Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 56

Rốt cuộc ta cũng phản ứng lại, sở dĩ hôm nay Cao Hoằng lãng chọn đánh bài tình cảm trước mặt hoàng đế mà không phải ép vua thoái vị, e là bởi vì hắn ta đã đoán chắc rằng cuối cùng rồi thì hoàng đế cũng sẽ thiên vị mình.

Ngôi vị hoàng đế đổi lấy bằng mưu phản, nghiễm nhiên không thể vững chắc bằng ngai vàng được trao danh chính ngôn thuận. Thế nên, dù hoàng hậu và các phi tần khác đã bị giam giữ trong hậu cung, nhưng Cao Hoằng Lãng vẫn dùng tư thái của kẻ yếu để cầu xin hoàng đế. Nếu không phải bất đắc dĩ lắm, hắn ta sẽ không đi bước cuối cùng là ép vua thoái vị.

Mắt thấy hoàng đế đã gọi người lấy giấy tới, bàn tay cầm bút run rẩy bắt đầu viết, nhưng ngoài điện trong điện vẫn chẳng có chút động tĩnh.

Bấy giờ ta không thể chờ nổi nữa, đưa ta vào hoàng cung này sẽ là quyết định sai lầm nhất mà Lương Tú đã làm.

Bằng một cử động cực kỳ kín đáo, ta từ từ rút ra một vật giắt bên thắt lưng, âm thầm siết chặt nó rồi xoay người với tốc độ chớp giật kề vào cổ Lương Tú.

Lương Tú vốn có võ công, ta đã dự tính cho điều tồi tệ nhất sẽ xảy đến, nên khi vừa hành động ta đã đồng thời cao giọng hét lên một tiếng: “Hoàng thượng chậm đã!”

Phút chốc, bao nhiêu con mắt bỗng đổ dồn vào góc nơi chúng ta đang đứng.

Thật ngoài ý muốn, hành động đe dọa Lương Tú của ta lại diễn ra thuận lợi lạ thường, thuận lợi đến nỗi ta có hơi không tin được rằng mình đã thành công.

Lương Tú cụp mắt nhìn xuống còn dao tinh xảo kề bên cổ mình, trong giọng nói ngập tràn kinh ngạc: “Ta nhớ lúc bắt cô tới đã rà soát khắp người rồi cơ mà, cô lấy dao ở đâu ra?”

Ta không trả lời, chỉ nghiêng người trốn vào một góc chết, rồi đẩy Lương Tú lên chắn đằng trước mình, dù sao hiện giờ trong điện này có mỗi mình ta là chiến đấu hăng hái.

Lương Tú chẳng chút sợ hãi, nói như bỗng nhiên bừng tỉnh: “Ồ, tôi biết rồi, là mấy ngày trước…”

Lời còn chưa nói hết, tay ta tăng thêm lực, mặt dao đã nhiễm sắc đỏ, nàng ta cũng ngậm miệng.

“Các ngươi là ai?” Giọng nói uy nghiêm của hoàng đế truyền tới từ phía trên đường.

Ta hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, nô tỳ là nô tài từng cứu Thừa An tiểu điện hạ bị rơi xuống nước, không biết hoàng thường có còn ấn tượng?”

Hàng mày hoàng đế cau chặt, chắc là đã nhận ra ta, ông ấy lướt nhìn qua Cao Hoằng Lãng cũng đang chau mày, chậm rãi nói: “Sao ngươi lại xông vào đây? Đang làm cái gì thế hả?”

Dù sức khỏe hoàng đế lúc này suy yếu, tuy nhiên lúc đối mặt với ta, khí thế của ông ấy vẫn không hề giảm sút. Ta vốn đã rất căng thẳng, bàn tay hơi run lên, chính cái run ấy đã khiến cổ của Lương Tú xuất hiện thêm vài đường đứt rỉ máu.

Lương Tú im thin thít. Ngược lại, ta thoáng thấy đôi đồng tử của Cao Hoằng Lãng khẽ co vào.

Nhưng bấy giờ ta không có thời gian để lo lắng đắn đo, vội mở miệng giải thích đơn giản với hoàng đế: “Hoàng thượng, nô tỳ bị vị trắc phi của Tề vương đây áp tải đến cung. Ban nãy cả gan lên tiếng, kỳ thực là có chuyện muốn báo…”

Cao Hoằng Lãng lạnh lùng cắt ngang: “Tên nô tài vô liêm sỉ này ở đâu chui ra, há lại để ngươi đứng trước mặt thiên tử làm trò xấc xược như vậy! Người đâu, bắt lại cho ta!”

Bỗng chốc có mấy công công đi đến chỗ ta, ta siết chặt con dao trong tay một lần nữa, buộc Cao Hoằng Lãng phải lệnh cho bọn họ dừng bước.

Thừa cơ hội này, ta bất chấp hét thật to: “Hoàng thượng cũng thấy rồi đó, hiện giờ tất cả những người đứng trong điện đều răm rắp nghe theo lệnh của Tề vương. Vừa rồi Lương trắc phi ép nô tỳ từ cung hoàng hậu đến đây, hạ nhân bên kia gần như đều đã bị Thục phi giết sạch, ngay cả hoàng hậu và Đức phi cũng bị giam hãm sống chết không rõ. Tề vương lòng muông dạ thú, âm mưu đã lâu, hoàn toàn không như lời hắn ta nói là bị thái tử điện hạ bức bách mới bất đắc dĩ làm thế.”

“Nói láo!” Hốc mắt Cao Hoằng Lãng dần đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta thốt ra câu mà ta không thể ngờ tới, “Một nô tài dám phạm thượng như ngươi, biết điều thì thả Lương trắc phi ra, khả năng có khi ta sẽ để ngươi toàn thây.”

Một câu này không chỉ khiến ta giật mình, mà dường như cơ thể Lương Tú cũng hơi cứng lại.

Có điều ta chẳng còn tâm trạng và thì giờ nào để ý đến thái độ uy hiếp của hắn ta, vì hắn ta đã bắt đầu kiêng dè nên cũng tiện cho ta hành sự.

Thế là, ta vừa cảnh giác Lương Tú và tử sĩ, vừa tiếp tục nói kéo dài thời gian: “Lời nô tỳ nói đều là thật, thái tử điện hạ đối đãi độ lượng, trời sinh tính liêm khiết lương thiện, thực sự nô tỳ không đành lòng trơ mắt nhìn ngài ấy bị chí thân ruột thịt chửi bới như vậy. Nên hôm nay nô tỳ dù có đánh liều chính mạng sống của mình, cũng nhất quyết phải nói rõ cho hoàng thượng nghe.”

Ta đã từng bị kẻ khác khống chế vì sơ suất của bản thân, khiến Cao Giới mất đi nguồn binh lực quan trọng trong tay Hồ Nguyên Ly. Hiện tại ta nên làm gì đó, dẫu chỉ là sự đấu tranh nhỏ nhoi, ít nhất là không để hoàng đế viết xong chiếu thư, tranh thủ thời gian càng nhiều càng tốt.

Bởi vì ta biết Cao Giới… họ sẽ đến.

“Chuyện hoàng trưởng tôn tiểu điện hạ rơi xuống nước, thực ra chẳng phải tại ham chơi bất cẩn, mà là do bị Lương trắc phi đẩy ngã, nên cô ta mới có thể từ một nô tài nhảy thoắt lên mây trở thành thị thiếp của Tề vương. Rồi tiếp nữa là dịch bệnh trong kinh thành, căn bản không phải dịch, người bị nhiễm không chết được, những người chết đó toàn bộ là nhờ tề vương gia mưu mô vạch kế, giết bằng thuốc độc. Thái tử phi bị tập kích ngoài thành, đám dân chạy nạn và giặc cướp cũng đều xuất phát từ tay Tề vương gia, mục đích tru sát con nối dòng của thái tử điện hạ. Sau trận đó, thời điểm thái tử phi lâm bồn chuẩn bị sinh, Tề vương lại tiếp tục cố ý ngụy tạo ra vở kịch bị thương nặng hôn mê, muốn đẩy thái tử phi vào con đường chết một xác hai mạng… Từng chuyện từng chuyện, thái tử điện hạ chưa bao giờ muốn tổn thương tới huynh đệ của mình, nhưng Tề vương gia không thèm nể mặt, chỉ một lòng muốn đẩy thái tử xuống đài cao bằng mọi giá!”

Nói không bao nhiêu mà ta đã thở hổn hển, ban đầu còn phát ra tiếng được, nhưng sau một tràng thao thao bất tuyệt này, giờ đây cổ họng ta đau như có con dao đâm toác.

Ánh mắt Cao Hoằng Lãng nhìn ta càng thêm nguy hiểm, tựa hồ ngay giây tiếp theo đây sẽ xông lên xé nát người ta ra. Mà hoàng đế trầm mặc lúc lâu rốt cuộc cũng cất tiếng: “Một nô tài như ngươi, làm sao biết nhiều chuyện như vậy?”

“Việc mà nô tỳ nói, đều do nô tỳ tận mắt nhìn thấy. Chính mắt nô tỳ thấy Lương trắc phi đẩy hoàng trưởng tôn tiểu điện hạ xuống nước.” Cuối cùng cũng nói ra được chuyện này, lòng ta như vừa bỏ xuống được tảng đá lớn, “Vì hèn nhát nên nô tỳ mới ngậm miệng không nhắc chữ nào, quả thực tội đáng muôn chết. Nhưng bụng lại sinh nghi, thật sự không tài nào yên tâm nổi, còn không biết lượng sức mình mà đi điều tra. Tuy rằng không tra ra chứng cứ gì, có điều lần này bất cẩn rơi vào tay Lương trắc phi, từng chuyện về sau đều là chính miệng cô ta thừa nhận.”

Hoàng đế nhìn ta, đôi con ngươi sâu chẳng lường được. Nhưng ta của lúc này đây đã không còn trốn tránh nữa.

Không có chứng cứ thì đã sao, dù gì ta cũng chả trông cậy quá nhiều vào việc hoàng đế có thể tin tưởng mình, có thể khiến lòng ông ấy hoài nghi cũng được, không chừng kéo dài được chút thời gian.

Sau cùng, hoàng đế đảo mắt nhìn về Lương Tú: “Ngươi thực sự đẩy An Nhi?”

Nói thế này thì người bình thường thừa nhận kiểu gì?

Ta nhíu mày, đang tính mở miệng, bỗng nhiên cảm giác tấm lưng kề sát ngực mình run lẩy bẩy… Lương Tú đang run!

Hay là ta vô tình nhấn vào công tắc run của nàng ta rồi chăng?

Trợn mắt há hốc mồm nhìn sườn mặt Lương Tú đã hoàn toàn mất đi nét bình tĩnh ban nãy, nước mắt dần trào khỏi bờ mi, như là vô cùng hoảng sợ.

Thế rồi ta thấy Lương Tú thốt lên hệt như cô con gái nhà lành bị bức hiếp: “Không… không phải tôi, tất cả là… là vương gia ép tôi làm!”

Người ta sững cả ra, một ít lý trí còn sót lại liên tục nhắc nhở ta phải cảnh giác nắm chặt con dao.

Khi nhìn thấy sự kinh ngạc tương tự trong đôi mắt của Cao Hoằng lãng, tự dưng tâm lý ta trở nên cân bằng.

Hồi lâu sau, Cao Hoằng Lãng liếc một cái sắc lẹm qua phía chúng ta, mắt điếc tai ngơ trước Lương Tú đang “yếu đuối” khóc, xoay người hành lễ với hoàng đế rồi nói: “Phụ hoàng, trắc phi của nhi thần bị hoảng sợ, tinh thần không ổn định, những mong phụ hoàng không trách móc. Lời nói của tên nô tài ti tiện này không thể coi là thật.”

Hoàng đế nhìn chằm chằm Cao Hoằng Lãng một lúc lâu, lại cúi đầu tiếp tục viết trang giấy trên bàn.

Bấy giờ Cao Hoẵng Lãng mới nhẹ nhàng thở phào, quay đầu nhếch mép nở nụ cười lạnh với chúng ta. Tuy nhiên hắn ta không sai người tới bắt giữ, có vẻ không quá bận tâm tới hai chúng ta.

Không ngờ hoàng đế nghe xong những lời ấy mà vẫn chẳng chút do dự viết chiếu thứ, thật khó thể tin được một người làm cha lại bất công tới mức này.

Với bao hành động vừa rồi của ta, rơi vào tay Cao Hoằng Lãng thì chắc chắn chỉ có kết cục không được chết tử tế. Nên vậy, ta cần gì phải lo ngại mạo hiểm mà không thử tìm đến đường chết một lần, dù sao mối thù oán giữa chúng ta đã chất chồng như núi rồi.

Khó khăn nuốt ngụm nước miếng, ta cất cao giọng quát cực kỳ hùng hồn: “Hoàng thượng có còn nhớ ngài từng tặng cho thái tử một chiếc nhẫn hộ tiễn? Nô tỳ may mắn… đã được trông thấy. Đó là món đồ thái tử yêu quý nhất, không phải vì giá trị chiếc nhẫn xa xỉ, thực chất vì đó là món quà hiếm hoi mà hoàng thượng tặng cho ngài ấy.”

“Còn có thời điểm tiểu điện hạ qua đời, lúc ấy mọi người khắp thiên hạ đổ hết mọi tội danh lên đầu thái tử, ngài ấy cũng chưa lần nào biện hộ cho bản thân. Thậm chí vì thể thống mặt mũi của hoàng thất, cố gắng nín nhịn không để mình thất lễ trước mặt người khác. Trong một tối tình cờ, nô tỳ bắt gặp một mình thái tử điện hạ dừng chân ở linh đường của tiểu điện hạ, không dám tới gần nửa bước.”

Một hơi nói hết toàn bộ, bàn tay cầm bút của hoàng đế tuy chưa ngưng, nhưng dường như đang run bần bật liên hồi.

Cổ họng ta càng lúc càng rát đau, đoán chừng là đã chảy máu, nhưng ta vẫn cắn răng mở miệng: “Hoàng thượng bị bệnh, thái tử điện hạ lo lắng hơn bất cứ ai. Nhưng quốc gia dân chúng không thể tách rời quân chủ, thái tử điện hạ sao đành nhẫn tâm trơ mắt nhìn đất nước hoàng thượng dốc lòng dựng xây mất hết trật tự? Trung hiếu hai bên khó vẹn toàn, do vậy thái tử điện hạ mới không cách nào hầu hạ cạnh hoàng thượng. Hoàng thượng thực sự muốn vứt bỏ đứa con trai chưa bao giờ tính sai bước lầm, luôn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ư?”

Hoàng đế vẫn cắm cúi viết không nói năng gì. Như đã chạm vào cảnh giới cuối cùng của Cao Hoằng Lãng, hắn ta không nhịn nổi nữa, tay cuộn chặt, hai mắt tóe lửa đi tới chỗ ta, miệng khẽ mắng chửi: “Lần đầu tiên gặp ngươi đã thấy ngứa mắt, ta rất hối hận vì đã không xử lý ngươi sớm hơn, đúng là tìm đường chết mà!”

Lương Tú im bặt như người câm điếc, ta căng thẳng đến độ trái tim cơ hồ muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Cao Hoằng Lãng cách chúng ta một lúc một gần, khi ta đang điên cuồng tìm lối thoát thì chợt nghe giọng hoàng đế vang lên: “Được rồi.”

Vừa ngẩng đầy đã thấy hoàng đế đóng dấu lên trang giấy, giơ lên đưa cho Cao Hoằng Lãng. Bước chân hắn ta khựng lại, tạm thời bỏ quay chúng ta mà vội vã trở về, mừng rỡ như điên vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn phụ…”

Chữ “hoàng” kẹt cứng trong họng, nháy mắt vẻ mặt hắn ta cứng đờ như hóa đá.

Chỉ nghe hoàng đế lạnh lùng nói: “Tề vương tâm mang ý xấu, ngu đần gàn dở, nay bãi danh hiệu biếm làm thứ dân, giam cấm trong Tề vương phủ, mãi mãi không được bước ra ngoài.”

Tình thế xoay chuyển quá nhanh khiến ta có phần không bắt kịp, ngay sau đó cổ tay ta tê rần, Lương Tú rất dễ dàng giành lấy con dao trong tay ta, quay người sang nhìn ta như cười như không: “Ta còn tưởng cô không sợ chứ? Sao vừa nãy tim đập nhanh vậy?”

Nàng ta không làm gì ta, chỉ trở tay khống chế khiến ta không thể động đậy. Nhưng suy nghĩ của lúc này đã đặt hết lên một chỗ khác, Cao Hoằng Lãng thẳng thừng cởi bỏ mặt nạ giả nhân giả nghĩa, để lộ ra khuôn mặt vặt vẹo đầy những đường gân khủng khiếp.

Tức khắc tờ giấy bị hắn ta xé rách thành từng mảnh, giọng mang theo lửa giận ngút trời: “Đùa gì thế hả?”

Hoàng đế nhìn đứa con đã không còn hình tượng nho nhã của mình, trong tiếng nói tràn ngập mỏi mệt: “Trong bao nhiêu công chúa hoàng tử, chỉ có tên ngươi là đích thân ta đặt. Ta đặt cho ngươi cái tên Hoằng Lãng, rộng rãi tươi sáng, là hy vọng lòng dạ ngươi cởi mở, làm người quang minh. Giờ xem ra, nửa chữ ngươi cũng không làm được.”

“Nếu phụ hoàng không cho tôi được vị trí tôi muốn, cần gì còn giả mù sa mưa đối xử tốt đẹp với tôi? Để tôi tự cho rằng phụ hoàng thực sự hướng về tôi mới như thế. Tại sao đã gieo rắc mong đợi xuống tôi, bây giờ thì lại hắt cho tôi một chậu nước lạnh?” Cao Hoằng Lãng lúc này dường như đã đánh mất lý trí, nói chuyện chẳng hề kiêng dè.

Lời phản công khiến hoàng đế ôm ngực ho khan không ngớt, Cao Hoằng Lãng chả đoái hoài, trực tiếp ra lệnh: “Người đâu, lấy giấy mực ra đây, hầu hoàng đế viết chữ.”

Đám người vây quanh phòng bước lên, không một người để ý tới ta và Lương Tú. Suy cho cùng, việc chủ tử của bọn họ soán vị mới là quan trọng, nhân vật nhỏ nhoi như ta nghiễm nhiên chả ai buồn quan tâm.

Vốn dĩ ta tính thừa cơ này chuồn đi, lại bị Lương Tú níu chặt: “Ở yên đấy.”

Đôi mắt đục ngầu của hoàng đế bấy giờ thê lương lấp đầy: “Ngươi thực sự muốn làm thế?”

Cao Hoằng Lãng không chút xao động: “Nhi thần không muốn làm thế đâu, tại bị hoàng thượng dồn ép thôi. Hiện tại người trong cung này đã nằm hết trong tay tôi, còn cả quan viên tham gia yến tiệc hôm nay giờ cũng đã bị nhốt trong Tần vương phủ. Hoàng thượng nên nhanh chóng viết chiếu thư đi, tránh cho thương vong tăng thêm.”

Đám nô tài chung quanh tuy không có vũ khí trong tay, nhưng gương mặt đầy vẻ dọa dẫm, làm hoàng đế càng ho kịch liệt hơn. Một tiếng gầm đau đớn chợt vang lên trong điện, hoàng đế phun ra ngụm máu tươi.

Cao Hoằng Lãng đứng bên cũng thoáng giật mình, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn nói thẳng thừng: “Hoàng thượng mau mau viết đi, thế thì tôi mới sai người mời thái y đến đây khám bệnh được.”

Hoàng đế nhắm chặt hai mắt, như không muốn nhìn đứa con trai mình nâng niu trong lòng bàn tay, giọng nói thều thào mỏng manh tựa tơ nhện: “Dù trẫm có chết cũng sẽ không viết chiếu thư truyền ngôi này. Dù thủ đoạn của ngươi có tàn nhẫn cỡ nào, có giết người diệt khẩu đi chăng nữa, thì suốt đời cũng phải gánh trên lưng cái danh mưu mô soán vị.”

Bàn tay Cao Hoằng Lãng nắm chặt nổi đầy gân xanh, hắn ta hét lớn: “Ông thực sự cho rằng tôi không làm được à? Lưng gánh tiếng xấu thì sao? Từ xưa tới nay thắng làm vua thua làm giặc, ai quan tâm quá trình thế nào? Ông cứ khư khư theo ý mình, tôi đây chỉ đành tắm máu cho hoàng cung này! Người đâu, bắt đầu giải quyết đi, kẻ nào không phục, giết ngay lập tức. Phái người tới Tần vương phủ truyền chỉ, nói thái tử điện hạ mất hết đức hạnh, chính miệng hoàng thượng hạ lệnh thắt cổ tại chỗ.”

Hoàng đế đã không thể thốt lên được điều gì nữa, chỉ nhìn Cao Hoằng Lãng đăm đăm, há miệng thở hổn hển.

Cao Hoằng Lãng vung tay áo nâng bước đi ra ngoài, khóe mắt liếc thấy ta, hắn ta bỗng chuyển hướng mỉm cười lạnh lẽo: “Sao ta lại quên béng ngươi nhỉ.”

Hắn vươn tay tóm lấy ta, chẳng đợi ta né thì Lương Tú đã đẩy thẳng ta lên đứng trước mặt Cao Hoằng lãng.

Gương mặt hắn ta sa sầm, hai con mắt đỏ lừ lừ, khóe mắt như muốn nứt cả ra: “Ta cứ tưởng lúc nãy ngươi thực sự sợ hãi mới như thế, hóa ra… hóa ra ngươi cũng…”

Mặc dù không rõ vẻ mặt của Lương Tú ra sao, nhưng ta nghe được giọng điềm tĩnh lạ thường của nàng ta: “Bản lĩnh của tôi do đích thân vương gia dạy, sao có thể dễ bị tấn công vậy chứ.”

Cao Hoằng Lãng của giờ phút này hệt con sư tử nổi giận, hắn ta chộp tới chỗ Lương Tú. Lương Tú nhanh nhẹn tránh đi, quay đầu đúng lúc nhìn thấy ta, vô vàn cảm xúc đan xen phức tạp hiện lên trên khuôn mặt nàng ta, cuối cùng chỉ thấp giọng nói với ta một chữ: “Chạy!”

Rồi nàng ta vung con dao nhỏ của ta lên để chống trả, khiến cơn thịnh nộ của Cao Hoằng Lãng càng bùng cháy hừng hực.

Ta gạt phăng hết mọi suy nghĩ, co cẳng chạy thẳng ra ngoài. Mà khoảnh khắc ra tới ngoài cung điện, người ta đóng băng đứng chôn chân tại chỗ.

Bên ngoài đã rối thành một nùi, vô số cung nhân chết dưới kiếm thị vệ, thậm chí một cơ hội chạy trốn cũng chẳng có. Cả hoàng cung như địa ngục trần gian, khắp nơi là tiếng kêu gào khóc than ai oán.

Sao có thể như vậy? Tại sao Cao Giới còn chưa đến? Chẳng lẽ ta đã đoán sai, nhưng rõ ràng… rõ ràng…

Tiếng thét thảm thiết bên tai đưa thần trí ta về, đám thị vệ mặc quần áo đỏ sậm ngoài cửa đứng bất động, ta cắn răng chạy về chỗ ít người.

Gạch dưới chân đã bị máu tươi nhuộm đỏ, đầu óc ta trống rỗng, chỉ còn duy nhất một chữ “chạy”.

“Thái tử đã về!”

Không biết là ai hô, như âm thanh của tự nhiên, thành công kéo ý thức của ta trở lại.

Ta dừng chân xoay người nhìn, quả đúng là nhìn thấy thái tử mặc đồ trắng, theo sau là Cố Dương và một đoàn thị vệ giục ngựa chạy đến hướng này. Bọn nô tài trong cung như nhìn thấy cứu thế, nháo nhào lao tới chỗ hắn.

Ta cắn chặt môi, vừa muốn khóc vừa muốn cười, cảm giác này không thể diễn tả bằng lời, chỉ khi nào trải qua mới hiểu thấu được.

Đoàn người Cao Giới vừa đến cửa cung điện thì đúng lúc Cao Hoằng Lãng bước ra, ngực hắn ta loang vệt máu lớn, bên cạnh không hề có bóng dáng Lương Tú.

“Tề vương Cao Hoằng Lãng, ngươi muốn khởi binh tạo phản ư?” Cao Giới ngồi trên lưng ngựa quát lớn.

Cao Hoằng Lãng nói như đã nhập ma: “Ban nãy phụ hoàng hạ lệnh, mệnh ngươi thắt cổ tự tử. Hành động dẫn binh hồi cung hiện giờ của ngươi mới là mưu nghịch, ta phải thay phụ hoàng diệt trừ nghịch đảng! Tất cả, nghe lệnh hành động.”

Vừa dứt lời, rất nhiều bóng đen xông ra ù ù, nhưng những ám quân đồ đỏ sậm kia vẫn đứng im lìm như tượng.

Cao Hoằng Lãng nhướng mày, lôi ra trong ngực binh phù màu đen như lông quạ, giơ lên cao hô hào: “Ám quân nghe lệnh, giết chết thái tử âm mưu phản nghịch, hành động lập tức!”

Vẫn không một ai nhúc nhích, mày Cao Hoằng Lãng càng cau tít, lòng dần nảy sinh nghi ngờ.

Lúc này, bỗng nghe thấy tiếng đao kiếm đánh nghe ở xa xa đằng sau, chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã đâm vào lồng ngực của một người, người nọ kéo ta vào lòng, đập vào mắt là một màu đỏ rực.

Sau đó, một giọng nói sắc bén mà quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu ta: “Tất cả ám quân nghe hiệu lệnh bổn vương, Tề vương tạo phản, chứng cứ vô cùng xác thực, lập tức bắt giữ người lẫn ngựa, bất kể sống chết!”

Bấy giờ, những binh sĩ đồ đỏ không còn như cả tốp người gỗ nữa, người nào người nấy nhanh chóng hành động, mục tiêu chính là… Cao Hoằng Lãng.

Ta cứng ngắc ngẩng đầu, tức thì nhìn thấy gương mặt hết sức nghiêm túc của Hồ Nguyên Ly, phát hiện ta đang nhìn, hắn lập tức cúi đầu cười với ta.

Hai mắt lấp lánh.

Ta bất giác giơ tay chạm vào mặt hắn, ấm áp vô cùng.

Sau đó đầu ngón tay ta khẽ dùng sức, chợt nghe hắn buông lỏng ta ra xuýt xoa kêu: “Thỏ này, nàng muốn nhéo ta chết à?”

Quả nhiên hắn còn sống, ta biết mà… may mắn, ta đoán đúng rồi.

(còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment