Đồ Ngốc

Chương 18

Úc Ninh quá dễ dụ.

Tạ Trản ngẩn người giây lát rồi bóp gương mặt mềm mại của Úc Ninh nói y là đồ ngốc.

Úc Ninh cười với Tạ Trản, rõ ràng vừa khóc xong nhưng cười lên vẫn rất tươi, vừa thẳng thắn vừa đơn thuần khiến người ta không thể rời mắt.

Tạ Trản vuốt tóc y hỏi, "Đói bụng chưa?"

Úc Ninh thật thà gật đầu, y là người nên tất nhiên không thể tích cốc. Tạ Trản nắm tay y nói: "Nấu cho ngươi ăn nhé."

Mặc dù Tạ Trản là yêu quái nhưng sống giữa hồng trần đã lâu nên tập tính giống người, tài nấu nướng cũng rất giỏi. Hắn mặc áo tràng đơn sơ, tóc đen mềm mại, không hề giống yêu quái mà giống đệ tử Phật môn nhiều hơn.

Úc Ninh ngồi trên ghế gỗ vừa đẩy củi vào lò vừa nhìn qua Tạ Trản, chỉ thấy dáng dấp Tạ Trản thật đẹp, là người đẹp nhất dưới bầu trời này, nhìn một hồi lại nhịn không được mỉm cười, cọ mặt vào chuỗi hạt trên cổ tay.

Tạ Trản bình thản đứng đó, yêu quái này rửa tay nấu canh với vẻ thong dong lười biếng như đang ngắm hoa thưởng trăng, chậm rãi khuấy bánh trôi nấu rượu, vừa ngước mắt liền thấy động tác của Úc Ninh, khóe môi hắn khẽ cong lên.

Úc Ninh bị hắn bắt gặp nên thẹn thùng đỏ cả vành tai, quay mặt đi chỗ khác.

Bánh trôi nấu rượu ngọt thanh, Tạ Trản bưng bát đút từng muỗng cho Úc Ninh như thể y là bé con, dáng vẻ đầy cưng chiều. Úc Ninh cực kỳ yêu sự dịu dàng này của hắn, tâm hồn mê say, rõ ràng bánh trôi nấu rượu không làm say nhưng y lại giống như say mèm, ngậm bánh trôi trong miệng chồm tới hôn Tạ Trản.

Tạ Trản giơ tay ôm eo y, cúi đầu liếm bờ môi ướt át của y rồi lại luồn vào trong miệng, một viên bánh trôi đẩy tới đẩy lui, ngây thơ lưu luyến.

Ăn xong cả bát bánh trôi nấu rượu, Úc Ninh mặt đỏ chân run, nắm tay Tạ Trản kề sát vào người hắn.

Tạ Trản cũng không ngại Úc Ninh bám dính hắn mà thậm chí còn thích thú, trong tháp cổ quá yên tĩnh, với một yêu quái có sinh mệnh dài dằng dặc như hắn thì chẳng khác nào hoang mạc mênh mông dưới trời đông giá rét. Úc Ninh ngoan ngoãn như chú mèo con nũng nịu giơ lên cái bụng ấm áp khiến người ta quyến luyến.

Mùa thu trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác Úc Ninh đã ở trong tháp cổ hơn một tháng.

Tháp cổ có rất nhiều cây, lá vàng úa rơi đầy đất. Tạ Trản ngồi thiền dưới tàng cây, Úc Ninh không làm ồn đến hắn, tính y trẻ con nhưng vẫn rất hiểu chuyện, thấy Tạ Trản vừa mở mắt liền xòe tay đưa lá vàng rực rỡ cho Tạ Trản xem, Tạ Trản khen đẹp rồi phủi nhẹ lá rụng trên đỉnh đầu thiếu niên.

Úc Ninh mím môi cười vui vẻ, ngón tay trắng nõn cầm lá cây che lại đôi mắt Tạ Trản rồi nhón chân lên hôn hắn.

Tạ Trản nhéo nhéo cổ y hỏi: "Đồ ngốc, muốn xuống núi chơi không?"

Úc Ninh thoáng sửng sốt nhìn Tạ Trản: "Đi đâu?"

Tạ Trản nói: "Đi đâu cũng được."

Thần trí Úc Ninh không được đầy đủ, ở tháp cổ lâu như vậy, nghĩ tới những thứ dưới núi chỉ cảm thấy xa lạ. Trước kia y chỉ được nhìn một mảnh trời vuông vức trên nóc Úc gia, sau này ra ngoài lại là đi chạy nạn.

Tạ Trản nói đi chơi nhưng Úc Ninh cũng chẳng biết chỗ nào để đi.

Tạ Trản cười nói: "Ở đây mãi không chán à?"

Úc Ninh lắc đầu: "Có Tạ Trản sẽ không chán."

Tạ Trản nói: "Ninh Ninh ngốc, vậy ta để ngươi ở lại tháp cổ này đến khi chết già được không?"

Úc Ninh mờ mịt tròn xoe mắt, "Ngươi có ở đây không?"

"Có Tạ Trản thì ở đâu cũng được cả," Úc Ninh nhoẻn miệng cười với Tạ Trản.

Tạ Trản cười khẽ, "Thôi, không hỏi ngươi nữa."

Bình Luận (0)
Comment