Đồ Ngốc

Chương 5

Da thịt Úc Ninh trơn láng mịn màng, hai cái đùi muốn khép lại mà không được nên run lẩy bẩy, Tạ Trản sờ soạng tính khí của thiếu niên mấy lần, bất ngờ tìm được vật ẩn giấu phía sau tính khí.

Tạ Trản hỏi: "Đây là cái gì?"

Hắn kề sát vào tai Úc Ninh hỏi, mí mắt Úc Ninh nóng ran, ngập ngừng không biết nói gì, vành tai bị hơi thở của hắn thiêu đốt gần như nhỏ máu.

"Không...... Không biết," Úc Ninh thở dồn dập, tay chân vùng vẫy càng lợi hại hơn, Tạ Trản bóp eo y kéo sát vào ngực mình, hai ngón tay luồn vào miệng nhỏ non mềm rồi cười khẽ: "Không biết?"

Úc Ninh nghẹn ngào một tiếng rồi luống cuống níu lấy cánh tay Tạ Trản, đầu óc đã biến thành bột nhão. Phía dưới ngón tay thon dài lạnh buốt nảy ý xấu vuốt ve tiểu huyệt non nớt của thiếu niên, kích thích Úc Ninh không thở nổi.

Ban đầu Tạ Trản chỉ bị vẻ ngoài xinh đẹp của đồ ngốc thu hút, cảm thấy khá thú vị, không ngờ còn cất giấu điều thú vị hơn, giống hệt như kho báu đào ra từng lớp có thể khai quật thêm nhiều thứ đẹp đẽ, đem lại niềm vui thú cho cuộc sống tẻ nhạt dài dằng dặc của hắn. Úc Ninh quá ngây ngô, thân thể lại cực kỳ mẫn cảm, bị người vuốt ve hoa huyệt thì cả người đều mềm nhũn, tuy sảng khoái nhưng vẫn lo sợ không yên.

Suối nước nóng bốc hơi lượn lờ, hai người dán sát vào nhau, Tạ Trản sờ tính khí đứng thẳng của y cười nói: "Cứng rồi, thoải mái không?"

Đó là chỗ đi tiểu, bây giờ bị người nắm trong tay chơi đùa, Úc Ninh há miệng nức nở nói bẩn, vặn eo muốn thoát ra nhưng Tạ Trản đã nắm chặt vật kia khiến y khựng lại, chẳng biết là muốn hay không muốn, đuôi mắt đều ửng đỏ.

Tạ Trản liếm khóe mắt y, động tác trong nước không nhanh không chậm lại mạnh bạo, nếm được vị nước mắt mặn chát mới hài lòng nói: "Đồ ngốc, thoải mái không?"

"...... Không, không biết," Úc Ninh mờ mịt nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngập nước, đuôi mắt đỏ như son khiến Tạ Trản cũng giật mình, hắn cười nói: "Sao lại ngốc như vậy, cái gì cũng không biết."

Tạ Trản nâng mông Úc Ninh bế y lên đặt cạnh ao, đẩy chân y nói: "Mở ra cho ta xem nào."

Úc Ninh giơ tay ướt sũng lên che mắt, đầu gối cũng co lại tránh đi, "Không muốn, không được nhìn."

Tạ Trản: "Không muốn?"

Âm cuối của hắn giương cao, tay nắm chặt mắt cá chân Úc Ninh kéo y vào ngực mình, Úc Ninh bị bắt nạt không nhịn được nữa, giống như mèo con xòe ra móng vuốt đạp một cước lên cánh tay hắn mắng mỏ, "Yêu quái xấu xa, không biết xấu hổ, sao có thể sờ.... chỗ ấy!"

Y không biết hình dung thế nào, chóp mũi đỏ bừng, vừa ủy khuất vừa hung dữ trừng mắt nhìn Tạ Trản. Tạ Trản bật cười: "Sờ chỗ nào?"

Giọng hắn đầy mập mờ, nhích tới hôn nhẹ lên môi y trêu chọc như có như không, vừa gợi cảm vừa dụ dỗ, bàn tay bên dưới lại sờ lên tính khí cứng ngắc của thiếu niên, "Là chỗ này......"

"Hay là chỗ này?"

Hắn hỏi trắng trợn, ánh mắt cũng rơi vào đóa hoa giữa hai chân Úc Ninh, Úc Ninh là song tính, nữ huyệt nhỏ hẹp sạch sẽ bên dưới bị hắn xoa ửng hồng, miệng nhỏ khẽ nhếch lên như nụ hoa chớm nở ngây thơ.

Úc Ninh sững sờ nhìn Tạ Trản, thẹn đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, khi Tạ Trản hôn lên còn ngây ngốc, mãi đến khi Tạ Trản thấp giọng nói: "Há miệng ra," y mới vô thức mất cảnh giác, đầu lưỡi mềm mại trong miệng không có chỗ trốn, phát ra tiếng rên mập mờ.

Khi còn bé người trong phủ nói y là quái vật, ngay cả cha mẹ đều không ngoại lệ, đệ đệ Úc Nhiên của y cũng bắt chước theo. Úc Ninh không hiểu nên hỏi nhũ mẫu vì sao mình là quái vật, nhũ mẫu thở dài nhìn y, trên mặt lộ vẻ chua xót. Úc Ninh biết hỏi như vậy nhũ mẫu sẽ không vui nên y không bao giờ hỏi nữa.

Năm đó mười bốn tuổi, Úc Nhiên lột quần y trước mặt mọi người rồi sai người hầu đẩy chân y ra, từ trên cao nhìn xuống y, chán ghét khinh miệt nói quái vật.

Nhũ mẫu tức giận quát mắng Úc Nhiên, còn đẩy hắn ngã bị thương. Úc Ninh bị người hầu giữ chặt không giãy dụa được, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.

Sau đó nhũ mẫu ôm Úc Ninh khóc cả đêm, khóc đến nỗi Úc Ninh đau thấu tâm can nhưng không biết phải an ủi thế nào, mờ mịt nghe bà dặn dò từng câu, không quá hai ngày sau nhũ mẫu liền bị đuổi đi.

Úc Ninh bị dục vọng lạ lẫm kích thích vừa khó chịu vừa sung sướng, ngón tay Tạ Trản rút ra đút vào nữ huyệt xoa nắn, rất nhanh y liền chịu không nổi, tính khí cứng đến nỗi nhỏ nước, lắc đầu khóc ròng nói: "Đừng mà, muốn đi tiểu......"

"Thật muốn tiểu —— Ưm, buông, buông ra!"

Tạ Trản cười, động tác càng nhanh hơn, đầu ngón tay chai sần cọ xát âm đế đỏ bừng dựng thẳng, "Tiểu đi."

Úc Ninh run rẩy khống chế không nổi bắn ra, nữ huyệt cũng chảy nước.

Tạ Trản liếm một ngón tay, nhìn vẻ thất thần của Úc Ninh lại nhịn không được cúi xuống ngậm lấy đầu lưỡi y liếm hôn, Úc Ninh hoảng hốt, nước mắt rơi xuống tí tách, xấu hổ nói: "Tiểu ra quần rồi."

Tạ Trản nói: "Đồ ngốc."

Toàn thân Úc Ninh đều ẩm ướt đỏ hồng đầy ái muội, khép chân lại như muốn che kín thư huyệt vừa bị đùa bỡn, y nức nở nói: "Ta không phải quái vật."

Tạ Trản sửng sốt, nhéo nhéo sau gáy để y ngửa mặt lên rồi chậm rãi nói: "Sao lại là quái vật, rõ ràng là một tiểu báu vật."

Bình Luận (0)
Comment