Chỉ thấy Vô Song một lần nữa chậm rãi lấy từ trong hầu bao ra một miếng vàng lá, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi nhìn một chút, lúc này thì không cần hỏi ý kiến của Mộ Dung Thu Thủy nữa mà lập tức ném ra ngoài luôn, còn tỏ vẻ rất khổ não mà nói rằng: Thật chết tiệt, những…cái này đương nhiên cũng giống nhau hết.
Trăm miếng vàng lá ánh vàng rực rỡ bay vèo vèo trong phòng, rất là mê người.
Một gã nhặt hai miếng vàng lá bên cạnh người lên, cười làm lành nói:
– Vị công tử này, để tiểu nhân giúp ngươi nhìn xem những lá cây này rốt cuộc có phải đồ giả không nhé?

Vô Song ngây thơ hồn nhiên cười đồng ý:
– Được.
Người kia đem miếng vàng lá bỏ vào miệng cắn, rồi xoay đi xoay lại nhìn kỹ nửa ngày, sau đó dáng vẻ tươi cười nói:
– Đúng rồi, thật sự là đồ rởm hết rồi.
Vô Song vừa nghe xong, liền đem hầu bao đặt vào lòng gã đó, nói:
– Nếu tất cả vàng lá là giả, vậy thì tặng cho ngươi, ta không thèm.
Lần này, tên đó thật sự là ngây người ra.
Tú bà trên lầu cũng trợn tròn mắt.
Vô Song làm như không có việc gì, chỉnh trang lại quần áo một chút, lại lấy trong người ra một hầu bao đẹp đẽ hơn, trong miệng lẩm bẩm nói:
– Kỳ lạ? Vật này là vật gì vậy nhỉ?
Vừa nói vừa mở túi ra.
Hầu bao khó khăn lắm mới mở ra được, lập tức một luồng hào quang màu trắng tỏa ra ngoài. Hắn thò tay vào móc ra một viên chân trâu rất tròn, to bằng đầu ngón tay cái, óng ánh sáng rực.
Tất cả mọi người đều nín thở, hai tên kia vô tư không hề che giấu được sự tham lam.
Vô Song ngắm nghía viên chân trâu một lúc, quay sang hỏi Mộ Dung thu Thủy:
– Lần trước ngươi nói với ta, ngắm nhìn các cô nương ở đây, sẽ phải trả một viên chân trâu. Không hiểu, ta có một túi chân trâu có thể ngắm nhìn các nàng được mấy lần?
Mộ Dung Thu Thủy mở to mắt, nghĩ thầm: ta nói qua như vậy lúc nào, lời này nếu sư phụ mà biết, ta sẽ bị chết oan uổng.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp nói, tú bà đã giành nói trước.
Bà ta yêu cầu các cô nương mau ra tiếp khách quý, vừa cười khanh khách rung cả người đi xuống lầu nghênh tiếp.
– Ai da, hai vị tới quá sớm, các cô nương chúng ta còn chưa kịp trang điểm thay trang phục, mời lên lầu ngồi một lúc đã, khanh khách khanh khách….khanh khách khanh khách…
– Hả, đây là giọng nói gì vậy? Nghe như tiếng gà mái nhà ai đang sắp đẻ trứng vậy?
Vô Song mở to hai mắt, cố ý nhìn bốn phía, thừa cơ nháy mắt với Mộ Dung Thu Thủy.
Mộ Dung Thu Thủy không nhịn được cười, liền phì cười một tiếng.
Sắc mặt Tú bà mất hứng, nhưng không thể để tuột mất các viên chân trâu được. Vì vậy vẫn tươi cười dẫn họ lên lầu ngồi, rồi phân phó hạ nhân chuẩn bị dưa, trái cây điểm tâm tới.
Vô Song quát:
– Chúng ta không ăn mấy thứ này, nhanh đi gọi toàn bộ các cô nương ra đây.
Toàn bộ?
– Không được sao?
– Được, được, chỉ là giá của người chúng ta…khanh khách… Tú bà lại cười.
Vô Song sợ nhất là nghe âm thanh đó, lập tức ngắt bà ta:
– Ta đã biết, nhanh đi gọi đi.
Một lúc sau, toàn bộ các cô nương ở Thúy Hồng lâu đều đi ra.
Vô Song chắp tay sau đít giống như một đại nhân đi xem từng người một, sau khi xem xong toàn bộ, liền đi tới bên cạnh Mộ Dung Thu Thủy, đôi đồng tử trong suốt chợt thay đổi, đôi môi nhỏ nhẳn đỏ hồng méo xẹo.

Mộ Dung Thu Thủy vội hỏi:
– Làm sao vậy?
Ai ngờ hắn òa lên một tiếng, nhào tới trên người Mộ Dung Thu Thủy, vừa khóc vừa hét lên:
– Các nàng làm ta sợ muốn chết! Ô ô ô…Ngươi tự nhiên so sánh các nàng với ta làm gì? Mắt của ngươi có phải đặt trong đũng quần hay không?
Đám nữ tử vừa nghe những lời này lập tức giải tán, căm giận bỏ đi.
Tú bà vốn đã không coi hai tên tiểu quỷ vào mắt, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng tới hầu bao của Vô Song, nghe vậy liền giở mặt, cười lạnh nói:
– Đừng khóc nữa! Mới sáng sớm đã khóc tang ở nhà ta, thật sự là xui xẻo. Giá chúng ta đưa ra luôn công bằng ngay cả với con nít. Xem mặt môt cô nương là một viên chân trâu, vừa rồi tổng cộng là năm mươi sáu cô nương, nhanh trả tiền đi.
Mộ Dung Thu Thủy kêu lên:
– Ngươi nói giá này ra mà không biết xấu hổ? Toàn bộ thành Lạc Dương có mấy nam nhân có thể trả bằng viên chân trâu này? Lẽ nào ngươi ví các cô nương nhà ngươi cao quý như hoàng hậu nương nương hay sao? Ngươi…Ngươi rõ ràng là muốn cướp đoạt mà!
Tú bà mặt lạnh lùng, nói lầm bầm hai tiếng, phía sau lập tức xuất hiện hai gã cường tráng, hung hãn.
Mộ Dung Thu Thủy cười lạnh nói:
– Muốn đánh nhau sao?
Hằn vừa nói vừa kéo Vô Song ra đằng sau, lại một lần nữa bị Vô Song ngăn cản lại.
Mộ Dung Thu Thủy ăn không tiêu, quát hắn:
– Ta biết nhà ngươi có nhiều tiền, nhưng ngươi cũng không nên đốt hết như thế chứ?
Vô Song làm như không có việc gì, chỉ thở dài một tiếng, tiếp lời nói:
– Đúng vậy, nếu không làm như vậy, ta còn băn khoăn không biết tiêu số bạc trong này…
Hằn vừa nói vừa đổ số chân trâu ra bàn.
Tú bà và hai gã đại hãn lập tức ghé sát vào, hai tròng mắt suýt chút nữa thì rớt ra ngoài.
Mộ Dung Thu Thủy đứng im ở ngay một bên, hắn đang nghĩ: đem bạc đi cầu cái tên này, thà rằng giữ lại đi tìm đại phu cho sư phụ, nếu không cũng có thể chọn được một quan tài tốt nhất rồi.
Lúc này, Vô Song đổ ra năm mươi sáu viên chân trâu giao cho tú bà, ai ngờ tú bà nói:
– Số này chưa đủ.
Vô Song trợn tròn mắt:
– Sao chưa đủ?
Tú bà chỉ vào Mộ Dung Thu Thủy, cười nói:
– Vị bằng hữu này của ngươi cũng nhìn các cô nương của chúng ta. Cho nên, phải thêm năm mươi sáu viên chân trâu nữa mới đúng.
Mộ Dung Thu Thủy mở to mắt còn chưa lên tiếng. Vô Song đã hoàn toàn thừa nhận:
– Đúng vậy! Ngươi không đề cập tới, ta cũng không nghĩ ra, ta sẽ tính tiếp cho ngươi…
Mộ Dung Thu Thủy chán nản, đơn giản phớt lờ luôn.
Vô Song đếm đến số hai mươi bốn viên chân trâu, hắn kêu lớn:
– Ai da, thiếu chân trâu rồi, vậy phải làm sao bây giờ?
Tú bà cười như phật Di lặc, đề nghị:
– Vậy người xem lại, trên người ngươi có vật gì đáng giá không?
Vô Song kiểm tra lại mình một lần, nói:
– Không có. Nhưng ta có thể viết giấy nợ cho ngươi, ngươi đến nhà của ta tìm Vân quản gia để lấy, hắn nhìn thấy tờ giấy nợ của ta, nhất định sẽ trả cho ngươi ba mươi hai viên chân trâu nữa.
Tú bà nhận định đây chính là hai công tử nhà phú quý, lén lút trốn người lớn ra ngoài ăn đồ ăn tươi, vốn định xem tình hình chuyển biến thế nào, thế nhưng vừa nghe những lời này lòng tham nổi lên, cười nói:
– Đó cũng là cách hay.
Rồi vội phân phó hạ nhân đi lấy giấy bút, Vô Song nhận lấy chăm chú viết. Mộ Dung Thu Thủy chứng kiến tới đây rốt cuộc đành phải kết hợp, liền im lặng không nói gì nữa.
– Nhà của ta ở ngõ Hòa Bình của thành Đông, ngươi biết đi đến chỗ đó chứ? Thì đi theo đường cái hướng Tây vẫn đi, sau đó chuyển sang đường phía Đông, đi qua ngõ Hòa Bình là đến, nhà lớn nhất là nhà của ta.
Tú bà mặt mày rạng rỡ, liên tục gật đầu biểu thị biết chỗ đó.

Hạ nhân nhà của ta tính rất xấu, bọn họ nhất định không vào thông báo cho ngươi. Nhưng ngươi có thể tự mình đi vào tìm, tìm một tòa lầu các gọi là Tây Giang Nguyệt, Vân quản gia nhất định là ở đó. Ngươi tìm được hắn rồi, chẳng khác nào bắt được tiền.
Hắn dừng lại một chút, rồi bổ sung:
– Đúng rồi, nhà của ta có chút khác biệt, đặc biệt là số nam nhân khá nhiều. Khẳng định bọn họ sau này sẽ thường chiếu cố tới việc làm ăn của ngươi, nếu ngươi bị bọn họ chiếu cố đến không chịu nổi…
Tú bà bỗng nhiên nhổ nước bọt vào Vô Song, cười mắng:
– Phì! Tên tiểu đầu quỷ nhà ngươi biết gì mà bảo không chịu nổi hả? Đời này của lão nương không có ai chiếu cố mà không chịu nổi cả.
Vô Song hiển nhiên không hiểu thâm ý trong lời nói của bà ta, lập tức cười hì hì vỗ hai tay nói:
– Vậy thì rất tốt. Ngươi và bọn họ là kỳ phùng địch thủ, thật muốn xem rốt cuộc ai mới là người không chịu nổi trước. Ha ha..Ai da, nói vậy đã nửa ngày rồi, ta cũng rất khát nước, chúng ta muốn đi đến quán trà lâu đối diện uống trà, giờ ngươi hãy phái người đến nhà của ta lấy tiền đi, thuận tiện giúp ta bảo Vân quản gia mang theo chút tiền để trả tiền nước uống.
Tú bà không chút suy nghĩ, gật đầu nói: Được được! Giờ ta đi bảo hạ nhân đi lấy tiền, hai vị công tử tới quán trà lâu đối diện để chờ nhé.
Kết quả chuyện này có thể tưởng tượng ra, đương nhiên là Thúy Hồng Lâu bị chiếu cố không thể chịu nổi, tú bà tự mình đem hai túi chân trâu và vàng lá ngoan ngoãn trả lại. Vô Song vừa uống trà, vừa miệng lưỡi giáo huấn bà ta một trận.
Một trận răn dạy có thể nói là nói có sách, mách có chứng, dẫn chứng phong phú, hội tụ cổ kim, cuồn cuộn như đại dương mênh mông, văn hoa đẹp đẽ, lô gic tỉ mỉ không chê vào đâu được, khiến người khác không thể tin được là xuất ra từ miệng của một đứa trẻ mười tuổi. Chờ hắn nói xong thì tú bà cũng đã ngất từ lâu rồi – gần như có thể đem so với Gia Cát Lương chửi Vương Lãng thời kỳ tam quốc.
Vô Song phát hiện ra bà ta đã ngất xỉu ngã dưới đất, tiện tay đem chén nước trà nóng hất vào, tú bà bị bỏng, lập tức tỉnh lại. Sau đó, Vô Song hào phóng đem hai túi chân trâu và vàng lá thưởng cho bà ta.
Hắn nói:
-Tiền của ta là dùng để đốt, điều kiện là: ngươi phải khiến ta vui vẻ!
Những lời này sau này trở thành câu cửa miệng trong cuộc sống của bọn họ.
– Tiền của ta là dùng để đốt, điều kiện là…
– Ngươi phải khiến ta vui vẻ.
Sau đó liếc mắt nhìn nhau, cười ha ha.
Nói chung, chuyện này làm cho Mộ Dung Thu Thủy mở mang kiến thức về sự lợi hại của Vô Song. Hắn nghĩ: đứa con nít này thật sự là có tài, vậy thì cũng biểu thị hắn và Khúc Lan sư phụ còn có hy vọng. Trong bụng hắn đang cân nhắc tìm từ để nói, đẽo gọt xem mở miệng thế nào, Vô Song lại giành nói trước, ngữ khí có vẻ là người vô cùng am hiểu.
– Ta biết trên người ngươi không có tiền. Cho nên, giá một ấm trà, ta đã giúp ngươi trả tiền trước rồi, sau này ngươi có thể từ từ mà trả cho ta, tổng cộng là ba nghìn lượng bạc..
– Cái gì?
toàn bộ nước trà trong miệng Mộ Dung Thu Thủy đều phụt hết ra ngoài.
– Ba nghìn lượng?
– Hả?
Vô Song vẻ mặt kinh dị.
– Vậy có phải ngươi định quỵt nợ không?
– Hình như là ngươi bảo đi uống trà…
– Nhưng ta không gọi ngươi cùng đi…
– Thế nhưng, giá ba nghìn lượng, có vẻ hơi cao không….
– Ha hả, không cao, trên đời này có rất nhiều người ra ba vạn lượng bạc, nhưng, dù là ba vạn lượng hoàng kim cũng không nhất định có thể đi cùng ta uống một ly trà…
Mộ Dung Thu Thủy lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.
– Té ra đi cùng ngươi uống trà còn phải trả tiền, lẽ nào ta bị coi thường sao?
– Ngươi không đáng tiền, nhưng ngươi đang lo lắng..
Vô Song cuộn người vào trong cái ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, dùng bàn tay trắng trẻo vuốt ve chiếc ly màu xanh, nói:
– Ta nói cho ngươi hay, ngày hôm nay tâm trạng ta tốt, nếu tâm trạng ta không tốt, ngay cả hoàng đế lão tử ta cũng không thèm gặp…Cái giá này mà ngươi bảo cao ư? hừ! ngươi không đi thăm dò xem, từ khi Vô Song Các xuất đạo bắt đầu sự nghiệp tới nay, chưa từng ra một cái giá thấp như thế này.
Mộ Dung Thu Thủy thật sự là hết biết nói.
Hắn nhìn chằm chằm Vô Song đang nằm trong ghế, nhỏ bé, khuôn mặt vô tội giống như đồng tử, lộ ra dáng dấp giống như tiên đồng khác với người thường, nhưng mồm mép lại như một tên tiểu thương luôn mồm bàn luận giá cả thật sự khiến người khác tức giận. Nhưng càng tức giận hơn là, mặc dù hắn mồm miệng mang đầy tác phong của con buôn nhưng sự thanh cao hoa khí trên người hắn không hề tổn hại một chút nào.
Vô Song ý thức được sự trầm mặc của hắn, ngẩng lên tươi cười như mùa xuân, phóng khoáng nói:
– Ngươi không nói lời nào, là biểu hiện sự thừa nhận. Tốt lắm! Ngươi và sư phụ ngươi hiện giờ có thể đến Thiên hạ vô song các để ở. Bắt đầu từ giờ khắc này, ai còn dám đến tìm các ngươi gây phiền phức, đó chính là chuyện của Thiên hạ vô song các.

Bình Luận (0)
Comment